Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!
-
Chương 22
Thanh Vân sơn.
"Ngươi nói ngươi gặp Tiêu Cảnh Tuyết?"
Thẩm An Tại liếc qua thiếu niên đã trở về trước mặt, thuận tiện phun hạt bồ đào trong miệng ra.
"Vâng, sư phụ, hình như nàng trúng độc gì đó rất lợi hại, thiếu chút nữa ta đã bị nàng ăn vạ... Ặc, thiếu chút nữa là chết trước mặt đệ tử rồi."
Mộ Dung Thiên mở miệng nói: "Vốn đệ tử còn muốn dẫn nàng tới cho sư phụ trị liệu, nhưng dường như nàng không quá tin tưởng y thuật của sư phụ."
Thẩm An Tại có chút bất đắc dĩ, tức giận mở miệng: "Ngươi đừng hỡ gặp ai cũng dẫn đến chỗ vi sư, nàng cũng không phải đệ tử của vi sư, vi sư dựa vào cái gì mà phải trị nàng?"
Hắn không có thời gian rảnh đi chữa bệnh cho Tiêu Cảnh Tuyết.
Hơn nữa, đường đường là người của Trấn Nam vương, giao thiệp rộng lớn cỡ nào, ngay cả hắn cũng tìm không ra người chữa trị cho Tiêu Cảnh Tuyết, mình chỉ là luyện dược sư tam phẩm thì sao phải tới gây sự?
Hắn chỉ muốn thành thành thật thật thủ ở mảnh đất nhỏ này của mình, xoát thêm chút thẻ kỹ năng trên người Mộ Dung Thiên là được.
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu, dò hỏi: "Chẳng lẽ ngay cả sư phụ cũng không trị được loại độc kia?"
"Nói nhảm, vi sư là ai, loại độc cỏn con đó, muốn trị không phải trong phút chốc sẽ xong sao?"
"Chỉ là không thân cũng chẳng quen, vi sư lười ra tay thôi."
Thẩm An Tại hừ hừ mở miệng trước mặt đồ đệ, cần phải khoác lác thì vẫn phải khoác lác.
Dù sao tiểu tử này cũng không có khả năng ngu xuẩn đến mức tán gẫu với Vương gia nói mình có thể trị.
"Không hổ là sư phụ!"
"Được rồi, nếu đan dược đã được đưa, vậy sao ngươi còn không đi luyện kiếm? Còn nữa, Phù Quang Đạp Ảnh bộ cũng phải tranh thủ thời gian tu luyện, từ giờ đến lúc thi đấu chỉ còn lại mười lăm ngày, ngươi chớ làm vi sư thất vọng!"
Thẩm An Tại khoát tay, không xoắn xuýt nhiều về vấn đề này.
"Vâng, sư phụ, đệ tử tất nhiên sẽ không làm sư phụ mất mặt!"
Mộ Dung Thiên chắp tay, nhấc thanh kiếm đen lên chạy đến diễn võ trường, bắt đầu diễn luyện Bôn Lôi kiếm.
Bây giờ so với tình cảnh nản lòng nhụt chí của hắn lúc trước đã có khác biệt, cả người một lần nữa khôi phục tinh thần phấn chấn của thiếu niên, quang mang vạn trượng.
Thẩm An Tại nhìn Mộ Dung Thiên đang chăm chỉ luyện kiếm, tặc lưỡi hai tiếng rồi nằm xuống.
Tiểu tử này ngoại trừ tư chất thật sự rất kém, bất kể là tâm tính hay là mức độ nỗ lực đều là thượng đẳng, chỉ hy vọng có hệ thống, một ngày nào đó có thể giúp hắn thoát khỏi tình cảnh thua thiệt trời sinh.
Hơn mười ngày sau đó, hai thầy trò vẫn không bước một bước ra khỏi đại môn, cũng không rời khỏi Thanh Vân phong nửa bước.
Thẩm An Tại thường xuyên luyện chế một số "đan dược" để trợ giúp Mộ Dung Thiên xua tan mệt mỏi, cam đoan ngày thứ hai hắn còn có đủ tinh khí thần tu luyện.
Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên uống Tẩy Tủy đan, mỗi lần Mộ Dung Thiên nhìn thấy trong nồi không phải là chất lỏng đen sì màu xanh thì cũng là lõm bõm toàn nước, thì đã không còn lộ ra biểu cảm ghét bỏ, mỗi khi đan dược vừa ra khỏi nồi, hắn liền gấp gáp nuốt hết giống như đói khát đã lâu.
Dù vậy, cảnh giới của hắn vẫn dừng lại ở Khí Hải sơ kỳ như cũ.
Tuy Vô Song Ngự Kiếm quyết rất lợi hại, nhưng tư chất của Mộ Dung Thiên có hạn, muốn trong thời gian chưa đầy một tháng mà đột phá tiếp thì vẫn còn khó khăn.
Nhưng cũng may hơn mười ngày này hắn đã hoàn toàn nắm giữ ba kiếm chiêu đầu của Bôn Lôi kiếm, thực lực tăng mạnh.
Thân pháp Địa giai Phù Quang Đạp Ảnh bộ kia cũng đã được luyện thuần thục, tốc độ thi triển cực nhanh, thân như tàn ảnh, ngay cả mắt thường cũng khó mà bắt kịp tung tích.
Có hai bộ võ kỹ này, hắn vào mười thứ hạng đầu khẳng định không thành vấn đề.
Vị trí đệ nhất kia, cũng có cơ hội đi tranh giành.
Thẩm An Tại cũng đang tính toán sau khi giành được hạng nhất, mình đã trở thành luyện dược sư ngũ phẩm, nên luyện ra một ít đan dược cho Mộ Dung Thiên ăn, xoát chút sùng bái... không đúng… là giúp hắn tăng cao tu vi.
"Ừm, ta không phải vì độ sùng bái, mà là muốn trợ giúp đệ tử ngoan trở thành cường giả một phương!"
Thẩm An Tại sờ cằm, âm thầm gật đầu.
"Sư phụ, đệ tử đã chuẩn bị xong!"
Giọng nói của Mộ Dung Thiên truyền đến, hắn quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên này hôm nay không mặc phục sức của Linh Phù sơn, mà là thay một bộ trang phục màu đen, có lợi cho chiến đấu.
Mộ Dung Thiên lưng đeo kiếm đen, mặt mày kiên nghị, anh khí thiếu niên được triển lộ.
"Vậy thì xuất phát thôi, đến Diễn Võ Đường!"
Thẩm An Tại vung tay áo lên, hai thầy trò ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống Thanh Vân sơn, tiến về nơi tổ chức hội đấu của môn phái.
...
Linh Phù sơn, diễn võ đường.
Nơi đây đã kín người hết chỗ, đệ tử khắp các đường các phong tề tụ, đều trông mong khai mạc.
Đại hội môn phái mỗi năm một lần chính là việc trọng đại của Linh Phù sơn.
Vu Chính Nguyên đã quán quân hai năm liền, nghe nói Chấp Pháp đường Vương Hổ năm nay cũng đột phá đến Khí Hải trung kỳ, còn tu luyện một bộ quyền pháp Huyền giai thượng phẩm.
Cũng không biết người vinh quang đứng đầu năm nay sẽ rơi vào nhà ai.
"Chưởng môn cùng các vị trưởng lão đến!"
"Đó là Trịnh trưởng lão và Vu sư huynh của Thanh Phù phong!"
Theo từng tiếng kinh hô, các đệ tử đều mang theo vẻ sùng kính nhìn về phía bầu trời.
Có mấy bóng người bay trên không mà đến, nhẹ nhàng rơi vào hàng trước nhất chỗ khán đài, ai cũng có khí thế phi phàm.
Sau lưng mỗi vị trưởng lão là một thiếu niên khí vũ hiên ngang đang đứng.
"A, ta đã gặp qua mọi vị trưởng lão, nhưng hai người kia là ai?"
Có người nhìn thấy hai cha con Tiêu Ngạo Hải bên cạnh Liễu Vân Thấm thì có hơi tò mò.
"Trấn Nam vương mà ngươi cũng không biết?"
"Hắn chính là vị cường giả đã từng chém qua Càn Khôn cảnh, vương hầu trấn giữ Lang uyên của miền nam Đại An triều chúng ta sao?!"
Sau khi nghe được cái tên này, có người hít sâu một hơi, ánh mắt cực nóng.
Trấn Nam vương Tiêu Ngạo Hải, thanh danh hiển hách toàn bộ Đại An triều triều, là cường giả được rất nhiều thế hệ trẻ tuổi kính ngưỡng trong lòng.
"Vậy thiếu nữ bên cạnh hắn chắc là con gái duy nhất của Trấn Nam vương, Tiêu Cảnh Tuyết?"
"Nghe nói nhiều năm trước Tiêu Cảnh Tuyết trúng phải Thực Cốt chi độc, vẫn luôn trị liệu tại Dược Vương cốc ở Bắc Minh triều, lần này tới hình như là cầu y."
"Dược Vương cốc còn trị không được, Linh Phù sơn ta chẳng lẽ có người có thể trị?!"
Họ nhao nhao nghị luận, có người kinh nghi bất định, cảm thấy tò mò.
Nhưng các đệ tử này hiểu biết có hạn, cũng không rõ rốt cuộc Trấn Nam vương tới làm gì.
Khi đám người Huyền Ngọc Tử bước vào, bầu không khí trong Diễn Võ Đường sôi sục hẳn lên.
"Nhường, nhường, để sư phụ ta đi vào!"
Khi ánh mắt mọi người đều đầy sùng kính nhìn đám người Trấn Nam vương, nhỏ giọng bàn tán về người thắng cuộc tỉ thí, một giọng nói không đúng lúc vang lên.
Bao gồm cả đám người Huyền Ngọc Tử trên đài đều nhíu mày, nhìn theo hướng tiếng nói.
Bên ngoài đám người, Thẩm An Tại chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt phong khinh vân đạm.
Mà Mộ Dung Thiên thì đẩy đám người trước mặt ra, mở đường cho hắn.
So sánh với các trưởng lão khác đạp gió mà đến cùng đệ tử của mình, cảnh tượng một đôi sư đồ chen chúc giữa đám người để tiến vào Diễn Võ Đường này, không khỏi có vẻ cực kỳ hạ giá.
"Vậy đó chính là Phong chủ Thanh Vân phong Thẩm An Tại sao?"
"Nhiều năm qua Thẩm trưởng lão tựa hồ chưa từng đến thi đấu môn phái. Hai năm trước cũng chỉ có một mình Mộ Dung Thiên, không ngờ năm nay hắn lại tự đến."
Đám người nghị luận ầm ĩ, thần sắc khác nhau đánh giá hai thầy trò thật vất vả chen giữa đám người kia.
"Nghe nói Thẩm trưởng lão có đánh cược với Lý đường chủ trước, nếu lần này Mộ Dung Thiên không giành được hạng nhất trong thi đấu, hai người bọn họ sẽ bị trục xuất khỏi sơn môn!"
"Ta cũng nghe nói chuyện này, vốn còn tưởng rằng là giả, bây giờ xem ra tám chín phần mười là thật."
Theo từng tiếng nghị luận vang lên, có số ít người cười vang, mang theo vẻ khinh bỉ.
"Hai thầy trò này thật sự là không biết trời cao đất rộng, một tên Đoán Thể kỳ mặt dày làm phong chủ nhiều năm như vậy coi như xong đi, lại còn trông cậy vào tên đồ đệ phế vật kia trở thành đệ nhất cuộc thi sao?"
"Quả thực chỉ biết khoác lác, hạng tôm tép nhãi nhép mà thôi, loại phế vật này thừa dịp sớm cút khỏi Linh Phù sơn mới tốt, miễn cho mất mặt!"
Mặc dù có người trào phúng, nhưng đại bộ phận người vẫn bảo trì trạng thái quan sát, bọn họ không thù không oán với Thanh Vân phong, không đáng nói.
Nghe tiếng trào phúng mơ hồ từ bên cạnh truyền đến, gương mặt Mộ Dung Thiên đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm muốn tranh luận.
Thẩm An Tại vỗ vỗ vai hắn, nhàn nhạt mở miệng.
"Yến tước sao biết thiên nga từng là vịt, nếu ngươi không muốn để cho bọn họ xem thường Thanh Vân phong, tiếp theo phải biểu hiện tốt, không cần tranh luận."
"Vâng, thưa sư phụ!"
Mộ Dung Thiên nắm chặt nắm đấm, đè xuống lửa giận trong lòng, ánh mắt kiên định.
Những người đó biết cái gì, tuy rằng sư phụ lão nhân gia nhà mình không màng danh lợi, nhưng tuyệt đối không phải phế vật như trong miệng bọn họ!
Vậy mà dám xem thường Thanh Vân phong như vậy, nhất định phải dùng hành động chứng minh cho bọn họ xem.
Đã như thế, Mộ Dung Thiên hắn nhất định phải có danh hiệu đệ nhất được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook