Dịu Dàng Yêu Em
-
Chương 117-119
*** Hương vị ngọt ngào hòa quyện trong thuốc ngủ không màu không mùi vị hòa tan trong miệng cô, đồng thời cũng tan biến vào trong miệng anh… Mộc Duệ Thần không mảy may phát hiện, sau khi nụ hôn dứt ra, anh bế cô tới giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm giữa chiếc giường lớn rồi nằm đè lên trên. Anh bắt đầu cởi áo và quần cô, Ngải Ái nhìn không quen. Mấy lần trước quần áo cô luôn bị anh cắn và xé nát còn lần này lại cởi theo thứ tự nên Ngải Ái thấy lạ. Quần áo bị cởi sạch, đồ lót cũng mất tăm, Ngải Ái ôm ngực co người lại: “Cậu đừng… Á!” Cô hét lên vì bị Mộc Duệ Thần kéo thẳng người, sau đó anh chạm môi vào bờ ngực trắng hồng, đầu lưỡi vươn ra cắn một cái lên đó. Hai tay Mộc Duệ Thần lướt từng centimet trên người cô như hai con rắn, vuốt ve tới đâu chỗ đó nóng rực như lửa, đỏ bừng như phát sốt. Anh cởi quần áo rồi hôn lên khắp cơ thể cô, nhỏ giọng ra lệnh: “Hãy nhìn vào tôi!” “Đừng!”. Ngải Ái nhắm tịt mắt, run giọng nói. “Tôi xấu hổ lắm”. “Em không được nhắm mắt”. [Bá đạo vừa thôi ông] Anh lại ra lệnh cho cô, cơ thể trần truồng gần sát, càng làm cô cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của anh. “Ái Ái, đừng sợ, ngoan nào, mở mắt ra đi…” Mộc Duệ Thần hôn lên mắt cô, dịu dàng an ủi: “Bé con… Bé con?” Nửa như gọi cô nửa như thôi miên, Ngải Ái từ từ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Mộc Duệ Thần, đôi mắt ấy đang nhìn cô không chớp mắt, có hình ảnh cô trong đó, thuần khiết không lẫn tạp chất. Anh thấy cô mở mắt ra, miệng nở nụ cười đẹp trai: “Rất biết nghe lời!” Tuy đã mở mắt ra nhưng cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ lúng túng gật đầu: “Tôi là mẹ của cậu mà, không phải sao… Giờ thật sự thế này… Sau này tôi còn có thể làm người giám hộ của cậu sao…Hai chúng ta làm sao sống chung được nữa…Ưm…” Những chất vấn của cô bị đôi môi anh phong tỏa. Mộc Duệ Thần không thể chống lại sự hấp dẫn tỏa ra từ cơ thể cô, rất muốn giày vò người con gái này. Lúc này anh không hơi đâu mà thảo luận với cô về mấy vấn đề đó. Đầu gối tách hai chân cô ra, nâng eo cô lên rồi cầm cái đó của anh đặt trước bông hoa của cô. “Bé con, tôi, tôi muốn đi vào…” Anh hiếm khi lặp lại lời mình nói. Ngải Ái nhìn thấy mặt Mộc Duệ Thần dần đỏ lên. Cả người cô như sắp bị ngất đi. “Không, không được đâu, chờ chút, tôi rất sợ…” “Đừng sợ.” “Tôi sợ đau.” “Ngốc”. Anh rủa thầm một tiếng, dò tìm lối vào, trán lấm tấm mồ hôi. “Tin tôi đi”. “Không, không được đâu!” Ngải Ái giãy dụa cả người, xấu hổ lùi ra sau, nhìn vào ánh mắt bị dục vọng bao trùm của anh, mặt đỏ bừng: “Để bữa khác chúng ta làm lại nhé…. Bữa nay tôi thấy khó chịu trong người…” Cô nhích qua một bên để chạy trốn, rầu rĩ không dám nhìn Mộc Duệ Thần: “Trả quần áo cho tôi, tôi muốn mặc vào”. Mộc Duệ Thần nhướng mày nhìn người con gái chạy trốn như con rùa đen rụt đầu! Ngải Ái chống tay, mắt dáo dát nhìn về phía đồng hồ treo tường. Mộc Duệ Triệt, đồ trứng thối, liều thuốc ngủ dành cho cả chục con sư tử gì chứ. Tại sao lâu như vậy rồi mà Mộc Duệ Thần còn… Nhìn xấu hổ chết mất… Cô sợ hãi… Như thế…Càng cần phải bình tĩnh… Anh nắm lấy cánh tay cô, một cách dễ dàng, kéo cô trở lại nằm dưới cơ thể mình. “Tôi đã nhịn rất nhiều lần, lần này không thể kìm chế được”. Anh mỉm cười, dỗ dành: “Đừng sợ, bé con. Tôi sẽ dịu dàng”. Miếng mồi được đưa tới miệng còn để cô chạy thoát thì còn xưng danh là sư tử được sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook