Dịu Dàng Yêu Em
-
Chương 228-231
******* Cố kiềm chế để không phải ăn sống mấy củ cải và rau xanh trên bàn, Ngải Ái đã phải nhịn đói hai ngày hai đêm dùng tốc độ nhanh nhất để làm món mỳ trứng cà chua, rồi hít lấy hít để mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, vừa định xúc mỳ ra khỏi nổi thì nghe ngoài cửa có tiếng đập rầm rầm rầm. “Ai!” Ngải Ái đằng đằng sát khí trả lời. “Cô Ngải, là tôi, Mạnh Á Xuyên! Mạnh Á Xuyên đây!” Ngoài cửa có tiếng nói gấp gáp và tức giận của Mạnh Á Xuyên, Ngải Ái quay đầu lại nói: “Cửa không khóa, tự mình vào đi”. Mạnh Á Xuyên vừa đi vào nhà nhìn thấy Ngải Ái đang trong bộ dạng “nữ thực như hổ”, xì xụp húp một bát mỳ to đùng đã hơn phân nửa: “Cô Ngải… cô…” Anh muốn nói lại thôi nhìn tướng ăn dũng mãnh của cô, nghĩ thầm, cô ấy từ châu Phi trốn tới đây? “Có việc gì không?”. Ngải Ái cầm chiếc bát lớn ngồi trên ghế nệm ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn nói “đây là giờ ăn cơm, tự dưng ở đâu nhảy bổ vào làm phiền tôi”. “Không có gì, tôi…”. Mạnh Á Xuyên vò đầu cười khà khà. “Tôi tới chỉ để hỏi cô Ngải đi làm thế nào?” “Cứ gọi tôi là Ngải Ái”. Ngải Ái bỏ cái bát đã được giải quyết sạch sẽ, cầm cốc nước lên. “Kết quả thế nào rồi?” “Tôi đã trúng tuyển”. Mạnh Á Xuyên vui vẻ giơ hay tay lên cao. “Tiểu Ái, chúng ta có thể được làm việc cùng nhau rồi”. Tiểu Ái? Tên này có một tật xấu mãi không sửa, ai thân thiết với anh ta? “Chúc mừng anh nhé”. Ngải Ái uống nước xong, thu dọn bát đĩa đi vào trong nhà bếp. “Nhưng xui cho anh là tôi xin nghỉ việc rồi cho nên chúng ta không có duyên phận được làm chung trong một công ty…” Nhạc chuông điện thoại phát ra cắt ngang lời Ngải Ái, cô nhìn dãy số xa lạ, bấm nút nghe. “Xin chào!” “Về đến nhà rồi chứ?”. Đầu dây bên kia phát ra giọng nam trầm trầm, rất nét. “Là anh…”. Mặt Ngải Ái biến sắc. “Anh gọi điện cho tôi làm gì?” “Xác nhận cô còn sống hay đã chết”. Anh cười. “Nghe giọng có vẻ cô rất khỏe”. “Đơn xin việc tôi để trên bàn, phiền anh duyệt đơn cho tôi, công việc này tôi không thích, và đối với hành vi biến thái của ngài thấy xấu hổ thay…” “Tốt”. Giọng nói đạm mạc bên đầu dây cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của cô. “Cô cố ý không đến, cứ chờ trang nhất số báo ra ngày mai”. “Anh…” “Sáng mai nhớ đi làm đúng giờ”. Nói xong, điện thoại cắt bụp. Tức! Ngải Ái bấm nút gọi lại, lẩm bẩm: “Mộc Duệ Thần, Mộc Duệ Thần, bà đây nhất định sẽ không bao giờ khuất phục trước thằng chóc chết tiệt là anh”. Máy báo bận, Ngải Ái bấm cả N lần đều không có tín hiệu, tức tối cô ném điện thoại xuống ghế sofa. “Tiểu… Tiểu Ái…” Người đứng bên cạnh đờ người như hóa đá chỉ tay vào ghế nệm: “Người vừa mới gọi điện cho cô…. có phải… Tổng giám đốc?” “Không phải”. Ngải Ái ngẩng mặt lên, mỉm cười. “Một tên biến thái ấy mà”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook