Dịu Dàng Yêu Em
-
Chương 148-150
*** “Chú Giản, cô ấy đến nơi bình an chứ?” Mộc Duệ Thần ngồi trong phòng khách nhìn bầu trời không một gợn mây. Mộc Giản bưng tách cà phê đặt trước mặt anh: “Người của ta báo cáo Ngải tiểu thư đã về nước an toàn”. Anh uống một ngụm cà phê đen thơm phức, ngồi nhìn màu đen bên trong tách cà phê một lúc rồi đặt xuống: “Hôm nay là thứ mấy?” Mộc Giản nhìn ngày gật đầu nói: “Cậu chủ, Ngải tiểu thư về nước được ba ngày”. Cau mày nằm ngả lưng xuống ghế nệm thư giãn, Mộc Duệ Thần nhìn không chớp mắt vào kim giây của đồng hồ nói khẽ: “Nếu mai đón cô ấy về thì có phạm quy không nhỉ?” “Cậu chủ đừng nên quá nhớ nhung Ngải tiểu thư”. Mộc Giản nói. “Điều cốt yếu bây giờ là… cậu chủ chưa ngủ với bất kỳ cô gái nào chủ tịch đưa tới”. Cảm giác thư giãn biến mất, Mộc Duệ Thần thấy chán nản quay mặt đi: “Tối nay đưa họ về. Tôi sẽ giải thích với ông nội sau…” “Cậu chủ!” Một giọng nữ vang vang cắt lời Mộc Duên Thần. Mộc Lị Vi bước tới, cầm trên tay một xấp ảnh dày. Cô ta dàn những bức ảnh trên bàn, mỉm cười một cách cung kính: “Cậu chủ, đây là những bức ảnh mà chủ tịch fax sang sáng nay. Mời cậu chủ xem qua”. Nhìn người trong ảnh, mặt anh giận dữ, nửa như ghét bỏ, nửa như thương hại: “Đốt đi!” “Ông chủ bảo cậu chủ tốt nhất nên chấp hành mệnh lệnh, đừng ngoan cố”. Mộc Lị Vi xếp lại những tấm ảnh, cười ranh ma. “Còn nữa, chuyện ngủ với các cô bé kia, cậu chủ nên làm quen dần đi là vừa”. Làm quen dần đi là vừa. Câu này khiến Mộc Duệ Thần nổi cáu. Mộc gia từ lâu đời đã có cái tục lệ nực cười, anh phải ngủ với từng cô bé kia chỉ để sinh ra một đứa con có huyết thống nguyên bản. Tục lệ nực cười đó được truyền từ đời này sang đời khác hàng trăm năm! “Đưa họ về hết đi!”. Giọng của anh vẫn cứng rắn như trước khó có thể chống lại. Mộc Lị Vi nhìn anh quay mặt đi nói: “Ông chủ có nói, phu nhân rất nhớ cậu chủ. Nếu cậu chủ nghe lời ông chủ thì… cậu chủ sẽ được gặp phu nhân một lần… Và nếu cậu chủ cãi lời ông chủ… thì cậu sẽ nhận được những bức ảnh phu nhân được đối xử rất đặc biệt…” Soạt! Mộc Duệ Thần đứng phắt dậy, luồng không khí lạnh vây quanh anh và toàn bộ căn phòng. Anh khá bình tĩnh bước đi lên cầu thang. Mộc Giản lo lắng thở dài. Còn Mộc Lị Vi thì nheo mắt mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook