[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?
-
Chương 100: Hai tháng qua
Các cụ ngày xưa có câu nói gì ý nhỉ? À, đúng rồi! Thời gian trôi nhanh tựa như phép màu.
Và đối với Tử Dạ và Lãng Du thì việc hai người được vào Black quả thực là một phép màu kỳ diệu. Vậy nên đảo mắt cái đã thấm thoát trôi qua hai tháng kể từ lúc hai người nhận được thông báo đó rồi.
Thật nhanh.
Và nếu đúng theo lịch trình thì sau hai tháng này, cậu cùng Lãng Du và Black đã học xong phần vũ đạo và giai điệu bài hát rồi.
Thế nên lúc này, trên tầng cao nhất của công ty đào tạo nghệ sĩ cao cấp The Star, trong một căn phòng lát gỗ rộng rãi có bốn người con trai đang chăm chỉ luyện tập vũ đạo, thi thoảng còn có tiếng nhắc nhở của giáo viên.
Đúng là đã học xong vũ đạo rồi đấy nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là được, họ lúc nào cũng phải luyện tập đi luyện tập lại để đến bao giờ nhuần nhuyễn mới thôi. Xong lại có những lúc những thầy cô vũ đạo nghĩ ra động tác nào khác phù hợp hơn thì sẽ ngay lập tức thay đổi. Vậy nên không thể nghỉ ngơi được!
Mà trong hai tháng qua, vấn đề MV cũng đã được giải quyết, địa điểm quay và nội dung cũng đã OK. Chỉ có điều là bên ý tưởng nói tại sao không làm hai MV? Thế là mọi người liền phân vân rồi làm theo ý tưởng đó. Lạc Thần và Vương Hàn cùng những người sáng tác nhạc khác lại bắt tay vào sáng tác bài hát nữa, bên vũ đạo cũng lại cắm cúi nghiên cứu vũ đạo mới. Chỉ có cậu và Lãng Du là thảnh thơi không có việc gì làm mà chăm chỉ luyện tập mà thôi.
Cuối cùng sau hai tháng, hai bài hát mang tên ‘Catch me now’ và ‘My sweet things’ đã hoàn thành, vũ đạo cũng đã xong, địa điểm quay của cả hai MV cũng được duyệt rồi.
Và để ‘thả thính’ với toàn bộ cộng đồng fans của Black cũng như cộng đồng âm nhạc thế giới thì công ty quyết định sẽ chụp một đống ảnh và quay tám teaser, mỗi người hai teaser-1 của ‘Catch me now’, 1 của ‘My sweet things’. Lạc Thần sẽ là quay ở sòng bài và rừng thông, Vương Hàn là ở công viên bỏ hoang và bãi biển. Tiểu Dạ là dạ hội hóa trang và khu vui chơi, Lãng Du là sa mạc và nhà bếp.
Còn về hai bài hát thì ‘Catch me now’ là bài hát với giai điệu, âm nhạc và vũ đạo rất mạnh mẽ đầy quyến rũ và thu hút. Nội dung MV sẽ là cảnh Lạc Thần đang chơi ở sòng bài thì bị những người mặc áo đen nào đó đuổi theo. Thần bỏ chạy, chạy qua công viên bỏ hoang, qua dạ hội, qua sa mạc. Qua mỗi một nơi là kéo theo mỗi người bọn họ. Đến khi chạy mệt rồi, quay đầu lại mới phát hiện ra là họ đã chạy tới tận cùng Trái đất.
Còn bài hát ‘My sweet things’ thì lại là giai điệu cùng vũ đạo nhẹ nhàng uyển chuyển với những màu sắc trong sáng tươi mát. Cả bài hát sẽ có những đoạn quay vũ đạo xen lẫn với cảnh 4 người đi chơi với nhau ở bãi biển, rừng thông, nhà bếp và khu vui chơi.
Thật ra thì lúc đầu công ty định cho quay những cảnh 4 thành viên của Black hẹn hò đầy lãng mạn với 4A để làm MV cho ‘My sweet things’ nhưng lại thôi. Bởi vì từ trước đến nay Black chưa hề có MV nào có con gái cả, nếu có thì cũng chỉ là ‘quần chúng’ thôi. Mà bây giờ Black cũng được coi như nhóm nhạc quốc dân với lượng fans khủng nên sẽ càng không có nữ chính trong đó.
Tử Dạ thầm đoán chắc do công t sợ khi fans nhìn thấy những cảnh quay lãng mạn đó thì khóc thét lên mất.
Và còn có một điều làm mọi người trên công ty trên dưới đều băn khoăn suy nghĩ, rằng liệu có nên đổi tên cho Black hay không? Và nếu có thì đổi thành tên gì?
Vấn đề đó đã làm công ty phải suy nghĩ suốt hơn tháng nay rồi mà vẫn chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Mà thôi, đổi tên hay không là do phía công ty quyết định, bọn họ đâu có ý kiến gì.
Cái quan trọng đáng tuyệt vời hơn cái tên đó chính là sau hai tháng này thì bốn người sẽ được thoải mái xả hơi trong một ngày, tha hồ vui chơi, muốn làm gì cũng được!!!
Nghĩ thôi mà cũng thấy ‘phởn’ rồi.
“Ok, ok, so good! Very good! Mọi người nghỉ ngơi chút đi.”.
Oa, cuối cùng cũng xong, mệt quá đi mất! Từ sáng đến giờ họ đã phải tập đi tập lại hai bài này đến 4, 5 lần rồi. ‘My sweet things’ thì còn đỡ nhưng ‘Catch me now’ thật sự không thể gánh nổi mà.
Tử Dạ vừa nghĩ vừa đổ kềnh ra sàn gỗ mát lạnh.
“Oh! Mr Dean, thầy speak tiếng bản địa good rồi đấy.”. Lãng Du vừa tập xong mà vẫn rất còn xung sức nên chạy đến nói chuyện với thầy vũ đạo đẹp trai nhưng đầy tài năng khi chỉ mới gần 30 tuổi vừa mới chuyển đến kia.
Thầy Dean thấy Lãng Du không ngại vì mình là thầy giáo mà chạy đến nói chuyện với thì sảng khoái cười cười gãi gãi mái tóc vàng óng tự nhiên của mình. “Haha.”. Sau đó thầy im lặng như để nghĩ xem sẽ nói từ gì vậy. “…Cảm ơn?”.
“Yes! Yes! So good!!!”. Lãng Du nghe thầy nói vậy thì cười lớn nhảy lên quàng vai thầy. Thầy Dean cũng không ngại mà cười lớn.
Sau đó hai người họ còn vui vẻ rủ chạy đi xuống nhà ăn mua nước.
Nhìn hai người họ như vậy thì Tử Dạ chỉ biết nằm bò ra than thở, thầy Dean thì không sao nhưng Lãng Du sao lại sung sức như vậy cơ chứ? Cậu thì mệt chết rồi đây này.
“Dạ, đứng dậy đi, vừa hoạt động mạnh xong đừng nằm như thế, không tốt đâu.”. À, không chỉ Lãng Du đâu, còn có Lạc Thần và Vương Hàn đang đứng nhìn cậu nằm ngửa trên sàn này nữa.
“Không đâu, em mệt lắm!”. Nhìn bàn tay thon dài của Lạc Thần đang vươn ra định kéo cậu dậy thì cậu liền nhõng nhéo mà lăn một vòng ra chỗ khác.
Biết là không tốt thật nhưng cậu không thích dậy chút nào.
“Ô hô, Cừu Ngốc tiến hóa rồi, biết không nghe lời rồi.”. Vương Hàn nhìn cậu lăn lăn như vậy thì cười nhăn nhở.
“Cái gì mà tiến hóa! Có mà anh tiến hóa ý!”. Tên này đáng ghét mà, bao nhiêu tháng ở cùng nhau rồi mà hắn vẫn không chịu gọi cậu bằng tên bình thường mà cứ một Cừu Ngốc hai Cừu Ngốc. Hừ, tên Sói Hoang ngu ngốc!
“Không phải sao? Mọi lần cậu nghe lời Lạc Thần lắm cơ mà?”. Hay là do Lạc Thần thường ngày chiều nhóc này quá làm nhóc sinh hư thành ra bây giờ như vầy?
“Nhưng mà tôi đang mệt, không đứng dậy nổi.”. Mệt thành cái dạng này rồi thì dù cậu có ngoan đến đâu cũng không nghe lời được mà. Anh Thần, em xin lỗi! Hxhx!!!
Vương Hàn nghe cậu nói như vậy thì như nhận được câu trả lời rất chi là thỏa mãn nào đó mà ngồi xuống, mặt tiến về phía cậu, trên môi là nụ cười rất chi là… biến thái. “Vậy có cần anh đây giúp không?”.
Sống cùng nhau bao lâu rồi nên tất nhiên Tử Dạ sẽ cảm thấy sắp có biến, vậy nên cậu vội vội vàng vàng định đứng dậy. Ai ngờ người còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Vương Hàn kéo lại rồi đè ra sàn cù lét
“Á! Haha… tên đểu nhà anh! Ahaha… buông tôi ra… aaa!!!”. Tiểu Dạ bị ‘tấn công’ bất ngờ mà lăn lộn ra sàn cười không thấy Tổ Quốc. Vương Hàn thì cũng chẳng kém, hắn cười rất đê tiện, vừa đè cậu vừa cù cậu.
Ôi, Tiểu Dạ, hãy đầu hàng đi, cậu không thắng nổi hắn đâu.
Nhìn hai tên nhóc đang lăn đi lăn lại trên sàn nhà thì Lạc Thần chỉ biết thở dài rồi lại nhàn nhạt cười nhẹ. Rồi đến khi nhìn thấy Tử Dạ sắp ‘hy sinh’ rồi thì Lạc Thần mới đến gần ngăn cản. “Thôi, cậu tha cho em ấy đi. Mau, xuống phòng Lạc Hy.”.
Tử Dạ được ‘giải phóng’ thì sung sướng chạy ra sau Lạc Thần, tránh xa khỏi móng vuốt của Vương Hàn.
“Xuống đó làm gì ạ?”. Cậu vừa làm mặt quỷ với Vương Hàn vừa nhìn Lạc Thần.
“À, Hy nói hiếm lắm mới có ngày nghỉ như ngày mai nên muốn rủ chúng ta đi chơi.”. Lạc Thần nhẹ nói rồi vươn tay vuốt lại mấy sợ tóc rối của Tử Dạ.
Tử Dạ thì đã quen rồi nên không phản kháng mà vẫn ngơ ngác hỏi. “Đi chơi ạ? Đi đâu ạ?”.
“Anh không biết, em ấy bảo xuống đó rồi cùng bàn bạc.”.
“Tại sao không phải là con bé lên phòng chúng ta mà là chúng ta xuống phòng con bé?”. Vương Hàn lúc này đang ngồi dưới sàn, ngước mắt lên hỏi.
“Khổ lắm, như nào chẳng xong.”. Nói rồi Thần cùng Tử Dạ đi ra cửa. Vương Hàn không thể để mình ở lại một mình mà cũng đứng dậy chạy theo.
Và đối với Tử Dạ và Lãng Du thì việc hai người được vào Black quả thực là một phép màu kỳ diệu. Vậy nên đảo mắt cái đã thấm thoát trôi qua hai tháng kể từ lúc hai người nhận được thông báo đó rồi.
Thật nhanh.
Và nếu đúng theo lịch trình thì sau hai tháng này, cậu cùng Lãng Du và Black đã học xong phần vũ đạo và giai điệu bài hát rồi.
Thế nên lúc này, trên tầng cao nhất của công ty đào tạo nghệ sĩ cao cấp The Star, trong một căn phòng lát gỗ rộng rãi có bốn người con trai đang chăm chỉ luyện tập vũ đạo, thi thoảng còn có tiếng nhắc nhở của giáo viên.
Đúng là đã học xong vũ đạo rồi đấy nhưng cũng không thể vì thế mà lơ là được, họ lúc nào cũng phải luyện tập đi luyện tập lại để đến bao giờ nhuần nhuyễn mới thôi. Xong lại có những lúc những thầy cô vũ đạo nghĩ ra động tác nào khác phù hợp hơn thì sẽ ngay lập tức thay đổi. Vậy nên không thể nghỉ ngơi được!
Mà trong hai tháng qua, vấn đề MV cũng đã được giải quyết, địa điểm quay và nội dung cũng đã OK. Chỉ có điều là bên ý tưởng nói tại sao không làm hai MV? Thế là mọi người liền phân vân rồi làm theo ý tưởng đó. Lạc Thần và Vương Hàn cùng những người sáng tác nhạc khác lại bắt tay vào sáng tác bài hát nữa, bên vũ đạo cũng lại cắm cúi nghiên cứu vũ đạo mới. Chỉ có cậu và Lãng Du là thảnh thơi không có việc gì làm mà chăm chỉ luyện tập mà thôi.
Cuối cùng sau hai tháng, hai bài hát mang tên ‘Catch me now’ và ‘My sweet things’ đã hoàn thành, vũ đạo cũng đã xong, địa điểm quay của cả hai MV cũng được duyệt rồi.
Và để ‘thả thính’ với toàn bộ cộng đồng fans của Black cũng như cộng đồng âm nhạc thế giới thì công ty quyết định sẽ chụp một đống ảnh và quay tám teaser, mỗi người hai teaser-1 của ‘Catch me now’, 1 của ‘My sweet things’. Lạc Thần sẽ là quay ở sòng bài và rừng thông, Vương Hàn là ở công viên bỏ hoang và bãi biển. Tiểu Dạ là dạ hội hóa trang và khu vui chơi, Lãng Du là sa mạc và nhà bếp.
Còn về hai bài hát thì ‘Catch me now’ là bài hát với giai điệu, âm nhạc và vũ đạo rất mạnh mẽ đầy quyến rũ và thu hút. Nội dung MV sẽ là cảnh Lạc Thần đang chơi ở sòng bài thì bị những người mặc áo đen nào đó đuổi theo. Thần bỏ chạy, chạy qua công viên bỏ hoang, qua dạ hội, qua sa mạc. Qua mỗi một nơi là kéo theo mỗi người bọn họ. Đến khi chạy mệt rồi, quay đầu lại mới phát hiện ra là họ đã chạy tới tận cùng Trái đất.
Còn bài hát ‘My sweet things’ thì lại là giai điệu cùng vũ đạo nhẹ nhàng uyển chuyển với những màu sắc trong sáng tươi mát. Cả bài hát sẽ có những đoạn quay vũ đạo xen lẫn với cảnh 4 người đi chơi với nhau ở bãi biển, rừng thông, nhà bếp và khu vui chơi.
Thật ra thì lúc đầu công ty định cho quay những cảnh 4 thành viên của Black hẹn hò đầy lãng mạn với 4A để làm MV cho ‘My sweet things’ nhưng lại thôi. Bởi vì từ trước đến nay Black chưa hề có MV nào có con gái cả, nếu có thì cũng chỉ là ‘quần chúng’ thôi. Mà bây giờ Black cũng được coi như nhóm nhạc quốc dân với lượng fans khủng nên sẽ càng không có nữ chính trong đó.
Tử Dạ thầm đoán chắc do công t sợ khi fans nhìn thấy những cảnh quay lãng mạn đó thì khóc thét lên mất.
Và còn có một điều làm mọi người trên công ty trên dưới đều băn khoăn suy nghĩ, rằng liệu có nên đổi tên cho Black hay không? Và nếu có thì đổi thành tên gì?
Vấn đề đó đã làm công ty phải suy nghĩ suốt hơn tháng nay rồi mà vẫn chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Mà thôi, đổi tên hay không là do phía công ty quyết định, bọn họ đâu có ý kiến gì.
Cái quan trọng đáng tuyệt vời hơn cái tên đó chính là sau hai tháng này thì bốn người sẽ được thoải mái xả hơi trong một ngày, tha hồ vui chơi, muốn làm gì cũng được!!!
Nghĩ thôi mà cũng thấy ‘phởn’ rồi.
“Ok, ok, so good! Very good! Mọi người nghỉ ngơi chút đi.”.
Oa, cuối cùng cũng xong, mệt quá đi mất! Từ sáng đến giờ họ đã phải tập đi tập lại hai bài này đến 4, 5 lần rồi. ‘My sweet things’ thì còn đỡ nhưng ‘Catch me now’ thật sự không thể gánh nổi mà.
Tử Dạ vừa nghĩ vừa đổ kềnh ra sàn gỗ mát lạnh.
“Oh! Mr Dean, thầy speak tiếng bản địa good rồi đấy.”. Lãng Du vừa tập xong mà vẫn rất còn xung sức nên chạy đến nói chuyện với thầy vũ đạo đẹp trai nhưng đầy tài năng khi chỉ mới gần 30 tuổi vừa mới chuyển đến kia.
Thầy Dean thấy Lãng Du không ngại vì mình là thầy giáo mà chạy đến nói chuyện với thì sảng khoái cười cười gãi gãi mái tóc vàng óng tự nhiên của mình. “Haha.”. Sau đó thầy im lặng như để nghĩ xem sẽ nói từ gì vậy. “…Cảm ơn?”.
“Yes! Yes! So good!!!”. Lãng Du nghe thầy nói vậy thì cười lớn nhảy lên quàng vai thầy. Thầy Dean cũng không ngại mà cười lớn.
Sau đó hai người họ còn vui vẻ rủ chạy đi xuống nhà ăn mua nước.
Nhìn hai người họ như vậy thì Tử Dạ chỉ biết nằm bò ra than thở, thầy Dean thì không sao nhưng Lãng Du sao lại sung sức như vậy cơ chứ? Cậu thì mệt chết rồi đây này.
“Dạ, đứng dậy đi, vừa hoạt động mạnh xong đừng nằm như thế, không tốt đâu.”. À, không chỉ Lãng Du đâu, còn có Lạc Thần và Vương Hàn đang đứng nhìn cậu nằm ngửa trên sàn này nữa.
“Không đâu, em mệt lắm!”. Nhìn bàn tay thon dài của Lạc Thần đang vươn ra định kéo cậu dậy thì cậu liền nhõng nhéo mà lăn một vòng ra chỗ khác.
Biết là không tốt thật nhưng cậu không thích dậy chút nào.
“Ô hô, Cừu Ngốc tiến hóa rồi, biết không nghe lời rồi.”. Vương Hàn nhìn cậu lăn lăn như vậy thì cười nhăn nhở.
“Cái gì mà tiến hóa! Có mà anh tiến hóa ý!”. Tên này đáng ghét mà, bao nhiêu tháng ở cùng nhau rồi mà hắn vẫn không chịu gọi cậu bằng tên bình thường mà cứ một Cừu Ngốc hai Cừu Ngốc. Hừ, tên Sói Hoang ngu ngốc!
“Không phải sao? Mọi lần cậu nghe lời Lạc Thần lắm cơ mà?”. Hay là do Lạc Thần thường ngày chiều nhóc này quá làm nhóc sinh hư thành ra bây giờ như vầy?
“Nhưng mà tôi đang mệt, không đứng dậy nổi.”. Mệt thành cái dạng này rồi thì dù cậu có ngoan đến đâu cũng không nghe lời được mà. Anh Thần, em xin lỗi! Hxhx!!!
Vương Hàn nghe cậu nói như vậy thì như nhận được câu trả lời rất chi là thỏa mãn nào đó mà ngồi xuống, mặt tiến về phía cậu, trên môi là nụ cười rất chi là… biến thái. “Vậy có cần anh đây giúp không?”.
Sống cùng nhau bao lâu rồi nên tất nhiên Tử Dạ sẽ cảm thấy sắp có biến, vậy nên cậu vội vội vàng vàng định đứng dậy. Ai ngờ người còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Vương Hàn kéo lại rồi đè ra sàn cù lét
“Á! Haha… tên đểu nhà anh! Ahaha… buông tôi ra… aaa!!!”. Tiểu Dạ bị ‘tấn công’ bất ngờ mà lăn lộn ra sàn cười không thấy Tổ Quốc. Vương Hàn thì cũng chẳng kém, hắn cười rất đê tiện, vừa đè cậu vừa cù cậu.
Ôi, Tiểu Dạ, hãy đầu hàng đi, cậu không thắng nổi hắn đâu.
Nhìn hai tên nhóc đang lăn đi lăn lại trên sàn nhà thì Lạc Thần chỉ biết thở dài rồi lại nhàn nhạt cười nhẹ. Rồi đến khi nhìn thấy Tử Dạ sắp ‘hy sinh’ rồi thì Lạc Thần mới đến gần ngăn cản. “Thôi, cậu tha cho em ấy đi. Mau, xuống phòng Lạc Hy.”.
Tử Dạ được ‘giải phóng’ thì sung sướng chạy ra sau Lạc Thần, tránh xa khỏi móng vuốt của Vương Hàn.
“Xuống đó làm gì ạ?”. Cậu vừa làm mặt quỷ với Vương Hàn vừa nhìn Lạc Thần.
“À, Hy nói hiếm lắm mới có ngày nghỉ như ngày mai nên muốn rủ chúng ta đi chơi.”. Lạc Thần nhẹ nói rồi vươn tay vuốt lại mấy sợ tóc rối của Tử Dạ.
Tử Dạ thì đã quen rồi nên không phản kháng mà vẫn ngơ ngác hỏi. “Đi chơi ạ? Đi đâu ạ?”.
“Anh không biết, em ấy bảo xuống đó rồi cùng bàn bạc.”.
“Tại sao không phải là con bé lên phòng chúng ta mà là chúng ta xuống phòng con bé?”. Vương Hàn lúc này đang ngồi dưới sàn, ngước mắt lên hỏi.
“Khổ lắm, như nào chẳng xong.”. Nói rồi Thần cùng Tử Dạ đi ra cửa. Vương Hàn không thể để mình ở lại một mình mà cũng đứng dậy chạy theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook