Do Ký Phỉ Nhiên: Phong Lưu
-
Chương 4: Túy tửu
Quý Phỉ Nhiên bị giáng chức. Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bị giáng chức, thư sướng vừa ý bị giáng chức. Thực ra mà nói, thì y và Quy Hành Khải đổi vị trí, bị cách chức thành Lễ bộ Thị lang, Quy Hành Khải thỏa lòng trở thành thượng thư.
Lý do bị giáng chức rất đơn giản — coi thường chức trách, tùy tiện điều động quan viên thuộc hạ. Hai ngày sau khi Du Tín được đề bạt, tấu chương từ Hàn Lâm Viện dĩ nhiên có một phần của hắn. Hoàng thượng nhìn thấy thiếu chút nữa thì bệnh lao tái phát, ngay cả mặt cũng thèm nhìn đã sai người đi tháo hồng bảo thạch quan (mũ dành cho quan) của Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên bừng bừng phấn khởi về nhà báo tin vui cho cha mẹ, không may đúng lúc Quý lão phu phụ đang dùng cơm, vừa nghe con nói xong, Quý Thiên Sách ngẩng đầu, nửa cái cánh gà lúc ẩn lúc hiện trong miệng.
Nửa khắc sau, nửa cái cánh gia bay thẳng vào cẩm kê bố phục của Quý Phỉ Nhiên. Quý Thiên Sách lấy nửa cánh gà còn lại chỉ vào y: “Ngươi — tên ranh con kia, lão phu đã nói bao lần, đừng có đặt tâm vào nam sắc! Ngươi còn chê danh tiếng của ngươi nơi triều dã còn chưa đủ thối hả? Cút ra khỏi cửa cho ta! Quý Thiên Sách ta không có đứa con trai ngươi!”
Quý Phỉ Nhiên bị đuổi ra khỏi nhà, gạt gạt cánh gà trên người, đi ra khỏi phủ Thượng thư, đụng phải Phong Nghiêu đang định tới bái phỏng. Phong Nghiêu lo lắng nhìn y, nói: “Tiểu Hiền, ta nghe chuyện của ngươi rồi. Để ta đi cầu tình với hoàng huynh.”
Quý Phỉ Nhiên phất tay: “Không cần đâu, Tiểu Quy đâu dám bắt nạt ta.”
Phong Nghiêu nói: “Nhưng ngươi —“
“Được rồi, được rồi, không phải chỉ ít đi hai mươi lăm lượng bổng lộc sao, không có gì.” Vẻ mặt Quý Phỉ Nhiên giống như cụ ông được siêu thoát. “Cũng phiền ngươi suốt ngày tới tìm ta, hôm nào chúng ta làm một chầu đi.” Dứt lời đã muốn đi. Phong Nghiêu đột nhiên kéo cổ tay y, kéo y lại: “Tiểu Hiền, sao gần đây ngươi luôn trốn ta?”
Quý Phỉ Nhiên lắc tay, vô dụng, chỉ đành mặc hắn kéo: “Tại sao? Cửu vương gia gần đây tâm tư mẫn cảm nhẵn nhụi, đầu óc yếu đuối hả? Sao ta trốn ngài lại đi nói với ngài sao?” Phong Nghiêu ấp úng hồi lâu nói không thành lời, vẻ mặt thoáng chốc cứng lại: “Tiểu Hiền… Tiểu Hiền..”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Tay của ta bị ngài bóp đỏ rồi.” Phong Nghiêu thở hắt ra, kéo y tới một chỗ không người, chỉ chỉ trà lâu đối diện. Quý Phỉ Nhiên theo đó nhìn lên, cũng cả kinh: “Tể tướng và trạng nguyên lang cũng có một chân?”
Trên trà lâu, Thường Cập và Lăng Bỉnh Chủ đang ngồi, hai người ngồi rất gần, Thường Cập rỉ tai nói nhỏ với Lăng Bỉnh Chủ, Lăng Bỉnh Chủ đậy nắp chén trà, vẻ mặt nghiêm trọng, thường thường gật đầu.
Phong Nghiêu nói: “Ngươi cho rằng họ đang nói chuyện yêu đương?”
Quý Phỉ Nhiên cau mày, lại cười nói: “Sắp dán lấy nhau rồi, không phải đang nói chuyện yêu đương thì làm gì? Thương đại nhân đúng là bản tính không đổi, chậc chậc chậc chậc, đáng thương Lăng đỉnh nguyên.” Thấy Phong Nghiêu nhìn họ chằm chằm, đẩy hắn một cái: “Cẩn thận mắt lồi ra.”
Sắc mặt Phong Nghiêu trở nên ảm đạm: “Tiểu Hiền, tại sao ngươi lại trở nên thế này.”
Quý Phỉ Nhiên ngẩn ra, chợt mỉm cười: “Ta giờ rất khó coi?” Tay Phong Nghiêu nhẹ nhàng mơn trớn gò má y, thở dài một hơi, bỗng ôm ngang vai y, ôm y vào trong ngực.
“Nếu Tề Tộ không chết… Có phải ta vĩnh viễn không có cơ hội?”
Người trong ngực đang run rẩy, cũng chỉ rất nhẹ. Quý Phỉ Nhiên ôm lấy hông hắn, đầu tựa trên hõm vai hắn, thanh âm rất nhẹ: “Đúng lúc cha ta bỏ ta rồi, tối nay ta sẽ tới chỗ ngài.” Phong Nghiêu chợt đẩy y ra, nắm lấy hai vai y: “Đó không phải là ý ta.”
Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Được, ta không tranh vị trí với ngươi. Ta nói rồi, ta vĩnh viễn ở mặt dưới.”
Phong Nghiêu luống cuống tới nỗi tay cũng run lên: “Ta… sau này ta không nói tới tên hắn nữa, cũng không miễn cưỡng ngươi. Người đừng như vậy.”
Quý Phỉ Nhiên ngáp một cái: “Ngươi đừng tính toán, ta đi thanh lâu ngủ.” Nói xong dùng sức gạt tay hắn ra, nhanh chóng rời đi.
Phong Nghiêu đuổi được hai bước, vẫn ngừng lại, nhìn thân ảnh cao gầy dần dần biến mất trong đám đông.
Quý Phỉ Nhiên không tới thanh lâu mà quay về Lễ bộ. Một viên ngoại nói cho y biết, Quy Hành Khải có việc xin nghỉ, trước khi đi còn bảo y cẩn thận chút, vì trong triều có người tung tin vịt y và Du Tín có quan hệ không bình thường. Quý Phỉ Nhiên vỗ vai viên ngoại, ra vẻ bí ẩn, nói: “Ngươi nói họ biết, ta đề bạt Du Tín vì ta chọn trúng hắn.”
Viên ngoại gật đầu, gật thêm một cái, lại gật.
Đông Thanh Long, nam Chu Tước, tây Bạch Hổ, bắc Huyền Vũ. Tứ đại môn của Trường An đặt theo tên bốn thánh thứ. Trong đó, Huyền Vũ môn nối thẳng phiên bang, vì vậy trước cửa ít có người lui tới. Đứng trên thành giương mắt nhìn xa chỉ thấy thảo nguyên bát ngát. Dưới cửa thành trống trải, u ám lạnh lẽo đen thui. Bước khẽ tới đâu cũng sẽ phát ra tiếng.
Cho dù ai đi qua ở đây, đều sẽ không thể tưởng tượng nơi đây từng có dân chúng cả nửa thành. Bọn họ đi cà nhắc hướng nhìn chưa thành, mắt nhìn quân đội đi qua, tung hô vạn tuế vị anh hùng của họ.
Quý Phỉ Nhiên đi một mình trên đại đạo dưới cửa thành, nhìn thảo nguyên phía xa, đột ngột dừng bước. Giờ khắc này, cửa thành Huyền Vũ môn trông cao to dị thường, người đứng dưới thành có biết bao nhỏ bé đơn bạc.
Quý Phỉ Nhiên nghiêng đầu thở dài: “Du đại nhân, lão nhân gia, ngài không thể xuất hiện bình thường sao.”
Lời nói với đường, Du Tín đi tới, tủm tỉm cười nhìn y: “Tại hạ tham kiến Quý đại nhân.”
Quý Phỉ Nhiên quay đầu, hất cằm: “Sắc trời không tốt, thật mù mịt.”
Du Tín nói: “Nhờ đại nhân đề bạt, Tử Vọng đắc biệt tới nói lời cảm tạ.”
Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Nói ở Lễ bộ khoong được sao? Lại còn đi đoạn đường dài như thế, đúng là không ngại phiền.”
Du Tín nói: “Không ngờ hoàng thượng lại giáng chức Quý đại nhân, nếu không Tử Vọng đã không gấp gáp dâng tấu như vậy.”
Quý Phỉ Nhiên không nhìn hắn: “Chuyện qua cầu rút ván đâu chỉ có ngươi làm, hà tất giả vờ áy náy.” Nói đến đây, quay đầu cười nói: “Nếu ngươi không phải người như vậy, ta sẽ không ‘chọn trúng’ ngươi.”
Du Tín nheo mắt nhìn trời, nói: “Xem ra trời sắp mưa, nên tìm chỗ tránh chăng?” Quý Phỉ Nhiên gật đầu, phủi áo, đi vào trong thành. Du Tín cũng đi theo y.
Nhưng chẳng bao lâu, trên trời Trường An đã mây đen rậm rạm, ánh chớp léo qua, chém từng đợt xám tro. Người bán hàng dẹp quầy, người đi đường ít dần. Mặt sông chạy ngang kinh sư gợn sóng lăn tăn.
Cạnh bờ vài chiếc thuyền con, trên bờ một chiếc lán.
Du Tín đi tới cái lán, phủi sạch rơm rạ trên lán, phất tay gọi Quý Phỉ Nhiên: “Quý đại nhân, thiệt cho đại nhân rồi.” Quý Phỉ Nhiên lắc đầu, nói lời cảm tạ với một nhà đò, ném đi mấy thỏi bạc vụn trong tay, nhà đò duỗi người, gác thuyền lại. Quý Phỉ Nhiên thoải mái nhảy tới.
Du Tín nhảy theo, cũng cho nhà đò chút bạc.
Trong thuyền có một cô nương thò đầu ra, hàng mi cong tựa vầng trăng, đôi mắt hạnh đào, ánh mắt đảo nhanh trên mặt Quý Phỉ Nhiên, gọi nhà đò một tiếng: “Khách hả cha?” Nhà đò đáp lại. Quý Phỉ Nhiên chắp tay, nói: “Có phiền nếu chúng ta nghỉ chân một lát?” Cô nương vội gật đầu, kéo chiếu trên mui thuyền xuống.
Hai người vào trong ngồi, không khí có chút ẩm ướt. Bên trong kê một bàn nhỏ, trên bàn có một chén ượu múc dở, chân bàn một vò rượu gạo. Cô nương cầm chén rượu đặt sang một bên: “Là cha tôi uống.” Quý Phỉ Nhiên vắt chân lên nhau, sửa lại góc áo: “Cô nương không uống sao?” Cô nương nghĩ chút, nói: “Có biết đôi chút.”
Du Tín thoáng nhìn Quý Phỉ Nhiên, lại nhìn ra ngoài.
Bên ngoài quả thật mưa to, đỉnh thuyền bị nước mưa đập tới lộp cộp rung động. Đẩy cửa sổ nhỏ ra, mặt sông đang rung động thành đợt, cuồn cuộn gợn sóng. Ngoài thuyền tươi mát, trong thuyền bức bối.
Quý Phỉ Nhiên nói: “Tiếc thật, ta còn đang định mời cô nương uống rượu.”
Mặt cô nương đỏ lên: “Một chút thì không sao.”
Quý Phỉ Nhiên cười cười, thấy nàng rót một chén thì nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Cô nương cầm chén, liếc Quý Phỉ Nhiên, từ từ uống vào.
Tới tận khi uống xong cả bình hai người mới dừng lại. Đúng lúc mưa cũng ngớt nhiều. Quý Phỉ Nhiên lấy tay áo chùi khóe miệng, mỉm cười thư thả: “Không nhạt không nồng, tư vị riêng biệt. Chưa từng thấy qua nử tử nào uống được như thế, cô nương thật lợi hại.”
Hai gò má cô nương vẫn còn hồng, nghe y nói thế thì cúi đầu xuống: “Trên thuyền còn nhiều lắm, nếu công tử thích có thể mang mấy bình về.”
Quý Phỉ Nhiên lắc đầu: “Rượu ngon phải uống vào ngày tốt, hăng quá hóa dở.”
Cô nương nửa hiểu nửa không gật đầu. Quý Phỉ Nhiên đẩy mành ra ngoài, hạt mưa lành lạnh rơi vào tóc, áo quần chậm rãi thấm ướt. Huyền Vũ môn sớm đã biến mất trong sương mù trên sông, trước mắt chỉ còn quỳnh hoa bên bờ.
Cười lúc say, buồn khi tỉnh.
Trời dần tối, đuôi thuyền ngấm nước chưa khô, chỗ nào cũng lạnh. Quý Phỉ Nhiên khẽ cau mày, đi tới ngồi xuống, duỗi chân ra. Chốc lát ngón cũng phát lạnh.
“Quý đại nhân, không sao không trăng, chẳng lẽ ngồi nhìn lầu cao”
Quý Phỉ Nhiên thu chân lại, quay đầu cười cợt: “Niên thiếu gặp thanh xuân, vạn vật đều quyến rũ. Có mỹ cảnh không ngắm, ở trong thuyền cho mốc ra à.” Du Tín liếc qua đầu gối y, lắc đầu, trở vào thuyền.
Quý Phỉ Nhiên lập tức duỗi chân ra.
Chẳng bao lâu, Du Tín lại đi ra, tay cầm khăn lông trắng, mặt vẫn còn hơi sương. Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Du đại nhân cũng có tâm tình ngắm cảnh?” Du Tín hít sâu, ngồi xổm xuống cạnh y, cuốn ống quần y lên. Quý Phỉ Nhiên thu chân: “Nhìn mỹ cảnh kìa, nhìn đùi đẹp làm gì.”
Du Tín phì cười: “Gặp mưa tăng phong thấp. Quý đại nhân mai còn phải vào triều.” Quý Phỉ Nhiên ngẩn ra, rồi gằn từng chữ: “Du bảng nhãn mắt tinh thật, kể cả lão phu có phong thấp mà cũng ‘ngắm’ ra.” Du Tín xắn ống lên tận đầu gối y, gập ngón trỏ gõ lên. “Đỏ này.” Dùng khăn ấm quấn lên đầu gối Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên kêu thảm một tiếng, muốn rụt chân, lại bị Du Tín đè xuống. Cảm giác đau đớn trên đùi càng giảm, khăn lông ấm áp tới tận xương phổi. Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Tử Vọng thật lợi hại, giờ thoải mái rồi này.”
Du Tín dùng khăn đắp lên chân y, nhẹ giọng nói: “Mẹ ta cũng mắc bệnh này.”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Cho nên ngươi thấy người khác mắc phong thấp, hiếu tâm nổi lên, còn đặc biệt tặng một khăn lông.”
Du Tín nhàn nhạt nói: “Đã sớm qua đời.”
Quý Phỉ Nhiên tròn mắt, Du Tín hơi cau mày, ngẩng đầu lên, giọng hòa nhã: “Quý đại nhân, nên quý thân mình nhiều hơn.”
Nụ cười trên mặt Quý Phỉ Nhiên nhạt đi, sau đó lại bật cười.
Hôm sau, Quý Phỉ Nhiên lên triều, Du Tín lại không thấy đâu. Lâm triều cũng chẳng nói đại sự gì, Thường Cập biểu dương ba người đỉnh giáp vài câu, sau khi bãi triều còn muốn tới phủ Du Tín thăm bệnh.
Lý do bị giáng chức rất đơn giản — coi thường chức trách, tùy tiện điều động quan viên thuộc hạ. Hai ngày sau khi Du Tín được đề bạt, tấu chương từ Hàn Lâm Viện dĩ nhiên có một phần của hắn. Hoàng thượng nhìn thấy thiếu chút nữa thì bệnh lao tái phát, ngay cả mặt cũng thèm nhìn đã sai người đi tháo hồng bảo thạch quan (mũ dành cho quan) của Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên bừng bừng phấn khởi về nhà báo tin vui cho cha mẹ, không may đúng lúc Quý lão phu phụ đang dùng cơm, vừa nghe con nói xong, Quý Thiên Sách ngẩng đầu, nửa cái cánh gà lúc ẩn lúc hiện trong miệng.
Nửa khắc sau, nửa cái cánh gia bay thẳng vào cẩm kê bố phục của Quý Phỉ Nhiên. Quý Thiên Sách lấy nửa cánh gà còn lại chỉ vào y: “Ngươi — tên ranh con kia, lão phu đã nói bao lần, đừng có đặt tâm vào nam sắc! Ngươi còn chê danh tiếng của ngươi nơi triều dã còn chưa đủ thối hả? Cút ra khỏi cửa cho ta! Quý Thiên Sách ta không có đứa con trai ngươi!”
Quý Phỉ Nhiên bị đuổi ra khỏi nhà, gạt gạt cánh gà trên người, đi ra khỏi phủ Thượng thư, đụng phải Phong Nghiêu đang định tới bái phỏng. Phong Nghiêu lo lắng nhìn y, nói: “Tiểu Hiền, ta nghe chuyện của ngươi rồi. Để ta đi cầu tình với hoàng huynh.”
Quý Phỉ Nhiên phất tay: “Không cần đâu, Tiểu Quy đâu dám bắt nạt ta.”
Phong Nghiêu nói: “Nhưng ngươi —“
“Được rồi, được rồi, không phải chỉ ít đi hai mươi lăm lượng bổng lộc sao, không có gì.” Vẻ mặt Quý Phỉ Nhiên giống như cụ ông được siêu thoát. “Cũng phiền ngươi suốt ngày tới tìm ta, hôm nào chúng ta làm một chầu đi.” Dứt lời đã muốn đi. Phong Nghiêu đột nhiên kéo cổ tay y, kéo y lại: “Tiểu Hiền, sao gần đây ngươi luôn trốn ta?”
Quý Phỉ Nhiên lắc tay, vô dụng, chỉ đành mặc hắn kéo: “Tại sao? Cửu vương gia gần đây tâm tư mẫn cảm nhẵn nhụi, đầu óc yếu đuối hả? Sao ta trốn ngài lại đi nói với ngài sao?” Phong Nghiêu ấp úng hồi lâu nói không thành lời, vẻ mặt thoáng chốc cứng lại: “Tiểu Hiền… Tiểu Hiền..”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Tay của ta bị ngài bóp đỏ rồi.” Phong Nghiêu thở hắt ra, kéo y tới một chỗ không người, chỉ chỉ trà lâu đối diện. Quý Phỉ Nhiên theo đó nhìn lên, cũng cả kinh: “Tể tướng và trạng nguyên lang cũng có một chân?”
Trên trà lâu, Thường Cập và Lăng Bỉnh Chủ đang ngồi, hai người ngồi rất gần, Thường Cập rỉ tai nói nhỏ với Lăng Bỉnh Chủ, Lăng Bỉnh Chủ đậy nắp chén trà, vẻ mặt nghiêm trọng, thường thường gật đầu.
Phong Nghiêu nói: “Ngươi cho rằng họ đang nói chuyện yêu đương?”
Quý Phỉ Nhiên cau mày, lại cười nói: “Sắp dán lấy nhau rồi, không phải đang nói chuyện yêu đương thì làm gì? Thương đại nhân đúng là bản tính không đổi, chậc chậc chậc chậc, đáng thương Lăng đỉnh nguyên.” Thấy Phong Nghiêu nhìn họ chằm chằm, đẩy hắn một cái: “Cẩn thận mắt lồi ra.”
Sắc mặt Phong Nghiêu trở nên ảm đạm: “Tiểu Hiền, tại sao ngươi lại trở nên thế này.”
Quý Phỉ Nhiên ngẩn ra, chợt mỉm cười: “Ta giờ rất khó coi?” Tay Phong Nghiêu nhẹ nhàng mơn trớn gò má y, thở dài một hơi, bỗng ôm ngang vai y, ôm y vào trong ngực.
“Nếu Tề Tộ không chết… Có phải ta vĩnh viễn không có cơ hội?”
Người trong ngực đang run rẩy, cũng chỉ rất nhẹ. Quý Phỉ Nhiên ôm lấy hông hắn, đầu tựa trên hõm vai hắn, thanh âm rất nhẹ: “Đúng lúc cha ta bỏ ta rồi, tối nay ta sẽ tới chỗ ngài.” Phong Nghiêu chợt đẩy y ra, nắm lấy hai vai y: “Đó không phải là ý ta.”
Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Được, ta không tranh vị trí với ngươi. Ta nói rồi, ta vĩnh viễn ở mặt dưới.”
Phong Nghiêu luống cuống tới nỗi tay cũng run lên: “Ta… sau này ta không nói tới tên hắn nữa, cũng không miễn cưỡng ngươi. Người đừng như vậy.”
Quý Phỉ Nhiên ngáp một cái: “Ngươi đừng tính toán, ta đi thanh lâu ngủ.” Nói xong dùng sức gạt tay hắn ra, nhanh chóng rời đi.
Phong Nghiêu đuổi được hai bước, vẫn ngừng lại, nhìn thân ảnh cao gầy dần dần biến mất trong đám đông.
Quý Phỉ Nhiên không tới thanh lâu mà quay về Lễ bộ. Một viên ngoại nói cho y biết, Quy Hành Khải có việc xin nghỉ, trước khi đi còn bảo y cẩn thận chút, vì trong triều có người tung tin vịt y và Du Tín có quan hệ không bình thường. Quý Phỉ Nhiên vỗ vai viên ngoại, ra vẻ bí ẩn, nói: “Ngươi nói họ biết, ta đề bạt Du Tín vì ta chọn trúng hắn.”
Viên ngoại gật đầu, gật thêm một cái, lại gật.
Đông Thanh Long, nam Chu Tước, tây Bạch Hổ, bắc Huyền Vũ. Tứ đại môn của Trường An đặt theo tên bốn thánh thứ. Trong đó, Huyền Vũ môn nối thẳng phiên bang, vì vậy trước cửa ít có người lui tới. Đứng trên thành giương mắt nhìn xa chỉ thấy thảo nguyên bát ngát. Dưới cửa thành trống trải, u ám lạnh lẽo đen thui. Bước khẽ tới đâu cũng sẽ phát ra tiếng.
Cho dù ai đi qua ở đây, đều sẽ không thể tưởng tượng nơi đây từng có dân chúng cả nửa thành. Bọn họ đi cà nhắc hướng nhìn chưa thành, mắt nhìn quân đội đi qua, tung hô vạn tuế vị anh hùng của họ.
Quý Phỉ Nhiên đi một mình trên đại đạo dưới cửa thành, nhìn thảo nguyên phía xa, đột ngột dừng bước. Giờ khắc này, cửa thành Huyền Vũ môn trông cao to dị thường, người đứng dưới thành có biết bao nhỏ bé đơn bạc.
Quý Phỉ Nhiên nghiêng đầu thở dài: “Du đại nhân, lão nhân gia, ngài không thể xuất hiện bình thường sao.”
Lời nói với đường, Du Tín đi tới, tủm tỉm cười nhìn y: “Tại hạ tham kiến Quý đại nhân.”
Quý Phỉ Nhiên quay đầu, hất cằm: “Sắc trời không tốt, thật mù mịt.”
Du Tín nói: “Nhờ đại nhân đề bạt, Tử Vọng đắc biệt tới nói lời cảm tạ.”
Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Nói ở Lễ bộ khoong được sao? Lại còn đi đoạn đường dài như thế, đúng là không ngại phiền.”
Du Tín nói: “Không ngờ hoàng thượng lại giáng chức Quý đại nhân, nếu không Tử Vọng đã không gấp gáp dâng tấu như vậy.”
Quý Phỉ Nhiên không nhìn hắn: “Chuyện qua cầu rút ván đâu chỉ có ngươi làm, hà tất giả vờ áy náy.” Nói đến đây, quay đầu cười nói: “Nếu ngươi không phải người như vậy, ta sẽ không ‘chọn trúng’ ngươi.”
Du Tín nheo mắt nhìn trời, nói: “Xem ra trời sắp mưa, nên tìm chỗ tránh chăng?” Quý Phỉ Nhiên gật đầu, phủi áo, đi vào trong thành. Du Tín cũng đi theo y.
Nhưng chẳng bao lâu, trên trời Trường An đã mây đen rậm rạm, ánh chớp léo qua, chém từng đợt xám tro. Người bán hàng dẹp quầy, người đi đường ít dần. Mặt sông chạy ngang kinh sư gợn sóng lăn tăn.
Cạnh bờ vài chiếc thuyền con, trên bờ một chiếc lán.
Du Tín đi tới cái lán, phủi sạch rơm rạ trên lán, phất tay gọi Quý Phỉ Nhiên: “Quý đại nhân, thiệt cho đại nhân rồi.” Quý Phỉ Nhiên lắc đầu, nói lời cảm tạ với một nhà đò, ném đi mấy thỏi bạc vụn trong tay, nhà đò duỗi người, gác thuyền lại. Quý Phỉ Nhiên thoải mái nhảy tới.
Du Tín nhảy theo, cũng cho nhà đò chút bạc.
Trong thuyền có một cô nương thò đầu ra, hàng mi cong tựa vầng trăng, đôi mắt hạnh đào, ánh mắt đảo nhanh trên mặt Quý Phỉ Nhiên, gọi nhà đò một tiếng: “Khách hả cha?” Nhà đò đáp lại. Quý Phỉ Nhiên chắp tay, nói: “Có phiền nếu chúng ta nghỉ chân một lát?” Cô nương vội gật đầu, kéo chiếu trên mui thuyền xuống.
Hai người vào trong ngồi, không khí có chút ẩm ướt. Bên trong kê một bàn nhỏ, trên bàn có một chén ượu múc dở, chân bàn một vò rượu gạo. Cô nương cầm chén rượu đặt sang một bên: “Là cha tôi uống.” Quý Phỉ Nhiên vắt chân lên nhau, sửa lại góc áo: “Cô nương không uống sao?” Cô nương nghĩ chút, nói: “Có biết đôi chút.”
Du Tín thoáng nhìn Quý Phỉ Nhiên, lại nhìn ra ngoài.
Bên ngoài quả thật mưa to, đỉnh thuyền bị nước mưa đập tới lộp cộp rung động. Đẩy cửa sổ nhỏ ra, mặt sông đang rung động thành đợt, cuồn cuộn gợn sóng. Ngoài thuyền tươi mát, trong thuyền bức bối.
Quý Phỉ Nhiên nói: “Tiếc thật, ta còn đang định mời cô nương uống rượu.”
Mặt cô nương đỏ lên: “Một chút thì không sao.”
Quý Phỉ Nhiên cười cười, thấy nàng rót một chén thì nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Cô nương cầm chén, liếc Quý Phỉ Nhiên, từ từ uống vào.
Tới tận khi uống xong cả bình hai người mới dừng lại. Đúng lúc mưa cũng ngớt nhiều. Quý Phỉ Nhiên lấy tay áo chùi khóe miệng, mỉm cười thư thả: “Không nhạt không nồng, tư vị riêng biệt. Chưa từng thấy qua nử tử nào uống được như thế, cô nương thật lợi hại.”
Hai gò má cô nương vẫn còn hồng, nghe y nói thế thì cúi đầu xuống: “Trên thuyền còn nhiều lắm, nếu công tử thích có thể mang mấy bình về.”
Quý Phỉ Nhiên lắc đầu: “Rượu ngon phải uống vào ngày tốt, hăng quá hóa dở.”
Cô nương nửa hiểu nửa không gật đầu. Quý Phỉ Nhiên đẩy mành ra ngoài, hạt mưa lành lạnh rơi vào tóc, áo quần chậm rãi thấm ướt. Huyền Vũ môn sớm đã biến mất trong sương mù trên sông, trước mắt chỉ còn quỳnh hoa bên bờ.
Cười lúc say, buồn khi tỉnh.
Trời dần tối, đuôi thuyền ngấm nước chưa khô, chỗ nào cũng lạnh. Quý Phỉ Nhiên khẽ cau mày, đi tới ngồi xuống, duỗi chân ra. Chốc lát ngón cũng phát lạnh.
“Quý đại nhân, không sao không trăng, chẳng lẽ ngồi nhìn lầu cao”
Quý Phỉ Nhiên thu chân lại, quay đầu cười cợt: “Niên thiếu gặp thanh xuân, vạn vật đều quyến rũ. Có mỹ cảnh không ngắm, ở trong thuyền cho mốc ra à.” Du Tín liếc qua đầu gối y, lắc đầu, trở vào thuyền.
Quý Phỉ Nhiên lập tức duỗi chân ra.
Chẳng bao lâu, Du Tín lại đi ra, tay cầm khăn lông trắng, mặt vẫn còn hơi sương. Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Du đại nhân cũng có tâm tình ngắm cảnh?” Du Tín hít sâu, ngồi xổm xuống cạnh y, cuốn ống quần y lên. Quý Phỉ Nhiên thu chân: “Nhìn mỹ cảnh kìa, nhìn đùi đẹp làm gì.”
Du Tín phì cười: “Gặp mưa tăng phong thấp. Quý đại nhân mai còn phải vào triều.” Quý Phỉ Nhiên ngẩn ra, rồi gằn từng chữ: “Du bảng nhãn mắt tinh thật, kể cả lão phu có phong thấp mà cũng ‘ngắm’ ra.” Du Tín xắn ống lên tận đầu gối y, gập ngón trỏ gõ lên. “Đỏ này.” Dùng khăn ấm quấn lên đầu gối Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên kêu thảm một tiếng, muốn rụt chân, lại bị Du Tín đè xuống. Cảm giác đau đớn trên đùi càng giảm, khăn lông ấm áp tới tận xương phổi. Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Tử Vọng thật lợi hại, giờ thoải mái rồi này.”
Du Tín dùng khăn đắp lên chân y, nhẹ giọng nói: “Mẹ ta cũng mắc bệnh này.”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Cho nên ngươi thấy người khác mắc phong thấp, hiếu tâm nổi lên, còn đặc biệt tặng một khăn lông.”
Du Tín nhàn nhạt nói: “Đã sớm qua đời.”
Quý Phỉ Nhiên tròn mắt, Du Tín hơi cau mày, ngẩng đầu lên, giọng hòa nhã: “Quý đại nhân, nên quý thân mình nhiều hơn.”
Nụ cười trên mặt Quý Phỉ Nhiên nhạt đi, sau đó lại bật cười.
Hôm sau, Quý Phỉ Nhiên lên triều, Du Tín lại không thấy đâu. Lâm triều cũng chẳng nói đại sự gì, Thường Cập biểu dương ba người đỉnh giáp vài câu, sau khi bãi triều còn muốn tới phủ Du Tín thăm bệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook