“Thật sự không cần anh đưa về?” Dật Thăng đứng dưới lầu, trong tay cầm chìa khóa xe.

“Không cần thật mà.”

Tiểu Miêu nhìn anh, cô đi ra vội quá, hại anh còn chưa kịp lấy quần áo, chỉ mặc chiếc áo len mỏng ở nhà, thấy dáng vẻ gầy gầy này của anh cũng không phải là loại có thể chống chọi với gió táp mưa sa, cô không thể để anh bị cảm được.

“Đúng rồi, em vẫn nên nói rõ ràng với con gái của chú Dư, ” Dật Thăng khuyên cô: “Anh thấy cảm xúc của cô ấy không ổn định lắm, thỉnh thoảng lại chạy tới phòng anh khóc như mưa. Con gái ở tuổi của cô ấy rất nhiều tâm tư, dù có là âm dương sai lệch mà động tâm với em, thì em cũng phải chịu chút trách nhiệm.”

Tiểu Miêu phiền muộn gãi đầu: “Em biết rồi biết rồi…” Đúng là người có bộ dạng càng đẹp đẽ thì càng dính nhiều phiền toái.

“Vậy, ” anh nhìn cô tươi cười: “Em đi đường cẩn thận nhé.”

“Biết rồi biết rồi ~~ “

“Về nhà nhớ gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho anh.”

“Được được ~~ “

“Trên đường đừng chõ mồm gây chuyện với người ta. Thấy bà già đứng bên đường cái thì đừng có mà vội vàng giúp người ta sang đường, có khi người ta cũng chẳng muốn sang đường đâu.”

“Em là người như thế sao…”

“Gặp trộm gặp cướp thì phải báo cảnh sát, đừng có cậy mạnh.”

“…”

“Còn nữa, …”

“Anh bạn, ” cô vỗ vỗ vai anh, biểu tình cực kỳ vô tội: “Chỉ số thông mình của em… chưa thấp đến mức ngay cả đi về nhà mà cũng không biết…”

Anh chàng kia khụ một tiếng.

“Tô Tiểu Miêu, hồ sơ phạm tội của em còn nhiều lắm.” Chỉ số thông minh của cô thật sự là không thấp, nhưng chính vì không thấp nên mới có vấn đề.

“Được rồi, ” cô vỗ ngực, làm ra một tư thế bảo đảm: “Em cam đoan, nhất định sẽ về nhà ngay lập tức!”

Chắc là anh thật sự không còn gì để căn dặn nữa, thế nên chỉ đứng nhìn cô, bỗng nhiên nghe thấy cô mở miệng nói: “Sao lúc mới về nước không thấy anh đi tìm em nhiệt tình như vậy?”

Anh ngây ra một lúc.

Sau đó giải thích như không có chuyện gì: “Thì vừa mới về thôi mà, nhiều việc bận rộn quá.”

Cô “Ồ” một tiếng, nhất thời thoải mái, vẫy vẫy tay nói ‘tạm biệt’ sau đó liền trượt ván trượt vui vẻ ra về.

Người đàn ông đứng đó rất lâu, nhìn thân ảnh của cô dần dần biến mất không thấy. Không có bóng người nào trên đường, chỉ để lại những làn gió lạnh quấy nhiễu khắp nơi trong đêm đông.

Bỗng chốc, tất cả tình cảm dồn nén ở nơi sâu kín nhất con tim đều trào dâng, khiến anh không thể nén nhịn.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan, Dật Thăng hoàn hồn, xoay người nhìn lại.

“Con bé đã đi rồi, ” Đinh Diên đứng sau anh, trong mắt chứa nhiều cảm xúc không rõ: “Ngoài này gió lạnh lắm, vào nhà đi.”

Đúng vậy, bác sĩ Đinh Dật Thăng này, đúng là con trai độc nhất của người lãnh đạo trực tiếp của Tô Tiểu Miêu, tổng biên tập một chi nhánh của tập đoàn truyền thông News Corp, ông Đinh Diên. (Tiểu Dương: ông Đinh Đầu đó, tên thật là Đinh Diên)

Tên tập đoàn truyền thông này là có thật, đã chú thích ở chương 5 của Đường gia Tiểu Miêu. News Corporation (tên rút gọn là News Corp.) là tập đoàn truyền thông lớn thứ ba trên thế giới (sau Công ty Walt Disney và Time Warner) vào năm 2008, và đồng thời là tập đoàn giải trí lớn thứ ba thế giới vào năm 2009.

Hai cha con cùng sánh vai lên lầu, Dật Thăng vẫn ôn hòa như trước, bình thản hỏi bố mình đã ăn cơm chưa, có muốn anh làm một bữa ăn khuya không.

Cha con họ rất ít xảy ra mâu thuẫn, điều này không thể không kể đến tính nhường nhịn ôn hòa của Dật Thăng, có thể là vì ngày ngày rèn luyện tinh thần nghề nghiệp nên anh rất im lặng và cẩn thận.

Chờ Đinh Diên ăn xong bữa khuya, Dật Thăng đứng lên dọn dẹp, chuyện rửa bát rửa đũa ở phòng bếp luôn là anh làm, không thể để cha già vất vả được.

Rửa bát xong, lau dọn nhà bếp, lau khô tay, Dật Thăng làm ấm một cốc sữa, sau đó bưng cốc định đi vào thư phòng, nói một tiếng với bố: “Bố, con về phòng đây.”

Ông không trả lời, chỉ vùi đầu vào những tin tức trong và ngoài nước, nghiên cứu công việc của ngày mai.

Dật Thăng lẳng lặng xoay người.

Tay phải vừa định đẩy cửa ra khỏi phòng, bỗng nhiên nghe được giọng nói khàn khàn từ phía sau.

“Dật Thăng, đừng động tâm với cô ấy.”

“Cô ấy” này là ai, trong lòng hai người đều hiểu. Vì vậy anh không trả lời mấy câu kiểu như ‘làm gì có ạ, bố suy nghĩ nhiều rồi’.

Hai người đều im lặng.

Thời gian trôi qua thật lâu, chàng trai thanh tú thản nhiên hỏi: “Nếu, đã động tâm rồi thì sao…”

Đinh Diên thực đau đầu.

Bỗng nhiên cảm thấy thích câu: “Làm cho lòng các bậc cha mẹ trong thiên hạ, không ham đẻ con trai nữa, mà thích sinh con gái”.

Dật Thăng từ nhỏ đã là cậu bé không khiến người khác phải lo lắng, trong quá trình trưởng thành cũng rất ngoan ngoãn tự giác đọc sách viết chữ, Đinh Diên cả ngày tiếp nhận đủ loại tin tức, tin tức về những cô gái trẻ hiện nay phá thai quá nhiều, nơi đâu cũng có những cô gái vung tay bàn tán ‘anh chàng của mình thế này thế kia’, Đinh Diên không chỉ một lần mừng thầm ‘may là con trai mình không yêu sớm… ’.

Còn bây giờ thì sao, lão Đinh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thật ra tiểu Đinh yêu sớm cũng chả đáng sợ chút nào, mà điều đáng sợ chính là tiểu Đinh trưởng thành này coi trọng cô gái đã kết hôn.

Đây thật sự là chuyện rất đau đầu, không phải chỉ dựa vào tư tưởng phẩm đức để giải quyết.

“Dật Thăng, cô ấy đã kết hôn rồi. Thế nên dù là vì ấm ức hay lý do gì con cũng không thể nhúng tay vào chuyện tình cảm của cô ấy. Nếu con nhúng tay vào, thì người sai chính là con.”

Đúng vậy, bạn Dật Thăng cũng có chút ấm ức.

Tô Tiểu Miêu tựa như cô bé chăn cừu, khi cô còn độc thân, chỉ cần ngày nào cao hứng thì sẽ lớn tiếng cảm thán một câu ‘Thật muốn kết hôn nha! ’, thật ra cô chỉ nói miệng vậy thôi, coi như biểu đạt chút vui vẻ hạnh phúc trong lòng, câu từ nói ra không có ý nghĩa gì, nhưng mà người nói vô tình người nghe cố ý, vì thế trong những ngày sống gian khổ trên núi, cô gái này lại đứng trên núi hét lên một câu ‘Tôi thật hạnh phúc a! Thật muốn kết hôn! ’, làm cho anh chàng Dật Thăng rung động cả ngày, buổi tối lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trầm tư suy nghĩ ‘có phải cô ấy đang ám chỉ điều gì với mình không nhỉ? ’.



Không thể không nói, về tài nhìn thấu sự việc, Dật Thăng còn xa lắm mới so sánh được với Đường Kính. Đường Kính là người nhìn quen thủ đoạn yêu ma quỷ quái, trình độ của Tô Tiểu Miêu còn không qua nổi mắt anh, cho nên năm đó Tô Tiểu Miêu cả ngày bày tỏ với Đường Kính một câu ‘ Đường Kính, gặp được anh thật là hạnh phúc! ’, Đường Kính cơ bản có thể coi đó là một câu hát.



“Dật Thăng.” Lão Đinh cẩn thận cân nhắc tìm từ, để tránh cậu con trai của mình nghĩ luẩn nghĩ quẩn trong lòng mà sinh ra ý tưởng cực kỳ bi thảm ‘Không phải cô ấy thì con không yêu! ’.

“Có thể nói cho con một chuyện, tin tức qua tay Tô Tiểu Miêu, ví dụ như các loại tin tức tố giác, hoạt động quyên tiền, phối hợp cảnh sát nằm vùng để phỏng vấn, dù là việc có tầm quan trọng và nhiều thử thách, không có một việc nào là không thuận buồm xuôi gió.”

Dật Thăng ngẩn người.

“… Sao có thể như vậy?”

“Đúng, sao có thể, ” Lão Đinh cười cười, “Chuyện này chỉ khi trực tiếp lãnh đạo cô ấy bố mới để ý, việc cô ấy làm luôn không theo lẽ thường, cho nên những người khác rất khó phát hiện.”

Dật Thăng không nói.

Anh cũng là người thông minh, chỉ cần vài câu như vậy đã hiểu. Nhưng lão Đinh vẫn quyết định nói hết ra suy nghĩ của mình.

“Đằng sau Tô Tiểu Miêu, hẳn là phải có một bối cảnh phức tạp.” Dừng một chút, lời ông nói rất thấm thía: “Bố cũng rất lo cho con, không hy vọng con sa vào quá sâu, con hiểu chưa?”

**** **** ****

Tạm biệt Dật Thăng, Tô Tiểu Miêu có thể ngoan ngoãn đi về nhà không?

Đương nhiên là không rồi.

Lúc này chính là thời điểm náo nhiệt của cuộc sống về đêm, huống chi vài ngày nữa Đường Kính đã trở lại, anh về rồi cô còn có thể tự do tự tại như vậy giờ sao? Đương nhiên là cô muốn thừa dịp anh chưa về nhà để vui chơi thoải mái vài ngày.

Vì thế, Tô Tiểu Miêu đi vào một câu lạc bộ đêm.

Thị trường kinh tế cạnh tranh gay gắt trên rất nhiều lĩnh vực, ngành dịch vụ cũng không ngoại lệ, những quán mát xa, sơn vẽ móng tay móng chân mọc lên như nấm, mặc dù quy mô nhỏ, nhưng chim sẻ cũng có tác dụng tốt cho ngũ tạng, hơn nữa tính lưu động cao, chi phí thấp, đã dễ dàng thu hút nhiều người đầu tư, đoạt đi không ít lợi nhuận từ các chỗ ăn chơi xa hoa.

Mà ông chủ của câu lạc bộ đêm Tô Tiểu Miêu đi vào đây hiển nhiên cũng là người giỏi làm ăn kinh doanh, ở những câu lạc bộ kinh doanh phát triển, còn kiêm cả “nam phục vụ”. Loại nam phục vụ này, không chỉ là loại phục vụ nam với nữ bình thường, mà còn có cả loại phục vụ nam với nam nữa.

Tô Tiểu Miêu dùng năng lực chuyên nghiệp để phân tích, cảm thấy cách lựa chọn mỹ nam để phục vụ này, chính là một ý tưởng kinh doanh rất khôn khéo! Bây giờ dần dần không lưu hành mỹ nữ nữa, khẩu vị của khách hàng có thể thay đổi mà, nhiều nước phát triển còn nổi lên diễu hành đồng tính đấy thôi, số lượng và khí thế cũng lớn mạnh, chứng minh thị trường này có rất nhiều tiềm lực phát triển.

Những câu lạc bộ đêm bình thường chỉ thu hút được khách nam, mà quán host lại chỉ hấp dẫn khách nữ, nhưng câu lạc bộ này lại không như vậy, không chỉ có diện tích rộng rãi, mặt tiền khí thế mà còn có thiết kế tuyệt đẹp, thu hút được cả khách nữ và khách nam.

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Nếu Tô Tiểu Miêu mà có quyền ban phát giải thưởng, nhất định cô sẽ cho ông chủ của quán này giải thưởng ‘Kinh doanh có tầm nhìn’.

Vậy, Tô Tiểu Miêu tới đây để chơi zai sao?

Dù cô rất muốn thử một chút, nhưng…

Nhưng trên thực tế là: cô, không, dám.

Cô đã được lĩnh giáo cơn giận của Đường Kính một lần rồi, đã được cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là kêu cha gọi mẹ, thủ đoạn dứt khoát và khí thế lạnh thấu xương của Đường Kính đã khiến Tô Tiểu Miêu vạn vạn lần không dám lấy thân ra thử. Hơn nữa câu lạc bộ đêm này là của Đường gia, dù cô có tò mò muốn chết cũng không dám thử chơi zai trên địa bàn của Đường gia.

Đúng thế, ông chủ của câu lạc bộ này trên danh nghĩa là một người đàn ông tên Hoàng Tình, nhưng ông chủ thực sự của nó chính là thiếu chủ đương nhiệm của Đường gia.

Cho nên, thật ra ngoài đến đây để giết thời gian, Tô Tiểu Miêu còn muốn phỏng vấn một chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Trên ghế lô, một nam bồi bàn hơi già đang than thở về thân thế của mình: “Đúng vậy, tôi cũng biết ở đây có phục vụ đặc biệt, nhưng con tôi mẹ tôi vợ tôi đều phải ăn cơm … Tôi chỉ lo lắng chẳng may họ biết công việc của tôi, thì con tôi sẽ bị cười nhạo…”

Câu nói lập tức làm Tô Tiểu Miêu cảm động, tình thương của cha bao la như núi a ~~~

Ngay khi Tô Tiểu Miêu đang cảm động suýt chảy nước mắt thì bỗng cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông đi vào.

Tư thái tuyệt mỹ.

Anh ta không mặc comle, chỉ mặc chiếc sơmi một màu hiệu Ermenegildo Zegna, chiếc áo thiết kế rất tinh tế, tay áo xoắn lên đúng đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, hai chiếc cúc áo được mở ra, thoáng hiện đôi xương quai xanh, làm người ta mơ màng.

Đường Dịch. Có thể tùy ý ra vào thế này, đương nhiên chỉ có thể là Đường Dịch.

**** **** ****

Đối với người đàn ông này, Đường Kính đã cảnh cáo Tô Tiểu Miêu không chỉ một lần: em tin anh đi, anh ta tuyệt đối không phải người tốt.

Nhưng người đàn ông không tốt trong miệng Đường Kính ấy, thật sự có vẻ mặt không giống tội phạm chút nào, dáng người nam tính, khí chất bức người, quan trọng nhất là, anh ta còn cố ý lộ ra hơi thở thần bí làm cho phóng viên Tô Tiểu Miêu vô cùng hiếu kỳ.

Vì vậy dù Đường Kính có nhọc lòng khuyên bảo thế nào, thì Tô Tiểu Miêu vẫn nghe vào tai này rồi lại tự chui ra tai kia.

“Dịch thiếu.”

Mọi người trong phòng cúng kính chào hỏi.

“Anh Dịch!” Tiểu Miêu đứng lên, có lễ phép chào hỏi.

Đường Dịch cười đến cong cong khóe mắt, tiến lên sờ sờ đầu cô, ánh mắt không chút gợn sóng lại nhìn quanh một lượt, sau đó chậm rãi mở miệng.

“Phỏng vấn ở chỗ này của anh, thu phí rất cao đó…”

Tiểu Miêu vội vàng lấy lòng cười cười: “Lần sau sẽ không! Em chỉ là tò mò thôi, em cam đoan!”

Nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã khuya rồi, Tiểu Miêu lúng túng di di mũi chân: “Anh Dịch, lần sau em sẽ đến chỗ anh chơi nhé, hôm nay em phải về rồi, ngày mai còn có việc phải phối hợp với cảnh sát, bận chết đi ấy…”

Ý cười của Đường Dịch càng sâu hơn: “… Việc gì thế, lại còn phối hợp với cảnh sát?”

“Có một vài việc anh thật sự không cần biết đâu, ” Tô Tiểu Miêu lại nói thêm: “Ngày nào chả có mấy vụ tố cáo, buôn bán lậu, cảnh sát còn muốn phối hợp với phóng viên để theo dõi mọi việc, lúc nào cũng nói ‘hy vọng mọi người phối hợp với chúng tôi’, lần trước em bị bọn buôn thuốc phiện đuổi, suýt nữa thì què cả hai chân…”

Đường Dịch gật gật đầu, hào phóng thả người, “… Vậy em làm việc tốt nhé, đừng để quá mệt mỏi.” Đồng thời không quên gọi người đưa cô trở về.

Tiểu Miêu gật đầu, nói tạm biệt rồi liền rời đi.

Trong phòng đặc biệt im lặng.

Người đàn ông vẫn đứng im ở đó, hai tay cắm trong túi quần, nhìn bóng dáng cô rời đi, không có động tác gì, nhưng cả người lại ẩn ẩn lộ ra sát khí.

“Dịch thiếu, ” một nam tử trung niên không nhịn được lên tiếng, chính là ông chủ trên danh nghĩa của câu lạc bộ này, họ Hoàng, nhưng thật ra chỉ là cấp dưới của Đường gia: “Cô gái vừa rồi có thể “giữ lại” không…”

Người đàn ông tuấn mỹ ấy khẽ nhếch hàng lông mày, hơi hơi xoay người, mỉm cười nói một từ không rõ hàm nghĩa: “… Ồ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương