Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!
-
Chương 10
"Hệ thống, Vô Song Ngự Kiếm quyết này lợi hại lắm à?"
Thẩm An Tại tò mò hỏi thầm trong lòng.
[Mời Ký chủ yên tâm, hệ thống xuất thành phẩm, nhất định là tinh phẩm]
Nghe hệ thống nói vậy, Thẩm An Tại lại kích động thêm mấy phần, khẩn trương mở xem giới thiệu Ngự Kiếm quyết.
Vô Song Ngự Kiếm quyết (có thể truyền thừa): công pháp cực phẩm có thể cô đọng Vô Song kiếm tâm, tu tới hậu kỳ, có thể điều khiển vạn kiếm trong thiên hạ, trong tay không kiếm thắng có kiếm, một kiếm có thể cắt đứt hồn phách nhân sinh...
Mặt sau là một loạt giới thiệu, nói chung, kiếm quyết này rất trâu bò, vô cùng trâu bò!
"Hệ thống, nhanh cho ta tu luyện!"
Thẩm An Tại có chút chờ mong mà mở miệng.
[Ký chủ là phế thể trời sinh, không thể tu luyện]
"..."
Hắn cảm thấy buồn bực.
Vừa rồi có chút kích động nên đã quên mất chuyện này.
Không cách nào dẫn khí nhập thể, ngay cả Khí Hải cảnh hắn còn không tới được, đương nhiên cũng không thể tu thành công pháp này.
"Hệ thống, thật sự là không có cách nào giúp ta có cơ hội tu luyện sao, long cốt phượng huyết cũng không được?" Hắn có chút chưa từ bỏ ý định, hỏi.
[Không thể, mệnh cách của bản hệ thống đã gắn chắc chắn với Ký chủ, cải tạo gân cốt sẽ khiến bản hệ thống mất mạng, Ký chủ cũng sẽ tạch theo, nguyên nhân cụ thể thì sau này Ký chủ tự tra xét]
"Vậy ta không phải chỉ có thọ mệnh phàm nhân, vậy ta cần ngươi làm gì chứ?"
[Nhục thân luôn luôn có giới hạn, linh hồn mới có thể vĩnh tồn, mời Ký chủ phóng mắt nhìn xa hơn]
Thẩm An Tại im lặng, lắc đầu, hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ khiến bản thân đột phá.
Không vào Niết Bàn, cuối cùng cũng chỉ là nhục thể phàm thai, tuổi thọ cũng sẽ không tăng trưởng, trăm năm sau mình có thể đột phá đến thượng tam cảnh hay không cũng là một ẩn số...
Về phần tuổi thọ, kỳ kỹ trong thiên hạ đúng là nhiều, cũng không chỉ có đột phá cảnh giới mới có thể đạt được.
Trở thành luyện dược sư thất phẩm là có thể luyện chế ra đan dược kéo dài tuổi thọ.
Nếu mình không tu luyện được Vô Song Ngự Kiếm quyết, vậy truyền cho Mộ Dung Thiên!
Vị trí đứng đầu cuộc thi này, nhất định phải có được!
"Sư phụ!"
Nơi xa, Mộ Dung Thiên chạy trở về Thanh Vân sơn, không ngừng vẫy tay.
"Ta đã truyền tin cho nhà, hẳn vài ngày nữa bọn họ sẽ đem dược liệu tới!"
"Tốt, ngươi lại đây." Thẩm An Tại chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy.
"Sư phụ, làm sao vậy?"
Thiếu niên hấp tấp chạy đến trước mặt, thần sắc có chút tò mò cùng nghi hoặc.
"Vi sư hỏi, mục đích tu luyện của nguôi ra sao?"
Mộ Dung Thiên sững sờ, gãi đầu: "Mục đích tu luyện?"
Suy tư một lát, hắn mở miệng: "Ta muốn đuổi kịp Tần Thiển Nguyệt, sau đó trả lại sỉ nhục nàng mang đến cho nhà chúng ta."
"Chưa đủ!"
Thẩm An Tại lắc đầu, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
"Chưa đủ?" Thiếu niên sửng sốt, nhìn vào đôi mắt vô cùng trịnh trọng của trung niên áo trắng.
"Đúng, chưa đủ!"
Thẩm An Tại lặp lại lần nữa, lời nói thấm thía.
"Đồ nhi, ngươi có biết thiên hạ này lớn bao nhiêu không, cường giả trên thế gian này có mấy ai không?"
"Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn ở trong một mẫu ba tấc đất này của Đại An triều hay sao?"
Hắn nói xong, trong lòng lại thầm có ý định riêng.
Nếu đời này mình không có hy vọng đột phá, vậy thì bồi dưỡng ra đồ đệ lợi hại nhất, sau này ra ngoài, gặp người liền báo tên đệ tử của mình, thế kh6ong phải vẫn tuyệt sao?
Mộ Dung Thiên trầm mặc, đúng là hắn rất muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhưng thiên phú của hắn quá kém, cả đời này cũng không biết có thể đạt tới trung tam cảnh hay không.
Muốn đi ra ngoài, dễ vậy sao?
Nhìn ra thiếu niên có chút động tâm, Thẩm An Tại lại rèn sắt khi còn nóng.
"Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, có nữ đế thái thạch bổ thiên, có đại năng giương cung xạ nhật, càng có đứa trẻ biết lật sông vượt biển, rút gân rồng, gọt long cốt!"
Mộ Dung Thiên giật mình, có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua sư phụ của mình.
Thải thạch bổ thiên, gương cung xạ nhật...
Sao mình chưa từng nghe qua những chuyện này?
Mặc dù chưa từng nghe nói qua, nhưng lòng hắn đã bắt đầu nóng lên.
Trong đầu hắn lại lần nữa hiện ra hình ảnh Thẩm An Tại một kiếm bổ trời, mây mù tan hết, ánh mắt kiên định.
Nếu sư phụ đã nói có, vậy khẳng định là có!
Những cường giả này mình chưa từng nghe nói qua, chỉ nói là bọn họ không ở Đại An triều, thậm chí không ở Nam Quyết vực!
"Vi sư già rồi, tư chất cũng có hạn, e rằng đời này không có cơ hội đi ra bên ngoài lĩnh hội kiến thức."
Thẩm An Tại thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối.
"Đồ nhi."
"Đệ tử có mặt!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thẩm An Tại xa xăm, mang theo vẻ chờ đợi, hiền lành: "Vi sư hy vọng, ngươi cũng có thể trở thành một trong những truyền thuyết kia."
Trở thành truyền thuyết...
Hai mắt thiếu niên nóng lên, trong lòng đã chôn xuống một hạt giống đang nảy mầm.
Thấy đã lừa gạt không sai biệt lắm, Thẩm An Tại lại vung tay áo lên, ngữ khí trở nên leng keng.
"Đồ nhi, hôm nay vi sư lại truyền cho ngươi một bộ công pháp tuyệt thế có một không hai trong thiên địa, giúp ngươi bước lên con đường kiếm tiên!"
Còn không đợi Mộ Dung Thiên mở miệng, cuồng phong gào thét, Thẩm An Tại điểm một chỉ vào mi tâm của hắn.
Chỉ một thoáng, phong vân trong thiên địa đại tác, sấm sét vang dội, toàn bộ thương khung tựa như trong một khắc này phát ra thanh âm rên rỉ.
Cây cỏ bốn phía bỗng nhiên dựng đứng lên, như hóa thành từng thanh bảo kiếm sắc bén, ý đồ chém trời xé đất!
Thanh Loan phong.
Liễu Vân Thấm vừa mới trở lại sơn môn, liền thấy tầng mây bỗng nhiên tối sầm lại, không khỏi cau đôi mi thanh tú lại.
"Kiếm ý thật mạnh, chẳng lẽ... là có Tuyệt Thế Kiếm Đạo hiện thế?"
Chủ điện Linh phù.
Chưởng môn Linh Phù sơn Huyền Ngọc Tử nhảy lên không, chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài đại điện. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn lên bầu trời đang phát ra tiếng sấm, kiếm ý vô tận ẩn chứa trong thiên địa khiến hắn cảm thấy âm thầm kinh hãi.
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vậy mà có thể dẫn động thiên địa đại thế..."
Thần sắc hắn khiếp sợ, cau mày.
Lần trước Đại An triều phát sinh loại biến hóa này, là mấy năm trước ấu nữ Tần gia mới vào võ đạo, dẫn khí nhập thể triển lộ yêu nghiệt mà dẫn động.
Hơn nữa động tĩnh lần đó so sánh với đại biến bao trùm toàn bộ Linh Phù sơn hôm nay, quả thực chính là cống rãnh với sông ngòi, là không đáng nhắc tới!
"Chẳng lẽ là có bảo vật hiện thế, hoặc là Linh Phù sơn ta có người lĩnh ngộ một loại đại đạo nào đó, triển lộ ra tư thái yêu nghiệt?"
Ánh mắt Huyền Ngọc Tử lập loè, tay to vung lên.
"Người đâu!"
Theo tiếng quát của hắn hạ xuống, rất nhanh liền có vài bóng người xuất hiện.
"Chưởng môn, có gì phân phó?"
"Điều tra, là ai dẫn động đại thế thiên địa!"
Những người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người trong số đó tiến lên chắp tay.
"Bẩm chưởng môn, Vu Chính Nguyên Thanh Phù phong mấy ngày nay tu luyện trong Phù tháp, khả năng việc này có quan hệ cùng hắn."
"Vu Chính Nguyên?"
Huyền Ngọc Tử nhíu mày, đó chính là đệ tử thân truyền của phong chủ Thanh Phù phong, thiên phú tinh thần lực cực cao, nhưng...
Cũng không đến mức dẫn động đại thế thiên địa mênh mông như vậy chứ?
Hơn nữa trong thế này, rõ ràng có vô tận kiếm ý, tựa hồ không có liên quan quá lớn với phù đạo.
"Hồi bẩm Chưởng môn, kiếm ý này hình như được truyền từ Thanh Vân sơn."
Huyền Ngọc Tử sửng sốt, vô thức nhìn về phía Thanh Vân phong, nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu.
Đang suy nghĩ gì vậy, một tên Thẩm An Tại, một tên Mộ Dung Thiên.
Hai người này sao có thể dẫn động thiên địa đại thế mãnh liệt như vậy?
"Tra ra rồi!"
Đúng lúc này, người đang tra xét tin tức phía sau bỗng mở miệng.
Huyền Ngọc Tử quay đầu lại nhìn hắn.
"Chưởng môn, vừa rồi Vu Chính Nguyên ở trong Phù tháp, thành công kế thừa Thiên Kiếm phù hai trăm năm trước Thiên Kiếm trưởng lão lưu lại!"
Nghe vậy, Huyền Ngọc Tử bừng tỉnh gật đầu, thầm nghĩ hóa ra là thế, hèn gì lại có thể dẫn động thiên địa như vậy, tuy động tĩnh có chút khoa trương, nhưng cũng hợp với lẽ thường.
Thiên địa đại thế cùng với kiếm ý kinh người kia không thể nào là do Thẩm An Tại hoặc là tên đồ đệ kia dẫn ra nha?
Nếu thật sự là như vậy, hắn tìm một khối đậu hũ đập đầu chết là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook