Dịu Dàng Yêu Em
-
Chương 112-113
*** Ngải Ái ngồi ở đó rất lâu cho đến khi hai chân tê rần không có cảm giác mới lồm cồm bò dậy, lảo đảo như một bóng ma đi ra cửa. Nhìn người phụ nữ đó giống như đang nhìn mình… Không những bị xiềng xích mà còn bị đánh rất dã man… Đúng là cô rồi… Cả người cô lạnh như băng, run lẩy bẩy. Cô điên cuồng chạy ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại sau đó chạy lên cầu thang… Thở hổn hển … Chạy trốn… Cô có cảm giác như bị vô số xiềng xích gông cùm đuổi theo phía sau… Muốn đẩy cô xuống địa ngục… Lúc Ngải Ái chạy vào trong phòng, mồ hôi túa ra như tắm chảy xuống hai bên má. Cô đóng phịch cửa lại, quỳ xuống chiếc thảm màu hồng thở dốc… Đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe tiếng thở dài phát ra từ ghế nệm gần đó. Cô ngước đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn đứng dậy. Anh ta đứng yên tại chỗ đó nhưng cái bóng của anh ta vẫn phủ được tới cô. Cô ngồi thẳng lưng nhìn anh ta quay đầu lại cười nói với mình: “Em mới chạy marathong à? Chạy vội về để làm gì?” Ngải Ái tái mặt, đáng thương như con mèo hoang không nhà không cửa: “Cậu… về rồi…” 113. LẠI GIAO ƯỚC [5] Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần mặc đồ vest màu trắng rời khỏi ghế nệm, từ từ đi về phía cô. Anh tới trước mặt cô rồi ngồi xuống, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm: “Sao lại chảy mồ hôi ròng ròng thế này? Ai bắt nạt em, hãy nói với tôi”. Sau đó cô thấy anh cầm khăn tay lau mồ hôi cho mình. Tay anh lạnh băng, cô giật mình theo phản xạ lùi ra đằng sau, cầm chiếc khăn tay tự lau mồ hôi: “Tôi không sao đâu. Sao cậu về sớm vậy? Giờ này đáng lẽ cậu phải ở công ty làm việc mà?” “Tôi nhớ em nên về nhà trước”. Mộc Duệ Thần phì cười. “Em có nhớ tôi không?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng không trả lời, từ từ đưng dậy đi tới ghế nệm. Mộc Duệ Thần đi theo cô, cả hai cùng ngồi xuống ghế. “Em không tin tôi?”. Anh nắm tay cô đặt lên ngực. “Em thấy không? Tim tôi đập rất nhanh vì được gặp em”. Ngải Ái để mặc bàn tay mình yên bị trên ngực, nhìn mặt anh im lặng. “Sao vây?”. Anh nhìn cô khó hiểu, càng nắm chặt tay cô. “Em tức giận à? Tôi xin lỗi. Từ nay trở đi tôi sẽ không rời xa em lâu như vậy, Tiểu Ái Ái, đừng cáu được không?” Giọng nói dịu dàng mềm mại như tơ, môi ghé càng lúc càng gần cô: “Để tôi hôn em một cái…” Bộp. Môi anh hôn vào lòng tay cô. Cô giơ tay chặn lại. Ngải Ái nhìn anh nở nụ cười: “Hành động này của em quen thuộc quá nhỉ ?” Anh bật cười: “Mới có mấy ngày không gặp mà không ngờ em lại lạnh nhạt như vậy, muốn thân mật hôn em cũng không được!”. “Thân mật? Anh tưởng anh muốn thân mật với tôi là được hả? Hai lần anh được bàn tay tôi đặc biệt chiêu đãi còn chưa thỏa mãn à?”. Ngải Ái giơ tay lên chỉ ngón tay vào trán anh đẩy về phía sau. “Tránh xa tôi ra”. Mặt Mộc Duệ Thần biến sắc. “Sao thế? Chẳng lẽ em không yêu tôi nên muốn tôi tránh xa em ra?” “Tôi nói tôi yêu anh lúc nào”. Ngải Ái liếc mắt, thuận tay rót cốc nước. Mộc Duệ Thần đứng dậy, mặt nhăn nhó. Ngải Ái nhìn lên. “Sao em biết?”. Anh hỏi. “Bởi vì cậu ta chưa bao giờ mặc quần áo trắng sáng chói mắt”. Cô trả lời. “Nhận ra từ lúc nào?” “Từ lúc anh bước tới lau mồ hôi cho tôi”. “Hành động đó là bình thường, có gì khác đâu”. “Trước hết, khăn tay của anh giống như của bà mẹ, cậu ta không dùng đâu. Thứ hai, cậu ta không nói mấy câu sến rện kiểu như anh yêu em… giống anh”. Ngải Ái uống ngụm trà. “Cậu ta biết kìm chế hơn anh!” “Anh tưởng giả dạng thành công một trăm phần trăm!”. Anh ngả người xuống ghế nệm, thở dài. “Anh đã tìm tới những tay bác sĩ thẫm mỹ chuyên nghiệp nhất, dùng những nguyên liệu cao cấp mất một ngày một đêm mới chế tạo ra được mặt nạ này, không ngờ lại dễ dàng bị em nhìn ra”. Ngải Ái uống cạn cốc trà, lẳng lặng nói: “Mộc Dịch Triệt, thật ra cũng không phải do anh…” Chỉ vào mặt nạ Mộc Duệ Thần, Mộc Dịch Triệt nằm dài trên ghế nệm quay mặt sang nhìn cô: “Tôi biết mà. Tôi là số một trong việc giả dạng người khác, Mộc Giản và tất cả những người giúp việc đều bị tôi qua mặt”. Ngải Ái đặt cốc trà lên bàn: “Không thể do anh được… Bởi vì… tôi rất hiểu cậu ta…” Cô nhoẻn miệng cười khổ. “Thái độ của Mộc Duệ Thần, giọng nói của Mộc Duệ Thần, những hành động quen thuộc, thậm chí mùi của Mộc Duệ Thần… Kể từ năm năm trước đây… đã khắc quá sâu vào trong đầu tôi…” Mộc Dịch Triệt im lặng một lúc rồi ức chế nói: “Thằng nhóc đó trái lại cực kỳ nham hiểm, em giờ thuộc sở hữu độc quyền của Mộc Duệ Thần, vậy nên em phải hết sức cẩn thận”. Ngải Ái tức giận liếc anh: “Làm gì có sở hữu độc quyền ở đây hả? Tôi là của tôi không phải của bất kỳ ai cả”. “Tốt lắm. Anh giờ cũng sẽ khắc sâu hình ảnh em vào trong tim”. Mộc Dịch Triệt cười như gã du côn nhìn Ngải Ái. “Anh ước ao có được bé con từ lâu rồi. Nào, lại đây cho anh ôm cái…” Bộp… Cặp mông của hellokitty bay vào mặt anh ngay sau đó. Ngải Ái ló mặt sau con thú bông: “Mộc Dịch Triệt, tuy rằng anh lớn tuổi hơn tôi nhưng nhiều lúc tôi thấy anh ngây thơ quá đấy”. Mộc Dịch Triệt đờ người sau đó ngả người về phía sau, lại thở dài: “Anh ngây thơ? Chỉ với em mà thôi”. Chính anh cũng không hiểu lòng mình mấy ngày nay mù mịt không giống mọi khi. Từ khi gặp cô, anh chưa hề có ý định sẽ cứu cô mà chỉ muốn thằng nhóc Mộc Duệ Thần kia nếm mùi khổ đau và thất bại. Cứ nghĩ lại lúc cô chủ động nắm cánh tay anh và nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu… Chết tiệt! Cái cảm giác áy náy biến mất tiêu từ lâu đột ngột lại dấy trong lòng anh… Làm một cái mặt nạ Mộc Duệ Thần cơ bản không cần thiết… nhưng để được nếm thử hương vị của cô… anh có thể dùng những cách hèn hạ nhất… Anh chợt thấy mình thật vô dụng… Anh chỉ ngây thơ với một mình cô. “Đi chứ?”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Ngày mai anh chuẩn bị đưa em đi, nhưng nhìn thấy em lưu luyến Mộc Duệ Thần như vậy anh không muốn cứu em nữa. Lỡ em lại chạy trở lại, thì mọi chuyện anh làm đều công cốc”. “Mai à?” Lại là ngày mai… Bỏ trốn đúng vào ngày sinh nhật Mộc Duệ Thần, cô cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn, rất đúng đắn… Nhưng lòng tự nhiên lại thấy buồn bã.. Cô chưa từng chúc mừng sinh nhật cậu ta. “Sao em không nói gì? Không muốn đi nữa phải không?”. Tiếng Mộc Duệ Thần cắt ngang suy nghĩ của cô, đứng dậy đi ra cửa. “Anh không nên ở đây, chỉ tổ lãng phí công sức và thời gian. Ngải tiểu thư, bảo trọng!”. “Khoan đã!”. Ngải Ái giơ tay lên gọi anh lại. Một lúc lâu sau cô gật đầu thật mạnh, kiên quyết nói: “Ngoài việc đưa tôi đi, anh phải làm sao để Mộc Duệ Thần không thể tìm được tôi ngay… Anh nên nhớ, cậu ta có thể bắt tôi lại bất cứ lúc nào…” “Ha ha!”. Mộc Dịch Triệt quay lại, cúi người gần sát Ngải Ái. “Em yên tâm. Anh biết rất rõ Kim Ốc Tàng Kiều [1] *** [1] Đại khái là thế này nhé: Ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm. Chắc là Mộc Dịch Triệt ám chỉ sau này Ngải Ái cũng bị như dzậy á? Haizzz. Mấy cái tích xưa nghĩa cũ chịu thua… Chắc chỉ có người Trung Quốc mới hiểu ý nghĩa của mấy chữ đó nha… Kim Ốc Tàng Kiều… Tòa nhà vàng dành cho nàng Kiều???? [Tham khảo vantuongvi.wordpress]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook