"Không hổ là phù sư nhị phẩm, tạo nghệ phong phù của sư điệt, sợ là đã ngộ được năm thành chân truyền của Trịnh trưởng lão."

Mộc trưởng lão và Triệu Thành Thanh Khê phong nhìn thấy cảnh này, trong lòng âm thầm gật đầu tán thưởng.

Trịnh Tam Sơn nghe người bên ngoài khen ngợi đồ đệ của mình, vuốt chòm râu vẻ mặt hưởng thụ.

Lý Nham thấy Vu Chính Nguyên Ngự Phong hạ xuống lôi đài thì khẽ lắc đầu.

Chỉ riêng tạo nghệ về phong phù này cũng đã không kém. Lại thêm vài ngày trước, Vu Chính Nguyên đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm phù từ trong Phù tháp, Vương Hồ hơn phân nửa không phải đối thủ.

Nhưng cho dù chỉ có thể lấy được một vị trí thứ hai, thì cũng không tệ.

Bại dưới tay vị thiên tài đạt được truyền thừa hai trăm năm trước của Thiên Kiếm trưởng lão, cũng không tính là mất mặt.

"Mau nhìn kìa, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi!"

Trong số các đệ tử vây xem, có người kinh ngạc thốt lên.

Giữa sân.

Đối thủ của Vu Chính Nguyên và Vương Hổ cũng đã lên lôi đài.

Đối thủ của hai người đều là Khí Hải trung kỳ, mặc dù tu vi giống nhau, nhưng đối mặt với hai người Vu Chính Nguyên, giờ phút này sắc mặt bọn họ cũng ngưng trọng vô cùng.

Hành lễ xong, song phương lập tức chiến đấu vang dội.

Chỉ thấy Vương Hổ dẫn đầu xuất kích, quyền phong hung hãn.

Mà theo một quyền này của hắn đánh ra, trong lúc linh khí phun trào, từ phía sau hắn xuất hiện một hư ảnh mãnh hổ, phát ra tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.

"Xuất quyền đã có hổ ảnh đi theo. Uy lực Hổ Khiếu quyền của Vương sư điệt quả thật không tầm thường, không hổ là do đích thân Lý đường chủ dạy bảo."

Huyền Ngọc Tử khẽ gật đầu, mắt lộ vẻ tán thưởng.

Lý Nham cười cười, đồng thời còn khinh miệt nhìn thoáng qua Thẩm An Tại.

Nhìn đi, đều là sư phụ, nhưng đồ đệ của ta được cả chưởng môn khen!

Mà Thẩm An Tại thì lười để ý tới hắn, chán ngán vô vị lấy từ trong ngực ra một chùm nho, bắt chéo chân ung dung ăn.

Liễu Vân Thấm thấy hắn nhàn nhã như vậy, lông mày thanh tú không khỏi cau lại.

Gia hỏa này, thật sự không lo lắng lấy một tí gì về việc đồ đệ mình sẽ như thế nào sau khi đối đầu với Vương Hổ sao?

Trên sân, đối mặt một quyền uy lực không tầm thường của Vương Hổ, sắc mặt tên đệ tử kia ngưng trọng, thi triển ra một môn chưởng pháp Huyền giai hạ phẩm để ứng phó.

Nhưng Hổ Khiếu quyền chính là quyền pháp Huyền giai thượng phẩm, võ kỹ Huyền giai hạ phẩm sao có thể chống lại?

Chỉ trong một hơi thở, ảo ảnh mãnh hổ bay nhào tới. Quyền phong của Vương Hổ mãnh liệt đánh vào người đối thủ.

"Phốc!"

Người nọ lăng không bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi ngã xuống lôi đài, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

"Thắng, Vương sư huynh thắng!"

"Không hổ là đệ tử chân truyền của Lý đường chủ, không ngờ thực lực lại mạnh như vậy!"

Bên ngoài vang lên từng tràng kinh hô, phần lớn đệ tử đều lộ vẻ hâm mộ, vô cùng hi vọng mình có thể thay thế Vương Hổ đứng trên lôi đài kia.

"Mau nhìn xem, Vu sư huynh bên kia cũng bắt đầu rồi!"

Thẩm An Tại hơi nghiêm mặt, nhổ hạt nho trong miệng ra.

Đánh bại Vương Hổ không thành vấn đề, chuyện Vu Chính Nguyên này ngược lại có chút khó giải quyết, phải chăm sóc thật tốt.

Mặc dù với nhãn lực Đoán Thể hậu kỳ của hắn, cũng nhìn không ra cái gì...

Bên kia, Vu Chính Nguyên hành lễ xong với đối thủ, hai tay vẫn chắp sau lưng, thần sắc bình thản, tựa hồ ngay cả tay cũng lười động.

"Đoạn Lãng trảm!"

Tên đệ tử Khí Hải trung kỳ kia khẽ quát một tiếng, rút trường đao ra bổ ra từng đạo đao mang thế đại lực trầm, xé gió chói tai.

"Đao thật mạnh, đao pháp này sợ là có cấp độ Huyền giai trung phẩm!"

"Đoạn Lãng đao chính là tuyệt kỹ thành danh của Triệu trưởng lão trước kia, xem ra đã truyền toàn bộ cho hắn!"

Bên ngoài chợt có người mở miệng, mô tả sự mạnh mẽ của đao pháp này.

Mà đối mặt với đạo đao mang này, Vu Chính Nguyên vẫn không có ý định để lộ hay tay sau lưng, chỉ là trong mắt lưu chuyển ánh sáng màu xanh.

Phù!

Trên lôi đài bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, hóa thành một màn chắn phù văn do gió lốc hợp lại trước mặt hắn.

Bịch!

Những đao mang này đánh lên kết giới phù văn nhưng ngay cả gợn sóng cũng không gợi ra được là đã trực tiếp bị thổi tán loạn.

"Điều này... Không thể nào!"

"Hắn thậm chí còn không vận dụng linh khí, chỉ dựa vào tinh thần lực thôi động phong phù hình thành lá chắn, liền dễ dàng hóa giải Đoạn Lãng trảm!?"

Các đệ tử dưới sân nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin tưởng mà nhìn một màn này, vẻ sùng bái trong mắt tăng lên.

Không hổ là Vu sư huynh!

Tên đệ tử kia nhìn thấy đao mang của mình bị thổi tan một cách đơn giản, sắc mặt ngưng trọng, cầm đao xông lên.

Một đao chém ra, sau lưng có trùng trùng sóng lớn vỗ bờ.

Bịch!

Bịch!

Liên tục mấy lần phách trảm uy lực cường đại, đao mang rung động.

Nhưng Vu Chính Nguyên lại chưa xê dịch nửa bước, thần sắc lạnh nhạt đứng tại chỗ, hai tay vẫn chắp sau lưng như trước.

Vô luận đối thủ tiến công từ phía trước hay là bất cứ phương hướng nào ở phía sau, ánh mắt hắn xanh lét không tiêu tan, bình phong che chắn hoàn hảo ngăn cản toàn bộ công kích.

Hiển nhiên, công kích của đối thủ, cũng không có khả năng phá vỡ phòng ngự phong phù của hắn!

Nhiều lần chém liên tục không phá được phòng ngự, trán tên đệ tử kia đã rịn mồ hôi, thở hổn hển không thôi.

"Kết thúc đi."

Thấy hắn không còn sức lực Vu Chính Nguyên bèn nhàn nhạt mở miệng, sau đó một tay duỗi ra, nhẹ nhàng vung lên.

Phù!

Gió mạnh nháy mắt thổi qua, nương theo lực lượng phù đạo trực tiếp thổi đối thủ một đường rút lui, trường đao trong tay càng truyền ra một tiếng vang thanh thúy.

Ầm ầm ầm!

Một đạo phong nhận lóe lên, trường đao kêu vang rồi rời khỏi tay, vẽ nên một đường vòng cung trên không trung rồi vững vàng rơi xuống ngay bên ngoài lôi đài.

Tên đệ tử kia kinh hãi nhìn cánh tay rỗng tuếch, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Cường độ đạo phong nhận vừa rồi tuyệt đối có thể dễ dàng chặt đứt cánh tay mình!

"Đa tạ Vu sư huynh hạ thủ lưu tình!"

Biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ, hắn hít sâu một hơi chắp tay nhận thua.

Vu Chính Nguyên nhàn nhạt gật đầu, lại quay người ngự phù rời đi.

"Không hổ là Vu sư huynh, thắng võ giả cùng cảnh đơn giản như thế!"

"Lấy thực lực hắn bây giờ, chỉ sợ ngay cả Khí Hải hậu kỳ cũng khó thủ thắng từ trong tay hắn!"

Một đám đệ tử vây xem chấn động không thôi, càng có rất nhiều nữ đệ tử hai mắt sáng lửa nóng.

Phong thái phong khinh vân đạm của Vu Chính Nguyên đốn ngã bao trái tim của thiếu nữ.

Trên đài cao, đám người Tiêu Ngạo Hải nhìn thấy Vu Chính Nguyên trở về, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tiểu hữu lại có tinh thần lực cường hãn như thế, sợ là đã sắp chạm đến cánh cửa phù sư tam phẩm rồi?"

"Phù sư cảnh giới này lại còn có Thiên Kiếm phù, chỉ sợ đã là vô địch trong Khí Hải cảnh!"

Nghe các vị trưởng lão thậm chí Trấn Nam vương chính miệng tán dương, Trịnh Tam Sơn cười ha hả vuốt chòm râu, hài lòng không nói nên lời.

"Đúng vậy. Nếu là đệ tử Lăng Phi Sương của Liễu trưởng lão đến tham chiến, nói không chừng còn có sức đánh một trận. Hiện tại, xem ra ngay cả Vương Hổ cũng không phải là đối thủ. Thi đấu lần này, vị trí đầu đã định."

Phong chủ Thanh Khê phong Triệu Thành chậc chậc mở miệng, khiến cho các vị trưởng lão khác cũng tán thành mà gật đầu theo.

"Vậy thì chưa chắc."

Đúng lúc này, Tiêu Ngạo Hải ở bên cạnh đột nhiên lắc đầu.

"Hả?" Huyền Ngọc Tử nghi hoặc nhìn hắn: "Chẳng lẽ Vương Hổ vẫn có cơ hội thắng Thiên Kiếm phù?"

"Không."

Hắn lại lắc đầu một lần nữa, ánh mắt ý vị sâu xa dừng trên người Mộ Dung Thiên, mỉm cười mở miệng.

"Theo bản vương, kiếm ý của Mộ Dung tiểu hữu không tầm thường, nếu tu võ kỹ không tệ, chưa chắc không có hy vọng giành thắng."

Lời vừa nói ra, đông đảo trưởng lão đều sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thiên đang bóp vai cho Thẩm An Tại.

"Hắn cơ á!?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương