Dịu Dàng Yêu Em
Chương 124-127

***

Nằm trong lòng Mộc Duệ Thần, Ngải Ái đã mơ thấy nhiều giấc mộng lỳ lạ. Chẳng hạn mơ thấy lúc cô còn bé xíu ở trong một căn phòng trắng toác với một em bé; mơ thấy mẹ dịu dàng cười với cô như trong nhiều lần tưởng tượng; mơ thấy cảnh được gặp bố mẹ nuôi trong khu nhà, cả cái lần ngày đầu tiên đi học bị bạn bè xa lánh và gặp Thang Tiểu Y lần đầu tiên…

Rồi cả cảnh Bắc Hàn khoác tay lên vai cô đi dạo trên con đường đầy tuyết trắng. Anh khoác vào lên người cô hỏi Tiểu Ái, lạnh không? Hay để anh cõng em nhé…

Những giấc mơ đó trải dài cứ như là đang quay lại cuộc đời của cô thật rõ nét như chiếc đèn kéo quân.

Lúc Ngải Ái tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt. Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ rọi vào trong căn phòng hai màu đen trắng.

Bên giường trống không, lạnh tanh. Mộc Duệ Thần đã đi từ lâu. Cô từ từ nhỏm người ngồi dậy, bò xuống giường làm vệ sinh cá nhân sau đó xuống phòng ăn sáng.

Cô đã mặc quần áo khá kín đáo để che những vết này vết kia trên cổ nhưng lúc gặp Mộc Giản, chú ấy vẫn cười rất tươi.

“Ngải tiểu thư dậy sớm vậy? Cô có muốn gộp cả bữa sáng và bữa trưa vào một lần?”

Ngải Ái nghe Mộc Giản nhắc nhở mới nhận ra giờ này đã là mười hai giờ trưa.

Cô phất tay:

“Tôi không đói, tạm thời không muốn ăn gì cả chỉ muốn đi dạo. Chú giản đi với tôi nhé”.

126.

CÙNG LẮM THÌ BÙNG NỔ CHIẾN TRANH LẠNH

Mộc Giản đồng ý, sau đó đi ra ngoài với Ngải Ái tới cánh đồng cỏ. Cô bắt đầu vui đùa với mấy chú chó, đùa cho tới khi mệt lả mới nghe Mộc Giản nói.

“Nếu Ngải tiểu thư có gì muốn hỏi tôi thì cứ hỏi”.

Ngải Ái ngập ngừng đứng dậy, phủi cỏ khô bám trên người.

“Chú Giản, có phải chú là người đã cứu tôi về từ tay Mộc Dịch Triệt?”

Cô cẩn thận dùng từ “cứu”.

“Đúng thế!”. Mộc Giản đáp. “Lúc tôi đưa tiểu thư về từ tay Mộc Dịch Triệt, tiểu thư vẫn đang ngủ say”.

Ngải Ái suy nghĩ một lúc, rồi nhìn ông mỉm cười:

“Cảm ơn chú Giản, nếu không thì giờ tôi đã ở Nhật Bản rồi”.

“Ngải tiểu thư cũng đừng nên lo lắng. Cậu chủ sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra lần nào nữa”.

Cô cầm chiếc đĩa bay ném cho chú chó, vu vơ nói:

“Năm năm trước Mộc Duệ Thần từng mất tích một thời gian phải không ạ? Cậu ta đi đâu chú có biết không?”

“Biết!”. Mộc Giản mỉm cười thân thiện dưới ánh nắng. “Cậu chủ đến chỗ Ngải tiểu thư”.

“À…”. Cô cắn môi, quyết tâm phải hỏi chuyện xảy ra năm năm trước. Có lẽ chỉ có người ở đây mới biết về căn bệnh của Thang Thang. “Tôi có chuyện này muốn hỏi…”

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời cô nói, Mộc Giản cúi người áy náy với cô rồi đưa điện thoại lên nghe giọng nói cung kính gấp trăm lần ngày thường:

“Chủ tịch!”

“Duệ Thần đã qua lễ thành nhân, không thể để kéo dài, tối nay sẽ có vài ả gái bao lên máy bay đưa đi, ngày mai tới Mỹ”.

“Thưa ông chủ… Cậu chủ rất có thể sẽ kháng cự…”

“Nói nó không được kháng cự, đây là lệnh của tôi”.

“Vâng, lão nô xin tuân lệnh”.

Điện thoại bị ngắt, Mộc Giản quay người lại sắc mặt nghiêm trọng nhìn Ngải Ái cũng đang lo lắng: “Ngải tiểu thư, tôi có việc phải giải quyết…”

Giọng người vừa gọi đến cô không nghe rõ và cũng không hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người này. Nhìn mặt Mộc Giản rất xấu, cứ như là đang gặp vấn đề nào đó rất khó giải quyết.

Cô gật đầu:

“À, được… Chú Giản bận thì cứ đi đi ạ”.

Cô tiếp tục chơi với mấy chú chó nhưng lại khẽ thờ dài. Cô vẫn còn chuyện muốn hỏi. Nhưng lại nghĩ Mộc Giản trước giờ đều nghe lệnh Mộc Duệ Thần, chắc cũng sẽ chẳng moi được thông tin gì từ chú ấy.

Cô nhìn ngày tháng trên đồng hồ, khẽ cau mày. Sắp tới cuối tháng. Cô càng thấy lo lắng cho Thang Tiểu Y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương