Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi (Dịch)
Chapter 9 Phong phạm này quả là cao hơn cả chân trời!

Chương 9: Phong phạm này quả là cao hơn cả chân trời!

 

Khí tức toàn thân Trương Thành Hổ tăng vọt, thân hình hắn ta chợt lóe, tay phải thành chưởng trực tiếp duỗi về phía bả vai Kinh Như Tuyết.

Tốc độ của Trương Thành Hổ thật sự quá nhanh, Kinh Như Tuyết hoàn toàn không tránh được.

Thế nhưng ngay lúc bàn tay đối phương chỉ còn cách bả vai nàng chừng một phân, thì bỗng nhiên ngừng lại.

Mà bấy giờ nụ cười trên mặt Trương Thành Hổ cũng bắt đầu cứng lại, vẻ mặt hắn ta chợt hoảng hốt nhìn về phía Tu Thần cách đó không xa.

Vài tên đệ tử khác của Võ Thần Tông cũng vẻ mặt đầy hoảng sợ, bởi vì bọn chúng phát hiện bản thân hoàn toàn không cựa quậy được nữa! Bị chế trụ rồi!

Là tên tiểu bạch kiểm kia sao?

Không thể nào!

Bấy giờ ngay cả nói Trương Thành Hổ cũng không nên lời, trong lòng hắn ta gào thét một cách cuồng loạn.

Hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được một chút dao động linh khí của đối phương!

Làm sao hắn có thể giam cầm Trương Thành Hổ này chứ?

"Ái chà!"

Tu Thần chậm rãi đứng lên, sau đó vươn vai vặn eo.

Một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt Trương Thành Hổ.

Kinh Như Tuyết sợ đến mức hô lên một tiếng, sau đó nhìn Tu Thần với biểu cảm giống như là gặp quỷ. Mà ánh mắt của Trương Thành Hổ và đệ tử Võ Thần Tông khác cũng đã trợn trắng, lông tơ trên cánh tay cũng đều dựng đứng lên.

Di động thuấn gian?

Đây chính là năng lực mà cường giả Đế cảnh mới có mà!

Người này là cường giả Đế cảnh sao?

Hình như lãnh thổ Quảng Nguyên không có một ai là cường giả Đế cảnh mới đúng?

Thế nhưng lại để hắn ta gặp phải?

Giờ khắc này Trương Thành Hổ như rơi vào hầm băng, cơ thể bị cố định tại chỗ không kìm được khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng.

Khoảnh khắc ấy Kinh Như Tuyết che miệng, nhìn Tu Thần với vẻ kích động lẫn sợ hãi.

Kích động là vì rốt cuộc nàng đã được cứu rồi!

Sợ hãi là do ban nãy nàng lại nghi ngờ thực lực của Tu Thần!

Kinh Như Tuyết đã từng nghe nói những đại năng siêu phàm này có tính tình quái đản, có khi nào bởi vì bản thân nàng vừa mới nghi ngờ làm cho trong lòng Tu Thần khó chịu rồi giết nàng không nhỉ?

Tu Thần chớp mắt nhìn cánh tay Trương Thành Hổ, chậc lưỡi nói: "Ai da, lông tơ cũng dựng lên luôn à? Ngươi nhìn từng sợi dựng đứng lên này."

Dứt lời hắn còn dùng ngón tay chọc chọc lông tơ đang dựng lên của đối phương.

Trong mắt Trương Thành Hổ đầy sự tuyệt vọng cùng vẻ van xin, bây giờ hắn ta muốn mở miệng cầu xin Tu Thần tha mạng cũng không có cơ hội.

"Ngươi trẻ tuổi à, có phải thấy mấy con yêu quái bên cạnh lão phu chúng nó ăn linh thiên tài bảo đúng không? Sau đó lại cho rằng trên người lão phu khẳng định còn cất giấu bảo bối chứ gì? Muốn cướp sao? Nhân vật phản diện đều không có vầng sáng trí tuệ hay sao ấy nhỉ?" Tu Thần chợt dùng giọng điệu của một cao nhân ẩn sĩ nói chuyện với vẻ từ tốn.

Trương Thành Hổ muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng vẫn không thể cựa quậy được chút nào.

"Úi chào, vốn nghĩ lão phu cũng đã sống hơn vạn năm rồi, hạng người gì mà chưa từng thấy qua? Ngươi không cần phủ nhận, vừa rồi lão phu đã nhìn thấy rõ sự tham lam trong mắt ngươi." Tu Thần phất tay thở dài nói.

Hơn vạn năm?

Lão quái vật vạn năm?

Chắc chắn là cường giả Đế cảnh! Chỉ có cường giả Đế cảnh mới có thể sống lâu như vậy!

Sau khi hai đệ tử Võ Thần Tông bên cạnh nghe Tu Thần nói xong, trực tiếp nhắm chặt đôi mắt, bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Thế nhưng bọn chún vẫn duy trì dáng vẻ để cố định, hình ảnh này thoạt nhìn có chút kì dị.

"Tiền... Tiền bối... thật sự sống một vạn năm rồi ư?" Kinh Như Tuyết khẽ nuốt nước miếng, giọng nói run run hỏi.

Người như vậy là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết.

Đương nhiên là làm màu rồi!

Trong lĩnh vực vô địch hắn chính là thần, không làm màu thì sao có thể sảng khoái cơ chứ?

Tu Thần ho khan một tiếng, nói: "Bọn chúng là người của ngươi, muốn xử lý thế nào thì tùy ngươi."

Dứt lời, một giây sau hắn đã trở lại ngồi trên ghế đá trong đình nghỉ mát.

Nếu lúc này có một cường giả Đế cảnh ở ngay đây chỉ e cũng sẽ sợ đến mức hồn phi phách tán.

Một khi dùng di động thuấn gian, cho dù ngươi có trâu bò kiểu nào cũng sẽ có dấu vết để lần theo, thế nhưng Tu Thần lại hoàn toàn không có.

Không có bất cứ dao động của không gian hay sự khuấy động linh khí nào cả, hoàn toàn xuất quỷ nhập thần, đến không bóng mà đi không dấu vết.

Trâu bò cỡ này quả thực đã cao hơn cả chân trời!

Kinh Như Tuyết xoay về phía Tu Thần vái thật sâu, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thành Hổ bấy giờ đã sợ đến mức mặt không còn giọt máu.

"Ta nhớ rõ, ngày đó giết tộc nhân của ta cũng có ngươi đúng chứ?" Kinh Như Tuyết lạnh giọng nói.

Đôi mắt Trương Thành Hổ đầy kín tơ máu với vẻ van xin.

Kinh Như Tuyết lộ ra nụ cười tàn nhẫn, bỗng chốc tung một chưởng về phía đầu Trương Thành Hổ.

"Ầm!"

Cả đầu Trương Thành Hổ vỡ nát trong phút chốc, mà cơ thể hắn ta vẫn cứ duy trì tư thế cũ.

Kinh Như Tuyết ngây ngẩn cả người.

Tu vi Linh Hải cảnh của Trương Thành Hổ lại dễ nát vậy sao? Tại sao nàng không cảm nhận được một chút lực cản nào cả?

"Bây giờ bọn họ chỉ là người thường, ngươi không cần phải dùng sức vậy đâu, ái chà, tuổi còn nhỏ vậy mà đã tàn bạo đẫm máu rồi." Tu Thần ở phía sau nhìn thấy sự hoài nghi của Kinh Như Tuyết, hắn rung đùi nói với vẻ đắc ý.

Hình ảnh quá bạo lực đẫm máu mà, hắn cũng không muốn nhìn.

Kinh Như Tuyết lại nhìn Tu Thần với vẻ cảm kích, sau đó nàng cũng không hề lề mề, trong phút chốc đã giết sạch vài tên đệ tử Võ Thần Tông khác.

"Tiền bối, ta xử lý thi thể, nhất định sẽ dọn sạch sẽ nơi này."

Giết hết tất cả, Kinh Như Tuyết nhìn máu tươi và thịt nát đầy đất, vội vã nói.

Tu Thần phất tay nói: "Không cần đâu, chờ ngươi dọn sạch thì lâu quá."

Dứt lời, thi thể và máu tươi trên đất đều hóa thành tro, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Kinh Như Tuyết nhìn tất cả mọi việc, lại hoảng hốt không ngậm miệng lại được.

Cách không tiêu vật?

Hoàn toàn không có tiếng động, chỉ một câu nói đã hoàn toàn biến mất?

Thế gian này còn có loại năng lực như này sao?

Nếu Kinh Như Tuyết có thể bái hắn làm thầy, có tiền bối cao nhân tuyệt thế như vậy chỉ dạy, nhất định nàng có thể báo được đại thù!

Giờ phút này, sự sùng bái của Kinh Như Tuyết đối với Tu Thần đã viên mãn.

"Tiền bối, cầu người nhận tiểu nữ làm đồ đệ!"

Kinh Như Tuyết đi đến trước mặt Tu Thần, dứt khoát quỳ gối xuống đất, hai tay bái lạy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương