Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh
-
Chương 127: Phiên ngoại: Tang Mộ Khanh (Trung)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Liên
Không cầu chiếu quân vương, chỉ cần Mộ Khanh nhìn.
Đây là nói đến sự si mê của nam tử trong thiên hạ đối với nàng.
Lục ý hoa cái trải đôi đường, mười dặm vải đỏ đón Mộ Khanh.
Đây là vinh hoa vốn có của vũ cơ đệ nhất Nam Triều.
Nhưng dù hào quang có sáng rực như thế nào, nàng vẫn chỉ là Tang Mộ Khanh.
Mộ Khanh, Mộ Thanh, vĩnh viễn cũng không thể trở thành “Thanh”.
Nàng còn nhớ rõ, Liễu di năm đó cầm một chiếc màn thầu trắng tinh đưa vào đôi bàn tay nhỏ bé đầy cát của nàng, khi hỏi nàng tên là gì, nàng đã nói hai chữ này.
Lúc đó, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, sau này khi nghĩ lại, ngay đến cả nàng cũng không thể hiểu, tại sao khi đó nàng chỉ vừa mười hai tuổi nhưng lại có thể thốt ra hai chữ này, một lời khó đổi.
Vậy con họ gì? Phụ mẫu đâu? Có thể tháo khăn che mặt xuống cho ta xem không? Liễu di hỏi.
Nàng chỉ lắc đầu, cố chấp bảo vệ chiếc khăn đã bị vấy bẩn.
Liễu di tinh tế nhìn khuôn mặt của nàng ẩn dưới lớp khăn, sau đó lên tiếng, con có muốn đi theo ta không, sẽ không phải chịu lạnh chịu đói, cũng không còn ai có thể khi dễ, ta sẽ cho con những thứ tốt nhất, sau này con hãy lấy họ Liễu của ta, được không?
Ta có thứ gì có thể cho người sao? Nàng hỏi.
Một cô bé mười hai tuổi, đã có thể hiểu được, trên thế gian này, không có kẻ nào vô duyên vô cớ lại đối tốt với một người khác, việc gì cũng có giá của nó.
Liễu di cười thầm tán thưởng, ta sẽ dạy con nhảy múa, chỉ cần con nhảy cho người khác xem là được.
Ta sẽ múa.
Nàng gật đầu, bất chợt nhớ đến khung cảnh xanh biếc lần đầu nàng nhìn thấy bên ngoài cửa sổ khi vừa tỉnh lại, nghĩ tới bóng người tham sam lãnh đạm đó, nhớ đến bức hoành phi khắc nên ba chữ rắn rỏi—Tang Ly Hiên.
Nàng nhìn Liễu di, nhẹ giọng lên tiếng, ta họ Tang.
Nhiều năm sau, nàng nhớ lại, nếu ngày đó nàng biết nơi nàng sắp đến là như thế nào, liệu nàng còn có thể gật đầu đồng ý hay không.
Đáp án, ngay cả chính nàng cũng không biết.
Không được bi thương, nàng tự nói với mình, nếu không như thế, nếu không vì đại danh đệ nhất vũ cơ của Nam Triều lan xa, nàng sao có thể gặp được hắn, càng không thể lưu lại bên cạnh hắn.
Vừa nghĩ như thế, cảm giác đau xót hối tiếc trong đáy lòng liền nhanh chóng tiêu tan, như vậy nàng mới có thể dễ chịu một chút.
Mãi cho đến khi tin tức thánh thượng ban hôn lan truyền khắp thiên hạ.
Nàng vẫn nghĩ là Diễm nhi, nhưng lại không ngờ, người gả cho hắn lại là Nhị tiểu thư Mộ Dung gia, Mộ Dung Thanh.
Cảm giác đau nhói tận dưới đáy lòng như xé nát nàng, nàng bất chấp mọi thứ muốn đi tìm hắn, nhưng Li Tâm lại lấy chuông ngọc ra, nàng đau đớn khôn cùng nhưng vẫn cố chấp bước ra ngoài cửa, cứ thế cho đến khi mất đi ý thức.
Nàng nhớ khi nàng vừa tỉnh lại đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Li Tâm, nhưng lại chứa đựng trong đấy vài phần không đành lòng. Li Tâm nói, đêm qua thánh thể của hoàng thượng không khỏe, toàn bộ hoàng tử phải vào cung, ngay đến đại hôn của Tam điện hạ cũng vì thế mà rối loạn.
Vành môi của nàng vẽ nên nụ cười hờ hững mà chua sót, vậy thì sao?
Vậy thì sao chứ? Hắn vẫn thành thân với người khác, người đã chiếm lấy thân phận của nàng.
“Mộ Khanh, con còn không nhanh xuống lầu, xe ngựa của Tam điện hạ đã đến ngoài cửa…”
Lời nói của Liễu di bất chợt kéo suy nghĩ của nàng trở về, nàng vừa vui mừng vừa không dám tin, lên tiếng hỏi: “Người vừa nói gì?”
Liễu di che miệng cười nói: “Xem con kìa, vui mừng đến ngốc sao? Chỉ là, lần này Tam điện hạ vừa xuất cung, cũng không đến đón Tân vương phi về vương phủ, mà đã chạy tới đây thăm con, còn cả việc ta nghe nói, hôm qua Tam vương phi phải về nhà thăm phụ mẫu một mình, theo ta thấy, tâm của Tam điện hạ chắc hẳn đều nằm trên người con nha!”
Nàng không còn tâm trí quan tâm đến chuyện Liễu di vừa nói, nhanh chóng ngồi trước gương đồng chỉnh sửa lại búi tóc, sau đó liền chạy xuống lầu.
Dù tâm tư vui mừng khôn xiết, nhưng nàng vẫn hiểu rõ, hắn đến Vong Ưu Quán, cũng không hẳn chỉ vì nàng.
Nhưng, không việc gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, chỉ cần có thể giúp được hắn, dù thế nào cũng không sao.
Tân Vương phi có đẹp không? Nàng không nhịn được liền nhẹ nhàng hỏi.
Hắn chỉ mỉm cười thơ ơ, nếu không phải dưới đuôi mắt của nàng có một nốt ruồi son, dáng vẻ của nàng ta có vài phần giống với nàng.
Cũng không quá để tâm.
Nàng luôn biết, hắn chưa bao giờ là người quan tâm đến mỹ sắc.
Cũng từng thử hỏi qua chuyện giữa hắn và Tân vương phi.
Nàng nhìn thấy vẻ thờ ơ trong ánh mắt của hắn, nàng biết hắn thật sự không để tâm đến, chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, chẳng qua vì thánh mệnh khó trái.
Mãi cho đến khi, hắn nhờ nàng đưa Thuần Du Ý nhập phủ xem mạch cho Vương phi của hắn, khi đó nàng biết có điều gì đó không giống như lúc trước, nhưng nàng lại không muốn mình tiếp tục suy viễn, cứ cố tình lừa dối bản thân.
Sau khi từ Mạc Bắc trở về, hắn ít đến Vong Ưu quán, cho dù có việc cũng chỉ gọi Tần An hoặc Tầm Vân, Trục Vũ đến đưa tin.
Trong quãng thời gian cô tịch đó, nàng luôn nghĩ, nếu trước đây nàng không chần chừ mà đem chân tướng mọi chuyện nói ra hết, vậy tất cả những chuyện này có phải đã khác đi không.
Hắn đã từng hỏi nàng, tuy rằng chỉ có một lần, bên môi vẫn là ý cười ôn hòa, nhưng đôi mắt tối tăm kia lại dường như không nhìn nàng, Mộ Khanh, cuộc sống trước đây của nàng là gì?
Nàng khẽ hạ ánh mắt, cúi đầu nói, khi ta mười hai tuổi đã theo Liễu di học nghệ, sau đó đến Thượng Kinh, vào Vong Ưu quán, sau mới may mắn gặp được điện hạ.
Còn trước khi mười hai tuổi?
Hắn vẫn nhìn nàng như vậy, nàng dường như bị mê hoặc, muốn đem toàn bộ chuyện nói ra.
Ngoài cửa liền mơ hồ truyền đến tiếng chuông ngọc rất nhỏ, đau đớn trong bụng làm nàng bừng tỉnh.
Làm sao vậy? Hắn hỏi.
Trong đầu nàng liền thoáng hiện lên bóng dáng thanh sam kia, chần chừ để rồi không nói gì.
Nhưng đáy lòng vẫn thầm chờ đợi, nếu hắn tiếp tục hỏi, có phải nàng sẽ có lý do để phá vỡ lời thề không, có phải từ nay về sau cũng không cần phải ngày ngày sống trong đau khổ hay không.
Nhưng, hắn lại mỉm cười thờ ơ, không hỏi gì.
“Tang cô nương! Tang cô nương! Thuần tiên sinh có ở đây không?”
Giọng nói hoảng loạn của Tần An cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, nàng không khỏi ngẩn người nhìn ông ấy, trong trí nhớ của nàng, Tần An luôn cẩn trọng thâm trầm, dáng vẻ rối loạn như vậy, nàng nhìn thấy lần đầu tiên.
Trong lòng liền căng thẳng, thậm chí không kịp hỏi rõ, nàng chạy thẳng một đường vào phòng của Thuần Du Ý, túm lấy tay hắn không chút chần chừ, vừa bảo hắn lấy hòm thuốc rồi nhanh chóng đi về phía xe ngựa đang đợi bên ngoài.
Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng hắn vẫn yên lặng không hề kháng cự, đưa tay đón lấy hòm thuốc nặng trĩu trong tay nàng.
Nàng luôn biết sẽ như vậy, nhưng lại không có sức lực để áy náy, vì nàng biết hắn yêu nàng.
“Tần tổng quản, hiện tại Tam điện hạ thế nào?” Cho đến khi lên xe ngựa, nàng mới có thể kìm nén cảm giác sợ hãi trong lòng mà lên tiếng hỏi.
Tần An ngẩn ra, đôi mắt nhìn thấu sự đời kia chầm chậm hạ thấp: “Điện hạ tốt lắm, lần này phiền đến Thuần tiên sinh là vì Vương phi.”
Đáy lòng nàng đang căng như dây đàn bỗng chốc thả lỏng, nhưng nhanh chóng lại rơi vào vực sâu không đáy.
Dọc trên đường đi, nàng đều không dám nhìn Thuần Du Ý, sợ phải nhìn thấy vẻ mặt thương hại mà giễu cợt của hắn.
Cho khi đến Tam vương phủ, Tần An liền đưa hai người đến Mặc Các.
Nàng kia ngủ say trong lòng ngực của hắn, dung nhan cách một lớp khăn che mặt, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng chỉ nhớ rõ, từ trước đến nay hắn luôn mang theo nụ cười thờ ơ bên khóe môi, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, nhưng hôm nay ta lại nhìn thấy vẻ lo lắng đau thương lạ lẫm này, hắn ôm lấy cánh tay của nàng ấy, siết chặt đến nỗi khiến nàng sợ hãi mà xa lạ.
Nhìn thấy bọn họ bước vào, hắn cũng không hề đứng dậy, vẫn ôm nàng ấy trong lồng ngực, chỉ là khi nhìn thấy Thuần Du Ý, hắn gằn từng tiếng nói — Đừng để nàng xảy ra chuyện.
Thuần Du Ý cũng không nhiều lời, trực tiếp bước đến bắt mạch, sắc mặt hắn chăm chú, sau đó buông tay nói, nàng có thai, nhưng lại vô ý ngửi phải cầy hương, rất nguy hiểm.
Đáy lòng của nàng tựa như một áng mây nhấp nhô bất định, thật sự không biết bản thân là vui hay buồn.
Nàng nghe thấy giọng nói thâm trầm như đêm của hắn, từng lời từng chữ chầm chậm đánh vào trong lòng nàng.
Hắn nói, nếu vạn bất đắc dĩ, buông tha cho đứa bé, ta chỉ cần nàng không có chuyện gì.
Nàng đã hy vọng mình chưa từng nghe thấy những lời này.
Cho đến nay, nàng cứ cho rằng hắn không hề đến Vong Ưu Quán là bởi vì người tên Đỗ Như Ngâm được dân chúng đồn thổi.
Nàng chưa từng gặp qua Đỗ Như Ngâm, chỉ nghe qua lời đồn đãi rằng nàng ta tiên tư ngọc chất thế nào, cho nên mới khiến một người như hắn để tâm đến.
Tuy rằng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hậm hực trong lòng, nhưng tuyệt đối không chút đau thương.
Ngày đó, khi Sơ Ảnh nói đến nguồn gốc của hộp nhang hương ‘Thư hợp an tức hương’, ánh mắt hắn hiện lên sát ý rõ ràng.
Mặc dù chỉ thoáng lướt qua, không hề có người phát hiện, nhưng nàng hiểu rất rõ hắn, mà trái tim này của nàng cũng chỉ ở trên người hắn.
Sau khi tỳ nữ của Đỗ Như Ngâm đến đây, hắn nhìn thấy thị vệ ngăn cản nàng ta, trong giọng nói không giấu được vẻ tức giận.
Sơ Ảnh uất ức khóc đến lả cả người, Thuần Du Ý lạnh lùng lên tiếng ở bên tai nàng, nam nhân như vậy, đáng sao?
Nàng chỉ mỉm cười, bọn họ không hiểu, hắn thật sự tức giận, nhưng vì không muốn người khác biết nên mới làm như vậy.
Từ Tam Vương phủ về Vong Ưu Quán, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, một đêm hỗn loạn, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt hoảng loạn khẩn trương của Thuần Du Ý, hắn nắm lấy tay nàng, nói, Khanh đi, nàng bị bệnh, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng hoảng sợ, tất cả rồi sẽ qua.
Nàng gật đầu, khóe mắt lại rớt xuống một giọt lệ.
Dù thế nào cũng không thể quên, sau khi biết nàng ấy không sao, những lo lắng căng thẳng trong đáy mắt hắn cuối cùng cũng tiêu tan.
Hắn ôm lấy nàng ấy, cùng nắm tay nàng đặt lên bụng, giống như muốn ôm lấy một thứ bảo bối quý giá nhất trên thế gian.
Căn bệnh này của nàng, đến nhanh, đi lại rất chậm, thật đúng với câu “Bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu li”.
Nàng biết trong thời gian nàng nằm triền miên trên giường bệnh, hắn vẫn cưng chiều Đỗ Như Ngâm trước mặt người đời, cũng luôn an bài Thuần Du Ý bắt mạch an thai cho Vương phi của hắn.
“Tang cô nương, nên uống thuốc.” Li Tâm bê chén thuốc bước vào.
Nàng tiếp lấy uống hết, khi trao trả chén thuốc lại cho Li Tâm, bất giác một giọt lệ rơi xuống: “Ta không cam lòng, thật sự không cam lòng…”
Sắc mặt Li Tâm lạnh lùng: “Lời nói như vậy, ta khuyên cô nương sau này cũng đừng tiếp tục nói.”
Dừng lời, Li Tâm bưng chén thuốc xoay người ra ngoài.
Nàng nhìn thấy bóng lưng Li Tâm biến mất sau cánh cửa, chậm rãi lau khô giọt lệ trên khóe mắt.
Thực xin lỗi, nhưng, ta không còn cách nào khác.
Edit: Bạch Liên
Không cầu chiếu quân vương, chỉ cần Mộ Khanh nhìn.
Đây là nói đến sự si mê của nam tử trong thiên hạ đối với nàng.
Lục ý hoa cái trải đôi đường, mười dặm vải đỏ đón Mộ Khanh.
Đây là vinh hoa vốn có của vũ cơ đệ nhất Nam Triều.
Nhưng dù hào quang có sáng rực như thế nào, nàng vẫn chỉ là Tang Mộ Khanh.
Mộ Khanh, Mộ Thanh, vĩnh viễn cũng không thể trở thành “Thanh”.
Nàng còn nhớ rõ, Liễu di năm đó cầm một chiếc màn thầu trắng tinh đưa vào đôi bàn tay nhỏ bé đầy cát của nàng, khi hỏi nàng tên là gì, nàng đã nói hai chữ này.
Lúc đó, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, sau này khi nghĩ lại, ngay đến cả nàng cũng không thể hiểu, tại sao khi đó nàng chỉ vừa mười hai tuổi nhưng lại có thể thốt ra hai chữ này, một lời khó đổi.
Vậy con họ gì? Phụ mẫu đâu? Có thể tháo khăn che mặt xuống cho ta xem không? Liễu di hỏi.
Nàng chỉ lắc đầu, cố chấp bảo vệ chiếc khăn đã bị vấy bẩn.
Liễu di tinh tế nhìn khuôn mặt của nàng ẩn dưới lớp khăn, sau đó lên tiếng, con có muốn đi theo ta không, sẽ không phải chịu lạnh chịu đói, cũng không còn ai có thể khi dễ, ta sẽ cho con những thứ tốt nhất, sau này con hãy lấy họ Liễu của ta, được không?
Ta có thứ gì có thể cho người sao? Nàng hỏi.
Một cô bé mười hai tuổi, đã có thể hiểu được, trên thế gian này, không có kẻ nào vô duyên vô cớ lại đối tốt với một người khác, việc gì cũng có giá của nó.
Liễu di cười thầm tán thưởng, ta sẽ dạy con nhảy múa, chỉ cần con nhảy cho người khác xem là được.
Ta sẽ múa.
Nàng gật đầu, bất chợt nhớ đến khung cảnh xanh biếc lần đầu nàng nhìn thấy bên ngoài cửa sổ khi vừa tỉnh lại, nghĩ tới bóng người tham sam lãnh đạm đó, nhớ đến bức hoành phi khắc nên ba chữ rắn rỏi—Tang Ly Hiên.
Nàng nhìn Liễu di, nhẹ giọng lên tiếng, ta họ Tang.
Nhiều năm sau, nàng nhớ lại, nếu ngày đó nàng biết nơi nàng sắp đến là như thế nào, liệu nàng còn có thể gật đầu đồng ý hay không.
Đáp án, ngay cả chính nàng cũng không biết.
Không được bi thương, nàng tự nói với mình, nếu không như thế, nếu không vì đại danh đệ nhất vũ cơ của Nam Triều lan xa, nàng sao có thể gặp được hắn, càng không thể lưu lại bên cạnh hắn.
Vừa nghĩ như thế, cảm giác đau xót hối tiếc trong đáy lòng liền nhanh chóng tiêu tan, như vậy nàng mới có thể dễ chịu một chút.
Mãi cho đến khi tin tức thánh thượng ban hôn lan truyền khắp thiên hạ.
Nàng vẫn nghĩ là Diễm nhi, nhưng lại không ngờ, người gả cho hắn lại là Nhị tiểu thư Mộ Dung gia, Mộ Dung Thanh.
Cảm giác đau nhói tận dưới đáy lòng như xé nát nàng, nàng bất chấp mọi thứ muốn đi tìm hắn, nhưng Li Tâm lại lấy chuông ngọc ra, nàng đau đớn khôn cùng nhưng vẫn cố chấp bước ra ngoài cửa, cứ thế cho đến khi mất đi ý thức.
Nàng nhớ khi nàng vừa tỉnh lại đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Li Tâm, nhưng lại chứa đựng trong đấy vài phần không đành lòng. Li Tâm nói, đêm qua thánh thể của hoàng thượng không khỏe, toàn bộ hoàng tử phải vào cung, ngay đến đại hôn của Tam điện hạ cũng vì thế mà rối loạn.
Vành môi của nàng vẽ nên nụ cười hờ hững mà chua sót, vậy thì sao?
Vậy thì sao chứ? Hắn vẫn thành thân với người khác, người đã chiếm lấy thân phận của nàng.
“Mộ Khanh, con còn không nhanh xuống lầu, xe ngựa của Tam điện hạ đã đến ngoài cửa…”
Lời nói của Liễu di bất chợt kéo suy nghĩ của nàng trở về, nàng vừa vui mừng vừa không dám tin, lên tiếng hỏi: “Người vừa nói gì?”
Liễu di che miệng cười nói: “Xem con kìa, vui mừng đến ngốc sao? Chỉ là, lần này Tam điện hạ vừa xuất cung, cũng không đến đón Tân vương phi về vương phủ, mà đã chạy tới đây thăm con, còn cả việc ta nghe nói, hôm qua Tam vương phi phải về nhà thăm phụ mẫu một mình, theo ta thấy, tâm của Tam điện hạ chắc hẳn đều nằm trên người con nha!”
Nàng không còn tâm trí quan tâm đến chuyện Liễu di vừa nói, nhanh chóng ngồi trước gương đồng chỉnh sửa lại búi tóc, sau đó liền chạy xuống lầu.
Dù tâm tư vui mừng khôn xiết, nhưng nàng vẫn hiểu rõ, hắn đến Vong Ưu Quán, cũng không hẳn chỉ vì nàng.
Nhưng, không việc gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, chỉ cần có thể giúp được hắn, dù thế nào cũng không sao.
Tân Vương phi có đẹp không? Nàng không nhịn được liền nhẹ nhàng hỏi.
Hắn chỉ mỉm cười thơ ơ, nếu không phải dưới đuôi mắt của nàng có một nốt ruồi son, dáng vẻ của nàng ta có vài phần giống với nàng.
Cũng không quá để tâm.
Nàng luôn biết, hắn chưa bao giờ là người quan tâm đến mỹ sắc.
Cũng từng thử hỏi qua chuyện giữa hắn và Tân vương phi.
Nàng nhìn thấy vẻ thờ ơ trong ánh mắt của hắn, nàng biết hắn thật sự không để tâm đến, chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, chẳng qua vì thánh mệnh khó trái.
Mãi cho đến khi, hắn nhờ nàng đưa Thuần Du Ý nhập phủ xem mạch cho Vương phi của hắn, khi đó nàng biết có điều gì đó không giống như lúc trước, nhưng nàng lại không muốn mình tiếp tục suy viễn, cứ cố tình lừa dối bản thân.
Sau khi từ Mạc Bắc trở về, hắn ít đến Vong Ưu quán, cho dù có việc cũng chỉ gọi Tần An hoặc Tầm Vân, Trục Vũ đến đưa tin.
Trong quãng thời gian cô tịch đó, nàng luôn nghĩ, nếu trước đây nàng không chần chừ mà đem chân tướng mọi chuyện nói ra hết, vậy tất cả những chuyện này có phải đã khác đi không.
Hắn đã từng hỏi nàng, tuy rằng chỉ có một lần, bên môi vẫn là ý cười ôn hòa, nhưng đôi mắt tối tăm kia lại dường như không nhìn nàng, Mộ Khanh, cuộc sống trước đây của nàng là gì?
Nàng khẽ hạ ánh mắt, cúi đầu nói, khi ta mười hai tuổi đã theo Liễu di học nghệ, sau đó đến Thượng Kinh, vào Vong Ưu quán, sau mới may mắn gặp được điện hạ.
Còn trước khi mười hai tuổi?
Hắn vẫn nhìn nàng như vậy, nàng dường như bị mê hoặc, muốn đem toàn bộ chuyện nói ra.
Ngoài cửa liền mơ hồ truyền đến tiếng chuông ngọc rất nhỏ, đau đớn trong bụng làm nàng bừng tỉnh.
Làm sao vậy? Hắn hỏi.
Trong đầu nàng liền thoáng hiện lên bóng dáng thanh sam kia, chần chừ để rồi không nói gì.
Nhưng đáy lòng vẫn thầm chờ đợi, nếu hắn tiếp tục hỏi, có phải nàng sẽ có lý do để phá vỡ lời thề không, có phải từ nay về sau cũng không cần phải ngày ngày sống trong đau khổ hay không.
Nhưng, hắn lại mỉm cười thờ ơ, không hỏi gì.
“Tang cô nương! Tang cô nương! Thuần tiên sinh có ở đây không?”
Giọng nói hoảng loạn của Tần An cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, nàng không khỏi ngẩn người nhìn ông ấy, trong trí nhớ của nàng, Tần An luôn cẩn trọng thâm trầm, dáng vẻ rối loạn như vậy, nàng nhìn thấy lần đầu tiên.
Trong lòng liền căng thẳng, thậm chí không kịp hỏi rõ, nàng chạy thẳng một đường vào phòng của Thuần Du Ý, túm lấy tay hắn không chút chần chừ, vừa bảo hắn lấy hòm thuốc rồi nhanh chóng đi về phía xe ngựa đang đợi bên ngoài.
Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng hắn vẫn yên lặng không hề kháng cự, đưa tay đón lấy hòm thuốc nặng trĩu trong tay nàng.
Nàng luôn biết sẽ như vậy, nhưng lại không có sức lực để áy náy, vì nàng biết hắn yêu nàng.
“Tần tổng quản, hiện tại Tam điện hạ thế nào?” Cho đến khi lên xe ngựa, nàng mới có thể kìm nén cảm giác sợ hãi trong lòng mà lên tiếng hỏi.
Tần An ngẩn ra, đôi mắt nhìn thấu sự đời kia chầm chậm hạ thấp: “Điện hạ tốt lắm, lần này phiền đến Thuần tiên sinh là vì Vương phi.”
Đáy lòng nàng đang căng như dây đàn bỗng chốc thả lỏng, nhưng nhanh chóng lại rơi vào vực sâu không đáy.
Dọc trên đường đi, nàng đều không dám nhìn Thuần Du Ý, sợ phải nhìn thấy vẻ mặt thương hại mà giễu cợt của hắn.
Cho khi đến Tam vương phủ, Tần An liền đưa hai người đến Mặc Các.
Nàng kia ngủ say trong lòng ngực của hắn, dung nhan cách một lớp khăn che mặt, không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng chỉ nhớ rõ, từ trước đến nay hắn luôn mang theo nụ cười thờ ơ bên khóe môi, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, nhưng hôm nay ta lại nhìn thấy vẻ lo lắng đau thương lạ lẫm này, hắn ôm lấy cánh tay của nàng ấy, siết chặt đến nỗi khiến nàng sợ hãi mà xa lạ.
Nhìn thấy bọn họ bước vào, hắn cũng không hề đứng dậy, vẫn ôm nàng ấy trong lồng ngực, chỉ là khi nhìn thấy Thuần Du Ý, hắn gằn từng tiếng nói — Đừng để nàng xảy ra chuyện.
Thuần Du Ý cũng không nhiều lời, trực tiếp bước đến bắt mạch, sắc mặt hắn chăm chú, sau đó buông tay nói, nàng có thai, nhưng lại vô ý ngửi phải cầy hương, rất nguy hiểm.
Đáy lòng của nàng tựa như một áng mây nhấp nhô bất định, thật sự không biết bản thân là vui hay buồn.
Nàng nghe thấy giọng nói thâm trầm như đêm của hắn, từng lời từng chữ chầm chậm đánh vào trong lòng nàng.
Hắn nói, nếu vạn bất đắc dĩ, buông tha cho đứa bé, ta chỉ cần nàng không có chuyện gì.
Nàng đã hy vọng mình chưa từng nghe thấy những lời này.
Cho đến nay, nàng cứ cho rằng hắn không hề đến Vong Ưu Quán là bởi vì người tên Đỗ Như Ngâm được dân chúng đồn thổi.
Nàng chưa từng gặp qua Đỗ Như Ngâm, chỉ nghe qua lời đồn đãi rằng nàng ta tiên tư ngọc chất thế nào, cho nên mới khiến một người như hắn để tâm đến.
Tuy rằng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hậm hực trong lòng, nhưng tuyệt đối không chút đau thương.
Ngày đó, khi Sơ Ảnh nói đến nguồn gốc của hộp nhang hương ‘Thư hợp an tức hương’, ánh mắt hắn hiện lên sát ý rõ ràng.
Mặc dù chỉ thoáng lướt qua, không hề có người phát hiện, nhưng nàng hiểu rất rõ hắn, mà trái tim này của nàng cũng chỉ ở trên người hắn.
Sau khi tỳ nữ của Đỗ Như Ngâm đến đây, hắn nhìn thấy thị vệ ngăn cản nàng ta, trong giọng nói không giấu được vẻ tức giận.
Sơ Ảnh uất ức khóc đến lả cả người, Thuần Du Ý lạnh lùng lên tiếng ở bên tai nàng, nam nhân như vậy, đáng sao?
Nàng chỉ mỉm cười, bọn họ không hiểu, hắn thật sự tức giận, nhưng vì không muốn người khác biết nên mới làm như vậy.
Từ Tam Vương phủ về Vong Ưu Quán, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, một đêm hỗn loạn, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt hoảng loạn khẩn trương của Thuần Du Ý, hắn nắm lấy tay nàng, nói, Khanh đi, nàng bị bệnh, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng hoảng sợ, tất cả rồi sẽ qua.
Nàng gật đầu, khóe mắt lại rớt xuống một giọt lệ.
Dù thế nào cũng không thể quên, sau khi biết nàng ấy không sao, những lo lắng căng thẳng trong đáy mắt hắn cuối cùng cũng tiêu tan.
Hắn ôm lấy nàng ấy, cùng nắm tay nàng đặt lên bụng, giống như muốn ôm lấy một thứ bảo bối quý giá nhất trên thế gian.
Căn bệnh này của nàng, đến nhanh, đi lại rất chậm, thật đúng với câu “Bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu li”.
Nàng biết trong thời gian nàng nằm triền miên trên giường bệnh, hắn vẫn cưng chiều Đỗ Như Ngâm trước mặt người đời, cũng luôn an bài Thuần Du Ý bắt mạch an thai cho Vương phi của hắn.
“Tang cô nương, nên uống thuốc.” Li Tâm bê chén thuốc bước vào.
Nàng tiếp lấy uống hết, khi trao trả chén thuốc lại cho Li Tâm, bất giác một giọt lệ rơi xuống: “Ta không cam lòng, thật sự không cam lòng…”
Sắc mặt Li Tâm lạnh lùng: “Lời nói như vậy, ta khuyên cô nương sau này cũng đừng tiếp tục nói.”
Dừng lời, Li Tâm bưng chén thuốc xoay người ra ngoài.
Nàng nhìn thấy bóng lưng Li Tâm biến mất sau cánh cửa, chậm rãi lau khô giọt lệ trên khóe mắt.
Thực xin lỗi, nhưng, ta không còn cách nào khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook