Đồ Thần Đường FULL
29: Khách Lạ


Ông già nhận lấy tập tư liệu.

Đây là một tập tư liệu chưa được đóng gáy.

Khi mở ra, rõ ràng so ra thì quyển sổ hộ khẩu trước đó thiếu rất nhiều, ít nhất là quyển sổ hộ khẩu lúc đầu chỉ dầy bằng một phần ba.
Ông già chậm rãi mở tập tư liệu ra xem, lật từng trang từng trang một, vẻ mặt không có một tia biểu tình nào, nhưng nội tâm lại chấn động không thể nào hơn được nữa.

Ông già đã sống ở nơi này suốt mười mấy năm rồi, tự nhiên là nhìn ra được tính trọng yếu cùng chỗ tinh tế trong phần tư liệu của Trương Dương.

Càng trọng yếu chính là tập tư liệu này có phần khác biệt vô cùng lớn so với ban đầu.

Tập tư liệu này không có án chiếu theo kiểu thu tập tư liệu từng hộ từng hộ một, mà là án chiếu theo độ tuổi cùng giới tính mà chia ra.

Bất quá, ở đằng sau có đánh dấu, cho biết rõ ai là hộ chủ, bao nhiêu người trong hộ, tại trang thứ mấy, hàng thứ mấy…
Nếu nói quyển sổ hộ khẩu ban đầu kia đọc rõ ràng, vậy phần tư liệu hiện tại lại tương đương với ký ức.

Ví dụ như trong tư liệu của ông già có ghi chú, mấy người kia thích hoạt động gì, họ rất ít khi ra ngoài, vân vân.
Ông già nhanh chóng giở hết trang.
Trong tiệm sách trở nên trầm mặc, ông ta khe khẽ vuốt ve tập tư liệu, tâm lý đột nhiên nổi lên một câu: hậu sanh khả úy!
Bỗng nhiên, ông ta nhớ tới chuyện Trương Dương vừa nói.
“Ngươi nói ngươi ngớ ngẩn ở đây không được thêm bao lâu à?” Ông già nói
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”

“Không có gì, cháu cùng Lưu Bưu lúc đầu đã có nói rõ ràng, coi cho hắn hai mươi ngày.

Hiện tại đã qua một tuần rồi, cũng không còn được bao lâu nữa.”
“… Ài, vì sao không tính tới chuyện tiếp tục ngớ ngẩn đi, ta thấy công tác này đối với ngươi dễ dàng lắm.” Ông già nhìn kỹ ánh mắt của Trương Dương, tựa hồ như muốn thăm dò ý nghĩ trong đầu Trương Dương.
“Chuỵện đó… không được đâu…” Trương Dương tự nhiên là không tiện nói ra vấn đề tiền quá ít.
“A a, không phải là vì tiền quá ít chứ?” Đã nói là sống lâu thành tinh, ông già lập tức từ ánh mắt vừa lóe lên của Trương Dương đã đoán được ý nghĩ trong đầu của hắn.
“Chuyện đó… khục khục…”
“Nghĩ lại đi, nghĩ lại đi.

Khi ngươi chân chính gia nhập cái…., ngươi sẽ phát hiện ra chỉ cần ngươi có năng lực, thì rất dễ dàng leo lên cao.

Ta đã ở đây mười bảy năm rồi, nơi này đã đổi mười một tốp người rồi.

Trong đó có ít nhất năm tên hiện giờ đúng là vô cùng cà chớn.” Ông già lúc nào cũng lạnh lùng đột nhiên sản sinh ra tâm lý mến tiếc tài năng đối với Trương Dương.
“Ài ài, trước hết hãy qua giai đoạn này rồi mới nói.” Trương Dương lãnh hội được ý tốt của ông già, không tiện nói thêm lời cự tuyệt.
“Ài, nghĩ lại đi, nghĩ cho kỹ đi thằng nhỏ.

Nhớ kỹ, có được võ lực đương nhiên là dễ dàng leo lên hàng đầu, nhưng trí tuệ cỡ này có thể khiến ngươi xuất thân lập địa.

Thị xã C chỉ là một nơi rất nhỏ rất nhỏ, nơi đây chỉ là nơi khởi điểm mà thôi, hiểu rõ chưa?” ông già nói một cách thâm thúy.
“Đúng vậy, thị xã C quá nhỏ.” Trương Dương cũng rất đồng cảm.
“À à, thật rất nhỏ.

Bất quá, thị xã C lại xuất ra rất nhiều đại nhân vật.”

“Thất ca có phải không?”
“Ngươi nhận biết thất ca à?” Vẻ mặt ông già đột nhiên biến sắc.
“Khục khục… không nhận biết… chỉ là nghe nói qua…”
“Thằng nhỏ, ta cho ngươi một lời khuyên, một lời khuyên trọng yếu vô cùng.

Thứ nhân vật như thất ca không nên mở miệng nói tới, chỉ để ở trong lòng là được rồi.

Danh tính của rất nhiều người không đụng tới là tốt hơn hết, rất dễ khiến ngươi rước họa sát thân vào người.
“Đề cập tới cũng không được à?” Vẻ mặt Trương Dương hiện ra vẻ không tưởng được, miệng há lớn ra.
“Thất ca chỉ cần đạp một cước, cả thị xã C đều sẽ run lên hết.

Nhưng ngươi lúc nào nghe được có người đề cập tới danh tính của hắn ta?” Ông già nhìn vẻ mặt của Trương Dương, không khỏi mỉm cười nói.
“… Thật ra thì…”
Trương Dương gãi gãi đầu.

Hình như hắn ở thị xã C cũng vài năm rồi, lại chưa từng nghe qua thất ca gì đó.

Thậm chí ngay cả cái tên lêu lổng vui tính Lưu Bưu cũng không biết.

Trong suy nghĩ của Lưu Bưu trước đó, Tiêu Viễn Hành mới là lão đại của thị xã C.

Hiển nhiên, thất ca là lão đại ẩn hình của nơi này.


Mọi người đều ráng né tránh nói về hắn ta.
“À à, chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa.

Ngươi xem cái tên già ta đã sống bao nhiêu năm rồi.

Được rồi, Lưu Bưu vì sao mà muốn ngươi giúp đỡ?”
“Hắn còn chưa tìm được một tên tiểu đệ nào.”
“À… khục khục…” Ông già đang uống trà thì bị sặc đỏ cả mặt lên.
“Tốt lắm, tốt lắm… à à… già rồi…” ông già phải vội vàng vịn lấy lưng Trương Dương ngồi xuống nói: “Ba trăm nguyên một ngày mời hai ngươi tới làm có được không?”
“Không phải là năm người sao?” Trương Dương khựng lại.
“Ngươi nói là năm người?” Ông già cũng ngẩn người ra.
Trương Dương không nói gì.

Hắn không cần hỏi cũng đoán ra trong lòng Lưu Bưu đang tính gì.

Trước hết, mang tới hai tên tiểu đệ chẳng biết xử sự gì, án chiếu theo tác phong của Lưu Bưu, ra đường không mang theo ba người năm người thì không có chút khí thế gì, lại càng không có kiểu cách của lão đại một phương.

Cho nên, Lưu Bưu mới tự làm chủ đem hai người đổi thành năm người.

Trương Dương phỏng chừng, Lưu Bưu ít nhất cũng mời tới bốn người.
Trên thực tế, đổ trường cấp cho Lưu Bưu ba trăm cắc vốn là tiền sinh hoạt cho mỗi người một trăm.

Mà tiền lương của Lưu Bưu thì để đến cuối năm mới kết toán.

Kỳ thật, Lưu Bưu không biết, thân phận hiện giờ của hắn đã thật sự là nhân viên của đổ trường rồi, cùng với đám đàn em đi theo căn bản khác biệt.
“Cái thằng nhỏ ngốc đó, chẳng trách cả ngày chỉ ăn cơm hộp.” Ông già sau khi hiểu rõ tình huống không khỏi cười khổ nói: “Nếu như Tiêu Viễn Hành biết được đám thủ hạ lộn xộn của hắn mỗi ngày chỉ ăn cơm hộp, không biết sẽ nghĩ thế nào?”
“Bác nhận biết Tiêu đại ca à?”
“Biết." Ông già nhạt nhẽo nói.

“Ồ….

có khách lạ…”
Trương Dương đang định hỏi đến một vấn đề liên quan tới Tiêu Viễn Hành thì ở ngoải ngõ hẻm tiến tới ba người.

Ba người này đặc biệt vô cùng.

Một người mặc một bộ đồ nghỉ mát trắng tinh.

Hai tên đi theo đằng sau người trẻ tuổi này, mặt mày cương mãnh như hai tên bảo vệ vững như thiết tháp, tuổi ngang cỡ Trương Dương.

Ngũ quan cương mãnh như vậy khiến cho người ta có cảm giác như là lai nhiều chủng tộc.
Tính đặc thù bảo vệ của hai tên này cũng lộ ra rõ ràng, cả người mặc đồ Tây thẳng băng, cặp mắt cảnh giác dò xét khắp chung quanh, tựa như hai con mãnh thú lúc nào cũng sẵn sàng tấn công, tràn đầy cảm giác nguy hiểm.
Mà người tuổi trẻ kia, mặc dù phía sau có mấy tên cường mãnh kia, vẻ mặt lại có vẻ tùy tiện, giống bộ dạng của một tên thiên hạ lão tử, bại gia chi tử tối đại.
“Là khách lạ gì đây?” Ông già đưa mắt nhìn ba người, làm bộ đưa tay ra nhấn vài cái, tựa hồ như phát ra một tin tức gì đó.
“Nhìn vẻ mặt của người khách rất kiêu ngạo đương nhiên không phải là người bản địa.

Hơn nữa chưa từng tới đây, bởi vì, cháu ở nơi này cả tuần cũng chưa hề thấy khách mang vẻ mặt kiểu này.

Càng không cần nói tới mấy tên bảo tiêu, hơn nữa khách của đổ trường dường như đều là khách quen.

Đôi khi có người không nhận ra, đều là do khách quen dắt tới.

Đám khách này tới con hẻm hết nhìn đông lại nhìn tây, hẳn nhiên là đã nghe nói qua nơi này có đổ trường.

Khả năng là cảnh sát thì vô cùng nhỏ, vì nếu là cảnh sát tới đây, không lẽ lại khiến người để ý tới như vậy, làm kiểu này chỉ khiến người ta đề cao cảnh giác thôi…”[/SIZE]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương