Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp
-
Chương 14: Hạnh Phúc Trong Lòng Bàn Tay
Căn phòng Tổng thống cao cấp của khách sạn Thành Đông có tầm nhìn bao quát toàn bộ khu vực phồn hoa nổi tiếng không gì sánh được của thành phố S. Mỗi khi màn đêm buông xuống, ở nơi này ngắm nhìn từng ánh đèn đang tỏa sáng lấp lánh rực rỡ phía dưới, con người sẽ không thể kìm lòng mà say mê cảm giác tiền tài danh vọng nâng đỡ đôi chân mình đứng trên vạn người.
Niềm tự hào của khách sạn Thành Đông trị giá mười tám ngàn đô la mỹ một đêm tràn ngập đẳng cấp sang trọng, hiện đại mà xa hoa không phải là nơi mà chỉ cần có tiền là có thể thoải mái ra vào.
Trong năm nay căn phòng Tổng thống này mới chỉ tiếp đón hai vị khách vô cùng quan trọng: đầu tiên là Nữ hoàng Đan Mạch trong chuyến công du mùa xuân vào tháng hai và Thủ tướng Pháp tham dự Hội nghị Thượng đỉnh giữa hai nước vào trung tuần tháng tám.
Theo như kế hoạch, lần tiếp theo căn phòng mở cửa chào đón các vị khách quý sẽ là vào tháng một năm sau, thế nhưng hôm nay Lý Tư Nhã lại nhận được cuộc gọi đến từ phòng nhân sự khách sạn.
Quản lý của phòng ban này là một người vô cùng khó tính và khắt khe, "giống như một bà cô già đến thời kì mãn kinh thích soi mói với một đống những quy tắc cứng nhắc", cô gái đồng nghiệp tên Hà Oánh đã không ít lần khua chân múa tay nói với cô như vậy.
Chỉ là nếu như phải từ bỏ một công việc có mức đãi ngộ cao như vậy thì vô cùng đáng tiếc, thời điểm này cô đang cần tiền hơn bất cứ lúc nào, hai công việc làm thêm buổi tối cộng lại cũng chưa bằng một nửa tiền lương cô nhận được ở đây.
"Sao? Tôi không bị đuổi việc ư?" Nghe những lời mà quản lý Trần nói qua điện thoại, Lý Tư Nhã không giấu được vẻ ngỡ ngàng, giọng nói cô cất lên cao vút.
Đúng vậy, cô không nên làm trái lời quản lý Trần mà tỏ ra đắc ý, sở dĩ cô vẫn giữ được công việc của mình tới tận lúc này là bởi vì, quản gia chuyên phụ trách phòng Tổng thống đã đề cử cô.
Thế nhưng nụ cười trên môi Lý Tư Nhã vẫn không thể vì thế mà khép lại.
Ngày mai căn phòng Tổng thống sẽ được mở cửa phục vụ khách quý lần thứ ba trong năm, mà lần này lại không hề xuất hiện trong lịch trình đã có sẵn của khách sạn.
Lý Tư Nhã thầm thắc mắc, phải là người có thân phận như nào mới có thể sử dụng phòng Tổng thống mà không cần đặt trước cả nửa năm, bỏ qua tất cả những vòng kiểm duyệt gắt gao của khách sạn?
"Mười một giờ sáng mai, tổng giám đốc khách sạn chúng ta sẽ ở đó. Nếu không phải vì quản gia Tiêu cho cô một cơ hội, thì đúng ra ngày mai cô đã không cần phải đi làm nữa rồi."
"Đừng để xảy ra bất kì sai sót nào, việc này do cô phụ trách có thể làm ảnh hưởng đến bát cơm của rất nhiều người đấy."
Lý Tư Nhã gật đầu trong vô thức, cô vừa được giao một trọng trách vô cùng lớn lao. Quản gia Tiêu chuyên phụ trách phòng Tổng thống hiện thời không có mặt ở thành phố S, ngay lập tức ông đã đưa ra một cái tên thay thế mình trong thời gian ngắn trước khi ông quay trở lại. Ông nói rằng đó cô chính là trợ lý của ông, là người hiểu rõ nhất việc quản lý phòng Tổng thống sẽ yêu cầu những gì.
Trong lòng Lý Tư Nhã cố gắng gửi lời cảm ơn đến quản gia Tiêu cả trăm nghìn lần, đến khi ông quay trở về, cô nhất định sẽ tặng ông một chai rượu thật ngon, từ trước đến nay ông vẫn luôn bày tỏ niềm yêu thích với loại rượu ủ gia truyền của nhà cô.
Ôm lòng hân hoan chuẩn bị cho sáng hôm sau, Lý Tư Nhã ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, cùng với tổng giám đốc khách sạn, cô đã gặp gương mặt ấy.
Năm mười tám tuổi, Lý Tư Nhã đã từng thề rằng sẽ không bao giờ quên người đó. Vì nếu như cô dám lãng quên, cha mẹ ở trên thiên đường nhất định sẽ không tha thứ cho cô.
Tại sao cô gái đó lại may mắn đến thế? Tất cả đều khởi đầu từ làng quê nghèo khó, thế nhưng đến cuối cùng lại chỉ có cô ta đổi đời, thậm chí còn trèo cao đến mức có thể sánh vai bên cạnh chủ nhân của khách sạn này.
Cô ta đã quên rồi ư? Quên rằng mình đã từng là một người độc ác, xấu xa đến mức nào, có thể vì bản thân mà không tha cho chính em gái mình, không tha cho một người thật lòng muốn yêu thương cô ta cả đời.
Mặc cho trong lòng cuồn cuộn nổi sóng, Lý Tư Nhã vẫn nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: "Ngài Diệp, cô Tô, tôi tên là Lý Tư Nhã, là nhân viên phụ trách phòng Tổng thống của khách sạn Thành Đông. Thay mặt ban quản lý khách sạn, chúc quý khách có những trải nghiệm tốt đẹp tại khách sạn chúng tôi."
***
Giường rất êm ái, ngay cả tấm chăn mỏng đắp ngang người cũng vô cùng mềm mại, nơi này nằm ở trung tâm thành phố, thế nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được mùi hương tươi mát của biển đang len lỏi trong phòng.
Cả người đang chìm vào một khoảng không êm ái, đột nhiên có tiếng gọi tên cô dồn dập.
Mạn Vũ... Tô Mạn Vũ.
Cô lười biếng xoay người, muốn ngồi dậy hét lớn trước mặt người đó rằng đừng có gọi như vậy nữa, cô còn muốn ngủ tiếp, hai mí mắt nặng nề dính chặt vào nhau, ngay cả chân tay cũng không muốn động đậy.
Thật phiền phức, không gian yên tĩnh liên tục bị làm phiền bởi tiếng gọi ấy.
Sau đó là tiếng lạch cạch vang lên, giống như tiếng có người tra chìa vào ổ khóa.
Một chuỗi tiếng động cứ thế tiếp diễn, tiếng bước chân, tiếng kéo rèm đầy dứt khoát.
Không gian mờ tối cứ thế sáng bừng, ánh nắng buổi chiều tràn ngập căn phòng khiến người đang nằm trên giường lộ rõ vẻ khó chịu, bàn tay đưa ra tìm kiếm rồi trùm chăn qua đầu.
Diệp Liên Thành ngay lập tức bước đến giữ chặt lấy tấm chăn không cho Tô Mạn Vũ trốn tránh.
"Tô Mạn Vũ, em còn định ngủ đến khi nào?"
Mười một giờ trưa hai người đã đặt chân đến khách sạn, sau khi dùng bữa ngay tại phòng, Tô Mạn Vũ đã bày tỏ với anh rằng cô muốn chợp mắt một chút.
Nào ngờ rằng chợp mắt trong lời nói của cô kéo dài tới ba tiếng đồng hồ.
Diệp Liên Thành bồn chồn chờ đợi đến bốn giờ chiều vẫn không hề thấy động tĩnh gì trong phòng Tô Mạn Vũ, liền gọi quản gia mang chìa khóa vào.
Anh định cất tiếng gọi một lần nữa, chợt thấy tiếng cô thì thầm trong chăn.
"Liên Thành, anh kéo rèm lại đi."
"Liên Thành, giường rộng quá, anh nằm cùng với em đi."
Giọng nói mềm mại xen lẫn chút âm mũi như kéo tâm trí Diệp Liên Thành về một buổi chiều nào đó, khi anh gọi cô là "đồ sâu ngủ", bởi vì cô gái này có thể bỏ bữa để ngủ nướng từ trưa cho đến tận tối muộn, thậm chí còn cố gắng dụ dỗ anh lười biếng theo.
Cô ấy cũng không hề biết rằng lời mời gọi đó khiến trái tim anh tan ra thành nước, nhưng cũng có thể thiêu đốt toàn thân anh bỏng rát mãnh liệt.
Hình ảnh quen thuộc đến nỗi Diệp Liên Thành ngỡ rằng hai người chưa từng xa cách lâu đến như vậy, ngỡ rằng cô ấy chưa từng lựa chọn lãng quên anh.
Tô Mạn Vũ mặc váy ngủ lụa màu trắng, lúc này đây theo tư thế ngủ của cô mà làn váy bị kéo cao lên tận đùi, bắp đùi trắng nõn mịn màng cứ thế đập thẳng vào mắt Diệp Liên Thành. Anh cố gắng rời mắt sang phía khác, thế nhưng toàn thân cô gái trước mặt đều nõn nà đến chói mắt.
Diệp Liên Thành bỗng cảm thấy cổ họng mình khô rát vô cùng.
Trong nháy mắt luồng khí ngột ngạt bắt đầu di chuyển từ lồng ngực xuống một nơi nào đó, nơi ấy dần trở nên khó chịu, kìm nén như có gì đó muốn phá kén thoát ra.
Có trời mới biết ngay khoảnh khắc này, những khao khát bùng lên trong lòng Diệp Liên Thành cháy bỏng đến mức nào. Thế nên, anh khẽ cất tiếng hỏi cô:
"Tô Mạn Vũ, sáng lắm đúng không?"
Cơ thể đang chìm sâu trong đống chăn đệm không hề có phản ứng.
"Tô Mạn Vũ, giường rộng như thế, vậy anh nằm cùng với em nhé."
"Có được không?"
Ngay lúc đó, bàn tay thon dài khẽ đặt lên eo Tô Mạn Vũ.
"Không nói gì nghĩa là đồng ý nhé."
Diệp Liên Thành có thể khẳng định, khả năng tự chủ của anh đã bị đánh bại hoàn toàn triệt để.
Dù biết rằng đến khi tỉnh dậy, điều này sẽ làm cho Tô Mạn Vũ hoảng hốt vô cùng, thậm chí còn có thể làm cho tình hình giữa hai người trở nên xấu đi, thế nhưng anh chỉ muốn bất chấp tất cả mà ôm cô ấy vào lòng.
Khoảnh khắc hai thân thể áp sát vào nhau không còn một kẽ hở, tiếng thở dài đầy thỏa mãn cứ thế vang lên.
Từng tế bào trong cơ thể Diệp Liên Thành run rẩy vì vui sướng. Vào một buổi chiều tháng mười tràn ngập ánh nắng rực rỡ, trong căn phòng yên tĩnh phía Đông, cuối cùng anh cũng đã biết rằng, cảm giác mất đi rồi lại có được tuyệt vời đến mức không gì sánh nổi, dù cho có dùng bao nhiêu từ ngữ hoa mỹ cũng không thể nào đủ.
Cô ấy thực sự đang nằm trong lòng anh, chứ không phải chỉ trong những giấc mơ. Mái tóc, làn da, đôi môi... tất cả đều là thật. Cảm giác mềm mại, hơi thở ngọt ngào kia cũng là thật.
Giống như rất nhiều đêm trước đây, anh không dám nới lỏng vòng tay một giây phút nào.
"Ưʍ... Liên Thành, mấy giờ rồi?"
Cảm nhận được hơi ấm xung quanh mình, Tô Mạn Vũ vô thức nép sát hơn vào nơi tỏa ra ấm áp đó.
"Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi."
"Anh... anh nhớ gọi Thẩm Mặc nhé... nói với cậu ấy, hôm nay... hôm nay em không muốn đi làm."
Nghe tiếng Tô Mạn Vũ thì thầm, đôi mắt Diệp Liên Thành càng trở nên dịu dàng, sau đó, anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán người con gái trước mặt.
"Được, chút nữa anh sẽ gọi."
Ngủ ngon, Tô Mạn Vũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook