Đồ Cổ Xuống Núi
-
Chương 9: Máu chó mực con mẹ nó
Lời mắng người Vệ Tây nghe hiểu, khí lực cắn ngón tay lập tức mạnh hơn.
Sóc Tông trầm mặt, ánh mắt hung ác, sau một phen nhìn nhau, anh dời tầm mắt nói: "Nhả ra, tôi không động vào đồ của cậu."
Cắn không nổi, đánh không lại, Vệ Tây cân nhắc một phen, liếc nhìn Phượng Dương Tiên đang giãy dụa muốn trở mình, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. Dĩ nhiên, trước đó vẫn tranh thủ hút vài ngụm dương khí.
Sóc Tông rút ngón tay lại, bên trên vẫn còn lưu lại chút ướt át lành lạnh, anh theo bản năng khẽ vuốt đầu ngón tay, xúc cảm cùng đầu lưỡi hoàn toàn bất đồng.
Sóc Tông cúi đầu, đập vào mắt là một đường dấu răng lớn nhỏ chỉnh tề nằm giữa lằn vân ngón tay.
Lần này Vệ Tây ăn rất nhanh, vốn đã lâu không được ăn âm khí nên định nhấm nháp thưởng thức một phen, nào ngờ đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời làm lương thực dự trữ cũng mất. Vệ Tây vừa bất mãn lại vửa cảnh giác đối phương lại làm ra chuyện thiêu thân gì đó, dứt khoát cuộn phần còn lại của Phượng Dương Tiên thành mấy lớp, sau đó dùng cánh tay còn thừa lại quấn vài vòng rồi một hớp nuốt vào bụng. Bởi vì ghi hận chuyện Phượng Dương Tiên tổn thương Đoàn Kết Nghĩa lên lúc gói lại còn không quên đập thêm vài quyền, cuối cùng lúc nuốt xong vẫn còn tiếc nuối, ăn như vậy không có chút mùi vị gì cả.
Nếu Phượng Dương Tiên không hồn phi phách tán thì giờ phút này có lẽ nó sẽ bò dậy thắp hương lễ Phật múa hát tưng bừng, rốt cuộc con mẹ nó có thể chết sạch sẽ rồi!
Vệ Tây chưa trừ bỏ ý định nhìn một vòng, rốt cuộc chắc chắn ở trong phòng không còn gì dư thừa thì chỉ có thể hung ác trừng nam nhân phách lối kia, tính toán sau này nhất định phải tìm cơ hội ăn đối phương.
Thế nhưng lại không khỏi nghĩ tới chuyện mình không cắn nổi đối phương, tinh thần thực buồn bực.
Cậu định ra mở cửa thì đối phương đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút."
Vệ Tây khó chịu quay đầu, muốn đánh nhau thì cậu không sợ đâu.
Thế nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó giơ tay cởi áo trên người đưa qua: "Mặc vào."
Vệ Tây liếc nhìn mình, lúc này mới phát hiện chiếc áo vốn tơi tả của mình đã bị Phượng Dương Tiên xé nát, từ bả vai đến eo nhìn không sót thứ gì.
**
Lục Văn Thanh cùng Lý Duệ chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt ở bên trong truyền ra. Hai người khẩn trương không thôi, cũng nhận định đám quỷ này rất khó chơi, Lục Văn Thanh không ngừng than thở chuyến này quá lỗ vốn, đơn hàng phiền toái như vậy mà mình chỉ thu của Lâm gia có một trăm ngàn. Cũng may động tĩnh bên trong rốt cuộc chấm dứt, cửa phòng đóng chặt cũng từ từ mở ra.
Tinh thần hai người chấn động, lập tức nhìn qua, chỉ thấy người trẻ tuổi tuấn tú âm trầm đi ra. Gương mặt đối phương rất dễ nhìn nhưng ăn mặc thì so với khi nãy lại càng kỳ quái hơn, trường bào rách nát cởi ra phân nửa dùng tay áo tùy tiện cột ngang hông, nửa người trên thì đổi thành một chiếc áo màu đen.
Chiếc áo này mặc trên người cậu có vẻ rộng thùng thình, tay áo che phủ nửa mu bàn tay, cổ áo cao xếp chồng trên phần cổ mảnh khảnh, lộ ra xương cổ tinh xảo.
Hai anh em nhìn thấy một màn này thì trợn tròn mắt, không phải vì khí chất xuất chúng làm ngoại hình quái dị trở nên mỹ cảm của đối phương mà bởi vì... cái áo này con mẹ nó rất quen mắt được không!
Sau khi cửa phòng mở lớn một chút, Sóc Tông tiên sinh cũng bước ra, trên người chỉ có chiếc áo chẽn đen, hình xăm trải rộng khắp cánh tay cùng vai lộ rõ. Khí thế u ám phối với bắp tay săn chắc cùng gương mặt không biểu cảm, nếu đổi hoạt cảnh cầm một khẩu súng thì rõ ràng chính là đại ca xã hội đen. Khí chất cùng ngày thường khác xa một trời một vực.
Lục Văn Thanh bình thường đã rất sợ Sóc Tông, đổi thành như vậy thì liền sợ tới tê dại da đầu, Sóc Tông chỉ cần đảo mắt nhìn qua, cậu đã run lẩy bẩy: "Tiên, tiên sinh."
Sóc Tông nói: "Gọi đám người bên ngoài quay lại."
Bọn họ ở bên này nói chuyện, Vệ Tây cũng không hiếu kỳ, nhìn thẳng phía trước bỏ đi.
Lục Văn Thanh vẫn luôn nhìn Vệ Tây, đột nhiên nháy mắt lướt ngang qua nhau liền lên tiếng gọi: "Vệ Tây?"
Vệ Tây quay đầu.
Thấy phản ứng của đối phương, Lục Văn Thanh ngược lại ngẩn người, sau đó khó tin nói: "Thật sự là cậu à?!"
*****
Qua một lúc lâu sau mới ý thức được đối phương gọi ai, rốt cuộc cũng nhớ ra thân thể này vốn không phải của mình.
Bất quá tiểu quỷ xui xẻo được mình hiếm khi thiện tâm siêu độ kia lại có dáng dấp rất giống mình, hơn nữa tên cũng giống như đúc làm Vệ Tây hiếm khi có chút kinh ngạc.
Nhập vào thân thể người khác vốn là chuyện rất phiền toái, huống chi tướng mạo của tiểu quỷ xui xẻo này rõ ràng là con cái nhà giàu. Lúc mới rời núi Vệ Tây đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp lại người quen của đối phương, chỉ không ngờ ngày này lại tới sớm như vậy mà thôi.
Tri thức bình thường Vệ Tây vẫn có, cậu biết rõ người bên ngoài có phản ứng thế nào khi biết chuyện quỷ nhập người, không cần biết cậu chủ động hay bị động, đến khi đó đều nhức đầu. Cậu không thể ăn sạch những người nhận ra gương mặt này đi? Nếu thật sự làm vậy thì Vệ Đắc Đạo chính là người đầu tiên từ dưới đất chui ra làm thịt cậu.
Vì thế đối mặt với Lục Văn Thanh, Vệ Tây thực bình thản, không tùy tiện mở miệng.
Lục Văn Thanh cũng không quá thân thiết với Vệ Tây nên không nhìn ra điều gì dị thường, chỉ thầm nghĩ mới một đoạn thời gian không gặp, đối phương đã lạnh lùng hơn hẳn, có lẽ là vì chuyện trước kia đả kích.
Thế nhưng Lục Văn Thanh cũng không rảnh truy cứu chuyện này, đầu tiên là Sóc Tông tiên sinh ở ngay bên cạnh, thứ hai là người Lâm gia cùng nhóm thần côn kia cũng đã quay trở lại.
Lão đạo sĩ râu dài được đỡ ra, nhìn thấy Vệ Tây cùng Sóc Tông hai chân liền phát run, nhất là trước mặt Vệ Tây thì sợ tới mức không dám ngẩng đầu. Sóc Tông dù sao cũng chỉ uy hiếp vài câu mà thôi, Vệ Tây thì ăn sống một con ác quỷ ở ngay trước mắt ông a!
Hiện giờ lão đạo sĩ nhắm mắt lại liền thấy hình ảnh Vệ Tây nắm đầu Phượng Dương Tiên kéo ra, đời này phỏng chừng không thể ăn mì Ý được nữa.
Lâm Hãn Dương dẫn theo mẹ và vợ nơm nớp lo sợ quay trở lại, lúc này đã toàn toàn tin phục.
Từ tiểu học đến nghiên cứu sinh, Lâm Hãn Dương tiếp nhận giáo dục chủ nghĩa duy vật xấp xỉ ba mươi năm, thế nhưng hết thảy quan hệ biện chứng của vật chất cùng ý thức đều biến thành con cọp giấy trước những hình ảnh mà ông tận mắt nhìn thấy.
Lâm Hãn Dương đã không còn là Lâm Hãn Dương trước kia, trước đó ông thề son sắt nói tất cả xui xẻo mà mình gặp đều là vì thị trường kinh tế thay đổi, thế nhưng hôm nay ngay cả bước chân vào nhà cũng phải vừa đi vừa rải giấy tiền vàng bạc. Sau khi vào nhà nhìn thấy Vệ Tây thì xấu hổ không thôi, thành thật mà nói thì trước lúc nhìn thấy Phượng Dương Tiên phát uy kéo lão đạo sĩ đi trong lòng ông vẫn ôm chút hi vọng.
Ông nhìn Vệ Tây, lại nhìn nhóm Lục gia, không đoán được là ai giải quyết Phượng Dương Tiên, chỉ có thể hỏi Vương đạo trưởng chân mềm nhũn đứng không vững, Vương đạo trưởng kinh hồn bạt vía nhìn về phía một người.
Lâm Hãn Dương lập tức dẫn mẹ và vợ vây quanh Vệ Tây.
"Vệ đại sư, nữ quỷ kia thật sự đã được giải quyết rồi sao? Sẽ không trở lại nữa chứ?"
Vệ Tây suy nghĩ một chút: "Không biết."
Lão đạo sĩ râu dài liếc nhìn dáng vẻ vô hại của Vệ Tây, biểu tình thực khó coi.
Lâm Hãn Dương cùng những người khác đều co rúc ở góc tường ngoài hành lang nên không rõ chuyện trong phòng, chỉ nghĩ là Phượng Dương Tiên bị Vệ Tây độ hóa, Lâm lão phu nhân lập tức chắp tay niệm vài câu A Di Đà Phật.
Lục Văn Thanh không có cách nào hỏi nữa, nghe thấy cuộc nói chuyện này thì ngạc nhiên hỏi Sóc Tông: "Tiên sinh, con quỷ bên trong không phải do ngài giải quyết sao?"
Nghĩ tới con ác quỷ lúc mình tiến vào đã bị gặm tới nham nhở, Sóc Tông trầm mặc: "Không hoàn toàn."
Lục Văn Thanh cho rằng ý là Vệ Tây có hỗ trợ giải quyết một phần, liền vừa sợ vừa đố kỵ, than thở cuộc đời suốt chục năm của mình không hề có chút đột phá: "Má nó, sao có thể như vậy, chẳng lẽ mới mấy tháng nay cậu ta đi học bắt quỷ?!"
Sóc Tông nhìn Lục Văn Thanh: "Cậu biết cậu ta?"
Lục Văn Thanh chỉ nghĩ là Sóc Tông tò mò, liền nói lại lấy lời vừa nói với anh họ, lúc nói tới từ gay thì còn sợ đối phương không hiểu mà đặc biệt giải thích. Sau khi nghe xong Sóc Tông không nói gì, chỉ sâu xa liếc nhìn Vệ Tây trong đám người.
Lúc này Vệ Tây bắt đầu nói tới chuyện chi phí, bất quá là do người Lâm gia đề cập trước, Lâm Hãn Dương không có kinh nghiệm chuyện này, dựa theo giá cả mẹ mình mời nhóm đại sư khác thì sợ ít, liền cung kính để Vệ Tây tự ra giá: "Lâm đại sư, không biết bình thường ngài làm pháp sự thu bao nhiêu phí? Tôi sẽ bảo người nhà chuẩn bị."
Phí bao nhiêu?
Vệ Tây bị hỏi có chút mờ mịt.
Cậu được ăn miễn phí một bữa thỏa thích, vốn không có khái niệm cần thu tiền, nhìn dáng dấp Lâm gia thì phỏng chừng phải cho mình thêm một khoản. Vệ Tây nghĩ tới hiện giờ trên người mình không có đồng nào cùng mục tiêu phải trùng kiến tông môn, cậu quyết định không từ chối, thế nhưng nên thu bao nhiêu thì thích hợp?
Tiền tệ của quốc gia này cùng tri thức mà cậu biết hoàn toàn bất đồng, từ kiến thức tiếp thu được suốt chặn đường xuống núi Vệ Tây nhận ra được đầu mối, bánh gạo mười đồng một chén, người nam ly tán vợ con ở chân núi đòi cậu ba trăm đồng, thái độ còn thực cứng rắn, có thể thấy số tiền này đối với đối phương là một khoản không nhỏ.
Một trăm đồng đủ mua mười chén bánh gạo, quả thực không nhỏ.
Vì thế sau khi cân nhắc, Vệ Tây cảm thấy cái giá nên cao hơn con số này, liền mở miệng: "Năm trăm."
Sóc Tông: "......"
Mọi người: "......"
Thấy người Lâm gia sửng sốt nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Vệ Tây thầm nghĩ không tốt, cao quá rồi. Đang định xuống giá hai trăm thì Sóc Tông ở bên kia đã đi tới bịt kín miệng cậu, đồng thời âm trầm nhìn Lâm Hãn Dương: "Cứ đưa theo giá thị trường."
Vệ Tây ngửi thấy mùi liền muốn nhân cơ hội cắn, vừa mới há miệng Sóc Tông đã buông tay.
Lâm Hãn Dương đang không biết làm sao, thậm chí còn sợ Vệ Tây vẫn bất mãn chuyện làm khó hai trăm đồng lúc ban đầu, nghe vậy liền cảm thấy được ân xá, dựa theo giá mời Lục gia bảo người chuẩn bị thêm một trăm ngàn. Sau đó nhìn Sóc Tông: "Vị này là...?"
Lục Văn Thanh lấy lại tinh thần giải thích: "Đây là Sóc Tông tiên sinh, cố vấn uy tín của Lục gia."
"A!" Lâm Hãn Dương kinh ngạc, liếc nhìn gương mặt tuấn mỹ dị thường cùng hình xăm bất quy tắc trên cánh tay đối phương, thầm toát mồ hôi: "Quả, quả nhiên bất đồng người bình thường."
Lão đạo sĩ râu dài nhận tràng pháp sự này cầm ba chục ngàn ôm hoài nghi mãnh liệt với bản thân hoảng hốt rời đi.
Sóc Tông lôi Vệ Tây ra ngoài, sau đó bảo Lục Văn Thanh vào phòng lấy ra một cái chậu gốm mộc mạc: "Nữ quỷ kia vốn trốn trong này, mấy người lấy nó ở đâu?"
Lâm gia nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, Lâm lão phu nhân suýt chút nữa đã ngất xỉu: "Cái này là mấy năm trước tôi nhặt được ở một công trường! Khi ấy có rất nhiều người tới tranh cướp, nói là lúc đào móng đào được rất nhiều đồ cổ, tôi giành được cái này, sau khi mang về thì tìm người giám định, kết quả chính là hàng thật, tôi cứ xem như nhặt được lộc! Làm sao, làm sao ngờ được..."
Khi ấy biết là hàng thật, lão phu nhân còn rất vui vẻ, cảm thấy mình vừa có mắt nhìn lại có vận may, không tốn một đồng một cắc nào cũng nhặt được thứ tốt. Thế nhưng nghe Sóc Tông hỏi thì bà mới phát hiện, chuyện làm ăn của con trai xảy ra vấn đề cùng sức khỏe con dâu trở nên không tốt quả thực là bắt đầu từ khi mang chậu gốm này về nhà.
Lâm Hãn Dương cũng biết tính tình mẹ mình, lúc còn trẻ quá khó khăn, tuy hiện giờ giàu có nhưng vẫn không bỏ được tật thích chiếm tiện nghi. Sau khi được ông đưa tới Bắc Kinh vẫn vậy, rõ ràng nhà không thiếu tiền nhưng lại chen chúc trên xe bus vào giờ cao điểm để đi mua thức ăn ở thật xa, còn mua toàn những món giảm giá. Ra ngoài ăn cơm thì lấy giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh mang về, ra phố đi dạo thì thể nào cũng xếp hàng nhiều lần để lấy những món quà nhỏ được tặng miễn phí, ngay cả ra nước ngoài du lịch cũng sống chết không chịu cho tiền típ, còn nghĩ đủ cách để trộm chút cành khô lá nát mang về làm "vật kỷ niệm", cản thì bà tranh cãi, thường xuyên làm ông cùng vợ lâm vào tình cảnh khó xử. Lâm Hãn Dương thực bất đắc dĩ, thế nhưng đối phương lại là mẹ ruột đã tần tảo nuôi nấng mình mấy chục năm, cũng chỉ đành khuyên vợ coi như không nhìn thấy. Thế nhưng lần này cho dù tốt tính thế nào cũng không chịu nổi, dù sao thì vì hành động tham chút tiện nghi của mẹ mà làm cả nhà suýt chút nữa đã bị tai họa ngập đầu.
Ông thở dài nói: "Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, bình thường mẹ cứ không chịu nghe, tham chút tiện nghi này thật sự có thể phát tài được sao mẹ?"
"Mẹ chỉ muốn tiết kiệm chút tiền cho nhà mình thôi!" Lão phu nhân lúc đầu còn cứng rắn nói, thế nghĩ tới hậu quả suýt chút nữa tạo thành thì giật thót: "Cái này, vật này sao lại quái dị như vậy? Để trong nhà liền mang tới xui xẻo? Vậy nếu chúng ta không phát hiện thì cuối cùng sẽ thế nào?"
Sóc Tông nhìn bà cụ một cái, lười mở miệng, Lục Văn Thanh vội vàng giải thích: "Công trường đào móng có đôi lúc sẽ đào trúng mộ huyệt, đồ cổ đào ra được chính là vật bồi táng được chôn cùng. Thứ này sao có thể tùy tiện mang về nhà được chứ? Vật bồi táng ít nhiều đều có chút không sạch sẽ, nếu phong thủy của mộ huyệt không đúng thì lại càng khó nói. Còn nữ quỷ mà mọi người nói..."
Lục Văn Thanh chưa thấy qua nữ quỷ đó nên không nói được, Sóc Tông liếc nhìn Lâm phu nhân, sau đó nói với Lâm Hãn Dương: "Sinh khí trên người vợ ông đã bị hút đi không ít nên người mới ốm yếu bệnh tật. Tiếp tục kéo dài thì cuối cùng nữ quỷ kia sẽ ăn thịt rồi hóa thành bà ta tiếp tục chung sống với ông."
Tóc gáy Lâm Hãn Dương dựng đứng, lão phu nhân nghe mình suýt chút nữa phải chung sống với nữ quỷ cũng sợ tới trắng mặt, không dám mạnh miệng nữa, liên tục đảm bảo từ nay về sau mình không dám mang đồ linh tinh về nhà nữa.
Người Lâm gia thấy cái chậu gốm này liền lạnh người, đụng cũng không dám đụng, vội vàng né ra xa xa: "Vậy, thứ này nên xử lý thế nào a?"
Lục Văn Thanh suy nghĩ một chút, thứ này rất khó giải quyết, đưa tới viện bảo tàng nói không chừng ngày sau sẽ tiếp tục quấy phá, tổn hại sẽ không đơn giản. Dù sao nó cũng ngâm mình trong mộ huyệt mấy trăm năm, sau đó lại bị ác quỷ dùng làm nơi ẩn thân, bản thân đã không giống đồ gốm thông thường, đập bể sẽ không giải quyết tận gốc được, trước tiên phải hóa giải.
Nghĩ vậy, Lục Văn Thanh liền dựa theo kinh nghiệm liệt kê ra một chuỗi nguyên liệu phức tạp như máu chó mực mực đỏ các loại, sau đó ngâm tà vật bảy bảy bốn mươi chín ngày, vừa định mở miệng thì trên tay nhẹ hẫng, cậu nhìn qua bên cạnh thì thấy Vệ Tây đã cầm lấy chậu gốm, giơ lên trước mắt quan sát.
Lục Văn Thanh đang định nhắc nhở Vệ Tây cẩn thận thì thấy thanh niên dùng hai tay nắm hai bên miệng chậu, bẻ một phát...
Vệ Tây mỗi tay cầm một mảnh chậu nói: "Xong rồi."
Lục Văn Thanh: "???"
Lúc Lục Văn Thanh đang sửng sốt thì thấy đối phương giơ một mảnh lên bên mép, gặm một cái.
Lục Văn Thanh: "!!!"
Thứ này sao có thể ngậm vào miệng?! Lục Văn Thanh cả kinh, đang định ngăn cản thì Vệ Tây đã phì phì phì phun ra.
Eo! Toàn là mùi bùn, vị cũng là vị bùn, thực khó ăn.
Lục Văn Thanh: "........"
Máu chó mực cái con mẹ nó.
..*..
[Tác Giả] Vệ Tây: Mỗi lần tôi làm pháp sự ít nhất phải là năm trăm đồng tiền!
Sóc Tông trầm mặt, ánh mắt hung ác, sau một phen nhìn nhau, anh dời tầm mắt nói: "Nhả ra, tôi không động vào đồ của cậu."
Cắn không nổi, đánh không lại, Vệ Tây cân nhắc một phen, liếc nhìn Phượng Dương Tiên đang giãy dụa muốn trở mình, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. Dĩ nhiên, trước đó vẫn tranh thủ hút vài ngụm dương khí.
Sóc Tông rút ngón tay lại, bên trên vẫn còn lưu lại chút ướt át lành lạnh, anh theo bản năng khẽ vuốt đầu ngón tay, xúc cảm cùng đầu lưỡi hoàn toàn bất đồng.
Sóc Tông cúi đầu, đập vào mắt là một đường dấu răng lớn nhỏ chỉnh tề nằm giữa lằn vân ngón tay.
Lần này Vệ Tây ăn rất nhanh, vốn đã lâu không được ăn âm khí nên định nhấm nháp thưởng thức một phen, nào ngờ đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời làm lương thực dự trữ cũng mất. Vệ Tây vừa bất mãn lại vửa cảnh giác đối phương lại làm ra chuyện thiêu thân gì đó, dứt khoát cuộn phần còn lại của Phượng Dương Tiên thành mấy lớp, sau đó dùng cánh tay còn thừa lại quấn vài vòng rồi một hớp nuốt vào bụng. Bởi vì ghi hận chuyện Phượng Dương Tiên tổn thương Đoàn Kết Nghĩa lên lúc gói lại còn không quên đập thêm vài quyền, cuối cùng lúc nuốt xong vẫn còn tiếc nuối, ăn như vậy không có chút mùi vị gì cả.
Nếu Phượng Dương Tiên không hồn phi phách tán thì giờ phút này có lẽ nó sẽ bò dậy thắp hương lễ Phật múa hát tưng bừng, rốt cuộc con mẹ nó có thể chết sạch sẽ rồi!
Vệ Tây chưa trừ bỏ ý định nhìn một vòng, rốt cuộc chắc chắn ở trong phòng không còn gì dư thừa thì chỉ có thể hung ác trừng nam nhân phách lối kia, tính toán sau này nhất định phải tìm cơ hội ăn đối phương.
Thế nhưng lại không khỏi nghĩ tới chuyện mình không cắn nổi đối phương, tinh thần thực buồn bực.
Cậu định ra mở cửa thì đối phương đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút."
Vệ Tây khó chịu quay đầu, muốn đánh nhau thì cậu không sợ đâu.
Thế nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó giơ tay cởi áo trên người đưa qua: "Mặc vào."
Vệ Tây liếc nhìn mình, lúc này mới phát hiện chiếc áo vốn tơi tả của mình đã bị Phượng Dương Tiên xé nát, từ bả vai đến eo nhìn không sót thứ gì.
**
Lục Văn Thanh cùng Lý Duệ chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt ở bên trong truyền ra. Hai người khẩn trương không thôi, cũng nhận định đám quỷ này rất khó chơi, Lục Văn Thanh không ngừng than thở chuyến này quá lỗ vốn, đơn hàng phiền toái như vậy mà mình chỉ thu của Lâm gia có một trăm ngàn. Cũng may động tĩnh bên trong rốt cuộc chấm dứt, cửa phòng đóng chặt cũng từ từ mở ra.
Tinh thần hai người chấn động, lập tức nhìn qua, chỉ thấy người trẻ tuổi tuấn tú âm trầm đi ra. Gương mặt đối phương rất dễ nhìn nhưng ăn mặc thì so với khi nãy lại càng kỳ quái hơn, trường bào rách nát cởi ra phân nửa dùng tay áo tùy tiện cột ngang hông, nửa người trên thì đổi thành một chiếc áo màu đen.
Chiếc áo này mặc trên người cậu có vẻ rộng thùng thình, tay áo che phủ nửa mu bàn tay, cổ áo cao xếp chồng trên phần cổ mảnh khảnh, lộ ra xương cổ tinh xảo.
Hai anh em nhìn thấy một màn này thì trợn tròn mắt, không phải vì khí chất xuất chúng làm ngoại hình quái dị trở nên mỹ cảm của đối phương mà bởi vì... cái áo này con mẹ nó rất quen mắt được không!
Sau khi cửa phòng mở lớn một chút, Sóc Tông tiên sinh cũng bước ra, trên người chỉ có chiếc áo chẽn đen, hình xăm trải rộng khắp cánh tay cùng vai lộ rõ. Khí thế u ám phối với bắp tay săn chắc cùng gương mặt không biểu cảm, nếu đổi hoạt cảnh cầm một khẩu súng thì rõ ràng chính là đại ca xã hội đen. Khí chất cùng ngày thường khác xa một trời một vực.
Lục Văn Thanh bình thường đã rất sợ Sóc Tông, đổi thành như vậy thì liền sợ tới tê dại da đầu, Sóc Tông chỉ cần đảo mắt nhìn qua, cậu đã run lẩy bẩy: "Tiên, tiên sinh."
Sóc Tông nói: "Gọi đám người bên ngoài quay lại."
Bọn họ ở bên này nói chuyện, Vệ Tây cũng không hiếu kỳ, nhìn thẳng phía trước bỏ đi.
Lục Văn Thanh vẫn luôn nhìn Vệ Tây, đột nhiên nháy mắt lướt ngang qua nhau liền lên tiếng gọi: "Vệ Tây?"
Vệ Tây quay đầu.
Thấy phản ứng của đối phương, Lục Văn Thanh ngược lại ngẩn người, sau đó khó tin nói: "Thật sự là cậu à?!"
*****
Qua một lúc lâu sau mới ý thức được đối phương gọi ai, rốt cuộc cũng nhớ ra thân thể này vốn không phải của mình.
Bất quá tiểu quỷ xui xẻo được mình hiếm khi thiện tâm siêu độ kia lại có dáng dấp rất giống mình, hơn nữa tên cũng giống như đúc làm Vệ Tây hiếm khi có chút kinh ngạc.
Nhập vào thân thể người khác vốn là chuyện rất phiền toái, huống chi tướng mạo của tiểu quỷ xui xẻo này rõ ràng là con cái nhà giàu. Lúc mới rời núi Vệ Tây đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp lại người quen của đối phương, chỉ không ngờ ngày này lại tới sớm như vậy mà thôi.
Tri thức bình thường Vệ Tây vẫn có, cậu biết rõ người bên ngoài có phản ứng thế nào khi biết chuyện quỷ nhập người, không cần biết cậu chủ động hay bị động, đến khi đó đều nhức đầu. Cậu không thể ăn sạch những người nhận ra gương mặt này đi? Nếu thật sự làm vậy thì Vệ Đắc Đạo chính là người đầu tiên từ dưới đất chui ra làm thịt cậu.
Vì thế đối mặt với Lục Văn Thanh, Vệ Tây thực bình thản, không tùy tiện mở miệng.
Lục Văn Thanh cũng không quá thân thiết với Vệ Tây nên không nhìn ra điều gì dị thường, chỉ thầm nghĩ mới một đoạn thời gian không gặp, đối phương đã lạnh lùng hơn hẳn, có lẽ là vì chuyện trước kia đả kích.
Thế nhưng Lục Văn Thanh cũng không rảnh truy cứu chuyện này, đầu tiên là Sóc Tông tiên sinh ở ngay bên cạnh, thứ hai là người Lâm gia cùng nhóm thần côn kia cũng đã quay trở lại.
Lão đạo sĩ râu dài được đỡ ra, nhìn thấy Vệ Tây cùng Sóc Tông hai chân liền phát run, nhất là trước mặt Vệ Tây thì sợ tới mức không dám ngẩng đầu. Sóc Tông dù sao cũng chỉ uy hiếp vài câu mà thôi, Vệ Tây thì ăn sống một con ác quỷ ở ngay trước mắt ông a!
Hiện giờ lão đạo sĩ nhắm mắt lại liền thấy hình ảnh Vệ Tây nắm đầu Phượng Dương Tiên kéo ra, đời này phỏng chừng không thể ăn mì Ý được nữa.
Lâm Hãn Dương dẫn theo mẹ và vợ nơm nớp lo sợ quay trở lại, lúc này đã toàn toàn tin phục.
Từ tiểu học đến nghiên cứu sinh, Lâm Hãn Dương tiếp nhận giáo dục chủ nghĩa duy vật xấp xỉ ba mươi năm, thế nhưng hết thảy quan hệ biện chứng của vật chất cùng ý thức đều biến thành con cọp giấy trước những hình ảnh mà ông tận mắt nhìn thấy.
Lâm Hãn Dương đã không còn là Lâm Hãn Dương trước kia, trước đó ông thề son sắt nói tất cả xui xẻo mà mình gặp đều là vì thị trường kinh tế thay đổi, thế nhưng hôm nay ngay cả bước chân vào nhà cũng phải vừa đi vừa rải giấy tiền vàng bạc. Sau khi vào nhà nhìn thấy Vệ Tây thì xấu hổ không thôi, thành thật mà nói thì trước lúc nhìn thấy Phượng Dương Tiên phát uy kéo lão đạo sĩ đi trong lòng ông vẫn ôm chút hi vọng.
Ông nhìn Vệ Tây, lại nhìn nhóm Lục gia, không đoán được là ai giải quyết Phượng Dương Tiên, chỉ có thể hỏi Vương đạo trưởng chân mềm nhũn đứng không vững, Vương đạo trưởng kinh hồn bạt vía nhìn về phía một người.
Lâm Hãn Dương lập tức dẫn mẹ và vợ vây quanh Vệ Tây.
"Vệ đại sư, nữ quỷ kia thật sự đã được giải quyết rồi sao? Sẽ không trở lại nữa chứ?"
Vệ Tây suy nghĩ một chút: "Không biết."
Lão đạo sĩ râu dài liếc nhìn dáng vẻ vô hại của Vệ Tây, biểu tình thực khó coi.
Lâm Hãn Dương cùng những người khác đều co rúc ở góc tường ngoài hành lang nên không rõ chuyện trong phòng, chỉ nghĩ là Phượng Dương Tiên bị Vệ Tây độ hóa, Lâm lão phu nhân lập tức chắp tay niệm vài câu A Di Đà Phật.
Lục Văn Thanh không có cách nào hỏi nữa, nghe thấy cuộc nói chuyện này thì ngạc nhiên hỏi Sóc Tông: "Tiên sinh, con quỷ bên trong không phải do ngài giải quyết sao?"
Nghĩ tới con ác quỷ lúc mình tiến vào đã bị gặm tới nham nhở, Sóc Tông trầm mặc: "Không hoàn toàn."
Lục Văn Thanh cho rằng ý là Vệ Tây có hỗ trợ giải quyết một phần, liền vừa sợ vừa đố kỵ, than thở cuộc đời suốt chục năm của mình không hề có chút đột phá: "Má nó, sao có thể như vậy, chẳng lẽ mới mấy tháng nay cậu ta đi học bắt quỷ?!"
Sóc Tông nhìn Lục Văn Thanh: "Cậu biết cậu ta?"
Lục Văn Thanh chỉ nghĩ là Sóc Tông tò mò, liền nói lại lấy lời vừa nói với anh họ, lúc nói tới từ gay thì còn sợ đối phương không hiểu mà đặc biệt giải thích. Sau khi nghe xong Sóc Tông không nói gì, chỉ sâu xa liếc nhìn Vệ Tây trong đám người.
Lúc này Vệ Tây bắt đầu nói tới chuyện chi phí, bất quá là do người Lâm gia đề cập trước, Lâm Hãn Dương không có kinh nghiệm chuyện này, dựa theo giá cả mẹ mình mời nhóm đại sư khác thì sợ ít, liền cung kính để Vệ Tây tự ra giá: "Lâm đại sư, không biết bình thường ngài làm pháp sự thu bao nhiêu phí? Tôi sẽ bảo người nhà chuẩn bị."
Phí bao nhiêu?
Vệ Tây bị hỏi có chút mờ mịt.
Cậu được ăn miễn phí một bữa thỏa thích, vốn không có khái niệm cần thu tiền, nhìn dáng dấp Lâm gia thì phỏng chừng phải cho mình thêm một khoản. Vệ Tây nghĩ tới hiện giờ trên người mình không có đồng nào cùng mục tiêu phải trùng kiến tông môn, cậu quyết định không từ chối, thế nhưng nên thu bao nhiêu thì thích hợp?
Tiền tệ của quốc gia này cùng tri thức mà cậu biết hoàn toàn bất đồng, từ kiến thức tiếp thu được suốt chặn đường xuống núi Vệ Tây nhận ra được đầu mối, bánh gạo mười đồng một chén, người nam ly tán vợ con ở chân núi đòi cậu ba trăm đồng, thái độ còn thực cứng rắn, có thể thấy số tiền này đối với đối phương là một khoản không nhỏ.
Một trăm đồng đủ mua mười chén bánh gạo, quả thực không nhỏ.
Vì thế sau khi cân nhắc, Vệ Tây cảm thấy cái giá nên cao hơn con số này, liền mở miệng: "Năm trăm."
Sóc Tông: "......"
Mọi người: "......"
Thấy người Lâm gia sửng sốt nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Vệ Tây thầm nghĩ không tốt, cao quá rồi. Đang định xuống giá hai trăm thì Sóc Tông ở bên kia đã đi tới bịt kín miệng cậu, đồng thời âm trầm nhìn Lâm Hãn Dương: "Cứ đưa theo giá thị trường."
Vệ Tây ngửi thấy mùi liền muốn nhân cơ hội cắn, vừa mới há miệng Sóc Tông đã buông tay.
Lâm Hãn Dương đang không biết làm sao, thậm chí còn sợ Vệ Tây vẫn bất mãn chuyện làm khó hai trăm đồng lúc ban đầu, nghe vậy liền cảm thấy được ân xá, dựa theo giá mời Lục gia bảo người chuẩn bị thêm một trăm ngàn. Sau đó nhìn Sóc Tông: "Vị này là...?"
Lục Văn Thanh lấy lại tinh thần giải thích: "Đây là Sóc Tông tiên sinh, cố vấn uy tín của Lục gia."
"A!" Lâm Hãn Dương kinh ngạc, liếc nhìn gương mặt tuấn mỹ dị thường cùng hình xăm bất quy tắc trên cánh tay đối phương, thầm toát mồ hôi: "Quả, quả nhiên bất đồng người bình thường."
Lão đạo sĩ râu dài nhận tràng pháp sự này cầm ba chục ngàn ôm hoài nghi mãnh liệt với bản thân hoảng hốt rời đi.
Sóc Tông lôi Vệ Tây ra ngoài, sau đó bảo Lục Văn Thanh vào phòng lấy ra một cái chậu gốm mộc mạc: "Nữ quỷ kia vốn trốn trong này, mấy người lấy nó ở đâu?"
Lâm gia nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, Lâm lão phu nhân suýt chút nữa đã ngất xỉu: "Cái này là mấy năm trước tôi nhặt được ở một công trường! Khi ấy có rất nhiều người tới tranh cướp, nói là lúc đào móng đào được rất nhiều đồ cổ, tôi giành được cái này, sau khi mang về thì tìm người giám định, kết quả chính là hàng thật, tôi cứ xem như nhặt được lộc! Làm sao, làm sao ngờ được..."
Khi ấy biết là hàng thật, lão phu nhân còn rất vui vẻ, cảm thấy mình vừa có mắt nhìn lại có vận may, không tốn một đồng một cắc nào cũng nhặt được thứ tốt. Thế nhưng nghe Sóc Tông hỏi thì bà mới phát hiện, chuyện làm ăn của con trai xảy ra vấn đề cùng sức khỏe con dâu trở nên không tốt quả thực là bắt đầu từ khi mang chậu gốm này về nhà.
Lâm Hãn Dương cũng biết tính tình mẹ mình, lúc còn trẻ quá khó khăn, tuy hiện giờ giàu có nhưng vẫn không bỏ được tật thích chiếm tiện nghi. Sau khi được ông đưa tới Bắc Kinh vẫn vậy, rõ ràng nhà không thiếu tiền nhưng lại chen chúc trên xe bus vào giờ cao điểm để đi mua thức ăn ở thật xa, còn mua toàn những món giảm giá. Ra ngoài ăn cơm thì lấy giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh mang về, ra phố đi dạo thì thể nào cũng xếp hàng nhiều lần để lấy những món quà nhỏ được tặng miễn phí, ngay cả ra nước ngoài du lịch cũng sống chết không chịu cho tiền típ, còn nghĩ đủ cách để trộm chút cành khô lá nát mang về làm "vật kỷ niệm", cản thì bà tranh cãi, thường xuyên làm ông cùng vợ lâm vào tình cảnh khó xử. Lâm Hãn Dương thực bất đắc dĩ, thế nhưng đối phương lại là mẹ ruột đã tần tảo nuôi nấng mình mấy chục năm, cũng chỉ đành khuyên vợ coi như không nhìn thấy. Thế nhưng lần này cho dù tốt tính thế nào cũng không chịu nổi, dù sao thì vì hành động tham chút tiện nghi của mẹ mà làm cả nhà suýt chút nữa đã bị tai họa ngập đầu.
Ông thở dài nói: "Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, bình thường mẹ cứ không chịu nghe, tham chút tiện nghi này thật sự có thể phát tài được sao mẹ?"
"Mẹ chỉ muốn tiết kiệm chút tiền cho nhà mình thôi!" Lão phu nhân lúc đầu còn cứng rắn nói, thế nghĩ tới hậu quả suýt chút nữa tạo thành thì giật thót: "Cái này, vật này sao lại quái dị như vậy? Để trong nhà liền mang tới xui xẻo? Vậy nếu chúng ta không phát hiện thì cuối cùng sẽ thế nào?"
Sóc Tông nhìn bà cụ một cái, lười mở miệng, Lục Văn Thanh vội vàng giải thích: "Công trường đào móng có đôi lúc sẽ đào trúng mộ huyệt, đồ cổ đào ra được chính là vật bồi táng được chôn cùng. Thứ này sao có thể tùy tiện mang về nhà được chứ? Vật bồi táng ít nhiều đều có chút không sạch sẽ, nếu phong thủy của mộ huyệt không đúng thì lại càng khó nói. Còn nữ quỷ mà mọi người nói..."
Lục Văn Thanh chưa thấy qua nữ quỷ đó nên không nói được, Sóc Tông liếc nhìn Lâm phu nhân, sau đó nói với Lâm Hãn Dương: "Sinh khí trên người vợ ông đã bị hút đi không ít nên người mới ốm yếu bệnh tật. Tiếp tục kéo dài thì cuối cùng nữ quỷ kia sẽ ăn thịt rồi hóa thành bà ta tiếp tục chung sống với ông."
Tóc gáy Lâm Hãn Dương dựng đứng, lão phu nhân nghe mình suýt chút nữa phải chung sống với nữ quỷ cũng sợ tới trắng mặt, không dám mạnh miệng nữa, liên tục đảm bảo từ nay về sau mình không dám mang đồ linh tinh về nhà nữa.
Người Lâm gia thấy cái chậu gốm này liền lạnh người, đụng cũng không dám đụng, vội vàng né ra xa xa: "Vậy, thứ này nên xử lý thế nào a?"
Lục Văn Thanh suy nghĩ một chút, thứ này rất khó giải quyết, đưa tới viện bảo tàng nói không chừng ngày sau sẽ tiếp tục quấy phá, tổn hại sẽ không đơn giản. Dù sao nó cũng ngâm mình trong mộ huyệt mấy trăm năm, sau đó lại bị ác quỷ dùng làm nơi ẩn thân, bản thân đã không giống đồ gốm thông thường, đập bể sẽ không giải quyết tận gốc được, trước tiên phải hóa giải.
Nghĩ vậy, Lục Văn Thanh liền dựa theo kinh nghiệm liệt kê ra một chuỗi nguyên liệu phức tạp như máu chó mực mực đỏ các loại, sau đó ngâm tà vật bảy bảy bốn mươi chín ngày, vừa định mở miệng thì trên tay nhẹ hẫng, cậu nhìn qua bên cạnh thì thấy Vệ Tây đã cầm lấy chậu gốm, giơ lên trước mắt quan sát.
Lục Văn Thanh đang định nhắc nhở Vệ Tây cẩn thận thì thấy thanh niên dùng hai tay nắm hai bên miệng chậu, bẻ một phát...
Vệ Tây mỗi tay cầm một mảnh chậu nói: "Xong rồi."
Lục Văn Thanh: "???"
Lúc Lục Văn Thanh đang sửng sốt thì thấy đối phương giơ một mảnh lên bên mép, gặm một cái.
Lục Văn Thanh: "!!!"
Thứ này sao có thể ngậm vào miệng?! Lục Văn Thanh cả kinh, đang định ngăn cản thì Vệ Tây đã phì phì phì phun ra.
Eo! Toàn là mùi bùn, vị cũng là vị bùn, thực khó ăn.
Lục Văn Thanh: "........"
Máu chó mực cái con mẹ nó.
..*..
[Tác Giả] Vệ Tây: Mỗi lần tôi làm pháp sự ít nhất phải là năm trăm đồng tiền!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook