Chương 3: Lần đầu tiên cao trào phun nước

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: 27/10/2022

------------

Diệp Nhất Sâm hoảng hốt, Lâm Dã nói cậu chảy nước?

Diệp Nhất Sâm không rõ: "Gì cơ?"

"Cậu xem này." Lâm Dã quệt lấy nước lồn đưa đến, trước ánh mắt kinh ngạc của cậu, đưa xuống mũi ngửi thử: "Ha, dâm đãng."

Diệp Nhất Sâm xấu hổ, toàn thân đỏ bừng, môi mấp máy, không nói nên được dù chỉ một lời phản bác.

Lâm Dã không nhịn được cười, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm, liếm sạch sợi chỉ bạc vào miệng.

Nước của Diệp Nhất Sâm thật sạch sẽ, không hề có một chút hương vị nào, không biết có phải ảo giác không, khi nếm vào miệng còn có vị ngọt nhè nhẹ. Có điều hắn chỉ muốn nhìn bộ dáng Diệp Nhất Sâm bị mình trêu đùa đến đáng thương.

Quả nhiên khi Diệp Nhất Sâm thấy hắn ăn đồ vật của mình, cắn môi, nước mắt rơi ác hơn: "Cậu... Cậu đủ chưa vậy?"

Cậu âm thầm dịch xuống khỏi người Lâm Dã.

"Chưa kết thúc đâu." Một bàn tay Lâm Dã ôm lấy eo cậu, trực tiếp ném lên trên giường. Khi Diệp Nhất Sâm chưa kịp phản ứng, lại lần nữa mở hai chân cậu ra, quỳ gối giữa hai chân tiếp tục nghiên cứu lồn cậu.

"Lâm Dã... Ưm!" Hạt đậu nhỏ một lần nữa bị ấn vào, eo Diệp Nhất Sâm hết bắn lên lại rơi xuống.

"Thoải mái không?" Lâm Dã thấy cậu phản ứng lớn như vậy, trong lòng cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Xem ra lần đầu tiên hắn làm không tồi? Quả không uổng công xem mấy cái phim heo lúc trước.

Hắn thường xuyên chơi bóng, lòng bàn tay có một tầng vết chai dày. Lòng bàn tay thô ráp cọ xát trên âm đế non mềm, kích thích khiến nước lồn chảy ra càng nhiều.

Lâm Dã lấy nước dâm bôi trơn, ngón trỏ cùng ngón giữa từ hai sườn âm đế nhanh chóng day qua day lại.

"A a a... Đừng như vậy, thật kỳ quái... á~ --" Diệp Nhất Sâm không kìm được mà rên rỉ ra tiếng. Tiếng rên mềm mại phát ra khiến chính cậu nghe xong đều đỏ mặt. Thấy Lâm Dã có chút kinh ngạc nhìn mình, cậu lập tức cắn chặt môi không muốn tiết lộ một âm thanh nào nữa.

"Bé dâm." Lâm Dã buồn cười mắng: "Trước kia không nhìn ra cậu dâm như vậy, trời sinh thiếu chịch có phải không?"

"Tớ không phải sh... a ~" Âm đế bị nhéo, âm cuối ngay lập tức biến đổi, ngọt nị khiến người ta nóng lên.


"Còn nói không phải."

Diệp Nhất Sâm không muốn lên tiếng nữa, nức nở hít mũi, chớp đôi mắt ngập nước vừa đáng thương lại quật cường nhìn Lâm Dã.

Lâm Dã liếm đôi môi khô ráo, trong lòng liên tục mắng, tay càng ra sức bóp âm đế. Hắn để lòng bàn tay dính nước, mạnh mẽ xoa miệng lồn.

"Ưm--" Diệp Nhất Sâm làm sao chịu nổi chọc ghẹo điên cuồng như vậy?

Khoái cảm như hồng thủy đánh úp lại, hàm răng cắn chặt, đầu lưỡi hé mở, khóc nức nở kêu, "Không cần... aa... thật nhanh!! Nhẹ một chút... Ưm... a -- chịu không nổi, chịu không nổi, tớ muốn..."

Vốn dĩ Lâm Dã nghe cậu khóc có chút mềm lòng, nhưng vừa thấy hai mắt cậu mê ly liền biết mình làm không sai. Bàn tay xoa nắn nước dâm, tiếng vang òm ọp đều bị tiếng rên dâm đãng của Diệp Nhất Sâm bao phủ.

Trước đối xử như vũ bão, eo Diệp Nhất Sâm lộ ra độ cung cực hạn, cuối cùng phát ra một tiếng kêu cao vút: "A a a --"

Tay Lâm Dã bị một dòng nước ấm xối ướt.

-- Diệp Nhất Sâm cao trào.

Eo nhỏ theo khoái cảm đáng sợ rời đi đập mạnh trở lại giường đệm, hai tròng mắt thất thần, há mồm thở dốc, dư vị còn lưu lại trong thân thể.

"Dùng âm đế có thể phun nước, chính cậu cũng tự sướng không ít nhỉ?" Lâm Dã nhìn bàn tay ướt đến rối tinh rối mù cũng không chê, liếm láp.

Đại não Diệp Nhất Sâm giờ phút này bị chỗ trống chiếm cứ, không nghe rõ: "Cái, cái gì?"

"Tôi nói --" Lâm Dã cười cúi xuống, bôi dâm dịch trên tay lên môi Diệp Nhất Sâm: "Phun nước dễ dàng như vậy, cậu thường xuyên lén lút tự an ủi phải không?"

"Tớ không có!" Diệp Nhất Sâm đẩy hắn ra, định ngồi dậy, eo lại không có lực khiến cậu suýt chút nữa ngã xuống, cuống quít bắt lấy quần áo Lâm Dã.

"Không có sức?" Lâm Dã hài hước cười.

Sau khi khoái cảm rút đi, cảm giác thẹn lại trở về, Diệp Nhất Sâm cũng không dám hồi tưởng mình mới vừa rồi kêu dâm đãng như thế nào khi bị người khác dùng tay để cao trào, chỉ hận không thể trốn đi ngay lập tức.

Tại sao mình lại như vậy? Tại sao không khống chế được chính mình?

Cậu không dám phát cáu với Lâm Dã, chỉ có thể chuyển dời tức giận đến trên người mình, mắng thân thể của mình không biết xấu hổ.

Lâm Dã không nghe thấy phản hồi, cúi đầu lại thấy người này yên lặng khóc: "Khóc cái gì?"

Diệp Nhất Sâm không nói lời nào, xoay đầu, cắn môi trắng bệch.

"Đừng khóc." Lâm Dã nắm lấy cằm cậu, bàn tay lau đi nước mắt: "Tôi chưa thấy người nào thích khóc như cậu đâu."


Ngữ khí hắn vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch, Diệp Nhất Sâm kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại. Đối diện với ánh mắt ôn nhu của Lâm Dã, tâm tình cậu trở nên phức tạp một chút.

"Được rồi." Lâm Dã căn bản không ý thức được biến hóa của mình, động tác mềm nhẹ tách môi Diệp Nhất Sâm ra để cậu không cắn môi: "Để tôi nhìn lại vết thương trên mông."

Diệp Nhất Sâm: "..."

Người này và người buổi sáng đá ghế cậu cùng là một à?

Khi Diệp Nhất Sâm đi vào cõi thần tiên, Lâm Dã không chỉ dùng khăn giấy chà lau sạch sẽ mà còn bôi thuốc cho cậu, xoa nhẹ một hồi: "Xong rồi."

Toàn bộ quá trình Diệp Nhất Sâm trầm mặc tùy hắn hành động, không nói gì.

Lâm Dã bôi thuốc xong, nhìn cậu ngốc ngốc ngoan ngoãn nằm trên giường, có chút buồn cười: "Làm sao vậy? Sướng không nói nên lời?"

Hắn đánh mông Diệp Nhất Sâm một phát: "Tôi lại sờ cho cậu lần nữa?"

Diệp Nhất Sâm giống như bị điện giật, đột nhiên ngồi dậy, mặc quần vào.

Lâm Dã nhìn động tác nhanh nhẹn như phòng sắc lang của cậu liền có chút không vui: "Ha, tôi đây hầu hạ cậu một hồi, cậu sướng xong liền không nhận người đúng không? Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, bây giờ tôi muốn đòi lại."

Diệp Nhất Sâm kinh sợ nhìn hắn.

"Hiện tại không sờ cậu." Lâm Dã nói xong, đi ra mở cửa cho bạn cùng phòng.

Hai người bạn cùng phòng nhìn hắn, lại nhìn người ngồi ở trên giường không nói một lời - Diệp Nhất Sâm: "Anh Lâm, làm sao vậy?"

"Không phải chuyện của mày." Lâm Dã trừng hắn.

"Ồ..."

Lâm Dã liếc về hướng Diệp Nhất Sâm, khóe miệng câu lên.

Hai bạn cùng phòng kề tai nói nhỏ: "Anh Lâm sao lại thế này, quá kỳ quái, lúc thì cười, lúc lại cáu?"

Lâm Dã nghe bọn họ nói nhỏ cũng không tức giận, vuốt cằm trầm tư.

Chính hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, vui buồn thất thường như bệnh nhân tâm thần.




Ký túc xá lúc nghỉ trưa thật an tĩnh, bạn cùng phòng đều ngủ nhưng Diệp Nhất Sâm nằm ở trên giường lại không ngủ được.

Chuyện hoang đường vừa mới xảy ra quả thực như là đang nằm mơ, nhưng lồn vẫn sưng đỏ, vừa cọ xát một chút liền đau nhức, còn có dâm dịch dính ướt quần lót đã chứng minh tất cả.

Những chi tiết này đều nói cho Diệp Nhất Sâm biết tất cả đều là sự thật.

Diệp Nhất Sâm càng nghĩ càng thấy nóng, dường như cảm giác kỳ quái đều lan tràn từ nơi đó. Cậu không muốn đối mặt với mình như vậy, chôn mặt vào gối đầu trộm khóc một hồi.

Khóc xong, cậu nghiêng đầu về phía giường đối diện của Lâm Dã. Thấy đối phương hình như ngủ rồi, cậu xuống giường lặng yên không một tiếng động nhét đồ vật vào túi quần, sau đó chạy ra khỏi ký túc xá.

Thời gian nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc, toàn bộ vườn trường đều an tĩnh.

Diệp Nhất Sâm trở lại khu dạy học, ở trong nhà vệ sinh không người dùng khăn giấy lau thân dưới. Khi khăn giấy dán lên, dâm dịch còn thừa bị đè ép phát ra tiếng "Òm ọp".

Âm thanh mỏng manh, nhưng bốn phía an tĩnh đến mức châm rơi có thể nghe được, Diệp Nhất Sâm sau khi nghe thấy suýt chút nữa không đứng nổi, động tác thô bạo tùy ý lau vài cái, cố ý trừng phạt bản thân dâm đãng.

Lau xong cậu cởi quần ra, từ túi quần lấy lấy ra quần lót sạch sẽ để thay.

Vốn dĩ cậu định ném quần lót vào thùng rác nhưng vệt nước màu trắng trên quần lót hiện lên rõ ràng, ném ở thùng rác sẽ bị người khác thấy. Tuy rằng không ai biết là của ai, nhưng cậu tưởng tượng đến trường hợp kia liền đỏ mặt, cuối cùng vẫn vo quần lót lại nhét vào túi quần.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Diệp Nhất Sâm muốn đi đến quầy bán quà vặt mua chút đồ vật để lấy túi ném quần lót vào, nào ngờ chưa ra khỏi khu dạy học liền gặp phải Ôn Ngộ.

Ôn Ngộ từ hành lang khác thấy cậu, lúc cậu định vùi đầu chuồn êm thì gọi lại: "Diệp Nhất Sâm."

Diệp Nhất Sâm đành phải đi qua: "Thầy Ôn..."

"Vì sao không nghỉ trưa ở ký túc xá?" Ôn Ngộ hỏi.

"Em..." Trường học quy định thời gian nghỉ trưa của học sinh không thể tùy ý đi bộ, Diệp Nhất Sâm sợ bị Ôn Ngộ mắng, ấp úng nói dối: "Em bôi thuốc, còn chưa ăn cơm trưa."

Ôn Ngộ hỏi: "Em mới ra khỏi phòng y tế?"

"Vâng..."

"Giáo y giúp em bôi?"

*Giáo y: nhân viên y tế trong trường

Không biết vì sao Diệp Nhất Sâm thấy biểu tình Ôn Ngộ lạnh hơn, lui về phía sau một bước.

Một bước này như kích thích tới Ôn Ngộ, Ôn Ngộ lại lần nữa tới gần: "Có thật không?"

"Không phải, em tự bôi." Diệp Nhất Sâm vội vã lắc đầu.

Ôn Ngộ hơi nhăn mày: "Bôi thuốc là được, đi thôi."

Diệp Nhất Sâm khó hiểu: "Đi đâu ạ?"


"Mang em đi ăn cơm trưa." Ôn Ngộ nói: "Nhà ăn của học sinh đã đóng cửa, tôi mang em đi ăn ở nhà ăn giáo viên."

Diệp Nhất Sâm gãi mặt: "Vâng."

Cậu theo sau Ôn Ngộ, nhìn chằm chằm phía sau lưng Ôn Ngộ, xuất thần.

Có vẻ như... Thầy cũng không đáng sợ như vậy.



Lượng cơm của giáo viên ở trường không nhỏ chút nào đối với học sinh. Diệp Nhất Sâm cũng thật sự đói bụng, chờ đến khi mâm đồ ăn bưng lên liền lập tức vùi đầu vào ăn.

"Ăn chậm một chút." Ôn Ngộ ngồi đối diện cậu.

"Vâng ạ, cảm ơn thầy." Mỹ thực an ủi dạ dày, tâm tình Diệp Nhất Sâm chuyển biến tốt đẹp không ít, phồng quai hàm cười cảm ơn Ôn Ngộ: "Thầy ơi, cảm ơn thầy, thầy không cần ngồi cùng em đâu."

Ôn Ngộ lắc đầu, vươn tay về phía cậu.

Diệp Nhất Sâm cứng đờ, ngơ ngác nhìn anh.

Ôn Ngộ đẩy tóc mái dài của cậu ra, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp: "Buổi chiều lên lớp xong em đi cắt tóc đi."

Diệp Nhất Sâm rũ mắt: "Nhưng mà..."

"Tuần sau chủ nhiệm giáo dục sẽ kiểm tra."

Nghe Ôn Ngộ nói như vậy, Diệp Nhất Sâm chỉ có thể đáp ứng. Vốn dĩ đầu tóc cậu để dài là để duy trì thiết lập tối tăm, chính cậu cũng cảm thấy tầm mắt bị che đậy không thoải mái, vừa lúc nhân cơ hội này đi cắt cũng không tính là OOC.

Cơm nước xong, thời gian nghỉ trưa cũng vừa kết thúc, hai mươi phút nữa liền phải đi học. Diệp Nhất Sâm về khu dạy học cùng Ôn Ngộ, lúc này khu dạy học vẫn chưa có người tới.

"Cảm ơn thầy đã mời em ăn cơm, em về phòng học trước đây." Diệp Nhất Sâm nói.

"Từ từ." Ánh mắt Ôn Ngộ dừng túi quần nhô lên: "Đây là cái gì?"

Diệp Nhất Sâm: "Ách... Không có gì, em đi trước đây."

Cậu quá mức hoảng loạn làm Ôn Ngộ nghi ngờ. Không để cậu kịp chạy, Ôn Ngộ duỗi tay về phía túi quần.

"Thầy!" Diệp Nhất Sâm đoạt lấy, nhưng không còn kịp rồi.

Quần lót bị mở ra trong tay, dâm dịch không kịp khô, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng trong suốt.

Diệp Nhất Sâm da mặt mỏng cảm thấy thẹn mà khóc lên.

2/7/2022

_______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương