Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit
-
C4: Tung Tích Cổ Mộ
Bất quá nếu đối phương nhìn thấu thật giả, nhưng không trở mặt nói rõ ra, còn cho mình một lối thoát, mình cũng không thể không biết điều. Trần Cảnh Phát là một người hiểu chuyện, Sở lão bản này trước đây chưa từng lộ diện, hôm nay đột nhiên tự mình đến đây lấy hàng, nhất định là nàng phát hiện ra nghiên mực cổ trong đám hàng lúc trước có vấn đề, nay đến đây để nhắc nhở Trần Cảnh Phát.
Cửa hiệu Vô Sắc không thể để mất khách lớn như Mặc Nghiễn Trai; để bảo toàn buôn bán sau này, Trần Cảnh Phát chỉ có thể cười giả lả mà nói: “Nếu Sở lão bản không thích lọ thuốc hít này, không lấy cũng không sao, lấy bốn cái còn lại là tốt rồi. Ta cùng với lão Dương là người quen cũ, tuy mới gặp mặt Sở lão bản lần đầu, sau này cơ hội hợp tác vẫn còn rất nhiều, hy vọng được Sở lão bản chiếu cố nhiều hơn. Nhân lần đầu gặp mặt, hôm nay ta tặng cho Sở lão bản một món đồ chơi nhỏ, chọn bốn tặng một, xem như là lấy chút cảm tình đi. Trong ngăn kệ phía bên phải của cửa tiệm, Sở lão bản nếu để ý, thì hãy chọn một cái ưa thích mang về.”
Lần trước, nghiên mực cổ được làm giả kia khiến Trần Cảnh Phát lời ra một số, hôm nay có vẻ số tiền kia vô luận như thế nào cũng phải nhả ra. May mắn là đám đồ trên ngăn kệ phía bên phải kia đều rẻ hơn so với nghiên mực cổ, Trần Cảnh Phát sẽ không thiệt thòi, lại xem như lấy được chút cảm tình, coi như lưỡng toàn đi.
Sở Thanh Y đứng lên, đi đến bên cạnh giá gỗ: “Trần lão bản, ngươi thật sự là khách sáo.”
Trần Cảnh Phát ở trong lòng chảy nước mắt, ta khách sáo, tiểu yêu tinh nhà ngươi cũng không phải khách sáo sao, ta kêu ngươi chọn, ngươi cũng chẳng do dự chối từ gì cả.
Sở Thanh Y đưa tay lên, lấy chiếc vòng tay màu đỏ ở ô thứ hai hàng thứ ba xuống, để lên cổ tay ngắm nghía: “Vậy chọn nó đi, ta mới vừa vào đã nhìn thấy, thực yêu thích. Trần lão bản, đa tạ ý tốt của ngươi.”
Trần Cảnh Phát thấy Sở Thanh Y cầm vòng đeo tay hồng ngọc đó lên, trong lòng lập tức vui vẻ ngay. Vòng đeo tay màu đỏ này vốn là do một người nông dân dáng vẻ hiền lành mang tới từ tuần trước, bảo là từ trong đất đào ra, nghe nói trong đường hẻm Phù Dung của Trường Sa thu những thứ này, nên lén lút đem đến, đưa cho Trần Cảnh Phát xem một chút để định giá cả.
Lúc ấy Trần Cảnh Phát thật nhìn không ra vòng tay này rốt cuộc là từ loại ngọc nào tạo thành, chỉ biết là thật hiếm thấy. Bất quá vòng tay này rõ ràng bị chôn trong lòng đất đã lâu, bị oxi hóa, bề ngoài không còn quá sáng bóng, giá trị cũng giảm rất nhiều. Nếu như không phải nó có tạo hình thập phần độc đáo, Trần Cảnh Phát đã chẳng nguyện ý thu mua.
Cuối cùng Trần Cảnh Phát mới ra giá một ngàn khối, mua lại vòng tay này từ người kia, mà tên nông dân đó cầm một ngàn đồng tiền, vui vẻ hớn hở đi về nhà.
Vòng tay một ngàn khối so với nghiên mực cổ bốn vạn, nặng nhẹ ra sao, ngốc tử cũng biết rõ. Trần Cảnh Phát hiểu mình lại một lần nữa buôn bán có lời. Bất quá điều kỳ quái chính là, Sở lão bản này mắt nhìn rõ ràng thực chuẩn, sao bây giờ lại chọn lấy một món hàng bở như vậy đây.
Sở Thanh Y thấy Trần Cảnh Phát không giấu được vui vẻ, cũng cười: “Ồ, Trần lão bản, ta có được lễ vật trông có vẻ còn không vui bằng ngươi.”
Trần Cảnh Phát vội vàng xua tay: “Không có, Sở lão bản cao hứng, ta mới dám vui vẻ. Thứ này ta mới mua không bao lâu, đào ra từ trong đất, là đồ cổ hàng thật giá thật, Sở lão bản quả nhiên có cặp mắt tinh tường.”
“Từ trong đất đào ra, thật không sai.” Sở Thanh Y chạm vào vòng đeo tay hồng ngọc đó, sau cất vào túi quần. Nhắc tới đồ cổ, nàng nói hời hợt: “Trước đã thanh toán năm vạn tiền đặt cọc, khoản tiền còn lại, ngày mai Dương thúc sẽ gửi vào thẻ của ngươi.”
Trần Cảnh Phát bước lên trước, chà xát xong lại vươn tay ra: “Được. Sau này chúng ta cũng hãy hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ a.”
Sở Thanh Y bắt tay hắn: “Kỳ thật hợp tác vui vẻ hay không, chủ yếu là phải xem Trần lão bản ngươi. Ta luôn luôn rất vui vẻ.”
Nói xong, nàng xoay người, nhanh nhẹn bước ra cửa. Hơi nóng ngày hè thổi qua, phong linh bằng đồng thau treo trên cửa lại rung lên lần nữa.
Trần Cảnh Phát nhìn thấy bóng lưng yểu điệu của nàng biến mất ở bên ngoài giữa ánh mặt trời chói chang, thầm nghĩ: tiểu hồ ly này, thật rất khó làm ăn.
Sở Thanh Y đi ra khỏi đường hẻm Phù Dung, lập tức gọi một cú điện thoại cho lão Dương: “À, Dương thúc, ta đã lấy được hàng rồi. Ngươi kêu Trần Đống cho lái xe lại nhận hàng đi. Được rồi, ngay trước con phố hẻm Phù Dung ấy. Tối nay ta sẽ tiếp tục về cửa tiệm tra chút sổ sách.”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của nam nhân: “Được rồi, ta đi gọi A Đống đến ngay. Sở Sở, đám hàng kia thế nào, lão tiểu tử Trần Cảnh Phát kia, không dám đùa giỡn xảo quyệt trước mặt ngươi đi?
Sở Thanh Y cười khẽ: “Xảo quyệt cũng có, bất quá không thành mà thôi. Hắn cho ta một lọ thuốc hít giả hiệu cao cấp, lại nói bậy thổi phồng, ta cũng chẳng để ý. Bất quá hắn cũng là người thông minh, hiểu rõ chuyện nghiên mực lần trước đã bị bại lộ, liền mượn danh nghĩa tặng quà bồi thường cho ta, ta liền thuận theo ý hắn chọn một món, rất ưng ý vừa lòng.”
Lão Dương tại đầu kia điện thoại cười ha ha: “Lão tiểu tử đó, dám ở tại trước mặt ngươi làm giả thật sự là dại dột. Hắn không biết, Dương thúc ta lại biết, cặp mắt sắc bén của ngươi còn lợi hại hơn máy phát hiện điện tử kia. Không có gì có thể giấu diếm được ngươi. Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, lão Trần Cảnh Phát đó tuy rằng là một kẻ dối trá, nhưng hàng hóa của hắn vẫn là đồ tốt, khách hàng rất ưa chuộng. Chỉ cần đề phòng hắn động tay động chân thì vẫn có thể tiếp tục cùng hắn hợp tác. Ta già rồi, A Đống kinh nghiệm lại không đủ, ta đang phải chậm rãi dạy hắn. Thế cho nên lần này phải dựa vào ngươi coi chừng dùm một chút. Ta hiểu rõ ngươi rất bận rộn, nên vốn trước đây chuyện trong cửa hiệu cũng không dám để ngươi bận tâm nhiều lắm. Nhưng bây giờ là thời kỳ khó khăn, ngươi tạm thời vất vả một chút, dù sao lão bản của Mặc Nghiễn Trai này cuối cùng cũng vẫn là ngươi mà.”
Sở Thanh Y trả lời: “Ta hiểu. Giờ đang nghỉ hè, giáo sư giao chuyện cho ta cũng không phải là quá nhiều, nên ta mới rảnh tay một chút để chú ý chuyện cửa hàng, Dương thúc ngươi cứ yên tâm đi.”
Bên kia yên lặng chốc lát, sau mới nghe tiếng lão Dương nuốt nước miếng rồi thở ra: “Sở Sở, ngày hôm qua Sở tổng gọi điện thoại cho ta, hàn huyên vài câu, sau lại hỏi đến ngươi, nàng nói khi nào ngươi có thời gian thì gọi điện thoại về cho nàng.”
Sở Thanh Y sắc mặt trầm xuống.
Trầm mặc mấy chục giây, thanh âm nàng lạnh đi một chút: “Ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian.”
Đối thoại đầu kia thở dài một tiếng: “Sở Sở, ngươi nghe Dương thúc nói đi, Dương thúc cũng là vì tốt cho ngươi thôi. Trên đời này có nhiều thứ, đã lâu như vậy, cũng nên để nó trôi qua. Khúc mắc không giải được ở trong lòng khiến ngươi chịu khổ sở, Sở tổng nàng cũng không chịu nổi.”
“Nàng ta khổ sở sao?” Sở Thanh Y lấy ra mấy tờ khăn giấy, đặt lên mép bồn hoa rồi ngồi xuống, “Dương thúc, ta giờ không nghe ngươi nói nữa, ngươi kêu Trần Đống lại đây nhanh lên, ta ở tại cửa hẻm Phù Dung chờ hắn.”
Nói xong, nàng tắt điện thoại.
Thời tiết vô cùng nóng bức, nắng hè gắt gao nướng cháy mặt đất, Sở Thanh Y yên lặng ngồi ở mép bồn hoa dưới ánh mặt trời, chờ Trần Đống lại đón hàng. Tâm tình nàng không được tốt. Từ khi tắt điện thoại xong, biểu cảm luôn lãnh đạm, cứ ngồi mãi ở dưới ánh mặt trời như thế, cũng không lại chỗ mát mẻ.
Cứ ngồi lâu như vậy, nàng nóng đến mức cả người toàn mồ hôi, vài sợi tóc rối dính lại trên cần cổ trắng như bạch sứ, áo cũng bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, dán lên da thịt, buộc vòng quanh sợi thắt lưng linh lung mềm mại.
Sở Thanh Y thở dài, lau mồ hôi trên trán, rồi nàng lấy vòng đeo màu đỏ trong túi quần ra ngắm nghía. Vòng tay gồm mười tám viên hồng ngọc xuyên lại mà thành, linh lung mượt mà, tuy rằng ngọc bị oxi hóa, màu sắc mất đi chút độ bóng, nhưng nàng lại thực yêu thích.
Nàng đã thích nó từ cái nhìn đầu tiên trong tiệm Vô Sắc rồi.
Để lên bàn tay quan sát hồi lâu, Sở Thanh Y lại đem nó so ở cổ tay, rốt cuộc cũng đeo vào tay trái.
Da thịt của nàng trắng nõn, giống như là bạch ngọc nhẵn mịn, mà hồng ngọc có màu như máu, vô cùng thích hợp, càng tăng thêm nét quyến rũ phong tình.
Chính là một lúc sau, Sở Thanh Y cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên tự đáy lòng, khiến nàng bỗng có chút lạc lõng.
Nàng nâng tay trái lên, híp mắt suy nghĩ, đánh giá lại chuỗi vòng tay này. Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu xuống, khiến những ngón tay nhỏ dài tuyệt đẹp của nàng như được khảm lên một lớp ánh sáng mông lung, mà mười tám viên hồng ngọc kia như cũng càng trở nên huyền ảo thông thấu.
Càng xem càng cảm thấy ưa chuộng, vì thế, nàng cũng không có ý định để nó làm hàng hóa ở Mặc Nghiễn Trai, mà để lại cho bản thân đeo vào.
Nửa giờ sau, Trần Đống lái xe lại đó, đem hộp hàng hóa mang về Mặc Nghiễn Trai. Sở Thanh Y một mình lưu lại, nóng không thể chịu nổi, phải đến tiệm McDonald gần đó mua một ly nước trái cây lạnh, vừa uống vừa bước nhanh sang bãi đậu xe ở phố bên cạnh.
Trời nóng vô cùng, đi trên con đường ít người qua lại, tới bãi gửi xe thì ly nước vừa cạn đến đáy. Một tay cầm ly nước không, tay còn lại đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa xe thì nàng cảm thấy một cái gì đó vừa lạnh vừa cứng đột nhiên đặt ngay sau lưng.
Trong nháy mắt, hơi thở nàng cũng tựa hồ ngừng lại theo thứ đồ vật trên lưng.
Thứ đó, là một khẩu súng lục.
Không thể cảm thấy chính xác đường kính nòng súng, Sở Thanh Y đoán kẻ phía sau hẳn là giấu súng trong túi áo rồi mới áp sát nàng. Thấy cảnh như thế thì những người đi đường cũng chỉ nghĩ rằng hai người họ đang đứng ở một chỗ nói chuyện thôi.
Đại não trống rỗng vài giây, Sở Thanh Y nhẹ giọng nói: “Ta là công dân lương thiện.”
Đằng sau vang lên một thanh âm của nữ nhân, nghe thập phần lão luyện và lãnh khốc: “Công dân tốt cái gì, TV cũng coi nhiều.”
Sở Thanh Y đứng thẳng lên, vẫn không nhúc nhích: “Ta ít coi tivi, bình thường đối với thời gian đụng máy vi tính khá nhiều.”
Nữ nhân nói: “Khỏi ở đây nói nhảm.”
Sở Thanh Y đem thanh âm hạ tới rất thấp: “Đoạn đường này có camera theo dõi, ngươi đừng có làm ẩu làm càn.”
Đối phương lại cười lạnh: “Ta mang khẩu trang, không sợ camera theo dõi.”
Sở Thanh Y đã từng nghe đến cướp giật, nhưng từ trước tới giờ nàng chưa thấy qua tên cướp nào lại cầm một khẩu súng ở giữa ban ngày ban mặt mà cướp cả. Kẻ như thế hoặc là côn đồ liều mạng, hoặc là bị bệnh thần kinh. Vô luận là loại nào, nàng đều không muốn đụng tới.
Nàng tận lực giữ vững thanh âm của mình thật bình tĩnh, không quá run rẩy: “Trên người ta không có nhiều tiền mặt, giữ lại cũng không thể dùng. Ngươi nếu muốn xe, cái chìa khóa xe cho ngươi. Ngươi cứ lái xe đi, xin đừng thương tổn đến ta.”
Nữ nhân kia tuy rằng mang theo khẩu trang, bất quá trong ánh mắt lại mang theo ánh cười: “Ta không cần tiền mặt, không cần giữ ngươi lại, cũng không cần xe của ngươi. Ta muốn sợi dây trên tay ngươi, vòng tay hồng ngọc đấy.”
“Ta lập tức đem vòng tay cởi ra cho ngươi.” Sở Thanh Y không do dự chút nào, giơ tay trái lên.
Nữ nhân phía sau ép nòng súng lại gần hơn: “Đừng có lộn xộn. Ngươi không lấy nó xuống được đâu.”
“Cái gì?” Sở Thanh Y chần chừ một lát, đặt tay phải trên vòng tay, muốn cởi nó ra. Lôi kéo cũng cỡ nửa ngày, giống y như đang đeo còng tay, không thể gỡ ra nổi, trên cổ tay trắng nõn đọng lại những đạo hồng sắc.
Nữ nhân kia lãnh khốc nói: “Ta vừa nói cho ngươi biết rồi đấy, ngươi không thể gỡ nó ra. Muốn thế, trừ phi ngươi biến thành một người chết, hoặc đem tay trái của ngươi chặt xuống.”
Sở Thanh Y mấp máy môi: “Nói như vậy là ngươi muốn giết ta, hay là muốn chặt tay của ta?”
Nữ nhân trả lời: “Đều sai hết. Vòng tay hồng ngọc không thể thấy máu, nên bây giờ ta muốn ngươi đi theo ta một chuyến.”
Lời nói cử chỉ của đối phương thực quái dị, nghe cũng không giống lũ cướp bóc bình thường, rõ ràng có mục đích riêng. Sở Thanh Y biết mình tạm thời không nguy hiểm tính mạng, nên cũng không khẩn trương như ban đầu lúc bị súng chĩa vào nữa.
Nhất định là bởi vì mình đang mang vòng đeo hồng ngọc đó, tức là nếu như không có vòng tay, đối phương cũng sẽ không để mắt đến mình. Vừa rồi lúc nàng mang vòng tay này để dưới ánh mặt trời thưởng thức thì nữ nhân kia liền nhìn thấy. Vòng tay này, có điều gì đặc biệt sao?
Sở Thanh Y suy nghĩ một lát, giọng nói trở nên mềm mỏng: “Ta có thể đi theo ngươi, chỉ cần ngươi không thương tổn ta. Nhưng liệu ta có thể hỏi ngươi vài việc được không? Tất cả những gì ngươi làm trước mắt ta, ta thật đều không thể hiểu nổi.”
“Biết càng nhiều, chết càng sớm.”
Sở Thanh Y lập tức thức thời mà ngậm miệng.
Nàng tuy không hiểu được ý đồ thực sự của nữ nhân này, những lời nói kia cũng rất kỳ quái, nàng chẳng hiểu lắm, nhưng là nàng biết được việc trọng yếu nhất hiện nay, là chỉ có ngoan ngoãn nghe lời thì mới có đường sống.
Dù sao thì cây súng lục kia, cũng không phải là đồ chơi.
Nữ nhân ở đằng sau thúc giục Sở Thanh Y tiến lên phía trước. Nàng vừa chầm chậm mà thay đổi vị trí bước chân, vừa dặn lòng phải thật bình tĩnh. Đi đến gần bánh trước, Sở Thanh Y mới rút hai tay từ túi quần ra, giơ ra thủ thế: “Ta có thể cột dây giày được không, nó hơi lỏng.”
Ngày hôm nay, nàng ăn mặc khá đơn giản; một đôi giày vải bạt màu trắng, một cái áo tao nhã cùng với cái quần dài, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, nhìn vào cách ăn mặc cảm thấy thật tươi mới và mềm mại.
Nữ nhân ấy đồng ý: “Nhanh lên.”
Sở Thanh Y ngồi xổm xuống đất, nhanh nhẹn buộc lại dây giày, đồng thời nhanh tay nhét một vật hình tròn nhỏ xuống dưới đế giày của mình, đạp chồng lên không lộ chút dấu vết.
“Xong rồi, cám ơn.” Sở Thanh Y đứng lên, trấn tĩnh lại mà đi tiếp.
Một chiếc Land Rover SUV màu đen được lái tới rất nhanh, dừng ngay bên cạnh bọn họ. Từ cửa sau, một nam nhân trẻ tuổi kéo Sở Thanh Y vào trong, nữ nhân kia thì mở cửa trước, ngồi xuống chỗ tay lái phụ. Thời tiết rất nóng, nhưng nữ nhân ấy lại mặc thêm áo khoác. Sau khi lên xe, nàng lập tức cởi áo khoác ra, mở khẩu trang, lấy cái súng lục từ trong túi áo ra giắt lại bên hông.
Chiếc Land Rover nhanh chóng chuyển động, vọt đi đi một con báo. Sở Thanh Y vì quán tính mà bị đẩy ngược về đằng sau, hai tay chộp lấy cái nệm màu nhạt ở chỗ ngồi phía sau.
Nam nhân mang kính mát kia bộ dạng rất đẹp trai, ngồi hai chân bắt chéo, miệng nhai sing gum, nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Y không chớp mắt, trên môi hiện ra một nụ cười hài hước. Ánh mắt kia, thật hận không thể ăn sạch nàng.
Sở Thanh Y ngồi thẳng người, mỉm cười: “Kính mát, anh rất tuấn tú.”
Kẻ mang kính mát cũng nhếch môi cười, đẩy kính xuống nhìn nàng một cái, nói với nữ nhân phía trước: “Trữ tỷ, cô nàng này thật hay, có ý tứ a.”
Nữ nhân bị gọi là Trữ tỷ kia đang ngồi ở tay lái phụ lành lạnh nói: “Người hay, cũng không phải của ngươi.”
Kính mát nhún nhún vai, nhún vai bất đắc dĩ, chỉ vào chiếc vòng đeo hồng ngọc trên cổ tay của Sở Thanh Y, nói với nàng: “Ngươi không gặp may mới đeo trên người thứ quỷ liên này. Quỷ liên nhận chủ, đời này đừng nghĩ tới chuyện gỡ ra, trừ phi ngươi chết, hoặc là không sợ đau đem tay chặt xuống. Ngày hôm nay lão đại của chúng ta cần dùng đến quỷ liên này. Trước đây đã tìm rất lâu, rốt cục nghe nói nó bị bán trong đường hẻm Phù Dung cho một người tên là Trần Cảnh Phát; hôm nay đang muốn đi tiệm Vô Sắc của Trần Cảnh Phát lấy hàng, nhưng không khéo lại bị ngươi giành trước. Đây là thiên ý, là mệnh. Bất quá ngươi cứ yên tâm, quỷ liên này kỵ máu, chúng ta sẽ không chặt tay ngươi để tránh việc nó bị nhiễm phải máu đen. Ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta là được.”
“Ta sẽ chết sao?” Sở Thanh Y dịu dàng hỏi. Ánh mắt nàng rất nhẹ nhàng, bên trong như bị phủ lên một tầng sương mù trong những ngày xuân sáng sớm.
Như lời tên nam nhân trẻ tuổi đã nói, đây là thiên ý. Là mệnh. Vừa rồi nàng ở cửa tiệm của Trần Cảnh Phát đã coi trọng vòng tay hồng ngọc này ngay ánh nhìn đầu tiên, thập phần yêu chuộng. Kết quả, vòng tay này lại mang đến cho nàng những tai họa không sao hiểu nổi.
Tên nam nhân mang kính mát bị cặp mắt màu hổ phách của nàng quyến rũ, ánh mắt hơi nhíu lại, có chút ngượng ngùng, sờ sờ cái ót mà nói: “Tiểu thư, ngươi hỏi ta vấn đề chuyên nghiệp như vậy, ta trả lời ngươi thế nào được.”
Sở Thanh Y nhìn xuống chỗ dây nịt màu đen, ánh mắt có ý bảo: “Ngươi không phải là người chuyên nghiệp ở phương diện này sao, súng với mã tấu ngắn giắt trên dây lưng, đâu phải là bài trí a.”
Tên nam nhân sửng sốt một chút, lập tức cười sang sảng: “Tiểu thư, ngươi tên là gì? Lá gan cực kỳ lớn, ta thực thích ngươi. Mà nói cho ngươi biết, ta dù là chuyên nghiệp, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ giết nữ nhân.”
“Sở Thanh Y.” Sở Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, “Nói như vậy ta còn may mắn, ngươi không giết qua nữ nhân.”
Nam nhân kính mát nhai sing gum nói: “Ta là Diệp Trăn, ở chỗ ngồi bên phải, chỗ tay lái phụ ấy, chính là Trữ Ngưng, chúng ta đều gọi nàng là Trữ tỷ, lái xe là Đại Phong. Chúng ta bây giờ đi đến nơi của Lão đại, cùng hắn hội họp, chỗ của hắn còn có một đám huynh đệ nữa.”
Trữ Ngưng đang ở phía trước quay đầu lại: “Họ Diệp, ngươi mỗi lần gặp nữ nhân tuyệt đẹp, bớt nói vài lời thì chết à? Đừng quên ngươi làm nghề gì, cùng nàng nói nhảm làm gì? Nhanh dùng băng dán miệng vị nữ nhân của ngươi lại đi, rồi im miệng luôn cho ta.”
Diệp Trăn quay kính xe xuống, phun kẹo cao su ngoài, quệt miệng rồi nói: “Trữ tỷ, giờ im lặng, sẽ thanh tĩnh a.”
Trữ Ngưng nhìn qua kính xe phía trước, sau khi rõ tình hình, hừ một tiếng, rồi không mở miệng nữa.
Sở Thanh Y nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, an tĩnh mà cười, đồng thời ghi nhớ tất cả lộ tuyến cùng cảnh trí đang vụt qua ngoài cửa, từng cái từng cái đều nhớ trong đầu. Trí nhớ của nàng rất tốt, bản đồ chỉ đường tầm thường, nhìn qua một lần sẽ không quên.
Khi lấy cớ buộc dây giày, nàng đã lưu lại manh mối ngay gần bánh trước của mình. Điện thoại di động bị Trữ Ngưng tịch thu, đang tắt máy, lão Dương biết buổi chiều nàng sẽ quay lại Mặc Nghiễn Trai một chuyến vì đang có chút thương lượng trọng yếu đang được sửa sang, lại còn cần kiểm kê kiểm tra hàng hóa nữa. Nếu như nàng chậm chạp mãi không về, lão Dương trong quán sốt ruột sẽ gọi điện thoại kiếm nàng, tuyệt đối là không thể tiếp thông.
Khi trời tối, phát hiện nàng không có đi Mặc Nghiễn Trai để ý kiểm tra hàng, cũng không về nhà, lão Dương biết rõ tính cách của nàng: không mất lòng tin, càng không tắt máy chơi đùa mất tích lâu như vậy khiến người khác lo lắng, nhất định sẽ nghi ngờ mà ra ngoài tìm kiếm.
Đến lúc lão Dương tìm được xe của mình sẽ nhìn thấy cái ám hiệu mình lưu lại. Lão Dương vốn khôn khéo lại nhiều năm kinh nghiệm, nhất định sẽ nghĩ tới chuyện đi đến Cục công an điều tra camera trên con đường này. Máy theo dõi video chụp đuợc biển số xe của chiếc Land Rover, từ đó sẽ không quá khó khăn mà truy tìm tung tích.
Kế hoạch thì là thế, nhưng làm sao cản được biến hóa bên trong. Có thể sẽ xuất hiện các loại biến cố, một bước sai lầm, nàng sẽ mất đi tất cả.
Trung Quốc quản chế súng ống cùng dụng cụ cắt gọt vô cùng nghiêm khắc. Nhóm người này mang nhiều vũ khí vi phạm lệnh cấm như vậy, tuyệt đối không phải đám đầu đường xó chợ. Quãng đường phía trước phỏng chừng còn xa vời. Biết đâu khi lão Dương tìm thấy xe của nàng, nàng đã chỉ còn là một khối thi thể lạnh băng? Những điều này, ai đoán biết được chứ.
Sở Thanh Y như một con mèo nhu thuận, đầu nghiêng nghiêng, áp đầu gối lại nệm ở phía sau, rốt cuộc cũng không giấu được nét ảm đạm trên mặt.
May mắn là Diệp Trăn kia thấy nàng thú vị, thực chăm sóc nàng; tên Đại Phong đang lái xe thì không mở miệng dù chỉ một lời; còn nữ nhân tên Trữ Ngưng kia, tính tình tuy độc đoán, nhưng dù tốt hay xấu thì tới tận giờ phút này cũng chưa có ý gì bất lợi với nàng.
Ba người ngồi trong chiếc Land Rover, may mắn không có gì uy hiếp mình, có sợ là sợ Lão đại cùng với một đám huynh đệ khác mà Diệp Trăn nói tới, không biết bọn họ rốt cuộc là hạng người gì.
Mà chiếc Land Rover, lại sắp sửa mang nàng đi đến nơi nào nữa.
Khoảng hơn một giờ trôi qua, chiếc Land Rover rời khỏi thành phố Trường Sa, đến vùng ngoại thành hẻo lánh. Đường càng ngày càng khó đi, cây cối hai bên đường đều mọc thành bụi. Sau đó, chiếc Land Rover lại bắt đầu leo lên đường núi, chạy dọc theo địa bàn sơn đạo uốn lượn thật lâu. Mặt trời đã sắp xuống núi, cuối cùng chiếc xe mới ngừng lại.
Sở Thanh Y bị Diệp Trăn kéo xuống xe, hắn lại tiến đến bên lỗ tai nàng mà thì thầm: “Gặp mặt lão đại của chúng ta, ngươi tốt nhất không nên nói lung tung. Tính tình của lão đại cực kỳ không tốt. Nếu không cẩn thận mà đắc tội với hắn, Sở tiểu thư, ngươi biết rồi đó.”
Diệp Trăn khẽ cười, lau cổ mình một chút.
Sở Thanh Y vuốt vuốt sợi tóc, cũng mỉm cười nhàn nhạt: “Tạ ngươi quan tâm.”
Diệp Trăn vươn tay ra: “Vậy có thể cho ta số điện thoại không?”
Sở Thanh Y nói: “Nếu lát sau ta chết đi, giờ có cho ngươi số điện thoại, sau này gọi cho ta cũng chẳng có người tiếp.”
Diệp Trăn đem kính mát lấy xuống: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Sở Thanh Y mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Ân, vậy chờ ta sống sót, có thể an toàn đi về nhà, đến lúc đó ta sẽ đem dãy số điện thoại cho ngươi.”
Diệp Trăn vỗ vỗ ngực: “Vì số điện thoại của Sở tiểu thư, ta nhất định sẽ cố gắng bảo hộ ngươi chu đáo.”
Trữ Ngưng đi tới, liếc Diệp Trăn một cái: “Cút đi, họ Diệp, số điện thoại của ta để sẵn, sao ngươi lại không xin.” Nói xong, nữ nhân vỗ vai Sở Thanh Y một cái, “Ngươi xem ta là một nữ nhân thông minh, nên chắc biết càng ít nói, nghe nhiều thì càng được sống lâu thật sự là đạo lý tốt.”
Sở Thanh Y gật đầu: “Ta hiểu.”
Trữ Ngưng đem súng giặt lại bên hông, thủ thế rồi nói: “Đi theo ta.”
Bốn người đi vào trong rừng rậm trên núi, sơn dã u tĩnh, cây cối cùng với bùn đất đặc biệt có mùi thơm ngát, gió núi lại hiu hiu thổi đến, nhẹ nhàng mềm mại, so với chỗ chân núi nóng bức thật mát mẻ khoan khoái hơn rất nhiều.
Diệp Trăn ở phía trước lấy mã tấu ngắn chặt hết bụi cây chặn đường, đi thật lâu, Sở Thanh Y bỗng nghe được phía trước mơ hồ truyền lại tiếng nam nhân xôn xao, trong lòng lập tức cảnh giác.
Lòng bàn tay nàng toát đầy mồ hôi lạnh, chỗ cổ tay có vòng đeo hồng ngọc đó như bàn ủi nóng đỏ. Nóng đến mức làm nàng đau.
Bụi cây bị đẩy ra hai bên, trước mắt trở nên trống trải, đấy rõ ràng là một mảnh đất trống có người dọn dẹp qua. Một đám nam nhân ngồi quay lưng bên cạnh một cái cửa động hút thuốc, xem dáng điệu chắc đang đợi người, khói nhẹ lượn lờ, trong miệng thỉnh thoảng phun ra lời nói thô tục khó nghe. Bên cạnh chân của bọn hắn đặt những bao leo núi kích thước cực lớn, phỏng chừng dài cỡ nửa người, căng phồng, miệng bao lộ ra vài thứ, trông như công cụ kim loại, dính đầy bùn đất.
Sở Thanh Y đứng xa hơn một chút, nhìn hình dáng cửa động, cùng hàng đống đất đá chất lên gần đấy, đáy lòng lạnh lẽo.
Lại là trộm động.
Nguyên lai Trữ Ngưng, Diệp Trăn cùng đám người này, là đạo mộ.
Trên ngọn núi này, còn có cổ mộ tồn tại sao?
Cổ mộ này ở niên đại nào? Bên trong có những thứ trân quý bồi táng gì? Chủ nhân ngôi mộ này có thân phận ra sao? Trong đầu Sở Thanh Y lập tức phản xạ có điều kiện, liên tiếp đặt ra những vấn đề đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook