Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch)
-
Chương 18
Theo lời mẹ nói, bà hiện tại đang làm công nhân dọn vệ sinh cho một quán rượu, tuy Diệp Hiên bảo Diệp mẫu thôi việc, nhưng bà vẫn kiên trì muốn đi làm.
Diệp Hiên biết, mình vừa về nhà, ở trong mắt mẹ là còn đang thất nghiệp, nếu như bà nghỉ việc, ai nuôi sống cái nhà này đây?
Mà hôm nay Diệp Hiên đã quyết định, bất luận như thế nào cũng phải bảo mẹ xin nghỉ việc, bởi vì số tiền trong tay cũng có thể để cho mẹ và em gái trải qua khá một chút, không đến mức phát sầu vì sinh hoạt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống, một hồi tiếng cửa mở truyền đến, trong tay Diệp mẫu mang theo túi đồ ăn, thân thể có chút mệt mỏi đi vào cửa nhà, khi thấy Diệp Hiên, uể oải trên mặt Diệp mẫu nháy mắt không còn, đổi thành thần thái vui sướng.
Tuy Uẩn Linh Đan đã được Diệp mẫu uống, nhưng Uẩn Linh Đan chính là chủng đan dược tiến hành theo chất lượng, dù sao Diệp mẫu chỉ là một phàm nhân, Diệp Hiên mặc dù có đan dược một đêm trở về thanh xuân, nhưng chỉ sẽ tạo thành cho Diệp mẫu ám tật không cần thiết.
- Mẹ, mẹ mệt không, con rót cho mẹ cốc nước.
Diệp Hiên bước nhanh đi tới trước người Diệp mẫu, tiếp nhận đồ trong tay bà, sau đó đi vào nhà bếp rót một ly nước, khi Diệp Hiên trở về nhìn thấy Diệp mẫu đang kinh ngạc xuất thần nhìn mấy thứ đồ mình đã mua.
Diệp mẫu cũng không phải phụ nữ không có kiến thức, đã từng là nha hoàn cho Diệp gia ở kinh đô, tầm mắt cũng khác hẳn với người thường, khi bà nhìn thấy các loại vật phẩm để ở trên bàn đã biết chúng ít nhất có giá trị bao nhiêu.
Một một món đồ ở trên bàn đều là sản phẩm nổi tiếng thế giới, giá trị của mỗi món đều ít nhất là tính bằng vạn, Diệp mẫu yên lặng tính một chút, nếu tính hết tổng số tiền của mấy món trên bàn, ít nhất cũng là mấy trăm ngàn.
- Hiên... Hiên nhi... Tiền ở đâu ra vậy con?
Trong mắt Diệp mẫu hiện ra vẻ ngờ vực, ngay cả giọng nói đều mang theo rung động.
Nhìn khuôn mặt mẹ đầy lo lắng, Diệp Hiên lấy ra hay tấm thẻ vàng đặt lên bàn, sớm đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, nói:
- Mẹ, lúc con trở về, vị kỳ nhân kia từng tặng con mấy món đồ cổ, hôm nay con đi ra tiệm đồ cổ bán kiếm chút tiền, trong hai tấm thẻ này còn có một trăm bảy mươi vạn, mẹ cầm trước, chờ sau có tiền....
Không đợi Diệp Hiên nói xong, ánh mắt Diệp mẫu đã chậm rãi hiện ra hai hàng nước mắt, làm cho trái tim Diệp Hiên nhói một cái, đang biên lí do thoái thác cũng không thế tiếp tục nói nữa.
- Hiên nhi, con còn muốn lừa gạt mẹ tới khi nào?
Hiểu con không ai bằng mẹ, tuy bốn năm không thấy Diệp Hiên, thế nhưng Diệp Hiên là thân sinh cốt nhục của bà, mặc dù Diệp Hiên trở về nhà ẩn giấu tâm tính sát phạt của mình, khí tức thượng vị giả trong lúc lơ đảng tán phát ra làm sao có thể làm cho Diệp mẫu không cảm giác được?
Nhìn hai mắt mẹ đẫm lệ, Diệp Hiên thông suốt tỉnh ngộ, cười khổ hiện lên khuôn mặt, đây dù sao cũng là mẹ của mình, là người thân cận nhất của mình, làm sao không cảm giác được mình biến hóa?
- Mẹ, con trai cam đoan với mẹ, số tiền này đều rất sạch sẽ, con trai của mẹ cũng không có làm chuyện phạm pháp, xin mẹ tin tưởng con.
Diệp Hiên nửa quỳ ở trước người Diệp mẫu, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ trịnh trọng.
Trong bốn năm, Diệp Hiên dựa vào quả quyết sát phạt, tàn nhẫn vô tình xưng danh ở chiến trường biển máu, tức bị các sinh linh tôn xưng là Bất Tử Thiên Tôn, hắn đã sớm rèn luyện tâm tính đến lãnh khốc tột cùng, nhưng đối với mẹ, trong lòng Diệp Hiên rất tôn kính.
Diệp Hiên là một người hiếu thuận, dù cuộc đời trải qua bốn năm biển máu, cũng chưa từng thay đổi chút nào.
- Hiên nhi, mấy năm nay mẹ không biết con trải qua huyện gì, nhưng mẹ tuyệt không muốn lại mất đi con, chuyện của con, mẹ sẽ không lại hỏi, chỉ cần còn có thể hảo hảo bảo trọng mình, mẹ đã an lòng.
Diệp mẫu nín khóc mỉm cười nói.
Diệp mẫu tuyệt không phải lão phụ ngu muội, từ khi Diệp Hiên trở về, bà đã chú ý tới rất nhiều điểm kỳ quái, giống như khi hai mẹ con gặp nhau ở nghĩa địa công cộng Bắc Sơn, vì sao bầu trời xảy ra biến hóa?
Vì sao thân thể Diệp Hiên đơn bạc, lại có thể dùng một tay nâng cao một người to con?
Từng chuyện nói cho bà biết, con trai của mình tuyệt không như người thường, bốn năm trôi qua tất nhiên có bí mật hắn không thể kể ra.
Chỉ là Diệp mẫu cũng không muốn tham gia vào chuyện của Diệp Hiên, bởi vì con trai đã lớn, có chủ ý của mình, can thiệp quá nhiều có lẽ sẽ trở thành gánh nặng cho Diệp Hiên.
- Mẹ, có những việc con không thể nói cho mẹ biết, nhưng xin mẹ yên tâm, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, năm đó mẹ con chúng ta bị đuổi ra khỏi Diệp gia, tuy ngoài miệng mẹ không nói, nhưng con biết trong lòng mẹ có oán khí.
Diệp Hiên nói đến đây bỗng nhiên sắc mặt, thần tình hơi có vẻ âm lãnh, tiếp tục nói:
- Mẹ yên tâm, năm đó mẹ bị sỉ nhục, con sẽ đòi lại từng chút từng chút, Diệp gia trong mắt con chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi mà thôi.
Sát cơ không ức chế được lặng yên tràn ngập ra từ thân người Diệp Hiên, tia sáng màu máu lóe lên ở trong mắt Diệp Hiên, hiển nhiên trong lòng Diệp Hiên sớm đã động sát cơ, chỉ là một mực không có biểu lộ ở trước mặt Diệp mẫu mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook