Dịu Dàng Yêu Em
Chương 241-244

**

Bên trong xe tối om, nhìn kỹ sẽ thấy có một người cao gầy ngồi rũ rượi.

Mắt anh ta đeo kính râm, đầu ngón tay cầm điếu thuốc, bật lửa, khói thuốc bắt đầu lượn lờ trong không gian chật hepk.

Mùi khói thuốc có thể át đi mùi của cô còn sót lại.

Dập điếu thuốc, người đàn ông nhếch môi cười khẽ, nếu nhìn xa thì thấy rất quyến rũ nhưng khi nhìn gần thì sẽ nhận ra trong nụ cười đó có cả sự cay đắng.

Trong đêm tối yên tĩnh, anh quay đầu nhìn vào căn phòng còn sáng đèn trên tầng cao nhất.

Thuốc kích thích khá mạnh, đủ để cô mất hết lý trí và cũng có năng lực để khơi dậy ham muốn của bất kỳ thằng đàn ông nào.

Tháo kính xuống, đôi mắt đã ướt nhòe từ lúc nào.

Chắc là, nghĩ tới việc cô khả năng quay về bên anh nên không kìm lòng được.

Không nhìn lên nữa, khởi động xe rồi lái vù đi.

Những gì anh đã hứa với em chưa bao giờ anh thực hiện được dù chỉ là một lần.

Những gì anh vừa làm anh tin rằng em sẽ không trách anh phải không bé con

Bởi vì, người đàn ông có tên là Mộc Dịch Triệt không hề tồn tại trong cuộc đời em.

@Mộc Dịch Triệt: Fighting anh ui!

242.

Trên một hòn đảo nhỏ biệt lập, cây cối um tùm, trong ngôi biệt thự màu trắng, một thiếu nữ nằm trên băng ghế dài phơi nắng, tay cầm một cuốn sách.

“Tiểu thư Angel!”. Một vài nhân viên nghiên cứu mặc đồng phục màu trắng chạy tới, lớn tiếng:

“Gió nổi lên rồi, trời sắp mưa, phải vào trong thôi”.

Kiều An Kỳ gập sách lại quay người nhìn họ:

“Ừ, tôi biết rồi, đợi tôi một lát, mỗi ngày chỉ được nhìn thấy ánh nắng mặt trời vào lúc này”.

“Tiểu thư Angel, ba ngày nữa cử hình lễ đính hôn của tiểu thư và cậu chủ, chủ tịch đã dặn không được để xảy ra bất kỳ sự cố nào. Tiểu thư mau vào trong đi”.

Kiều An Kỳ nghĩ ngợi rồi đứng dậy theo họ đi vào phòng.

Trong sở nghiên cứu, tất cả mọi thứ đều màu trắng, quần áo, nội thất ngay cả thức ăn cũng có màu đơn giản, cô rất hiếm khi được nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

Nhìn cuốn lịch để bàn, cô bước lại gần mắt lơ đãng.

Đây là ngày mà cô sẽ phải đính hôn với cậu chủ sao?

Cốc cốc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cánh cửa màu trắng được đẩy ra, Môc Lị Vi mặc áo bluse trắng đi vào.

Mộc Lị Vi đi đến trước mặt Kiều An Kỳ, ngồi xuống:

“Angel, em khỏe chứ?”

“Cảm ơn chị, tôi vẫn khỏe”.

Giọng nói lạnh lùng khiến Mộc Lị Vi bặm môi.

“Ba ngày nữa, cô sẽ được đưa về khu biệt thự của Mộc gia”.

Mộc Lị Vi đi thẳng vào vấn đề. “Chị có một việc muốn xin em, em đồng ý chứ?”

Kiều An Kỳ băn khoăn. Từ chuyện tai nạn xe xảy ra với chị Tiểu Ai hai năm trước, cô không gặp gỡ Mộc Lị Vi nữa, cô và Mộc Lị Vi bị cậu chủ đưa đến hòn đảo này, Mộc Lị Vi bị giam giữ ở đây còn cô sống khá bình yên hơn những ngày trước đây, nhưng trong lòng cô luôn nghĩ tới việc bản thân đã lừa dối chị Tiểu Ái, tối không ngủ được.

“Lễ đính hôn của em, chẳng lẽ em không muốn mời chị?”. Mộc Lị Vi nhìn Kiều An Kỳ bằng ánh mắt chân thành. “Angel, chị biết do chuyện của tiểu thư Ngải mà em tránh xa chị”.

Mộc Lị Vi nghiêng đầu cười.

“Nếu chị nói cho em biết một tin em sẽ giúp chị tới khu biệt thự của Mộc gia chứ?”

Bắt gặp ánh mắt không hiểu của Kiều An Kỳ nhìn mình, Mộc Lị Vi từ tốn:

“Tiểu thư Ngải vẫn còn sống. Hơn nữa chị biết cô ấy ở đâu”.

Mắt Kiều An Kỳ sáng lên: “Thật chứ? Chị nói là chị Tiểu Ái vẫn còn sống? Chị ấy ở đâu. Tôi muốn đi gặp chị ấy. Tôi muốn gặp chị Tiểu Ái để giải thích với chị ấy”.

“Dĩ nhiên là chị không lừa em”. Mộc Lị Vi nhướng mi mắt. “Chị có thể dẫn em đi gặp tiểu thư Ngải với điều kiện… Em phải đồng ý với yêu cầu của chị trước”.

Kiều An Kỳ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Được, tôi sẽ nghĩ cách đưa chị đi theo, nhưng chị phải hứa rằng sẽ dẫn tôi đi gặp chị Tiểu Ái. Tôi muốn nói chuyện với chị ấy”.

“Được”. Mộc Lị Vi sảng khoải. “Lúc phía chủ tịch cho người tới đón em, họ sẽ cho phép em đi cùng với hai nhân viên nghiên cứu để theo dõi tình hình sức khỏe của em, lúc đó em hãy chỉ tôi”.

Kiều An Kỳ gật đầu.

Mộc Lị Vi thấy Kiều An Kỳ không nhìn mình nên cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, ả đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Ả thong thả đi dạp bộ trên hành lang, đứng trước cửa kính nhìn mây mù che kín bầu trời, nhắm mắt lại.

Sau khi chuyện xảy ra hai năm trước, ả bị cậu chủ đày ra hòn đảo này, không thấy ánh sáng mặt trời và không được rời khỏi đảo.

Ả biết, cậu chủ sẽ không bao giờ giết ả, cả đời cũng không giết ả.

Nhưng cậu chủ, chẳng lẽ cậu chủ muốn Lị Vi phải sống suốt quãng đời còn lại ở đây sao?

Cậu ghét Lị Vi đến vậy sao?

Lị Vi… thậm chú chưa bao giờ được nhìn thấy nụ cười của cậu chủ. Cậu chủ đã tống Lị Vi vào nhà tù này.

Mây đen giăng kín cả bầu trời, một tiếng nổ rền vang, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, cả hòn đảo chìm trong đêm tối.

Mộc Lị Vi giơ tay lên lau hàng nước mắt không ngừng tuôn trào.

Đôi mắt xanh biếc âm u, dần dần chuyển sang màu đen không có nổi một tia sáng.

Ả mấp máy môi như hạ quyết tâm điều gì đó.

Bước chân đi không ngoảnh đầu, đi vào trong bóng tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương