Đồ Heo, Cô Chết Với Tôi!!!
-
Chương 15: Chương 15
Vết đỏ trên chăn .
Xưng tên à ? cái này cũng được , thôi cho qua chuyện này vậy , không gọi anh em là được rồi . Coi như là cũng không tệ lắm .
Dù sao thì họ cũng đang có âm mưu , vì vậy không nên chống đối nhiều , chống đối nhiều chỉ thiệt cho tôi mà thôi chứ nào có lợi gì đâu cơ chứ .
Mọi chuyện cứ tính sau đi , đến đâu rồi hay đến đó .
-Thôi thì thế cũng được . Coi như là mấy cái chuyện tầm phào cho qua đi .
Tôi giả vờ cho qua mọi chuyện một cách nhanh chóng và lấy lại nụ cười hiền lành .
Đúng là ngày càng phát hiện ra khả năng ứng biến và diễn suẩt ngày càng cao hơn , hơn nũa lại còn cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra nữa .
-Ú này , cho tớ hỏi một câu được không ?
Việt hỏi với khuôn mặt hết sức tò mò .
Có lẽ cậu ta muốn biết chuyện gì đó thì phải .
Theo giác quan thứ 6 của tôi mách bảo thì đó chắc chắn là một chuyện chẳng tốt lành gì , nhưng mà tôi đâu có cớ nào để từ chối cơ chứ . Nhìn mặt cậu ta rất chi là nguy hiểm . Phải làm so bây giờ nhỉ ?
Không trả lời và trả lời , không thể trả lời cũng được nhưng nếu vậy thì vô lí lắm .
Thôi cứ ừ bậy cũng được .
-Ờ , cậu cứ hỏi thoải mái . Nếu tôi biết thì tôi sẽ trả lời .
Tôi vờ như nhiệt tình nhưng ẩn sâu trong đó là cả một âm mưu thăm dò và tò mò cực kì to lớn .
-Cái vệt đỏ đỏ như vết máu ở cái chăn của cậu là cái gì vậy ?
Cái vệt màu đỏ như máu ở cái chăn ư ?
Chả nhẽ …chả nhẽ … Ôi xấu hổ quá đi …….. . Mọi người còn thấy nữa , giờ còn hỏi nữa .
Ôi Ú ơi là Ú , sao mà mày ngu thế cơ chứ . Tôi tức bản thân đến nổi muốn tự lấy dao đâm chết mình .
Ơ nhưng mà hôm nay là ngày mồng 8 ư ? Không phải , tôi vừa “ có “ cách đây một tuần cơ mà , làm sao lại như vậy được .
Không phải đâu , chắc chắn là không thể như vậy được .
À mà cái chăn ở trên phòng của tôi ư ?
Trời ơi , thật là cậu ta hỏi nhanh quá làm tôi cũng suy nghĩ lung tung . Chứ thật thì có gì đâu cơ chứ .
Bực mình quá đi , sao tôi lại chưa kịp suy xét mà đã tự tưởng tượng cơ chứ .
Có lẽ phải đi ra ngoài Côn Đảo mà ở với khỉ cho rồi .
-Thế mấy cậu nghĩ đó là cái gì .. Hí hí .?
Tôi mỉm cười nham hiểm kèm theo có chút đỏ mặt . Có thể nói là nguy hiểm cũng được .
-Tưởng rằng cô có ý định tự tử chứ sao . Nhưng mà sao lại đỏ mặt nhỉ ? Còn cười nữa ….
Việt ngồi hai chân vắt chéo nói , còn hỏi tôi vì sao đỏ mặt và cười . Rồi đang nói thì dừng lại , có lẽ cậu ta đang tưởng tượng rồi .
------
Sự thật về vết đỏ trên chăn .
Trời ơi . Lạy chúa Amen .
Họ tưởng tôi tự sát ư ? thật là tếu quá . Cuộc đời tôi đâu đến nổi cùng đường đâu mà phải tự sát cơ chứ . Thật là chắc họ bị nhiễm phim hàn nhiều quá rồi .
Thật đúng là nực cười quá . Mà cậu ta đang nói thì dừng , tưởng tượng , chắc chắn là sau câu nói của anh ta phải làm mọi người tưởng tượng theo à xem .
Nguy cơ suy nghĩ đen tối là hơi bị nhiều .
-Điên à . đời tôi đang đẹp cơ mà . Việc quái gì vì ba chuyện cỏn con mà tôi phải tự tử cơ chứ . Tôi không điên như vậy đâu .
-Vậy cô ….
Hải đang định noi gì đó thì tự nhiên măt đỏ bừng lên rồi không nói nữa .
Nhìn bộ dạng của cậu ta rất chi là nghi ngờ , có lẽ là cậu ta cũng như tôi suy nghĩ lúc nãy , đầu óc cậu ta thật đen tối quá .
À mà có trách thì cũng trách tôi một phần chứ nhỉ ? Chỉ tại cái kiểu nói và cười của tôi nên cậu ta mới suy nghĩ như thế .
Đúng là tôi tự hại bản thân mình rồi . Phải giải thích sớm thôi …
-Đừng có mà suy nghĩ mờ ám nhé . Vết sơn móng tay của tôi mấy ngày trước đó .
Tôi trợn mắt nhìn Hải hù dọa rồi cười dịu dàng .
-À !!!
Tất cả có vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện , từ nãy đến giờ chắc chả có ai suy nghĩ theo hướng trong sáng . Mà ngay tôi cũng suy nghĩ theo chiều hướng không trong sáng thì làm sao mà họ suy nghĩ sáng cho được . Nhưng mà tôi là con gái , họ là con trai cơ mà , cũng phải suy nghĩ khác nhau chứ .
Thực ra là mấy ngày trước tôi có mua mấy lọ sơn móng tay về sơn thử cho vui , cũng chỉ tại chán quá nên chẳng biết làm gì . Mà lúc đó thì mẹ tôi gọi nên chạy đi lấy cái điện thoại vì thế mà sơn nó mới đổ ra trên vết chăn đấy chứ .
Nhưng khổ nổi là tính tôi thì vốn lười biếng , sơn thì lại khó giặt ra , thuốc tẩy thì không có nên tôi đành để vậy . Tính mua thuốc tẩy rồi giặt và tẩy luôn nhưng lại quyên mất .
-Vậy giờ xong chuyện nhé . Đừng có ai tiếp tục tưởng tượng và suy nghĩ lung tung à .
Tôi mỉm cười một cách thoải mái .
Cuối cùng cũng đã ăn xong và giải thích ọi người hiểu được cái vết màu đỏ trên chăn rồi .Tâm trạng thật là thoải mái . May mà giải thích kịp thời chứ không chắc mấy thằng điên này lại suy nghĩ bậy bạ à xem . Dù mới tiếp xúc chưa lâu nhưng mà tôi cũng không đến nổi là không biết mấy người này đen tối như thế nào .
Mà thôi , bây giờ tốt nhất là nên nói điều kiện ra thôi , chứ không để mọi người chờ lâu cũng không tốt .
-Giờ thì mọi người đã ăn no nê , giờ thì tuyên bố điều kiện được rồi đấy nhỉ ?
Tôi mỉm cười , một nụ cười hơi nhếch miệng . Tóm lại là như mấy anh chàng đẹp trai mà lạnh lùng cười trên ti vi – một nụ cười đểu đểu .
Lúc này thì càng bí hiểm càng tốt .
Mấy người này suy nghĩ tưởng tượng cũng cao lắm . Phải làm ấy người này sợ thì mới vui .
-Sao em thấy cái nụ cười ấy thật là đáng sợ . – Hải chạy lại ngồi gần Hoàng .
-Chính xác , mong so tai họa không rơi vào đầu mình . –Tiến cũng nói .
-Yên tâm đi , cái này chỉ có thằng Duy với thằng Minh gây ra thôi mà , đâu liên quan tới tụi mày đâu mà tụi mày sợ .
Hoàng cốc đầu Tiến cùng Hải rồi giải thích .
------
Lấy lại được chiếc điện thoại yêu quý .
Mà nghe Hoàng nói cũng đúng , sự thực là chỉ có Duy và Minh gây ra tội thôi chứ mấy người này đâu có liên quan gì đâu .
Vậy mà lúc nãy tôi còn hí hửng vì có thể làm hại được 8 người này nữa cơ chứ . Ôi thật là điên quá rồi .
Nhưng không biết họ có giữ điện thoại của tôi không nhỉ ? Hôm qua vì sơ suất quá mà làm rơi cái điện thoại mất rồi , mà rơi ở chỗ họ nên chắc có lẽ họ cũng giữ lại đấy chứ nhỉ ?
Không hẳn , hôm qua chính họ suy nghĩ sai cơ mà . Chắc chắn họ sẽ không phải giữ cái điện thoại của tôi là gì , hơn nữa cái điện thoại của tôi cũng đâu có đắt đâu , chỉ là một chiếc điện thoại bình thường mà thôi .
Nhưng thôi , cứ thử hỏi xem .
Không gì là không thể cơ mà .
-Thế hai anh có giữ điện thoại của tôi không ?
Tôi nhìn Duy rồi nhìn sang Minh .
-Có . Điện thoại của cậu đây , tớ giữ để tính trả cho cậu mà quên mất .
Minh rút điện thoại từ túi quần ra đưa cho tôi kèm theo lời giải thích .
Nhưng mà cậu ta thay đổi cách xưng hô cũng nhanh thật , hôm qua và lúc nãy thì còn cô cô tôi tôi mà giờ thì cậu tớ . Ôi thật ớn rét , thà cứ tau mày mà tôi cảm thấy thoải mái hơn là cậu tớ .
Thật là nổi hết cả da gà .
Mà thôi cũng không nên trách nữa , dù sao lấy lại được chiếc điện thoại thân yêu thì cũng rất chi là may mắn lắm rồi , cứ ngỡ là sẽ không còn tìm ra được nữa mà giờ lại được cầm trên tay thì thật là vui .
Bây giờ thì thấm thía câu “Không có gì là không thể” rồi nhé .
Biết thế hôm qua đừng có phí nước mắt vì tưởng mất điện thoại cho rồi , tự dưng không mất mà cũng ngồi khóc ngon lành , thật là tốn hết cả cơm nước ăn vào người .
À mà cũng không thể nói thế được , nếu theo suy nghĩ của tôi lúc nãy thì cái điện thoại của tôi cũng không có khả năng trở về .
Dù sao thì cũng phải cám ơn cậu ta chứ nhỉ ? Ít nhất thì cậu ta cũng có ý định cầm và trả lại là tốt lắm rồi .
-Cám ơn cậu nhé , tôi cứ tưởng mất rồi . Không ngờ giờ lại không so cả .
Tôi cười tươi nhìn Minh cám ơn .
-Không cám ơn tôi sao ? Chính tôi mới là người giữ điện thoại của cô lại Rồi chính tôi mới là người tìm ra sự thật cơ mà .
Duy nhìn tôi , gọi là với ánh mắt có chút nào đó giận hờn .
Nhưng mà giận cái quái gì chứ , tôi còn chưa xử “đẹp ” cậu ta vì chuyện sỉ nhục lòng tự trọng của tôi tối hôm qua .
Chính vì cậu ta mà tôi đã tức đến suýt đứt mạch máu não mà chết , cũng chính vì cậu ta mà làm tôi phải khóc rất nhiều , vì cậu ta mà tôi đã buồn suốt mấy ngày ….Tóm lại vì cậu ta hết .
Đã thế giờ còn giở giọng trách móc tôi nữa cơ chứ , bực mình . Tôi thề sẽ giết cậu ta ngay lập tức nếu như không có luật pháp không có chuyện giết người sẽ mang tội danh rất nặng . Ít nhất là cũng đi tù hoặc là ngồi trong bóng tối mãi mãi .
-Này , trước khi nói thì xem lại bản thân mình đi nhé . Ai là người gây sự trước nhỉ ? chính cậu là người chưa tìm hiểu chuyện mà đã suy đoán rồi còn lên giọng đuổi tôi cơ mà . Vậy mà giờ còn lớn tiếng gì ở đây nữa .
Tôi lườm cậu ta một cái thật dài , dù cho có lé mắt cũng phải lườm .
Bực mình lắm rồi .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook