Chương 12: Nụ hôn ghê tởm
Chúc Vưu thở hổn hển ra sức thao thiếu nữ dưới thân, Dung Khanh không để hắn đâm đến nơi đó nhưng hắn lại cứ thúc vào không ngừng.
“A...a.” Dung Khanh vẻ mặt chịu đựng bị Chúc Vưu đâm đến run rẩy một trận, cho dù cắn chặt môi dưới đến trắng bệch nàng cũng không kêu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật xấu hổ, nàng không muốn trở thành dâm phụ đâu.
Nhưng nàng không thể chịu được thêm nữa, yêu long này dường như đang cố ý tra tấn nàng mỗi lần vào trong đều tìm chỗ thịt mềm mẫn cảm màđẩy.
Miệng tử cung bị cắm đến mềm nhũn, dâm thuỷ lênh láng khiến lân phiến dưới bụng yêu long ướt át bóng loáng, vô cùng dâm mỹ.
Khoái cảm càng thêm mãnh liệt, cơ thể Dung Khanh mềm oặt, toàn thân trắng noãn phủ một tầng hồng nhạt, làn da nhẵn nhụi dính một lớp mồ hôi, quyến rũ mê người.
Mặc dù Chúc Vưu ghét bỏ diện mạo Dung Khanh khó coi nhưng thật ra hắn mới chỉ nhìn lướt qua.
Dung Khanh sinh ra nước da trắng noãn, mắt ngọc mày ngài, môi như nhuộm phấn, rõ ràng là một tiểu mỹ nhân tuy không đẹp bằng long nữ Tây Hải cao quý nhưng ở nhân gian cũng là một nữ nhân tuyệt sắc.

Có lẽ Chúc Vưu bản tính vốn tính cao ngạo, xem nhẹ người thường cho nên mới cố ý hạ thấp Dung Khanh khiến nàng không dễ chịu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước mắt, vì động tình khuôn mặt nữ nhân lộ ra sự quyến rũ xinh đẹp, đuôi mắt đỏ ửng, mắt hạnh mơ màng cùng thân hình mềm mại trắng như tuyết khiến cho Chúc Vưu thoả mãn
Chỉ là nét mặt nhẫn nhịn chịu đựng trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng làm hắn có chút không vui, hắn thao khiến nàng không thoải mái sao?
Nếu thoải mái sao phải kiềm chế không kêu lên?
Chúc Vưu giơ móng vuốt lên kéo khuôn mặt của Dung Khanh lại, muốn dùng móng vuốt cạy mở đôi môi đỏ đang đóng chặt của nàng.
Nhưng móng vuốt của hắn không đủ linh hoạt, Dung Khanh rất quật cường bất luận thế nào cũng không chịu mở miệng.
Nhìn đôi môi đầy đặn hồng nhuận của nữ nhân, Chúc Vưu không suy nghĩ cúi đầu dùng cái lưỡi thô to liếm cánh môi mềm mại của nàng, đầu lưỡi vói vào cậy ra hàm răng đang nghiến chặt của nàng.
“Oa…” Dung Khanh mở miệng khóc lớn.
Nàng nghiêng mặt đi tránh né nụ hôn của Chúc Vưu, vừa khóc vừa mắng:”Đồ yêu long độc ác, ăn thịt người sống miệng đầy máu tanh, ghê tởm, ta không muốn hôn ngươi đâu.”
Vừa nghĩ đến yêu long hôn mình bằng cái miệng đã ăn thịt người thậm chí là thịt thú vật, khiến cổ họng Dung Khanh dâng lên một trận buồn nôn.
Ghê tởm.
Nữ nhân ngu ngốc này lại dám ngại hắn ghê tởm?
Chúc Vưu sắc mặt xanh mét, mắt xanh âm u gắt gao nhìn chằm chằm Dung Khanh, lộ ra sát khí nồng đậm muốn giết nàng lần nữa.

Hắn từng là bá chủ một phương, vạn yêu tôn thờ, cả đám nữ yêu tốn hết tâm tư muốn tiếp cận hắn nhưng chưa bao giờ hắn liếc nhìn một cái.
Người kiêu ngạo như hắn, chưa từng chịu qua loại vũ nhục như này.
Giận dữ cùng dục hỏa đan xen cùng một lúc khiến Chúc Vưu càng thêm nóng nảy, hắn bóp khuôn mặt nhỏ Dung Khanh, móng vuốt cố định chặt chẽ chiếc cằm nhỏ khiến nàng đối mặt với hắn.
Đã ngại hắn ghê tởm, vậy phải làm cho nàng cảm thấy đủ buồn nôn.
Chúc Vưu đưa đầu lưỡi đến bên miệng Dung Khanh, dùng lưỡi cậy mở hàm răng đóng chặt của nàng, ngang ngược xông vào cuốn lấy cái lưỡi thơm mền của nàng mút liếm thật mạnh.
Hắn mút đầu lưỡi của nàng, hút lấy dịch thể ngọt ngào trong miệng nàng, thậm chí đem nước miếng chính mình đưa qua ép nàng nuốt hết.
“Ụa...ụa…buông ra…không muốn ăn nước miếng của ngươi…buồn nôn.” Dung Khanh lắc đầu sắc mặt chán ghét, nhưng cằm đã bị ghì chặt không thể tránh né chỉ có thể bất lực mà khóc, mắt hạnh đỏ bừng tuôn ra những giọt lệ.
Nàng thật sự không muốn hôn yêu long, yêu long này chắc hẳn đã ăn qua đủ thứ huyết nhục ghê tởm, trong miệng còn có nhiều thứ bẩn thỉu.
Hai tay nàng bị trói, hai chân bị chặn, không thể nào thoát khỏi bị ép phải cùng hắn giao phối, thời khắc hắn vọt tới kia nàng đã chấp nhận số phận.
Thế nhưng trong lòng nàng hôn môi cùng nhục dục là bất đồng.
Đó là điều mà chỉ hai người yêu nhau mới có thể làm.

Nàng không muốn cùng một dã thú không hiểu tình cảm chỉ biết tiết dục hôn môi.
Hơn nữa, yêu long này hẳn là chưa từng súc miệng bao giờ vừa dơ vừa hôi, nghĩ tới đây Dung Khanh chán ghét đến buồn nôn.
______[Hết chương 12]_______






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương