***

Sau buổi gặp mặt gia đình 2 bên hôm đó, để tránh đêm dài lắm mộng, hôn lễ của Giai Băng lập tức được ấn định vào một ngày đẹp trời nọ-mà ông thầy bói bảo là long phượng tụ hội, đất trời giao hòa gì gì đó-của tháng sau, tức nhẩm đếm đến mấy vẫn chị vẻn vẹn có gần 2 tuần.

Ông của Giai Băng vì nghe tin này liền nhất thời chấn động, huyết áp tăng cao nhiều lần lên cơn sốc thuốc tới mức sống giở chết giở nhưng vấn kiên cường bất khuất, gắng sức gắng giọng, giở hết trò mèo trò qủy đòi thằng con mình triệu tập các bác sĩ giỏi trên thế về giúp mình chữa trị lành bệnh trước đám cưới của cháu gái. Miệng nói là để xem cháu mình kết hôn một lần trước khi chết, nhưng bụng lại rắp tâm muốn gặp gỡ bà cụ nhà bên thông gia.

Theo đà phục hồi của ông cụ và lượng mua đồ lễ xuất ra, tuối tiền của cha cô cũng dần dần vơi đi ko ít, khiến ông đêm về lại làm oán hồn nữ chưa khuất, gào rú giải tỏa niềm thương xót vô bờ.

Giai Băng kết hôn cũng là một tin hết sức chấn động đối với toàn thể bạn bè trong trường, ko phải vì cô chỉ mới 18 tuổi, tuổi đời còn quá trẻ để bó buộc trong một cuộc hôn nhân sắp đặt, mà vì cô là hội trưởng hội FA lớn nhất trường và hùng mạnh nhất thủ đô hiện tại. Thế nên, việc cô lấy chồng đồng nghĩa với việc quy phạm luật lệ FA, phải bồi thường một khoản tiền tổn thất về tin thần lẫn người cho hội và mở lễ tuyên bố rút khỏi FA càng nhanh càng tốt. Còn về mặt bà con cô chú họ hàng, họ ráo riết mừng hết nậy trước sự "hi sinh" vì nghĩa diệt thân, vì người nhà quên mình của cô, bởi lẽ, gia đình kia, thực sự quá tiếng tăm và con trai họ cũng quá tai tiếng (vì một chuyện nhỏ mà tai tiếng lưu truyền suốt 5 năm vẫn có chỗ đứng đến bây giờ, ko những thế, trên mạng internet còn phong phanh tin rằng nó rất có thể được lưu vào sổ sách kỉ lục thế giới ở hạng mục "Người yếu nhất") nên ngày nào cũng vác mặt đến vận động lí tưởng, khuyên răn cô ko nên từ bỏ cơ hội tốt này. Do đó, ngày nào nhà cô cùng chật nít người tới, một bên vừa khóc thương cho sự ra đi của vị hội trưởng đáng kính vừa chìa tay đòi tiền bồi thường cho hội, một bên lại bắn calo xa xả vào mặt cô vận động tư tưởng.

Đứng trước một đống rắc rối luôn đeo bám, Giai Băng thoạt nhiên ko hề coi căn biệt thự mình đang số là nhà nữa, mà đúng hơn là cái sở thú, còn cô là loài động vật quý hiếm sắp có nguy cơ tuyệt chủng được "trưng bày" trước mắt thiên hạ.

Đúng lúc GIai Băng muốn leo tường trốn ra ngoài thanh thái đầu óc một buổi, chuông điện thoại của cô réo lên inh ỏi. Là mẹ chồng tương lai của cô. Bà ấy gọi điện rủ cô đi chọn nội thất cho ngôi nhà mới của cô và con trai bà. Với lí do hết sức chính đáng, Giai Băng gật đầu cái rụp thong dong bước ra ngoài biệt thự mà ko có ai ngăn cản.

Nhà mới! Đúng! Sau khi cưới, cô sẽ dọn đến nhà mới, chứ ko phải chui rúc với cha mẹ chồng trong một mái nhà. Mẹ chồng cô là người có tư tưởng phóng khoáng, nhiễm khá nặng tư tưởng Châu Âu nên ko để cao chuyện con cái phải phụng dưỡng cha mẹ. VÌ thế, bà ngay lập tức để nghị cho cô và con trai dọn đến căn hộ ở khu đô thị mới sinh sống, để cô và chồng có không gian riêng tư vun đắp tình cảm.

Vun đắp tình cảm đấy! Vừa nghe xong câu này từ miệng cha cô, Giai Băng nghẹn ngay một mảnh xương cá ở cổ, báo hại cô hôm đó vừa rên vừa đến bệnh viên lấy xương ra. Tại sao ư? Vì lúc nghe thế, hình ảnh cô ngồi tự kỉ nói chuyện với ông chồng đang nằm im như chết trên dường đột ngột hiện ra trong tâm trí cô rồi theo sau là chuỗi video ngắn từ việc cô do vậy mắc chứng tự kỉ vào viện chữa trị, chữa trị chưa xong thì hóa điên, giết người, vào tù và kết thúc đời phụ nữ trước cú đập đầu đầy đau khổ. Kể ra, trí tưởng tượng cũng thật biết giết chết mạng người.

Tuy nhiên, tưởng tượng là một chuyện mà thực tại lại là một chuyện khác, nghĩ đến chuyện có thể tự do sống một mình trong căn hộ rộng lớn, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, sống chết ko ai rèm pha cai quản, cô liền chấp nhận ngay tắp lự. Rời xa khỏi nơi mình bị coi là kẻ ăn nhờ ở đậu, từ lâu cũng là mong ước lớn nhất của cuộc đời cô.

Có nhà, tất nhiên là phải có đồ dùng đàng hoàng. THế nên, hôm nay cô ở đây, trong siêu thị lớn nhất thủ đô cùng bà mẹ chồng tương lai tiêu xài hết sức mạnh tay chọn đồ dùng tình nhân. Nghe cho rõ, tình nhân đấy!

Mà đừng hỏi cô rằng ông chồng tương lai của cô ở đâu nhé! Vì ko cần hỏi chắc ai cũng đoán ra hắn đang say sưa làm công chúa ngủ trong rừng ở bệnh viện với một đám y bác sĩ ngày đêm chống mắt theo dõi. Thế nhưng, bà mẹ cô vẫn hết sức tâm lí xoa dịu nỗi đau côi cút cô độc của con dâu tương lai:

-Thực xin lỗi con, thằng nhóc này lại trốn đi đâu rồi! Hôm nay thôi đành 2 mẹ con ta tự chọn vậy, con ko buồn chứ?_Để vun đắp thêm tính sinh động và hiện thực cho lời nói, bà mẹ chồng trước khi đau buồn nói với cô đã lấy điện thoại, gọi cho cái người tự xưng là con bà ta, mắng chưởi té tát gì đó rồi cúp máy. Rất thật! Đến cô cũng kinh ngạc và ngưỡng mộ bội phần.

-Ko...ko sao ạ!_Tuy rằng xuýt nữa rơi quai hàm ra khỏi miệng, nhưng Giai Băng vẫn nhanh chống lấy lại lí trí, bày bộ mặt hêt sức thông cảm diễn nột vở kịch bi thống với mẹ mình. Càng tốt, tên đó ăn no ngủ kĩ càng nhiều, cô càng có lợi.

"Chồng à! Cứ tiếp tục phát huy đi nhé" Cô độc ác cảm thán một câu.

Một hồi quyết định xem xét nên đi đâu, cô và mẹ chồng đứng trước quầy giường ngủ, tròn mắt nhìn gần một trăm chiếc giường kiểu dang đủ loại, màu sắc đa dạng trước mặt, lòng đồng loạt dấy hết một trần than oán. Mẹ chồng cô nói, muốn vun đắp tình cảm với chông cho thật tốt cần có chiến lược hoàn hảo và vật dụng hỗ trợ thiết yếu. Vật dụng đầu tiên đứng đầu danh sách cũng là vật dụng hỗ trợ đắc lực nhất cho các cặp vợ chồng mới cưới là giường ngủ. Nhưng...để chọn một cái hợp ý mình trong cả đống như thế này...ko phải ai làm cũng được.

-Con phải cố công một chút rồi!_Vỗ tay lên vai Giai Băng an ủi, bà mẹ chồng hảo ý nói_Cứ thông thả mà chọn, thời gian còn dài, ko thích thì đổi cái khác, ko cần phải lo lắng đâu con.

-Vâng...vì cách mạng...con sẽ cố hết sức!_Giai Băng ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, mắt lia đến chiếc giường ngủ màu hồng với với kiểu dáng như giường công chúa thời xưa ở Châu Âu, rất mực thích thú. Cô chấm nó rồi.

-Ừ...thế thì mẹ đi mua đồ dùng gia dụng giúp các con_Bà mẹ chồng nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi cười nhẹ, ân cần đề nghị.

-Vâng, con cảm ơn!_Giai Băng gật đầu, mắt hết sức say đắm tưởng tượng mình sẽ như thế nào khi nằm trên chiếc giường nhìn đâu cũng thấy thích kia.

-Ừ!

Một lúc sau, nhanh chống nhận ra điều gì đó, Giai Băng quay phắt người gọi với bà mẹ chồng rồi tỏ vẻ e thẹn, ngượng ngập nói:

-Mẹ à! Con rất thích màu hồng ạ!_Tiếng "mẹ" trên miệng cô vang lên ngọt xớt đến độ khiến cô tá hỏa nhận ra bản thân mình ngày càng có khuynh hướng nịnh nọt.

-Mẹ biết rồi!_Bà mẹ tinh nghịch nháy mắt cười với cô rồi nhanh chống quay đi.

Ngay sau khi biết được mẹ chồng của mình đã ko còn "lảng vảng" ở quanh đây, Giai Băng nhanh nhẹn chạy đến chiếc giường công chúa đằng xa, ko kiêng dè ánh mắt khinh bỉ của đám nhân viên trực quầy mà ngả người xuống chiếc đệm êm dịu, lăn qua lăn lại vài vòng như chiếc bánh tráng cuộn kiểm tra độ bền, độ êm và độ đàn hồi của nó.

Mà trên chiếc giường này ko chỉ có mỗi độc nhất màu hồng đâu nha, còn có cả hình ảnh phóng đại của các nhân vật hoạt hình disney vô cùng dễ thương nữa cơ, thế nên, nhìn đi nhìn lại cô vẫn có cảm giác như mình đang mua giường cho đứa con gái tương lai hơn là mua cho chính mình-một thiếu nữ trăng tròn sắp gia nhập hội liên hiệp phụ nữ...="=

-Thật sảng khoái quá đi! Bà quyết định mua cái này!_Giai Băng ko ngừng cảm thán một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương