Dò Hư Lăng Quyển 5
C82: Hai Người Bên Nhau...

Ngày xuân qua đi, khí trời mỗi ngày một nóng hơn, nháy mắt đã tới mùa hè.

Ta đem những bảo bối mà Côn Luân lúc còn sống để lại cho ta để làm của hồi môn lấy ra, chọn ra một ít, cùng Lạc Thần ở trong Doãn Thành của đất Thục mở một cửa hiệu. Cửa hiệu nằm trong một con đường nhỏ của Doãn Thành, tuy rằng không thể so với đường chính náo nhiệt, nhưng dòng người cũng không ít, cũng không quá ồn ào, rất hợp với tâm ý của hai người bọn ta.

Phía trước cửa hiệu tổng cộng có 2 gian, diện tích rất lớn, dùng để trưng bày đan thanh bút mực các thứ cùng với cổ ngọc bình sứ ngọc trụy tử các loại đồ vật. Còn bên trong là trạch viện kết hợp với chỗ mua bán, ở giữa là một cái sân lớn, trang trí một số hoa cây đơn giản, còn có một cái giếng, thêm vài gian phòng, như vậy bên ngoài buôn bán, bên trong để ở, rất là thoả đáng.

Ta đặt cho cửa hiệu một cái tên, gọi là "Mặc Nghiễn Trai". Bất quá hiện nay mặt tiền cửa hiệu đang tu sửa, ban ngày có nhân công đến đóng khung bàn ghế cùng sơn phết, hàng hóa cũng chưa sắp xếp xong, ngay cả bảng hiệu cũng chưa đóng, theo tiến độ trước mắt, Mặc Nghiễn Trai đại khái vẫn cần thêm một thời gian nữa mới có thể chính thức khai trương.

Mà chuyện Huyên Hoa Hiên bên kia đất Thục còn đang xây dựng lại, trước mắt đã xây xong phần lớn bộ phận, rất nhanh sẽ xây xong. Vì Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ không thích hợp ở trong thành, ta liền đem hai chúng nó thả nuôi vào trong rừng trúc, trong rừng trúc mát mẻ, lại thêm mỗi ngày có thịt hầu hạ, chúng nó sống còn thích ý hơn cả chúng ta.

Hiên tử trước đó bị cháy đến mức hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại tàn tro hắc sắc, khi đó đã được ta sai người thu dọn qua một lần. Lần này Huyên Hoa Hiên mới vẫn là xây ở trên chỗ cũ, ta dựa vào ký ức ngày xưa, vẽ ra một bản vẽ kết cấu cụ thể của Huyên Hoa Hiên, tận khả năng muốn những thợ mộc kia dựa theo bản vẽ, xây đến gần giống như Hiên tử ngày trước.

Trước kia trong Hiên tử của Côn Luân ẩn chứa rất nhiều sách cổ trân quý, có vài quyển thậm chí là tuyệt bản, tất cả đều bị trận hoả hoạn kia thiêu huỷ. Khi còn sống Côn Luân rất yêu quý những quyển sách cổ đó, cháy cả rồi luôn cảm thấy đáng tiếc, mà ta trước kia thường lật những sách cổ kia xem, thêm vào trí nhớ ta không tệ, liền dự định đem những thứ trong sách cổ đó viết lại, sắp xếp một lần nữa, đến lúc đó cũng thêm phong phú một chút cho tàng thư Huyên Hoa Hiên mới.

Lạc Thần vẫn lo chuẩn bị đồ trưng bày, Vũ Lâm Hanh ở bên giúp đỡ nàng, ta thì phụ trách tu sửa mặt tiền cửa hiệu cùng trùng kiến Huyên Hoa Hiên.

Đan thanh các loại vẫn dễ xử lý, đến lúc đó trực tiếp đến nơi xuất hàng tìm chưởng quỹ nơi đó lấy hàng là được. Chỉ là những đồ cổ đó, có một ít cần đến tìm chưởng quỹ nơi xuất hàng, có một ít cần phải lựa chọn từ trong cửa hàng, có một ít cần đến nhà bách tính thông thường mua lại cổ vật ẩn giấu, thậm chí có một ít còn phải đi mua lại của những người đảo đấu, vất vả trong đó, hẳn là không cần phải nói.

Giá cả thu mua chỉ có thể giảm thấp, nếu không sẽ không còn lợi nhuận.

Lạc Thần nhãn thần sắc bén như chim ưng, kiến thức uyên bác, am hiểu cách phân biệt cổ vật, nếu nàng cảm thấy cái nào tốt, vậy chắc chắn là vô cùng tốt, hàng thật hàng giả nàng vừa nhìn sờ một cái liền biết rõ. Mà Vũ Lâm Hanh xảo quyệt rất biết ăn nói, ở bên cạnh giúp đỡ Lạc Thần bàn giá cùng những chưởng quỹ hay thủ nghệ nhân kia, hai người hợp tác, chuyện đồ trưng bày tiến hành đều đâu vào đấy.

Mấy ngày nay, ban ngày Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh luôn phải đi ra ngoài rất lâu. Sau khi trở về Vũ Lâm Hanh liên tục phàn nàn, nói đồ chuẩn bị quá mức khổ cực, đại tiểu thư nàng không muốn sống tiếp những ngày tháng như thế, chờ ngày mai liền quay về Mặc Ngân Cốc, chỉ là sang ngày thứ hai, nàng vẫn chạy theo Lạc Thần ra ngoài, ta thực sự không hiểu được trong đầu nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Ban ngày Lạc Thần ra ngoài, ban đêm nàng lại thắp đèn, ở thư phòng kiểm kê sổ sách hàng hoá. Cứ thế mãi, ta sợ nàng mệt đến hại thân, không khỏi trông mong Mặc Nghiễn Trai sớm khai trương thỏa đáng, đến lúc đó nàng cũng không cần mệt nhọc như vậy nữa.

Ban đêm, sau khi ta tắm rửa xong, cả người khoan khoái, liền nấu chút canh đường phèn hạt sen đem đến thư phòng cho Lạc Thần tiêu thử giải khát.

Trong thư phòng ánh đèn dầu chập chờn, ta đóng cửa lại, rón rén đi vào, đem canh hạt sen đặt ở bên cạnh tay nàng, nói: "Lạc đại chưởng quỹ, vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi thôi. Ta nấu cho ngươi đồ ngọt, ngươi nếm thử xem ngọt không?"


Nàng ngước mắt, nhìn ta mỉm cười, trong tay vẫn cầm bút lông, nói: "Không cần nếm, cũng biết là rất ngọt."

Ta đi tới cúi người xuống, ôm lấy vai của nàng, dán bên tai nàng cười nói: "Có muốn ta đút ngươi không?"

"Đút thế nào?" Nàng gác bút lông lại, thoáng nghiêng mặt, trong hô hấp mang theo khí tức thanh ngọt, khóe môi câu ra một tia thượng kiều rung động.

Ta dán mặt đến, hôn lên môi của nàng, hai người rất tự nhiên bắt đầu hôn môi.

Đêm hè rất là oi bức, môi Lạc Thần lại băng băng lãnh lãnh, cơ thể cũng rất mát, ta nhân thể ngồi ở trên đùi nàng, ôm nàng, đem cơ thể dán trên người nàng chậm rãi cọ sát. Loại cảm giác này thực tại quá mức thoải mái thích ý, khiến ta nhịn không được nhẹ nhàng mà nỉ non thành tiếng.

Lạc Thần hai tay ôm ta, mặt tiến đến trước ngực ta khẽ ngửi một cái, nói: "Ân, trên người thật thơm, ngươi dùng cánh hoa tắm rửa rồi."

"Nói bừa." Ta vội nói: "Ta cho dù không cần dùng cánh hoa tắm rửa, cũng rất thơm."

Nàng ở trên mặt ta nhẹ nhàng véo một cái: "Da mặt quả thực là ngày càng dày."

"Vậy ta thường ngày không thơm sao?"

Nàng cười đến dịu dàng: "Thơm. Ý của ta là, hiện giờ càng thơm."

Nàng như vậy, ngược lại khiến ta bắt đầu có chút ngượng ngùng, không khỏi hơi cúi thấp đầu xuống.

Chờ khá lâu, nhưng Lạc Thần chỉ là cùng ta nói chuyện, nội dung đại khái là chuyện hàng hoá của Mặc Nghiễn Trai và những sổ sách kia, hỏi ý kiến của ta.

Trong lòng ta có chút nôn nóng, chỉ là hàm hồ đáp lời nàng.

Nàng ngước mắt nhìn vào mắt ta, nói: "Trong cửa hàng tạm thời trưng nhiều các vật nhỏ, ví dụ như bội ngọc, linh lung châu, bàn long tuệ tử các thứ cho mọi người thưởng thức, những vật lớn hơn một chút, e là không bán ra được. Chờ đến khi phía sau làm xong, lại cân nhắc thêm chút đồ quý trọng."


Ta nhàn nhạt đáp: "Ân."

"Cửa hiệu rất rộng rãi, có thể tách ra một gian trà nước, giữ lại khách tới cửa."

"Ân."

"Bảng hiệu của Mặc Nghiễn Trai cũng phải bắt tay vào chuẩn bị rồi, Thanh Y, do ngươi tới đề chữ đi."

"Ân."

Nàng lúc này dường như mới cảm thấy ta bất mãn, tốt xấu dừng lại những trương mục của nàng, hai tay vịn eo ta, bắt đầu thong thả vuốt ve vãi mỏng mềm mại bên hông ta, mỉm cười nói: "Hôm nay ăn mặc mát mẻ như vậy, Thanh Y, ngươi là muốn làm cái gì?"

"Không muốn làm cái gì. Ta mặc mát mẻ một chút, tới chỗ ngươi ở đây hóng mát. Khí trời không phải quá nóng sao, cơ thể ngươi lạnh, ta đây mới tới." Ta vịn lấy vạt áo bị nàng kéo có chút tuột xuống, nghiêng mặt lẳng lặng liếc ngọn đèn dầu đang cháy, buồn bực trả lời nàng.

Trên thực tế ta thấy ở mãi trong thư phòng, trước đó ta đã ở trong phòng chờ nàng hồi lâu, nàng cũng không trở về, lúc này mới qua đây "thỉnh" nàng trở về.

Bất quá để có thể khiến nàng nhanh chóng trở về, ta tự nhiên vẫn là muốn "chuẩn bị" tốt một chút.

Nàng vẫn tốt, có thể nhịn được.

Áo mỏng trên người ta, cánh hoa dùng để tắm rửa kia, canh hạt sen để dụ nàng, quả thật là phí công chuẩn bị.

Ánh mắt nàng híp lại: "Vậy ngươi hóng mát có dễ chịu không?"

"Không dễ chịu." Ta lui về sau: "Ta đi, phải trở về nghỉ ngơi rồi, buồn ngủ. Ngày mai còn phải giám sát những thợ mộc kia tu sửa, rất mệt mỏi."

Nàng thế nhưng chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.


"Ta đi thật đây." Ta thực sự sắp bị nàng tức chết.

Nàng vốn rất tinh ranh, có sở trường nhìn thấu tâm ý người khác. Ý đồ của ta rõ ràng như vậy, nàng không có khả năng không hiểu được, lại còn cố ý ở đây dây dưa tiêu khiển ta, trêu chọc ta.

"Nếu đã hóng mát không dễ chịu, ta có thể đưa Thanh Y ngươi đi một nơi thoải mái khác hóng mát." Nàng rốt cuộc dán đến, nhẹ giọng nỉ non, thanh âm mang theo vài phần mê hoặc câu hồn.

Trong lòng ta run lên vài trận, đầu ngón tay đều phát run, nét mặt lại vẫn nghiêm nghị nói: "Không hứng thú nữa."

"Ngươi hiện giờ không hứng thú, ta lúc này lại rất có hứng thú. Như vậy làm sao mới tốt đây?" Nàng mỉm cười, bỗng đem ta ôm ngang vào lòng, thổi tắt đèn dầu trong thư phòng, lập tức hướng đi ra ngoài.

Ta mặt đỏ tới mang tai, cả giận: "Ngươi cái đồ xấu xa!"

"Suỵt, ngươi nên nhỏ tiếng một chút, vợ ngoan cần thận trọng." Nàng thanh âm mang theo vài phần vui vẻ, ung dung ôm ta vào phòng ngủ.

Kết quả một đêm giày vò, lưng mỏi chân mềm, ta nằm một mạch tới mặt trời lên cao mới dậy. Sau khi ngồi dậy, nhìn vải mỏng bị nắm đến lộn xộn trên người phiếm lên những vệt đỏ, ta âm thầm nghiến răng, lần sau nhất định phải ở trên người nàng hảo hảo mà đòi lại.

Xuống giường rửa mặt sơ trang, trải qua một phen chỉnh đốn, ta nhấc chân vừa ra cửa phòng, liền thấy Vũ Lâm Hanh ôm bụng, thê thê thảm thảm hướng ta gọi: "Sư Sư cứu ta. . ."

Ta bị hù một trận, vội vàng tới đỡ lấy nàng, dẫn nàng đến băng ghế trong sân ngồi, hỏi: "Làm sao vậy? Đau bụng sao?"

Vũ Lâm Hanh nói: "Ta nhất định đã trúng độc. . . ta. . . ta không xong rồi."

Ta khẩn trương nói: "Nói bậy, sao lại trúng độc. Nhìn ngươi sắc mặt hồng hào, chỗ nào giống như bị trúng độc, ngươi có phải đã ăn phải thứ gì bậy bạ không?"

Vũ Lâm Hanh đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Ta. . . đã ăn một tô mì."

"Mì? Ở tiệm rượu bên ngoài, hay là ở tiệm mì?"

Vũ Lâm Hanh tiếp tục trợn trắng mắt: "Ở trong bếp."

". . ."


Vũ Lâm Hanh quan sát ta một trận, nói: "Ngươi có phải. . . vừa mới dậy?"

Ta có chút mất tự nhiên gật đầu, tận lực áp xuống hồng hào trên mặt: "Phải, gần đây việc của Mặc Nghiễn Trai cùng Huyên Hoa Hiên nhiều lắm, vất vả ngày lẫn đêm, ta có chút mệt mỏi, lúc nãy mới ngủ nhiều hơn một chút."

"Ta đã biết mì trong nồi là ai làm rồi." Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh nước mắt lưng tròng, chất vấn ta: "Sư Sư, ngươi vì sao không thức sớm một chút? Ngươi vì sao lại ngủ nướng? Vì sao không sớm dậy làm điểm tâm? Nếu ngươi sớm dậy làm điểm tâm cho ta ăn, ta cũng sẽ không chạy đến nhà bếp tìm đồ ăn, ta cũng sẽ không ăn mì ở trong nồi, ta cũng. . . cũng sẽ không chết, ta. . . ta sao mà mệnh khổ."

"Cái gì chết hay không chết, chỉ là ăn đến hỏng bụng mà thôi, có nghiêm trọng đến vậy không, ngươi chớ có nói lung tung." Ta bất đắc dĩ nói.

Lúc này, Lạc Thần từ phía trước cửa hiệu tiến đến, trong tay cầm một quyển sách, một đường khoan thai đi vào sân nhà bếp, ta và Vũ Lâm Hanh đưa mắt nhìn nàng đi vào.

Qua một hồi, Lạc Thần lại từ trong phòng bếp bay nhanh ra ngoài, nhìn ta và Vũ Lâm Hanh, sắc mặt có chút khẩn trương nói: "Các ngươi ai đã ăn mì của ta làm? Cái đó không thể ăn, ta đem ra luyện tập thôi, trước đó người làm bên ngoài tới tìm ta, ta đi ra ngoài gấp quá, quên đổ đi."

Vũ Lâm Hanh kêu thảm một tiếng, đảo cặp mắt trắng, cơ hồ muốn hôn mê.

Vũ Lâm Hanh mắng Lạc Thần suốt hai canh giờ, Lạc Thần một mặt ở chỗ quầy hàng viết viết vẽ vẽ, một mặt thỉnh thoảng ngẩng đầu dỗ dành nàng, tùy ý để nàng mắng.

Người làm bên trong cửa hàng đang chuẩn bị bày biện kệ hàng bàn ghế, tràng diện hỗn loạn không chịu nổi. Ta nấu chút trà lạnh thanh dạ dày, nhón chân bưng đến cho Vũ Lâm Hanh, để nàng vào trong sân uống, không cần ở lại trong cửa hiệu choáng chỗ.

Vũ Lâm Hanh bưng trà lạnh, nhìn chằm chằm Lạc Thần ở quầy hàng, cắn răng nghiến lợi: "Ta là muốn đứng ở đây, để cho ai đó nhìn áy náy trong lòng!"

Lạc Thần ngước mắt, nghiêm túc nói: "Ta rất là áy náy."

Vũ Lâm Hanh hung hăng trừng nàng.

Mắt thấy Lạc Thần lại cúi đầu bận việc, Vũ Lâm Hanh trừng rồi lại trừng, đại để bắt đầu buồn chán, liền ngồi trên bậc thang trước cửa cửa hiệu, bưng trà lạnh chậm rãi uống.

Ban ngày ngoài trời có chút gay gắt, ta ở trong cửa hiệu bận rộn cả người mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng đi nhìn Vũ Lâm Hanh ở trước cửa, phát hiện nàng quả nhiên là rất buồn chán, trà lạnh cũng không uống nữa, mà trong tay nắm vật gì đó như viên đá ném ra đường.

Mà khiến ta khó hiểu là, nàng rõ ràng là cầm hòn đá nhỏ ném đi, có lúc ném trúng chân những người đi đường, những người đó bị ném, chẳng những không giận, trái lại cúi xuống đất nhặt cục đá kia lên, cất vào trong lòng, lại vội vội vàng vàng chạy đi.

Ta thực sự vô cùng ngạc nhiên, nhịn không được đi tới bên cạnh Vũ Lâm Hanh, liếc mắt nhìn thử, thì thấy trên tay nàng đâu phải hòn đá nhỏ gì, mà là một ít bạc vụn lớn nhỏ cỡ móng tay, dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng bạc.

Ta nhìn bộ dáng phá gia chi nữ của nàng, nhìn đến cơ hồ muốn cảm nắng, đang muốn nói, lại nghe trên đường cái chợt vang lên tiếng một nam tử tức giận mắng: "Uy! Là tên quỷ thiếu đạo đức nào lấy đá ném đầu lão tử —— con mẹ nó, sao lại là bạc!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương