Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh
-
Chương 4: Kẹp đầu lưỡi đồ tể lau sạch b**m nộn
Sở Thần trước giờ chưa từng có dục vọng muốn lộ huyệt mãnh liệt như vậy, có thể là ánh mắt si mê đói khát của Đồ Lang, sự thỏa mãn cực lớn hắn, bởi vậy hắn rất muốn lộ huyệt trước mặt Đồ Lang, muốn để cho bình dân ti tiện này nhìn huyệt dâm tôn quý của mình.
Sở Thần làm bộ không cẩn thận làm rơi đũa trúc trong tay, lập tức xoay người lại nhặt, áo choàng vốn chỉ là lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên người hắn thuận thế trượt xuống đến mu bàn chân, thân thể tuyệt mỹ cuối cùng không có che chắn, theo động tác cúi người của hắn, bờ mông sung mãn mượt mà nhếch lên, phong cảnh giữa hai chân nhìn không sót gì.
Huyệt dâm trần trụi dính dâm dịch bộc lộ trước mặt Đồ Lang, hai mảnh múi thịt đầy đặn, trông rất mềm non mọng nước, còn rất đàn hồi, mật dịch trong suốt hiện ra tỏa sáng mê người, thế gian này không có phong cảnh tốt nào tốt hơn nơi đây, Đồ Lang bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cậu cũng đi theo xoay người ngồi xổm xuống, ngồi xổm dưới mông Sở Thần, khoảng cách gần thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ.
"Đại nhân, ngươi đẹp quá." Đồ Lang thật sự là chưa từng nhìn thấy người đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến cậu cũng không dám thở mạnh.
Sở Thần còn duy trì tư thế xoay người vểnh mông lên, biết Đồ Lang đang nhìn chằm chằm huyệt dâm của hắn, khiến hắn rất hài lòng, còn có cố ý trật một chút bờ mông, khi hắn lắc lư, nhục huyệt cũng lắc theo, Đồ Lang miệng lưỡi khô, rất muốn liếm.
Sở Thần cũng không tính để Đồ Lang liếm, rất nhanh đã ưỡn thẳng lưng, làm bộ dạng như không có gì, tựa như vừa rồi cũng không phải là hắn đang cố ý câu dẫn.
Đồ Lang cảm giác chính mình sắp điên rồi, còn ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, tay nhẹ kéo áo bào của Sở Thần, đáng thương nói: "Đại nhân, có thể để cho ta ngửi được không?"
Đồ Lang cũng không yêu cầu xa vời có thể được liếm, cậu chỉ muốn ngửi một chút.
Nói đến như sinh vật đáng thương, Sở Thần mềm lòng, cho phép cậu ngửi một chút, ngồi xuống trên chiếc ghế hẹp, dang hai chân: "Chỉ cho phép ngửi, đừng làm những chuyện khác."
Đồ Lang rón rén tới gần, áp mặt sát nhục huyệt của Sở Thần, sóng mũi cao xém một chút là có thể đụng phải nhục huyệt của Sở Thần, tựa hồ đã đụng phải, trên chóp mũi dính một chút mật dịch, ngứa.
Đồ Lang tham lam hít sâu một hơi, thơm quá thơm quá, còn mang theo vị ngọt.
Sở Thần rủ mắt xuống, nhìn người quỳ gối ở giữa chân của mình, Đồ Lang tựa như chó săn nhỏ dùng sức ngửi ngửi nhục huyệt của hắn, nhịn không được khẽ cười nói: "Thơm như vậy sao?"
Đồ Lang gật đầu: "Thật thơm."
Nếu là đổi thành dân đen khá, Sở Thần quả quyết sẽ không như thế làm, những người hạ đẳng kia sao có thể xứng đáng nhìn thân thể của hắn, nhưng hắn lại rất thích bị ánh mắt của Đồ Lang nhìn chăm chú, ánh mắt Đồ Lang tựa như sói trên thảo nguyên, một con sói đói khát khó nhịn, đang ngó chừng một con mồi màu mỡ.
Mặc dù hắn chính là con mồi kia, nhưng hắn rất thích loại cảm giác kích thích này.
"Đại nhân, mùi thơm là trên người sao?" Đồ Lang cũng không hiểu những hương liệu kia, chỉ cảm thấy hứng thú với mùi thơm trên người Sở Thần.
Sở Thần ở trên cao nhìn xuống nhìn, con ngươi sáng như sao trời, ẩn ẩn ngậm lấy ý cười, nhìn qua mười phần yêu dã, để cho người ta trầm luân: "Mùi thơm cơ thể, ta từ nhỏ đã có, sau khi lớn lên hương vị càng nồng nặc, mẹ ta kể loại mùi thơm này rất dễ dàng câu lên tình dục người bên cạnh, bởi vậy ta thường dùng hương liệu để áp chế mùi thơm này, bây giờ lưu lạc đến tận đây, mùi thơm trên thân không thể nào che giấu, tiện nghi cho ngươi, để ngươi hảo hảo ngửi, người bên ngoài cũng không có phần vinh hạnh đặc biệt này đâu."
Sở Thần vừa nói, vừa dùng ngón tay đùa bỡn nhục huyệt của mình.
Đồ Lang biết được đây là chỉ có mình mới có vinh hạnh đặc biệt, lập tức không kìm được vui mừng, quỳ gối trước mặt Sở Thần, từng ngụm từng ngụm ngửi ngửi, hận không thể đem hương vị toàn bộ đều hút vào trong phế phủ, xém chút để cho mình nín chết.
Sở Thần thật sự là bị cậu làm cho ngốc: "Ngốc chết, ngươi đến cùng là làm thế nào sống đến bây giờ, a, tiễn thuật của ngươi cũng không tệ lắm, ai dạy ngươi."
Đồ Lang nói: "Tự học, không có ai dạy."
"Còn rất có thiên phú." Sở Thần nói xong, đưa ngón tay vừa chạm vào huyệt thịt vào trong miệng Đồ Lãng
Đồ Lang vui vẻ liếm láp mật dịch dính trên ngón tay của hắn.
Sở Thần nhìn đầu lưỡi Đồ Lang khẽ liếm trên ngón tay của mình, nghĩ đến cảm giác trước đó lúc Đồ Lang liếm nhục huyệt của hắn, rất thoải mái, liếm toàn thân hắn tê dại, một cỗ khoái cảm chưa bao giờ có trùm lên đầu óc của hắn.
Sở Thần dùng ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi Đồ Lang, chậm rãi kéo ra từ trong miệng.
Đồ Lang rất phối hợp duỗi dài đầu lưỡi của mình.
Sở Thần kẹp lấy đầu lưỡi Đồ Lang, đưa vào nhục huyệt của mình.
Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng dán trên mép thịt mềm mại, không duyên cớ sinh ra một loại cảm giác muốn hôn, Sở Thần cũng không phải là rất nguyện ý để dân đen cham vào thân thể của mình, bất quá Đồ Lang có thể là một ngoại lệ.
Đồ Lang nhìn đầu lưỡi của mình áp vào nhục huyệt tâm tâm niệm niệm, trong mắt bắn ra ánh sáng đặc biệt chói mắt.
Thế nhưng Sở Thần cũng không để hắn tự mình liếm, mà là dùng ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi của cậu, giống như là kẹp một chiếc khăn, dùng đầu lưỡi của cậu lau lên nhục huyệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook