Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
-
Chương 17: Đầu thạch vấn lộ (*)
“Theo chữ viết trêи này, tống tử kia vốn chính là Bích Lăng Giáp Đổng Thiếu Khinh?!”
Ta kinh ngạc, thở dài một hơi, quả nhiên những thứ mà giang hồ đồn đãi hay bộ sách ghi chép đều không thể tin hoàn toàn; cái gọi là tình như tay chân, chậu vàng rửa tay, ở nơi Liễu Quy Táng cùng Đổng Thiếu Khinh đảo mắt đã hóa thành khói bụi, chẳng qua là truyền nhầm mà thôi.
Tuy vậy, Liễu Quy Táng ở trong lăng mộ Sở Vương phi hại chết Đổng Thiếu Khinh xong, vì sợ hãi oán hận chất chứa sẽ khiến xác chết sống lại mà ra tay tàn nhẫn, đối với huynh đệ hắn thiết kế đại trận hung hiểm bực này, quả nhiên là âm độc. Hơn nữa, Liễu Quy Táng làm như vậy, đối với long khí phong thuỷ vốn có trong lăng mộ tạo tác dụng phá hư cực lớn, những thứ ngưu quỷ xà thần gì đó đều chạy hết đến đây hoạt động thân thể, đoán chắc cũng là do Tru Quỷ trận này gây họa.
Trong đầu không tự chủ nhớ tới những bức tranh tường vẽ bằng hoa văn màu ở trong lối đi gặp được, nữ tử xinh đẹp nọ như là một khối ngọc bội hoàn mỹ, vòng eo mềm nhẹ, giống như tiên tử trong mây mù rơi vào phàm trần, nghĩ đến nhất định phải là Sở Vương phi không thể nghi ngờ.
Chỉ là Sở Vương theo như miêu tả ở đây, cụ thể là Sở Vương nào trong lịch sử, chúng ta cũng sờ không rõ, điều duy nhất mà ta có thể khẳng định đó là Vương phi không phải nhân sĩ Trung thổ, từ Thao Thiết thú cùng hắc xà kia suy đoán, mười có chín là nữ tử của bộ tộc nào ở Nam Man.
Ta vừa suy nghĩ, vừa dọc theo mảnh vải trắng tiếp tục xem xét cẩn thận, kết quả càng xem càng kinh hãi. Trêи vải dùng chu sa chi tiết chú thích một ít chấm đỏ, địa điểm của một chú thích trong đó là ở chỗ gần Bạc Điền huyền chúng ta ở lại, nghĩ đến nhất định là bản đồ đánh dấu mộ táng, chu sa màu hồng xa tới biên cương, cẩn thận xâu chuỗi, sẽ thấy lãnh thổ bao gồm rộng đến làm người ta líu lưỡi.
Hóa ra đây chính là tờ tàng bảo đồ do Đổng Thiếu Khinh tự tay vẽ, bí mật mà Liễu Quy Táng cùng Đổng Thiếu Khinh truy tìm, hơn phân nửa liền ở trong tấm vải này.
Một đám người vây quanh bên cạnh ta, đều nhìn ra đây là món bảo bối, dị thường hưng phấn, chỉ có Lạc Thần ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở cách đó không xa, một bộ dáng thờ ơ.
Ta vụng trộm liếc nhìn nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt như khói, giống như sự tình gì đều biết được, căn bản khinh thường đi xem tấm vải này. Đây cũng là điểm làm ta kỳ quái nhất, nếu nàng là người của Tôn Vương, hẳn nên đối với chuyện tìm kiếm lá vàng rất chú ý mới đúng, như thế nào dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ, chẳng lẽ nàng cùng chúng ta đến đây là có mục đích khác?
Ta chỉ lo suy nghĩ sự tình, bên tai Vũ Lâm Hanh lại kêu một tiếng”ái chà”, một tay đem mảnh vải bắt lấy, quan sát hồi lâu, lập tức cười khanh khách, nói: “Đổng lão nhi cũng thật thú vị, cả đời vào mộ, tống tử xử lý qua phải là nhiều vô số, cuối cùng bị hảo huynh đệ của hắn đem biến thành tống tử, quả nhiên là đáng thương nột!”
Trong lòng ta âm thầm lắc đầu, yêu nữ ngươi chẳng lẽ không thể nói chuyện dễ nghe chút, người ta đã chết nhiều năm như vậy ngươi còn chê cười hắn, không thể tích chút đức sao?
Ta duỗi tay ra, hướng nàng nói: “Vũ Lâm Hanh ngươi đừng chơi, đem đồ đưa đây, chúng ta còn không có nghiên cứu xong đâu.”
“Ta chơi cái gì?” Yêu nữ đảo mắt đẹp, cười tủm tỉm nhìn chúng ta, giống như một con hồng hồ ly nhìn chằm chằm một đống tiểu bạch thỏ ngu ngơ, nói: “Cô nương ta không có thời gian, đám huynh đệ kia của ta phỏng chừng sắp xong việc, A Tuấn cũng cần chữa thương gấp, ta sẽ không phụng bồi.” Nói đến đây, nàng lại ở trước mắt bao người lạnh nhạt tự nhiên đem tấm vải ghi chép lộ tuyến nhét vào trong ngực.
Ta thoáng chốc há hốc mồm.
Không ngờ yêu nữ này còn là một cường đạo!
Tiêu Tiển thấy thế không ngừng xua tay, lắp bắp nói: “Vũ cô nương, ngươi… làm như vậy không được a, bản vẽ này nhưng là tờ tàng bảo đồ, chúng ta là người cùng một con thuyền, ngươi đem nó lấy đi, chúng ta làm sao bây giờ a?”
Vũ Lâm Hanh trừng mắt hạnh, nói: “Ai cùng các ngươi là người trêи một thuyền, lúc đầu cũng không biết là lão đạo sĩ nào kêu đánh kêu giết, hiện tại làm sao đã thành cùng đường? Ta đường đường là Mặc Ngân cốc cốc chủ, thứ ta muốn, tất nhiên phải được đến, ai cũng ngăn cản không được!” Lúc nói chuyện, thần sắc trong mắt chợt lạnh, tầm mắt phóng tới, ta nhìn thấy trong lòng giật mình.
Thanh Tùng tử còn chưa kịp nổi giận, Vũ Lâm Hanh đã sớm xoay người, nhanh chóng ôm lấy Phong Tuấn ở góc tường, như cơn gió nhẹ lướt ra mộ thất, cái bóng màu đỏ nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm nơi xa, mặc cho ai cũng đuổi không kịp nàng.
Tiêu Tiển gặp thân ảnh màu đỏ trong giây lát biến mất, đứng ngẩn tại chỗ một lúc lâu mới phản ứng lại, nhịn không được đấm ngực dậm chân, mắng ầm lên: “Con mẹ nó như thế nào lại như vậy, đó là tàng bảo đồ, phải có bao nhiêu bảo bối a, xem nàng tướng mạo như thiên tiên, tại sao trái tim lại đen như vậy a!”
Xoay mặt xem mấy người Thành Vân đều là lòng đầy căm phẫn, ta cũng cảm thấy một trận bất đắc dĩ, thầm nghĩ Vũ Lâm Hanh này cũng quá gian xảo, cứ như vậy không cần tốn nhiều sức đã đem tàng bảo đồ cấp lừa đi. Chẳng qua là lấy thân thủ của nàng, nếu muốn cứng rắn cướp chúng ta cũng không phải đối thủ, xem ra phong cách hành sự của chủ nhân Mặc Ngân cốc thật đúng là không đáng tin cậy. Thật ra thì từ tận đáy lòng ta đối với tàng bảo đồ cũng không phải thực ham thích, thuần túy là tò mò; dù sao ta đi vào trong mộ Sở vương phi là do bị Tôn Vương bắt buộc, chỉ cần Côn Luân khỏe mạnh, sự tình khác cũng không rất vội vàng.
Lạc Thần lại vẫn thờ ơ như trước, nàng đứng dậy, thản nhiên nói: “Chúng ta tiếp tục đi vào trong đi, sớm hay muộn cũng sẽ gặp mặt Lâm Hanh.”
Trong khi nói, Lạc Thần đã dời chân bước đi, ta vội vàng tiến lên theo sát phía sau. Trải qua mấy ngày nay ở chung, ta mơ hồ cảm thấy nữ tử này quả thực là một chỗ dựa cường đại, mặc kệ gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì, đi theo nàng chắc chắn là có thể hóa giải, trong lòng không tự chủ được muốn càng đến gần nàng một chút.
Kế tiếp, chúng ta một đường đi xuống, phát hiện lăng mộ này cũng không rất phức tạp, trong đây phần nhiều là lối đi hẹp dài; chúng ta vừa đi vừa cẩn thận đề phòng, theo đường đi nhiều ngã quẹo đã vòng vo không ít đường, vừa định nghỉ lấy sức, đã thấy Lạc Thần đi ở phía trước đột nhiên nhấc tay lên, ý bảo chúng ta dừng lại.
Ta đem hỏa chiết tử giơ lên nhìn về trước liền thấy lối đi lập tức trở nên rộng lớn, con đường trước đó đi qua là lót loại gạch đá khối nhỏ, mà lối đi trước mặt lại là mỗi con đường chỉ trải ba khối đá xanh ngọc, kéo dài một đường, rất giống bàn cờ vây phóng lớn.
Ta nhìn lên, khung cảnh này nhìn qua dường như có chút quen mắt, chợt nhớ tới quyển sách Dò Lăng mà Côn Luân cho ta, trêи đó từng giới thiệu qua loại cơ quan này, tên gọi là “Đầu Thạch Vấn Lộ”.
Thật ra, phía dưới những tảng đá xanh ngọc cỡ lớn trong lối đi hẹp dài này ẩn chứa Càn Khôn; có chút có thể là mặt đất thật, có chút là vực sâu vạn trượng, có chút lại là cơ quan ám khí đưa người ta vào chỗ chết. Nhắc tới nó cũng rất giống Cửu cung cách (1), phương pháp đi qua cần tham khảo quy luật nhất định, mà bình thường thì quy luật sẽ xuất hiện ở gần “Đầu Thạch Vấn Lộ”.
Nhưng khi ta nhìn xem chung quanh, nơi nào có cái gì nhắc nhở về cơ quan, mấy tảng đá này không có một quy luật nào để dựa theo, hoàn toàn là nhờ vào vận khí, đi đúng thì an toàn thông qua, đi không đúng sẽ là vạn kiếp bất phục. Rõ ràng đó là người xây lăng mộ biến đổi phương pháp giết chết những tên trộm mộ không biết trời cao đất rộng, quả thực chính là một con đường chết.
Lạc Thần trước mắt giống như có chút do dự, đứng tại chỗ băn khoăn một lúc lâu cũng không dám bước lên tảng đá xanh ngọc kia. Tạm thời ta cũng không có chủ ý, chẳng lẽ phải lui về tìm đường ra sao? Ta đang nghĩ, lại thấy Tạ Long ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm thứ gì nhô lên phía dưới vách đá, hỏi: “Đây là cái gì?”
Ánh mắt chúng ta đồng loạt bị đầu mối mà Tạ Long phát hiện hấp dẫn, ta âm thầm cao hứng, còn tưởng là tìm được manh mối của cơ quan; ở nơi mặt đất sát vách đá xông ra đầu một con mãnh thú, toàn thân hiện lên màu xanh, cũng là từ một loại ngọc thạch tài liệu hiếm thấy làm thành, hình dáng cổ thú kia làm ta sững sờ, kia không phải cùng với điêu khắc Bệ Ngạn trêи trâm cài tóc mà Côn Luân tặng cho ta giống như đúc sao?
Tạ Long đưa tay sờ tới, Lạc Thần nhìn thấy, sắc mặt chợt thay đổi, quát lạnh: “Đừng chạm nó!”
Mọi người đều bị dọa run lên, nhưng đã chậm, tay Tạ Long vừa đụng tới đầu Bệ Ngạn. Chỉ chớp mắt, trêи vách tường hai bên “vèo vèo” bắn ra vô số mũi tên nhọn dày đặc như mưa, Tạ Long ở gần nhất, lập tức bị sống sờ sờ bắn thành một con nhím!
Hết thảy tới quá nhanh, cho dù ai đều không kịp suy tính đã thấy trước mắt thoáng chốc tràn ngập màu máu đỏ, bên tai là tiếng kêu đau buồn của đám người Thanh Tùng tử, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi; đây là lần đầu tiên từ lúc ta tiến vào trong mộ Sở vương phi gặp phải đội hữu tử vong, ta biết đi vào đây liền tương đương với một chân bước vào Quỷ Môn quan, nhưng không biết tử vong sẽ tới nhanh như thế, rõ ràng đó là trò đùa của ông trời.
Ngay tại trong nháy mắt này, một thân ảnh màu trắng kéo ta lại, bóng kiếm vung lên, đem mũi tên nhọn che ở bên ngoài võng kiếm, Lạc Thần hô: “Mau chạy theo ta!” Ta bị nàng lôi đi, chạy tới phía trêи cơ quan “Đầu Thạch Vấn Lộ”; phỏng chừng là bị hình ảnh máu tanh bất thình lình làm kinh hãi, ta chỉ mặc cho bàn tay lạnh lẽo kia thủ kéo đi về trước, trước mắt phảng phất là một mảnh bóng dáng tối đen, ta mờ mịt luống cuống tìm kiếm ánh rạng đông của sinh mạng, nhưng không có hy vọng.
Trong lúc chạy bỗng cảm thấy tay trái đau nhức từng cơn, ra là ở trong bối rối bị một mũi tên bắn trúng, đau đớn kịch liệt khiến hai chân ta lảo đảo, bước chân nhẹ bẫng đạp trúng một khối đá xanh kế bên.
Thoáng chốc, phía dưới người ta xuất hiện một cái lỗ lớn tối om, Lạc Thần thấy thế vội vàng kéo lại ta, bất quá lúc này đã không kịp, thân hình hai người lập tức nhẹ nhàng, cứ như vậy ôm nhau ngã xuống.
Chú thích:
(*) Đầu Thạch Vấn Lộ: ném đá dò đường. Trước là ném đá, sau đó là nghe ngóng sự động tĩnh, và cuối cùng là đi đến quyết định hành động cho thích hợp với hoàn cảnh.
(1): Cửu cung cách: là loại giấy có in ô vuông dùng để lâm tập trong thư pháp, mỗi ô được chia thành 9 hình vuông nhỏ bằng nhau, tiện cho việc đối chiếu gian giá, kết cấu chữ, đồng thời thuận lợi cho người học phóng to, thu nhỏ chữ. Cửu cung cách cũng chỉ một loại bố cục bàn gõ của điện thoại di động và cũng là một loại trò chơi rất được yêu thích (vd: Sudoku).
Ta kinh ngạc, thở dài một hơi, quả nhiên những thứ mà giang hồ đồn đãi hay bộ sách ghi chép đều không thể tin hoàn toàn; cái gọi là tình như tay chân, chậu vàng rửa tay, ở nơi Liễu Quy Táng cùng Đổng Thiếu Khinh đảo mắt đã hóa thành khói bụi, chẳng qua là truyền nhầm mà thôi.
Tuy vậy, Liễu Quy Táng ở trong lăng mộ Sở Vương phi hại chết Đổng Thiếu Khinh xong, vì sợ hãi oán hận chất chứa sẽ khiến xác chết sống lại mà ra tay tàn nhẫn, đối với huynh đệ hắn thiết kế đại trận hung hiểm bực này, quả nhiên là âm độc. Hơn nữa, Liễu Quy Táng làm như vậy, đối với long khí phong thuỷ vốn có trong lăng mộ tạo tác dụng phá hư cực lớn, những thứ ngưu quỷ xà thần gì đó đều chạy hết đến đây hoạt động thân thể, đoán chắc cũng là do Tru Quỷ trận này gây họa.
Trong đầu không tự chủ nhớ tới những bức tranh tường vẽ bằng hoa văn màu ở trong lối đi gặp được, nữ tử xinh đẹp nọ như là một khối ngọc bội hoàn mỹ, vòng eo mềm nhẹ, giống như tiên tử trong mây mù rơi vào phàm trần, nghĩ đến nhất định phải là Sở Vương phi không thể nghi ngờ.
Chỉ là Sở Vương theo như miêu tả ở đây, cụ thể là Sở Vương nào trong lịch sử, chúng ta cũng sờ không rõ, điều duy nhất mà ta có thể khẳng định đó là Vương phi không phải nhân sĩ Trung thổ, từ Thao Thiết thú cùng hắc xà kia suy đoán, mười có chín là nữ tử của bộ tộc nào ở Nam Man.
Ta vừa suy nghĩ, vừa dọc theo mảnh vải trắng tiếp tục xem xét cẩn thận, kết quả càng xem càng kinh hãi. Trêи vải dùng chu sa chi tiết chú thích một ít chấm đỏ, địa điểm của một chú thích trong đó là ở chỗ gần Bạc Điền huyền chúng ta ở lại, nghĩ đến nhất định là bản đồ đánh dấu mộ táng, chu sa màu hồng xa tới biên cương, cẩn thận xâu chuỗi, sẽ thấy lãnh thổ bao gồm rộng đến làm người ta líu lưỡi.
Hóa ra đây chính là tờ tàng bảo đồ do Đổng Thiếu Khinh tự tay vẽ, bí mật mà Liễu Quy Táng cùng Đổng Thiếu Khinh truy tìm, hơn phân nửa liền ở trong tấm vải này.
Một đám người vây quanh bên cạnh ta, đều nhìn ra đây là món bảo bối, dị thường hưng phấn, chỉ có Lạc Thần ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở cách đó không xa, một bộ dáng thờ ơ.
Ta vụng trộm liếc nhìn nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt như khói, giống như sự tình gì đều biết được, căn bản khinh thường đi xem tấm vải này. Đây cũng là điểm làm ta kỳ quái nhất, nếu nàng là người của Tôn Vương, hẳn nên đối với chuyện tìm kiếm lá vàng rất chú ý mới đúng, như thế nào dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ, chẳng lẽ nàng cùng chúng ta đến đây là có mục đích khác?
Ta chỉ lo suy nghĩ sự tình, bên tai Vũ Lâm Hanh lại kêu một tiếng”ái chà”, một tay đem mảnh vải bắt lấy, quan sát hồi lâu, lập tức cười khanh khách, nói: “Đổng lão nhi cũng thật thú vị, cả đời vào mộ, tống tử xử lý qua phải là nhiều vô số, cuối cùng bị hảo huynh đệ của hắn đem biến thành tống tử, quả nhiên là đáng thương nột!”
Trong lòng ta âm thầm lắc đầu, yêu nữ ngươi chẳng lẽ không thể nói chuyện dễ nghe chút, người ta đã chết nhiều năm như vậy ngươi còn chê cười hắn, không thể tích chút đức sao?
Ta duỗi tay ra, hướng nàng nói: “Vũ Lâm Hanh ngươi đừng chơi, đem đồ đưa đây, chúng ta còn không có nghiên cứu xong đâu.”
“Ta chơi cái gì?” Yêu nữ đảo mắt đẹp, cười tủm tỉm nhìn chúng ta, giống như một con hồng hồ ly nhìn chằm chằm một đống tiểu bạch thỏ ngu ngơ, nói: “Cô nương ta không có thời gian, đám huynh đệ kia của ta phỏng chừng sắp xong việc, A Tuấn cũng cần chữa thương gấp, ta sẽ không phụng bồi.” Nói đến đây, nàng lại ở trước mắt bao người lạnh nhạt tự nhiên đem tấm vải ghi chép lộ tuyến nhét vào trong ngực.
Ta thoáng chốc há hốc mồm.
Không ngờ yêu nữ này còn là một cường đạo!
Tiêu Tiển thấy thế không ngừng xua tay, lắp bắp nói: “Vũ cô nương, ngươi… làm như vậy không được a, bản vẽ này nhưng là tờ tàng bảo đồ, chúng ta là người cùng một con thuyền, ngươi đem nó lấy đi, chúng ta làm sao bây giờ a?”
Vũ Lâm Hanh trừng mắt hạnh, nói: “Ai cùng các ngươi là người trêи một thuyền, lúc đầu cũng không biết là lão đạo sĩ nào kêu đánh kêu giết, hiện tại làm sao đã thành cùng đường? Ta đường đường là Mặc Ngân cốc cốc chủ, thứ ta muốn, tất nhiên phải được đến, ai cũng ngăn cản không được!” Lúc nói chuyện, thần sắc trong mắt chợt lạnh, tầm mắt phóng tới, ta nhìn thấy trong lòng giật mình.
Thanh Tùng tử còn chưa kịp nổi giận, Vũ Lâm Hanh đã sớm xoay người, nhanh chóng ôm lấy Phong Tuấn ở góc tường, như cơn gió nhẹ lướt ra mộ thất, cái bóng màu đỏ nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm nơi xa, mặc cho ai cũng đuổi không kịp nàng.
Tiêu Tiển gặp thân ảnh màu đỏ trong giây lát biến mất, đứng ngẩn tại chỗ một lúc lâu mới phản ứng lại, nhịn không được đấm ngực dậm chân, mắng ầm lên: “Con mẹ nó như thế nào lại như vậy, đó là tàng bảo đồ, phải có bao nhiêu bảo bối a, xem nàng tướng mạo như thiên tiên, tại sao trái tim lại đen như vậy a!”
Xoay mặt xem mấy người Thành Vân đều là lòng đầy căm phẫn, ta cũng cảm thấy một trận bất đắc dĩ, thầm nghĩ Vũ Lâm Hanh này cũng quá gian xảo, cứ như vậy không cần tốn nhiều sức đã đem tàng bảo đồ cấp lừa đi. Chẳng qua là lấy thân thủ của nàng, nếu muốn cứng rắn cướp chúng ta cũng không phải đối thủ, xem ra phong cách hành sự của chủ nhân Mặc Ngân cốc thật đúng là không đáng tin cậy. Thật ra thì từ tận đáy lòng ta đối với tàng bảo đồ cũng không phải thực ham thích, thuần túy là tò mò; dù sao ta đi vào trong mộ Sở vương phi là do bị Tôn Vương bắt buộc, chỉ cần Côn Luân khỏe mạnh, sự tình khác cũng không rất vội vàng.
Lạc Thần lại vẫn thờ ơ như trước, nàng đứng dậy, thản nhiên nói: “Chúng ta tiếp tục đi vào trong đi, sớm hay muộn cũng sẽ gặp mặt Lâm Hanh.”
Trong khi nói, Lạc Thần đã dời chân bước đi, ta vội vàng tiến lên theo sát phía sau. Trải qua mấy ngày nay ở chung, ta mơ hồ cảm thấy nữ tử này quả thực là một chỗ dựa cường đại, mặc kệ gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì, đi theo nàng chắc chắn là có thể hóa giải, trong lòng không tự chủ được muốn càng đến gần nàng một chút.
Kế tiếp, chúng ta một đường đi xuống, phát hiện lăng mộ này cũng không rất phức tạp, trong đây phần nhiều là lối đi hẹp dài; chúng ta vừa đi vừa cẩn thận đề phòng, theo đường đi nhiều ngã quẹo đã vòng vo không ít đường, vừa định nghỉ lấy sức, đã thấy Lạc Thần đi ở phía trước đột nhiên nhấc tay lên, ý bảo chúng ta dừng lại.
Ta đem hỏa chiết tử giơ lên nhìn về trước liền thấy lối đi lập tức trở nên rộng lớn, con đường trước đó đi qua là lót loại gạch đá khối nhỏ, mà lối đi trước mặt lại là mỗi con đường chỉ trải ba khối đá xanh ngọc, kéo dài một đường, rất giống bàn cờ vây phóng lớn.
Ta nhìn lên, khung cảnh này nhìn qua dường như có chút quen mắt, chợt nhớ tới quyển sách Dò Lăng mà Côn Luân cho ta, trêи đó từng giới thiệu qua loại cơ quan này, tên gọi là “Đầu Thạch Vấn Lộ”.
Thật ra, phía dưới những tảng đá xanh ngọc cỡ lớn trong lối đi hẹp dài này ẩn chứa Càn Khôn; có chút có thể là mặt đất thật, có chút là vực sâu vạn trượng, có chút lại là cơ quan ám khí đưa người ta vào chỗ chết. Nhắc tới nó cũng rất giống Cửu cung cách (1), phương pháp đi qua cần tham khảo quy luật nhất định, mà bình thường thì quy luật sẽ xuất hiện ở gần “Đầu Thạch Vấn Lộ”.
Nhưng khi ta nhìn xem chung quanh, nơi nào có cái gì nhắc nhở về cơ quan, mấy tảng đá này không có một quy luật nào để dựa theo, hoàn toàn là nhờ vào vận khí, đi đúng thì an toàn thông qua, đi không đúng sẽ là vạn kiếp bất phục. Rõ ràng đó là người xây lăng mộ biến đổi phương pháp giết chết những tên trộm mộ không biết trời cao đất rộng, quả thực chính là một con đường chết.
Lạc Thần trước mắt giống như có chút do dự, đứng tại chỗ băn khoăn một lúc lâu cũng không dám bước lên tảng đá xanh ngọc kia. Tạm thời ta cũng không có chủ ý, chẳng lẽ phải lui về tìm đường ra sao? Ta đang nghĩ, lại thấy Tạ Long ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm thứ gì nhô lên phía dưới vách đá, hỏi: “Đây là cái gì?”
Ánh mắt chúng ta đồng loạt bị đầu mối mà Tạ Long phát hiện hấp dẫn, ta âm thầm cao hứng, còn tưởng là tìm được manh mối của cơ quan; ở nơi mặt đất sát vách đá xông ra đầu một con mãnh thú, toàn thân hiện lên màu xanh, cũng là từ một loại ngọc thạch tài liệu hiếm thấy làm thành, hình dáng cổ thú kia làm ta sững sờ, kia không phải cùng với điêu khắc Bệ Ngạn trêи trâm cài tóc mà Côn Luân tặng cho ta giống như đúc sao?
Tạ Long đưa tay sờ tới, Lạc Thần nhìn thấy, sắc mặt chợt thay đổi, quát lạnh: “Đừng chạm nó!”
Mọi người đều bị dọa run lên, nhưng đã chậm, tay Tạ Long vừa đụng tới đầu Bệ Ngạn. Chỉ chớp mắt, trêи vách tường hai bên “vèo vèo” bắn ra vô số mũi tên nhọn dày đặc như mưa, Tạ Long ở gần nhất, lập tức bị sống sờ sờ bắn thành một con nhím!
Hết thảy tới quá nhanh, cho dù ai đều không kịp suy tính đã thấy trước mắt thoáng chốc tràn ngập màu máu đỏ, bên tai là tiếng kêu đau buồn của đám người Thanh Tùng tử, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi; đây là lần đầu tiên từ lúc ta tiến vào trong mộ Sở vương phi gặp phải đội hữu tử vong, ta biết đi vào đây liền tương đương với một chân bước vào Quỷ Môn quan, nhưng không biết tử vong sẽ tới nhanh như thế, rõ ràng đó là trò đùa của ông trời.
Ngay tại trong nháy mắt này, một thân ảnh màu trắng kéo ta lại, bóng kiếm vung lên, đem mũi tên nhọn che ở bên ngoài võng kiếm, Lạc Thần hô: “Mau chạy theo ta!” Ta bị nàng lôi đi, chạy tới phía trêи cơ quan “Đầu Thạch Vấn Lộ”; phỏng chừng là bị hình ảnh máu tanh bất thình lình làm kinh hãi, ta chỉ mặc cho bàn tay lạnh lẽo kia thủ kéo đi về trước, trước mắt phảng phất là một mảnh bóng dáng tối đen, ta mờ mịt luống cuống tìm kiếm ánh rạng đông của sinh mạng, nhưng không có hy vọng.
Trong lúc chạy bỗng cảm thấy tay trái đau nhức từng cơn, ra là ở trong bối rối bị một mũi tên bắn trúng, đau đớn kịch liệt khiến hai chân ta lảo đảo, bước chân nhẹ bẫng đạp trúng một khối đá xanh kế bên.
Thoáng chốc, phía dưới người ta xuất hiện một cái lỗ lớn tối om, Lạc Thần thấy thế vội vàng kéo lại ta, bất quá lúc này đã không kịp, thân hình hai người lập tức nhẹ nhàng, cứ như vậy ôm nhau ngã xuống.
Chú thích:
(*) Đầu Thạch Vấn Lộ: ném đá dò đường. Trước là ném đá, sau đó là nghe ngóng sự động tĩnh, và cuối cùng là đi đến quyết định hành động cho thích hợp với hoàn cảnh.
(1): Cửu cung cách: là loại giấy có in ô vuông dùng để lâm tập trong thư pháp, mỗi ô được chia thành 9 hình vuông nhỏ bằng nhau, tiện cho việc đối chiếu gian giá, kết cấu chữ, đồng thời thuận lợi cho người học phóng to, thu nhỏ chữ. Cửu cung cách cũng chỉ một loại bố cục bàn gõ của điện thoại di động và cũng là một loại trò chơi rất được yêu thích (vd: Sudoku).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook