Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
-
Chương 192
P/s: Chap sau sẽ có cảnh nói chuyện giữa hai nv chính trước khi xa nhau, mog là sẽ cảm động, aizzzzzz
- Dễ? _ Giai băng hồ nghi nhắc lại, trong lòng có dự cảm thực không tốt.
Đằng phu nhân trút một hơi thở dài, ra vẻ như bất đắc dĩ mà nói:
-Hai con chưa làm giấy kết hôn!
Lời của Đằng phu nhân vừa tan biến vào hư không đã đánh động kẻ luôn thờ ơ, hờ hững với mọi thứ như Đằng Hy, điểm lên đôi mắt đen bạc xảo quyệt một tia sáng phẫn nộ. Còn Giai Băng, cô đờ người, môi tự động mím chặt. Nước trà trong cốc khẽ dao động, bám lên lớp men sứ một áng vàng nhàn nhạt.
Thì ra, từ trước cho đến giờ, Đằng phu nhân đã có ý định để Đằng Dạ li hôn với cô và đây, là lúc minh chứng cho quyết định ban đầu của bà là chính xác?
Tuy nhiên, như thế cũng không hợp lý, người Đằng gia luôn rất thận trọng trong cách làm việc, họ không dễ để lỡ sai sót này, mặc cho Đằng phu nhân đằng sau thao túng được. Trừ phi...
Đáy mắt đen của Giai Băng ánh lên tia sáng huyễn hoặc tuyệt đẹp. Đó là tia sáng của sự hứng thú và đắc ý khi tìm ra một điều gì đó.
Đúng vậy, đây là quy định của Đằng gia. Nó sẽ khiến cho thân phận của những người thừa kế trở nên trong sạch sau cái chết của các thánh thê. Còn việc tại sao luật pháp vẫn không can dự chuyện này thì rất dễ hiểu, thời đại tiên tiến, chuyện sống chung giữa nam và nữ đã trở nên phổ biến, chính phủ không can thiệt. Hơn nữa, người nhà của các Thánh thê không hề biết đến việc con gái của mình không có giấy kết hôn, khi con rể tái hôn thì đó là chuyện của người ta, họ không có lí do kiện cáo hoặc can thiệp.
Lúc trước, chỉ tại việc cả người bị thương không dám gặp ai, cũng như bị sốc khi Đằng Hy tỉnh dậy, Giai Băng đã quên báng đều này, làm cho Đằng gia có cơ hội chừa lại đường tử cho mình lúc này.
Mà cũng không hẳn, nếu Đằng gia đã có ý định không để cô đăng kí giấy kết hôn, thì dù bằng cách nào, cô cũng sẽ chẳng thể ngăn cản được.
Đằng gia...quá độc.
-Xem ra, mẹ thật sự muốn đuổi con đi?_Nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình đã có dự liệu từ trước, Giai Bang cười nhạt, cổ họng nghẹn lại, có chút chua lan tỏa trong khoang miệng.
-Giai Băng, mẹ đã cho con 3 ngày, nó đủ để con chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này rồi_Đằng phu nhân nheo mắt_Hay là chưa đủ? Đừng tham lam quá!
-Thật không ngờ, từ lúc đầu mẹ đã tính trước điều này!_Giai Băng lơ đi câu châm chọc của Đằng phu nhân, cúi đầu cười yếu ớt. Những lọm tóc vì buộc lỏng mà rủ xuống, ủ lên cô một khoảng không xơ xác, tiêu điều. Nhưng ai mà biết, dưới bộ dạng mỏng manh ấy, có những mạch máu đỏ thói đang chảy ầm lên não, cuồn cuộn, thể hiện một sự cuồng phẫn không dễ giải tỏa.
-Chẳng phải nhờ nó mà ta rất dễ từ bỏ con sao?_Trong cặp mắt đen như thủy tinh của Đằng phu nhân ẩn ẩn một sự thương xót, nhưng, rất nhanh tan biến đi, để lại một sự trầm tính u rợn.
-Không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?_Lời nói của Đằng Hy vang lên ngay sau đó, ngữ khí nhàn nhạt nhưng hùng hồn, mang theo sự lạnh lẽo của Địa Ngục. Anh ta sải chân dài đến gần Giai Băng, đưa tay kéo cô dậy, đẩy cô ra phía sau mình, tựa hồ bảo vệ, che chở_Nếu là mẹ, mẹ nghe nổi không?
- Dễ? _ Giai băng hồ nghi nhắc lại, trong lòng có dự cảm thực không tốt.
Đằng phu nhân trút một hơi thở dài, ra vẻ như bất đắc dĩ mà nói:
-Hai con chưa làm giấy kết hôn!
Lời của Đằng phu nhân vừa tan biến vào hư không đã đánh động kẻ luôn thờ ơ, hờ hững với mọi thứ như Đằng Hy, điểm lên đôi mắt đen bạc xảo quyệt một tia sáng phẫn nộ. Còn Giai Băng, cô đờ người, môi tự động mím chặt. Nước trà trong cốc khẽ dao động, bám lên lớp men sứ một áng vàng nhàn nhạt.
Thì ra, từ trước cho đến giờ, Đằng phu nhân đã có ý định để Đằng Dạ li hôn với cô và đây, là lúc minh chứng cho quyết định ban đầu của bà là chính xác?
Tuy nhiên, như thế cũng không hợp lý, người Đằng gia luôn rất thận trọng trong cách làm việc, họ không dễ để lỡ sai sót này, mặc cho Đằng phu nhân đằng sau thao túng được. Trừ phi...
Đáy mắt đen của Giai Băng ánh lên tia sáng huyễn hoặc tuyệt đẹp. Đó là tia sáng của sự hứng thú và đắc ý khi tìm ra một điều gì đó.
Đúng vậy, đây là quy định của Đằng gia. Nó sẽ khiến cho thân phận của những người thừa kế trở nên trong sạch sau cái chết của các thánh thê. Còn việc tại sao luật pháp vẫn không can dự chuyện này thì rất dễ hiểu, thời đại tiên tiến, chuyện sống chung giữa nam và nữ đã trở nên phổ biến, chính phủ không can thiệt. Hơn nữa, người nhà của các Thánh thê không hề biết đến việc con gái của mình không có giấy kết hôn, khi con rể tái hôn thì đó là chuyện của người ta, họ không có lí do kiện cáo hoặc can thiệp.
Lúc trước, chỉ tại việc cả người bị thương không dám gặp ai, cũng như bị sốc khi Đằng Hy tỉnh dậy, Giai Băng đã quên báng đều này, làm cho Đằng gia có cơ hội chừa lại đường tử cho mình lúc này.
Mà cũng không hẳn, nếu Đằng gia đã có ý định không để cô đăng kí giấy kết hôn, thì dù bằng cách nào, cô cũng sẽ chẳng thể ngăn cản được.
Đằng gia...quá độc.
-Xem ra, mẹ thật sự muốn đuổi con đi?_Nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình đã có dự liệu từ trước, Giai Bang cười nhạt, cổ họng nghẹn lại, có chút chua lan tỏa trong khoang miệng.
-Giai Băng, mẹ đã cho con 3 ngày, nó đủ để con chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này rồi_Đằng phu nhân nheo mắt_Hay là chưa đủ? Đừng tham lam quá!
-Thật không ngờ, từ lúc đầu mẹ đã tính trước điều này!_Giai Băng lơ đi câu châm chọc của Đằng phu nhân, cúi đầu cười yếu ớt. Những lọm tóc vì buộc lỏng mà rủ xuống, ủ lên cô một khoảng không xơ xác, tiêu điều. Nhưng ai mà biết, dưới bộ dạng mỏng manh ấy, có những mạch máu đỏ thói đang chảy ầm lên não, cuồn cuộn, thể hiện một sự cuồng phẫn không dễ giải tỏa.
-Chẳng phải nhờ nó mà ta rất dễ từ bỏ con sao?_Trong cặp mắt đen như thủy tinh của Đằng phu nhân ẩn ẩn một sự thương xót, nhưng, rất nhanh tan biến đi, để lại một sự trầm tính u rợn.
-Không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?_Lời nói của Đằng Hy vang lên ngay sau đó, ngữ khí nhàn nhạt nhưng hùng hồn, mang theo sự lạnh lẽo của Địa Ngục. Anh ta sải chân dài đến gần Giai Băng, đưa tay kéo cô dậy, đẩy cô ra phía sau mình, tựa hồ bảo vệ, che chở_Nếu là mẹ, mẹ nghe nổi không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook