Đổ Thạch Sư
-
Chương 57: 【 làm 】 cái gì đây?
Trải qua một trận đánh này, Bạch Tử Thạch ở học viện Oliver gần như là nhất chiến thành danh, nếu như không phải trận đấu chỉ khi được tuyển thủ cho phép mới được đem ghi hình của trận đấu truyền bá hoặc buôn bán, thì e rằng toàn bộ Á Thành thậm chí những nơi xa hơn cũng biết đến cậu.
Vì vậy ngày hôm sau khi cậu đi học, đã bị quây xem một hồi, thậm chí ngay cả lúc đi học lão sư cũng sẽ nhìn cậu với vẻ mặt mỉm cười, dáng vẻ rất là thưởng thức, Bạch Tử Thạch thủy chung vẫn giữ bộ dạng sóng gió không sờn. Các bạn học khen tặng cậu sẽ lễ phép nói cám ơn, sau đó nói bản thân mình vẫn còn kém xa. Được các lão sư chiếu cố cậu vẫn sẽ khiêm nhường, biểu lộ bản thân mình còn cần tiếp tục cố gắng thêm nữa. Biểu hiện trước và sau không có gì thay đổi, càng không có chuyện ỷ vào mình là đồ đệ của Sigma mà khinh thường người khác. Điều này làm cho những người lúc trước ghen tỵ hâm mộ cũng có ấn tượng tốt hơn mấy phần đối với cậu. Trong khoảng thời gian này bên cạnh cậu tụ tập không ít bạn học cùng lớp. Đương nhiên, người căm thù cậu cũng không phải là không có. Nhất là mấy á thú nhân nghe phong phanh được Sigma muốn thu đồ đệ, cố ý tới đổ thạch viện học tập.
Bất quá, địch ý của những người này Bạch Tử Thạch đều không để ý. Dù sao rốt cuộc cậu đã trở thành đồ đệ của Sigma, những người không thành công căm thù cậu cũng rất bình thường, nhất là những người có suy nghĩ ‘Ta còn chưa thể hiện, sao tư cách duy nhất đã bị kẻ khác nhanh chân chiếm trước mất rồi?’ trong đầu, cứ như mình mà thể hiện, thì Sigma sẽ lập tức thu mình làm đồ đệ không bằng. Mặc dù hơi không có đạo lý, nhưng người nghĩ vậy cũng không ít. Nhất là thấy Bạch Tử Thạch vẫn còn là một thái điểu năm nhất, điều này càng làm cho mấy kẻ tự cho rằng mình có bản lĩnh hơn Bạch Tử Thạch cảm thấy không công bằng.
Đối với cái loại châm chọc, nói năng chua ngoa châm biếng này, Bạch Tử Thạch hoàn toàn không rảnh để ý. Dù sao bọn họ cũng chỉ là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh thôi. Thời gian của cậu rất eo hẹp, căn bản là không có công phu lãng phí với những người này. Cậu càng thêm nghiêm túc học tập hơn trước, thời gian ngốc trong thư viện của trường cũng càng ngày càng dài. Học viện Oliver có thư viện gần như tốt nhất cả đại lục, lượng sách cất chứa bên trong rất phong phú, phạm vi lưu trữ rộng, những bộ sách giá trị trân quý, đều là xếp hàng đứng đầu.
Có cái kho tàng lưu trữ sách như vậy, Bạch Tử Thạch thậm chí còn nghĩ nếu như sáu năm tốt nghiệp cậu còn chưa xem hết những sách mình cần, thì cứ dứt khoát cố ý lưu ban là xong.
Đối với cái kiểu cậu vùi đầu dụng công học tập này, không chỉ có lão sư các bộ môn phi thường mừng rỡ, mà cả Sigma cũng đối với tiểu đồ đệ này của mình càng ngày càng hài lòng, cảm thấy cậu không chỉ lớn lên xinh xắn khả ái, lại lễ phép hiểu được tôn lão hiếu thuận, tính tình cẩn trọng, cứng cỏi mà không ngạo mạn, mặc dù không phải người khéo léo, nhưng quan hệ với mọi người cũng không sai, ham học hỏi, mạnh mẽ, đầu óc cũng tốt, hơn nữa tại phương diện đổ thạch có cảm giác vô cùng nhạy cảm, vận đạo luôn rất tốt. Sau khi ông dò hỏi Allan từ chỗ nào vớ được Bạch Tử Thạch mà lại để Vincent ‘lừa’ tới đây, thì ông trêu ghẹo Vincent không ít, nói hắn không chỉ lừa được một bạn lữ tốt, mà còn lừa cho ông một đồ đệ tốt.
Vincent vừa vui mừng vì Bạch Tử Thạch được lòng Sigma, lại vừa lo lắng vì Bạch vậy mà lại không sống được bao lâu. Hắn đã hỏi Bạch Tử Thạch tộc đàn của cậu tụ tập ở chỗ nào, cố gắng điều tra nguyên nhân vì sao thọ mệnh của họ ngắn, nhưng Bạch Tử Thạch đào đâu ra vị trí cho hắn đây? May mắn lúc đầu cậu bị thương, cũng đã từng nói mình bị mất ký ức, nên đành dùng phương pháp này thoái thác, chỉ nói mình nhớ được mỗi một điều, tộc nhân lánh đời, cậu cũng không biết vị trí cụ thể. Vincent một điểm hoài nghi cũng không có, những điều này trong thẻ từ của Bạch Tử Thạch cũng viết rất rõ ràng.
Nhưng Bạch Tử Thạch nhìn Vincent vì tìm nguyên nhân đoản mệnh của mình, càng trở nên bận rộn hơn, nên rất là băn khoăn, tìm thời gian, nói với hắn nguyên nhân do mình tự suy đoán: “Thân thể bộ tộc chúng ta từ khi ra đời đến khi chết đi, đều rất yếu. Sự trao đổi chất trong cơ thể chúng ta cũng nhanh, nói thí dụ như, tóc ngươi dài ra một cm cần nửa năm, còn chúng ta chỉ cần một tháng, thậm chí ít hơn. Nhưng, từ sau khi đi ra khỏi tộc, ta phát hiện mình khỏe mạnh hơn một chút, tóc mọc cũng chậm lại. Ta không biết đây là do nguyên nhân gì, nhưng ta cảm thấy đây là một phương hướng tìm kiếm.”
Sau khi Vincent nghe xong, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ta nghĩ chúng ta cần một bác sĩ.”
Bạch Tử Thạch biết hắn có ý gì, cách dùng y học nghiên cứu không phải cậu chưa nghĩ tới, cậu đã nghĩ tới, thậm chí cho rằng đây là phương pháp rất khả quan. Nhưng cậu không phải là người Bác Nhã đại lục thuần chủng, trước đây nằm viện, cũng chỉ gãy xương, nên không làm kiểm tra kỹ càng hơn. Mặc dù phương diện khí quan xương cốt, Bác Nhã đại lục và địa cầu cơ bản đều không khác nhau. Nhưng gien thì sao? Cho dù không kiểm tra, Bạch Tử Thạch cũng biết tất nhiên sẽ không giống. Nếu như bị người khác phát hiện ra bí mật của cậu, cậu lo mình có thể bị xem như chuột bạch hay không, cậu không hề quên sự truy đuổi đối với người ngoài hành tinh trên địa cầu, những tin tức cùng lời đồn về chuyện giải phẫu người ngoài hành tinh cũng không ít.
“Không được!” Lời Vincent tất nhiên bị Bạch Tử Thạch phản đối mãnh liệt. Cậu nhìn ánh mắt khó hiểu của Vincent, bất đắc dĩ giải thích: “Ta và các ngươi khác nhau. Ta sợ bọn họ sẽ dùng ta để làm nghiên cứu.” Vincent nghe vậy thì trầm mặc, tình huống như thế cũng không phải sẽ không phát sinh, mặc dù hắn là thần tượng của lớp thanh niên, thậm chí có một thành chủ ở sau lưng, nhưng thế lực của bản thân hắn vẫn còn quá đơn bạc.
“Không phải bây giờ, Vincent, cái phương pháp này rất tốt. Nhưng thời cơ chưa tới.” Bạch Tử Thạch cũng nghĩ rồi, “Ngươi nói, nếu có một ngày ta trở thành đổ thạch sư cấp bậc như Sigma, hoặc là không cần đạt đến cấp như Sigma, chỉ cần ta có đầy đủ danh tiếng. . . Mà ngươi, trở thành thợ săn cao cấp, vậy thì đến lúc đó sẽ có người dám tùy tiện đụng đến ta sao? Huống hồ, chúng ta cần tìm người có đủ tín nhiệm để làm chuyện này.”
“Ta hiểu rồi.” Vincent mặc dù vội vã muốn giải quyết vấn đề của Bạch Tử Thạch, nhưng hắn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Mặc dù không thể tìm bác sĩ, nhưng một số thứ tăng cường thể chất gì đó, hắn vẫn muốn thu thập. Đem những đồ này cho Bạch dùng, không chừng sẽ có giúp ích gì đó? Hắn bắt đầu đi vào rừng rậm trong thời gian dài, săn giết dã thú rèn luyện bản thân, và tìm kiếm vật phẩm có lợi cho thân thể. Có đôi khi hắn sẽ vài ngày không về nhà, ở bên ngoài dãi gió dầm sương.
Tại lúc Vincent bôn ba vì mình như thế, Bạch Tử Thạch cũng không nhàn rỗi, cậu bắt đầu rèn luyện thân thể mình. An bài hợp lý thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, mỗi sáng sớm dậy sẽ đi chạy bộ, làm vài động tác đứng lên ngồi xuống, gập bụng, giơ cao chân, xà đơn. . . Thậm chí cậu bắt đầu liều mạng nhớ thái cực quyền và ngũ cầm hí(các động tác mô phỏng động vật dùng để rèn luyện thân thể). Dù sao, hai loại quyền pháp này đều để cường thân kiện thể, dưỡng thần dưỡng khí, rất nhiều lão nhân trường thọ cũng đánh hai loại quyền pháp này.
Đáng tiếc là, Bạch Tử Thạch không thể nào nhớ nổi ngũ cầm hí, loại quyền pháp này trước đây cậu chỉ tình cờ thấy qua trong sách, chỉ nhớ là những động tác kia rất khó, cách đánh cụ thể cơ bản là không giới hạn. Mà thái cực quyền là trên tivi, trong sinh hoạt thường xuyên có thể thấy, cũng học qua một chút, Bạch Tử Thạch coi như có ấn tượng, nhưng không biết động tác của mình làm đã chuẩn hay chưa chuẩn.
Mặc kệ chuẩn hay không, Bạch Tử Thạch vẫn quyết định luyện một chút, dù không đạt tiêu chuẩn thì cũng chẳng có hại gì.
Những ngày này dần trôi qua trong không khí vừa phong phú vừa khẩn trương. Từ khi Bạch Tử Thạch chuyển vào phòng ngủ của Vincent, thì không còn chuyển ra nữa, chính xác mà nói, thì ‘không thể’ chuyển ra nữa. Vincent không cho phép, hắn bây giờ dưỡng thành thói quen không có việc gì là thích ôm Bạch Tử Thạch, giống như người có chứng cơ khát da thịt. Lúc ở nhà thấy Bạch Tử Thạch đang đọc sách, mà hắn lại không có việc gì làm, sẽ đem người ôm thẳng vào lòng, để Bạch Tử Thạch dựa vào hắn đọc sách. Trừ hai ngày đầu đột nhiên nghe được người yêu không thể sống lâu được, vẻ mặt Vincent vẫn luôn bình tĩnh, chỉ từ những loại tiếp xúc thân thể ngày càng nhiều, Bạch Tử Thạch mới lén nhìn ra được một ít bất an trong nội tâm hắn.
Vincent vô cùng quan tâm cậu, Bạch Tử Thạch cảm nhận thấy rất rõ ràng, thú nhân đỉnh thiên lập địa này đang bất an, thậm chí là sợ. Điều này làm Bạch Tử Thạch dễ dàng tha thứ cho việc có bị xem là gối ôm ôm vào lòng hay không, thậm chí Vincent hận không thể đem cậu buộc lên quần mang theo.
Đương nhiên, còn dễ dàng tha thứ chuyện này.
Dưới mông bị một thứ gì đó cứng cứng, nhiệt nhiệt đỉnh vào, Bạch Tử Thạch bình tĩnh xê dịch vị trí, lật một trang sách, rồi duỗi ngón tay chọt chọt ngực Vincent: “Ngươi thành thật chút, lại chọc vào ta.”
Thú nhân ôm chặt lấy tay cậu, vùi đầu vào cổ cậu, hô hấp nặng nề cực nóng phun lên da thịt cậu, thanh âm khàn khàn: “. . . Ta, không khống chế được.”
Bình thường, Bạch Tử Thạch cũng chỉ nói vậy mà thôi. Không trông cậy hắn có thể lập tức bình thường lại, tình huống này quả thực phát sinh quá nhiều rồi, lúc mới đầu cậu không được tự nhiên, kinh sợ, nổi giận, đỏ bừng cả lỗ tai, giờ đã tiến hóa thành bình tĩnh thấy chết không sờn, phỏng chừng sau này cậu có thể không thèm đếm xỉa đến nó.
Chẳng qua là hôm nay, người dưới thân tựa hồ phá lệ không thành thật. Bạch Tử Thạch một tay cầm sách, một tay đè lại đại móng vuốt chui vào trong quần áo cậu: “Đừng động! Ta muốn đọc sách.”
Vincent lưu luyến không dời thắt lưng trắng mịn của tiểu á thú nhân một hồi, mới rút ra. Hắn nhìn tình yêu vẫn luôn bình tĩnh đọc sách trong lòng cảm thấy thật tiếc nuối, tiểu á thú nhân trước đây nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược mà lại dễ thẹn thùng, cả người đầy vẻ mềm mại. Bây giờ Bạch càng ngày càng bình tĩnh, hơn nữa cảm thấy trở nên bưu hãn hơn.
Thú nhân bị trách móc, lực chú ý chỉ có thể tập trung toàn bộ xem làm thế nào để áp chế huynh đệ của mình. Nhưng thân thể mềm mại của á thú nhân còn nằm trong lòng hắn, mùi thơm tươi mát khi vừa tắm xong còn liều mạng chui vào mũi hắn, cái mông cong cong còn vừa vặn ngồi trên huynh đệ của hắn, hắn có thể cảm thụ được cực kỳ rõ ràng hình dáng tuyệt vời và độ mềm mại của chỗ nào đó. Càng muốn chết là, từ lúc hắn có ý niệm với Bạch trong đầu thì vẫn luôn chịu đựng, dù hắn ý chí kiên định cũng không chống chọi nổi lâu như vậy a!
Thế nên, không lâu sau, Bạch Tử Thạch cảm thấy hõm vai mình bị đôi môi ôn nhuận mơn trớn, nhè nhẹ hôn, liếm mút, hô hấp của thú nhân cũng càng ngày càng nặng nề. Bất đắc dĩ để sách xuống, Bạch Tử Thạch che cổ của mình, quát lên: “Vincent!” Cậu chấp nhận trở thành bạn lữ của đối phương, nhưng vẫn chưa chuẩn bị cùng một nam nhân 【làm】mấy chuyện gì đó! Càng đừng nói đến, vốn liếng cái chỗ nào đó của Vincent cũng quá mức hùng vĩ! Thật sự 【làm】gì đó. . . sẽ chết người! Tuyệt đối sẽ chết người!
Vincent ngẩng đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng một đôi mắt đen phá lệ sáng ngời, thanh âm khàn khàn chỉ nhả ra hai chữ: “Khó chịu. . .”
Bạch Tử Thạch trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, trong cặp mắt đen của thú nhân có thể thấy được thống khổ và nhẫn nại cùng với gần như là khẩn cầu. . .
Cắn cắn môi, Bạch Tử Thạch hít sâu một hơi, đều là nam nhân, cậu cũng hiểu rõ cái loại cảm thụ này. . . Kỳ thực cũng không phải là không thể làm gì. . . Ngô. . . Nếu chỉ như vậy… thì cũng vẫn có thể chấp nhận được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook