Dò Hư Lăng Quyển 1-4
-
C185: Cuồng Hóa
Trước đây ở trong lăng mộ Sở Vương Phi, ta cũng từng bị một con đại hắc xà quấn lấy thắt lưng tha đi, cái loại cảm giác này khi hồi tưởng lại, quả thực sống không bằng chết. Hơn nữa khi đó trên mặt đất của lăng mộ Sở Vương Phi đều lót gạch, bên ngoài thô ráp, thân thể trực tiếp cùng mặt đất ma sát tiếp xúc, da thịt đều bị chà sát đến mức cuốn xoắn lại, khắp nơi đều là vết máu, vô cùng thê thảm.
Nhưng ngay lúc này đây, cành cây quỷ dị kia nắm lấy là chân của ta , mà không phải thắt lưng, ít nhất không bị chèn đến độ ngực không thể thở được nên ít đau đớn hơn. Lần này ta bị nó quấn ở mắt cá chân, chân hướng về phía trước, đầu hướng trên mặt đất trượt nhanh, vô cùng may mắn là trên mặt đất lót một tầng dịch thể ướt nhẹp, dính trợt cực kỳ, cùng với những cục gạch thô ráp ở lăng mộ Sở Vương Phi xa xôi kia là bất đồng, chí ít sẽ không đem da thịt ta tàn phá.
Thế nhưng cái loại này trơn trượt, giống như cảm giác mặt băng trượt, thật sự là làm người ta rợn cả tóc gáy.
Rất nhanh ta đã bị cành màu đen kia lôi kéo trượt ra xa một khoảng cách. Ta trước kia đem chủy thủ rút ra cầm ở trên tay, lúc này vẫn muốn thử cắt đứt cành cây ràng buộc trên mắt cá chân, thế nhưng trượt thế này, căn bản không có biện pháp điều chỉnh góc độ tới gần mắt cá chân. Ta cũng từng thử đem giày trên chân đạp ra, mượn cơ hội hất ra cành cây bên trên, tiếc rằng nó cuốn lấy thật chặt, ngay cả bề mặt giày đều bị siết đến mức biến dạng nhắm nhúm co rút, biện pháp này căn bản không thể thực hiện được.
Ngoại trừ tiếng “Xuy xuy” do chuyển động của cành cây kéo theo ta, bốn phía tĩnh mịch đến lợi hại, thậm chí ngay cả thanh âm của Lạc Thần bọn họ đều nửa điểm cũng nghe không được. Sương mù bị xé rách phân tán, bốn phía âm u, phía sâu một mảnh, một mảnh tối tăm qua lại xuất hiện, ta giống như một con mồi, đã bị săn đuổi sâu trong bụng con quái vật nguy hiểm.
Không biết tại sao, lực con mắt của ta còn hơn trước kia, nhất định còn muốn lợi hại hơn rất nhiều, mặc dù lúc này không có vật chiếu sáng, ta cũng có thể đại thể nhìn rõ một chút. Trên đường ngoài mấy cái cành dài khác thấy ta tới gần lập tức liền bắn lên, khua loạn trên không trung thật cao, làm ra vẻ liền muốn trước mặt hướng ta tấn công.
Ta nhìn chuẩn mục tiêu, chúng nó vung vẩy nhiều hướng, giơ tay vung lên, quyết đoán cắt đứt vài cành, chỉ là cành bị cắt đứt rơi xuống đất, cánh còn vẫn giãy dụa không ngớt.
Lại qua một lúc, thân thể đụng mạnh phải trên một bậc thang. Bậc thềm này vốn là cách mặt đất khá cao, ta cả người như bao cát bị vất bỏ giống nhau, bị vắt ngang lên trên bậc thềm, cạnh nấc thang kia cực kỳ tàn nhẫn khiến cái eo của ta đau thấu trời, thắt lưng ta có cảm giác như bị tảng đá lớn đè lên, hầu như ngay lập tức bị cắt đứt khí, chết một nửa.
Ta cắn răng một cái, thầm nghĩ cái thứ này quả thực đem ta không coi là con người mà, khi người ta dùng dao giết lợn còn ôn nhu hơn rất nhiều, chỉ một đao xuống phía dưới liền kết thúc thống khổ, cái cành quỷ này đối với ta tìm mọi cách giày vò, ta chính xác là. . . Chính xác là. . . Ngay cả đến… đến heo cũng không bằng.
Nghĩ như thế, lửa giận lập tức liền bùng lên, giơ tay lên đem chủy thủ hướng trên mặt đất cắm xuống, chủy thủ cùng mặt đất ma sát, tràn ra tia lửa nhỏ, vừa vặn ngăn tại chỗ nấc thang kia. Cơ thể của ta rõ ràng dừng một chút, ta cuống quít duỗi cái tay còn lại, nhân cơ hội nắm thật chặt giữ lại rìa bậc thang.
Ta dùng tất cả sinh mệnh nắm chặt bậc thang, cành kéo vài cái, thấy đột nhiên kéo ta không được, lực đạo càng phát ra lớn hơn.
Theo phương pháp lôi kéo này, chân của ta đoán chừng cũng bị nó kéo đứt, thế nhưng ta lại không thể buông tay, giữa lúc giằng co, giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy trước mặt của ta hiện ra một gốc cây khổng lồ màu đen, một loại yêu dị đè nén xuống tới,rễ cắm bên trong một hộp hình chữ nhật dài màu đen, chăm chú nhìn kỹ, ta mới phát hiện hộp dài màu đen kia nguyên lai đúng là một cỗ quan tài màu đen.
Thân cây trên quan tài rất to lớn, cũng rất cao, thẳng tới đỉnh mộ. Thân cây khoảng chừng hai người ôm không hết, mặt trên không trơn mà gồ ghề, đặc biệt đáng sợ, nhưng lại mơ hồ không giống vỏ cây bình thường vậy, chỉ cảm thấy cực kỳ quái dị. Bốn phía chạc cây phân tán quấn vòng quanh vô số cành, phảng phất như những con rắn, sương mù ẩm ướt chậm rãi lưu động, cành cũng theo đó nhẹ nhàng chậm chạp mà động.
Mặt ta mồ hôi lạnh ứa ra, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt: Đây tuyệt đối không phải là một thân cây, chỉ là ngoại hình vừa vặn rất giống hình dạng của cái cây mà thôi. Nó là vật ma quái gì đó ẩn náu trong lòng đất, cũng có thể là. . . Quỷ quái?
Ta và cành cây ở chỗ bậc thang cứ như vậy giằng co một hồi, trên bậc thang lúc trước xung quanh cũng có rất nhiều cành cây tương tự khác, lớn có nhỏ có, lúc này cũng đều giống như rắn tự đứng lên, dường như có thần trí, chỉ ở phụ cận lạnh lùng dò xét ta.
Ta bị cảnh này làm cho gương mặt trở nên nóng hổi, sau một khắc, vài cành khác cũng tương tự như thế, không khách khí chút nào đem ta cuốn lấy thật chặt. Chúng nó từng tốp tụ tập mà đến, khí lực đặc biệt rất kinh khủng, toàn bộ thân thể ta đều bị cuốn treo lên, trên không trung bỗng dừng lại chỉ trong nháy mắt, cành này liền rất nhanh đem ta hướng thân “Cây đen” kia mà ném đến.
Ta theo bản năng hai mắt nhắm nghiền, thầm nghĩ sẽ cứ như thế mà rơi xuống, mặc dù không ngã chết cũng biến thành tàn phế, đang lúc tuyệt vọng, bên tai nghe được vài tiếng “Xuy xuy xích” của cành cây gãy, cơ thể của ta đột nhiên mất đi ràng buộc, tự không trung ngã trên mặt đất.
Ta nhất thời không hiểu rõ được tình huống này là như thế nào, chỉ hiểu được tạm thời bản thân đã được cứu. Mắt thấy thân thể đã được tự do, bật người ngay tại chỗ lăn một vòng, cố gắng lăn thật xa, vẫn là lăn đến phía dưới nấc thang kia, hai tay giơ lên chống đỡ thắt lưng, chỉ thấy một thứ màu trắng trước mặt cấp tốc hướng ta bay tới.
Nói là bay, vậy cũng không thực tế, đúng ra là cái vật màu trắng di chuyển một cách nhẹ nhàng, mới đưa đến cảm giác giống như đang bay. Vật kia phía sau mở ra chín cái đuôi trắng sáng, giống như màu trắng cánh chim, ở trong mờ tối tỏa ánh sáng lóng lánh xinh đẹp.
Ta mừng đến như muốn rơi lệ, vươn tay đem vật ấy ôm lấy: “Cửu Vĩ!”
Cửu Vĩ đem lông xù xì cà cà mặt của ta, cúi đầu phát sinh vài tiếng nức nở.
Bốn phương nguy hiểm trùng điệp, ta vừa ôm lấy Cửu Vĩ bất quá vừa mới chớp mắt, phía sau theo tới rất nhiều cành cây. Chín cái đuôi của Cửu Vĩ đứng lên, chợt hướng phía sau đánh tới, mấy cái cành cây sớm bị đánh qua một bên ta thừa cơ chịu đựng đau đớn đứng dậy, cùng Cửu Vĩ một đường lui về phía sau mà đi.
Chỉ là “Yêu cây” lại chưa từ bỏ ý định, cành cây bay lên trời trở nên càng ngày càng nhiều.
Một cành, mười cành, trăm cành, ở trên không trung tản ra tinh tế dầy đặc như một chiếc lưới đen lớn, ùn ùn kéo đến mang đi tất cả, ta nhìn đến khiến cho chân cũng phải run lên, Cửu Vĩ lúc trước còn có thể bằng vào tốc độ của nó, dùng răng và lợi trảo làm gãy mấy cái, thế nhưng theo cành dần dần nhiều hơn, nó cũng biến thành vô kế khả thi.
Ta cắn răng vội vàng chạy, chân cảm thấy không còn sức nữa, hầu như sẽ xụi xuống trên mặt đất, nhưng lại chạm vào một vòng tay dịu dàng hướng tới.
Người nọ sớm có chuẩn bị, vươn tay đem ta nhẹ nhàng nắm lấy.
Ta cả người mệt mỏi, vừa thấy có điểm dựa vào, thân thể buông mình tựa như hướng trên thân người mà phủ lên, người nọ chặn ngang đem ta ôm lấy, dưới chân nhẹ nhàng nhảy vài bước, lập tức liền bỏ lại phía sau rất nhiều cành cây đang hướng tới.
Vội vàng chạy như vậy một lúc, người nọ dừng bước lại, vững vàng thả ta xuống đất. Ta ngẩng đầu lên, đồng thời, một bàn tay lạnh lẽo bọc lại má phải trên mặt ta.
Ta hướng trước mặt người nọ miễn cưỡng cười cười, mọi đau khổ lúc nãy chống đỡ trước lúc gặp nàng, trong nháy mắt đều tan rã.
Thật muốn cứ như vậy tựa ở trong ngực nàng, để cho nàng thương yêu ta, ôm ta một cái. Thế nhưng ta hiểu được, tình thế này là không cho phép.
Lạc Thần lông mày khẽ nhăn, cúi đầu thở ra một hơi thở, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm sau lưng của ta. Trên tay nàng nắm dạ minh châu, ánh sáng nhu hòa làm nổi bật màu mắt lạnh lẽo, cũng không nói chuyện, ta dường như có thể rõ ràng nghe được thanh âm cắn răng của nàng.
“Ta giúp ngươi đòi lại.” Lạc Thần thấp giọng nói, lập tức đem ta giao cho Vũ Lâm Hanh đang theo sát, nâng kiếm xoay người chạy, Cửu Vĩ cũng đi theo.
Ta nhìn nàng đi xa, ngăn cũng ngăn không được, khẩn trương đến quả thực không thể hô hấp, Vũ Lâm Hanh thấy ta khắp người thảm hại không chịu nổi, vội hỏi: “Sư Sư, theo ta đến phía ẩn núp.”
Ta lắc đầu, chỉ lo lắng và nói: “Vậy. . .vò gốm đâu?”
“Ở chỗ này của ta.” Thất thúc mang theo vò gốm, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh ta, đồng thời Đoan Yến cũng đỡ Hoa Tích Nhan chạy tới.
Ta khó thở nói: ” Yêu cây không. . . Không hiểu được vì sao, bên phải sinh trưởng rất mạnh, cành cây bên trái so với bên phải ít hơn rất nhiều, chúng ta. . . Chúng ta tốt nhất là từ bên trái len lén ẩn núp đi tới phóng hỏa thiêu gốc rễ của nó.”
Đoan Yến cười khan hai tiếng: “Ta chính là giúp thêm phiền, vậy ta. . . Ta sẽ không đi cùng.”
Lòng ta biết Đoan Yến không có bản lãnh gì, trốn xa một chút đối với hắn cũng là chuyện tốt, cũng liền theo ý hắn. Liếc mắt đã thấy trên tay Đoan Yến còn ôm cái hòm bảo vật kia, trên mặt bao quanh hãy còn run rẩy, không khỏi cả giận nói: “Do cái này mà ra. . . Ngươi. . . Ngươi còn ôm thứ này làm cái gì, không thấy được phía trên gốc cây sao, còn không mau đưa ta ném nó đi!”
Đoan Yến tựa đầu co rụt lại: “Ôi, Sư Sư cô nương, phía trên gốc cây rất an toàn, cũng không giống mấy cái cành cây hợp sức công kích chúng ta. Hơn nữa bên trong thế nhưng chính là minh u hoàn, đây chính là đại bảo bối, chúng ta vất vả vào đây, cũng không thể là đi vô ích được, không phải sẽ là lỗ vốn sao. Hơn nữa. . . Hơn nữa Trữ tiền bối cũng muốn đem nó mang đi ra ngoài.”
Ta quay đầu nhìn về phía Thất thúc, Thất thúc hướng ta gật đầu: “Đúng là ý của ta.”
Ta trên trán túa ra tầng mồ hôi lạnh, giương mắt nhìn lên, Lạc Thần ngay cả hình bóng đều không nhìn thấy, nóng lòng nên cũng không quản được nhiều như vậy, cùng Thất thúc bọn họ mang theo dầu thắp vò gốm liền thẳng hướng ngược lại mà đi. Hoa Tích Nhan có vết thương ở chân lại thực sự nguy hiểm, chúng ta liền để cho nàng và Đoan Yến ở một chỗ xa xa.
Ta, Thất thúc, Vũ Lâm Hanh ba người một đường vội vàng đi, trên mặt đất cành cây bị kiếm sắc bén chém đứt càng ngày càng nhiều, xung quanh chất đống, có một số còn có thể nhảy lên hướng chúng ta tấn công, chúng ta vội vã đông tránh tây tránh, Vũ Lâm Hanh rút ra phi kiếm, chém đứt cành này bay tới yểm trợ, Thất thúc dựa vào khinh công tuyệt đỉnh, đạp đất tự bên trái mềm mại nhảy tới, đợi được hắn tới gần bên trái gốc rễ yêu cây, ta vội vàng hô to một tiếng: “Thất thúc, có thể, ném vò gốm!”
Thất thúc vận lực cầm trong tay vò gốm hướng dưới tàng cây ném đi, vò gốm vỡ thành mảnh nhỏ, bên trong còn sót lại nửa vò dầu thắp lập tức liền tứ tán ra, ta giơ tay lên, sớm đã đem hỏa chiết tử thổi lên dùng hết lực khí toàn thân hướng đến dầu thắp chảy tràn trên mặt đất mà ném, chỉ thấy ánh lửa bùng lên, ngọn lửa tàn sát bừa bãi trên mặt đất, từ dưới gốc yêu cây thẳng tắp nhanh chóng lan tràn lên trên.
Vốn là giương nanh múa vuốt, cành cây lấn đến trước mặt chúng ta đều đình chỉ công kích, mà lại lui dần về phía sau rút lại, bên tai nghe được tiếng lốp bốp lửa cháy thiêu đốt, kèm theo một mùi cực kỳ khó chịu, mùi chua quanh quẩn ở bốn phía trong không khí, khiến cho người buồn nôn.
Ta bước cước bộ, run rẩy hô lớn: “Lạc Thần!”
Sương mù và khói đặc che cản tầm nhìn của ta, ta căn bản là tìm không được thân ảnh của nàng.
Đang kêu hai tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hơn mười cành dài quấn quít trên không trung, bó lại thành viên tròn, giống như ở trong ánh lửa xoay quanh bay múa.
Đồng thời, sương mù bị tách ra, một thân ảnh màu trắng vút lên trên cao, mũi chân tại nơi cành quấn điểm nhẹ một chút, phía sau ánh lửa làm cả người nàng phủ thêm một tầng nhàn nhạt màu hoàng kim.
Bóng trắng làm hỏa quang trên không trung vạch ra một đường cầu vồng lóa mắt, Lạc Thần dễ dàng cắt một cái, hơn mười cành cây xung quanh lập tức bị nàng tại chỗ cắt đứt, vừa đứt… vừa rơi xuống đất, mà trên thân yêu cây lửa cháy rừng rực, cành cây còn sót lại đều rụt trở lại.
Lạc Thần rơi xuống đất, ngược lại hướng ta bên này chạy qua, ta tiến lên nắm chặt tay nàng.
Trên gương mặt trắng nõn của nàng, bị cành cây cắt trúng để lại một vệt máu nhỏ, đối với ta nhẹ giọng nói: “Ngươi chịu khổ, ta giúp ngươi đòi lại.”
Ta nhìn vết thương trên mặt nàng, mắt đỏ lên nhìn nàng trách: “Chúng nó đều là vật không có thần trí, có cái gì đòi lại, giống tiểu hài tử quá.”
Nàng lắc đầu, nghiêm chỉnh cau mày nói: “Chúng nó khi dễ ngươi, ta không vui.”
Ta quả thực dở khóc dở cười, lúc này Vũ Lâm Hanh và Thất thúc đã đi tới, Vũ Lâm Hanh thở phào nhẹ nhõm: “Đồ quỷ này như thế lại sợ lửa, cành rụt trở lại, dù sao cũng đã ổn định.”
Ta nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt yêu cây, trong ngực luôn cảm thấy sự tình sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy, mà Tứ bá hắn vẫn luôn không phát hiện bóng người, trong lòng từ đầu đến cuối đều không thể bỏ xuống được cảm giác này.
Lạc Thần quay sang, lẳng lặng ngắm nhìn Vũ Lâm Hanh: “Mới vừa rồi ta đã nhìn rõ ràng, đây là Tam thi thần cổ cổ mẫu, nó từ một cỗ quan tài bên trong dọc theo ra ngoài, ban đầu nhận định tự cắm rễ bên trong quan tài. Nói cách khác, nằm trong quan tài này là kí chủ của nó.”
Vũ Lâm Hanh sắc mặt liền thay đổi: “Ngươi. . . Nói là. . .”
Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Phải, người nằm bên trong đó, có lẽ là cha của ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook