Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh
-
Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết Nhi thật là mệt mỏi, khi cô tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, trong khoảng thời gian ngắn đã quên bản thân đang ở nơi nào. Trong phòng có hai cái giường, cái kia so với giường cô đang ngủ lớn hơn nhiều. Tuyết Nhi xuống giường đi đến cửa sổ sát đất, cảnh sắc bên ngoài cũng xa lạ, cô run sợ một lúc lâu sau đó mới nhớ đến nơi này là nhà Sở Dương và Sở Dạ, cô đã không còn ở phố Hoa Đào nữa, nơi này lại không có cha mẹ, Tiểu Ngọc, cũng không có chị Trân Châu.
“Tuyết Nhi, dậy rồi à?” Bạch Lan mở cửa tiến vào, đang nhìn Tuyết Nhi đi chân trần đứng trên mặt đất ngó ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng nói, Tuyết Nhi quay đầu lại, trong mắt còn vẻ mê mang.
“Tuyết Nhi, đói bụng không? Chị làm xong điểm tâm rồi.” Bạch Lan ánh mắt nhìn bốn phía, Dương thiếu gia quả nhiên một đêm chưa về, xem ra đứa thiểu năng này cũng không có nhiều sức hấp dẫn cho lắm, nhưng cô ta vẫn duy trì vẻ thân cận ngụy trang.
Tuyết Nhi thấy rõ người đến, cuối cùng hiểu ra tình cảnh hiện tại, “Uhm, hơi đói.”
“Vậy đi rửa mặt trước nhé. Rồi mới xuống dưới lầu ăn sáng, chị giúp em đến nhà bếp hâm nóng lại.”
“Cám ơn chị Bạch Lan.”
Ăn bát cháo gà thơm ngào ngạt, Tuyết Nhi tạm thời quên phiền não, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Bạch Lan ngồi bên cạnh, càng thêm tin tưởng đứa con gái này sẽ không gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, “Tuyết Nhi, em với cậu Hai làm sao mà quen nhau vậy?”
“Cậu Hai?”
“Chính là người ngày hôm qua bế em xuống dưới lầu ấy.” Bạch Lan giải thích.
“A, chị nói Dương thiếu gia?”
“Đúng.” Tuy rằng đối với việc Tuyết Nhi kêu thẳng tên Sở Dương rất bất mãn, nhưng tất cả các cô gái đến đây đều sẽ dính chặt lấy cậu ấy mà gọi “Dương” hoặc là “Dương thiếu gia”, cũng là thói quen thôi, dù sao giống nhau sẽ rất nhanh bị bỏ rơi.
Tuyết Nhi nỗ lực hồi tưởng, đầu tiên nhìn thấy hẳn là Sở Dạ, sau đó mới đến Sở Dương, “Uhm… Em vừa mở mắt, Dương thiếu gia liền… liền đã cùng em làm loại chuyện này.” Tuyết Nhi có chút thẹn thùng, chỉ có thẹn thùng mà thôi, cô không cảm thấy đây là chuyện xấu hổ không nên tùy tiện nói.
Đây là tình huống gì? Mở mắt liền làm loại chuyện này? Bạch Lan phân tích tình huống, Cậu Hai nhìn thấy Tuyết Nhi đang ngủ thì xơi cô ấy luôn? “Vậy làm sao em lại cùng anh ấy về đây?”
“Có thật nhiều thật nhiều người, Dương thiếu gia kéo em đi, nói chỉ cần em làm đồ chơi của anh ấy, anh ấy sẽ làm cho cha mẹ tới đón em về nhà.”
Hai câu trước Bạch Lan không làm sao hiểu nổi, nhưng câu sau thì hiểu rõ, cô gái này đúng là do cậu Hai lừa gạt mà có, Bạch Lan áp chế khiếp sợ trong lòng, tỉnh bơ không biến sắc, chẳng rõ nói cho Tuyết Nhi biết cô đã bị lừa sẽ xảy ra chuyện gì, ngẫm lại thì từ bỏ, nếu hai vị thiếu gia biết nhất định sẽ bị đuổi đi, so với mạo hiểm không bằng chờ đến khi Tuyết Nhi bị chán ghét, khẳng định sẽ là chuyện không tới vài ngày.
“Tuyết Nhi không thích cậu Hai sao?”
“Uhm… em không biết.” Tuyết Nhi khó xử nghĩ ngợi, ăn hết ngụm cháo cuối cùng, “Em no rồi.”
“Để đó đi, chị dọn dẹp.” Bạch Lan cố gắng sắm vai giả hình tượng ôn nhu.
“Em muốn đi ra ngoài nhìn xem, Dương thiếu gia nói em có thể đi trong vườn.” Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết rất đẹp, có thể nghe được tiếng bầy chim chóc khoan khoái hót kêu.
“Được, em đi đi.” Bạch Lan vốn dĩ cũng không tính toán sẽ trao đổi tình cảm gì nhiều với Tuyết Nhi, con nhóc đi rồi thì bản thân mình cũng vui vẻ thoải mái.
Tuyết Nhi chạy đến bên ngoài, hoa cỏ, cây cối, hồ nước, sân này so với sân nhà cô còn lớn hơn một chút, cô vội vàng nghĩ đến chỗ đi xem, ánh mắt thoáng nhìn bóng dáng ở gần bờ hồ, anh ta ngồi trên những tảng đá vây quanh hồ, đang ném thứ gì đó xuống nước, đúng là người đàn ông hôm qua cô nhìn thấy đang cắt sửa cành cây khi cô vừa mới đến đây.
Tuyết Nhi đến gần chút mới nhìn rõ anh ta cầm trong tay một ít bánh mì, chính là bóp nát ném vào trong hồ, một đám cá vàng màu sắc rực rỡ trên mặt nước bơi qua bơi lại, tranh nhau ăn thức ăn được ném xuống, Tuyết Nhi tò mò mở to hai mắt, đi đến bên cạnh người nọ, “Chào anh! Em tên Tuyết Nhi. Anh là ai?”
Tuyết Nhi thật là mệt mỏi, khi cô tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, trong khoảng thời gian ngắn đã quên bản thân đang ở nơi nào. Trong phòng có hai cái giường, cái kia so với giường cô đang ngủ lớn hơn nhiều. Tuyết Nhi xuống giường đi đến cửa sổ sát đất, cảnh sắc bên ngoài cũng xa lạ, cô run sợ một lúc lâu sau đó mới nhớ đến nơi này là nhà Sở Dương và Sở Dạ, cô đã không còn ở phố Hoa Đào nữa, nơi này lại không có cha mẹ, Tiểu Ngọc, cũng không có chị Trân Châu.
“Tuyết Nhi, dậy rồi à?” Bạch Lan mở cửa tiến vào, đang nhìn Tuyết Nhi đi chân trần đứng trên mặt đất ngó ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng nói, Tuyết Nhi quay đầu lại, trong mắt còn vẻ mê mang.
“Tuyết Nhi, đói bụng không? Chị làm xong điểm tâm rồi.” Bạch Lan ánh mắt nhìn bốn phía, Dương thiếu gia quả nhiên một đêm chưa về, xem ra đứa thiểu năng này cũng không có nhiều sức hấp dẫn cho lắm, nhưng cô ta vẫn duy trì vẻ thân cận ngụy trang.
Tuyết Nhi thấy rõ người đến, cuối cùng hiểu ra tình cảnh hiện tại, “Uhm, hơi đói.”
“Vậy đi rửa mặt trước nhé. Rồi mới xuống dưới lầu ăn sáng, chị giúp em đến nhà bếp hâm nóng lại.”
“Cám ơn chị Bạch Lan.”
Ăn bát cháo gà thơm ngào ngạt, Tuyết Nhi tạm thời quên phiền não, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Bạch Lan ngồi bên cạnh, càng thêm tin tưởng đứa con gái này sẽ không gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, “Tuyết Nhi, em với cậu Hai làm sao mà quen nhau vậy?”
“Cậu Hai?”
“Chính là người ngày hôm qua bế em xuống dưới lầu ấy.” Bạch Lan giải thích.
“A, chị nói Dương thiếu gia?”
“Đúng.” Tuy rằng đối với việc Tuyết Nhi kêu thẳng tên Sở Dương rất bất mãn, nhưng tất cả các cô gái đến đây đều sẽ dính chặt lấy cậu ấy mà gọi “Dương” hoặc là “Dương thiếu gia”, cũng là thói quen thôi, dù sao giống nhau sẽ rất nhanh bị bỏ rơi.
Tuyết Nhi nỗ lực hồi tưởng, đầu tiên nhìn thấy hẳn là Sở Dạ, sau đó mới đến Sở Dương, “Uhm… Em vừa mở mắt, Dương thiếu gia liền… liền đã cùng em làm loại chuyện này.” Tuyết Nhi có chút thẹn thùng, chỉ có thẹn thùng mà thôi, cô không cảm thấy đây là chuyện xấu hổ không nên tùy tiện nói.
Đây là tình huống gì? Mở mắt liền làm loại chuyện này? Bạch Lan phân tích tình huống, Cậu Hai nhìn thấy Tuyết Nhi đang ngủ thì xơi cô ấy luôn? “Vậy làm sao em lại cùng anh ấy về đây?”
“Có thật nhiều thật nhiều người, Dương thiếu gia kéo em đi, nói chỉ cần em làm đồ chơi của anh ấy, anh ấy sẽ làm cho cha mẹ tới đón em về nhà.”
Hai câu trước Bạch Lan không làm sao hiểu nổi, nhưng câu sau thì hiểu rõ, cô gái này đúng là do cậu Hai lừa gạt mà có, Bạch Lan áp chế khiếp sợ trong lòng, tỉnh bơ không biến sắc, chẳng rõ nói cho Tuyết Nhi biết cô đã bị lừa sẽ xảy ra chuyện gì, ngẫm lại thì từ bỏ, nếu hai vị thiếu gia biết nhất định sẽ bị đuổi đi, so với mạo hiểm không bằng chờ đến khi Tuyết Nhi bị chán ghét, khẳng định sẽ là chuyện không tới vài ngày.
“Tuyết Nhi không thích cậu Hai sao?”
“Uhm… em không biết.” Tuyết Nhi khó xử nghĩ ngợi, ăn hết ngụm cháo cuối cùng, “Em no rồi.”
“Để đó đi, chị dọn dẹp.” Bạch Lan cố gắng sắm vai giả hình tượng ôn nhu.
“Em muốn đi ra ngoài nhìn xem, Dương thiếu gia nói em có thể đi trong vườn.” Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết rất đẹp, có thể nghe được tiếng bầy chim chóc khoan khoái hót kêu.
“Được, em đi đi.” Bạch Lan vốn dĩ cũng không tính toán sẽ trao đổi tình cảm gì nhiều với Tuyết Nhi, con nhóc đi rồi thì bản thân mình cũng vui vẻ thoải mái.
Tuyết Nhi chạy đến bên ngoài, hoa cỏ, cây cối, hồ nước, sân này so với sân nhà cô còn lớn hơn một chút, cô vội vàng nghĩ đến chỗ đi xem, ánh mắt thoáng nhìn bóng dáng ở gần bờ hồ, anh ta ngồi trên những tảng đá vây quanh hồ, đang ném thứ gì đó xuống nước, đúng là người đàn ông hôm qua cô nhìn thấy đang cắt sửa cành cây khi cô vừa mới đến đây.
Tuyết Nhi đến gần chút mới nhìn rõ anh ta cầm trong tay một ít bánh mì, chính là bóp nát ném vào trong hồ, một đám cá vàng màu sắc rực rỡ trên mặt nước bơi qua bơi lại, tranh nhau ăn thức ăn được ném xuống, Tuyết Nhi tò mò mở to hai mắt, đi đến bên cạnh người nọ, “Chào anh! Em tên Tuyết Nhi. Anh là ai?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook