Nghe Thẩm Ngạn nói câu này xong, Khương Thanh Thời mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, giọng điệu nói chuyện của anh sao lại kỳ lạ như vậy?

Cô cau mày, quay đầu nhìn biểu cảm của anh lúc này, ngập ngừng nói: “Anh——”

Cô vừa mới nói được một chữ, tiếng của bố Khương đã vang lên ở cửa: “Hôm nay Tiểu Ngạn tan làm sớm thế à?”

Hai người quay đầu lại.

Bố Khương vừa đi vào phòng khách vừa hỏi: “Có phải Thanh Thời bảo con tan làm sớm rồi cùng đến không?”

Không đợi Thẩm Ngạn trả lời, bố Khương đã liếc nhìn Khương Thanh Thời một cách không hài lòng: “Thanh Thời lại tùy hứng chứ gì?”

Khương Thanh Thời khựng lại, mím môi không nói gì. Cô không muốn tự biện hộ cho bản thân.

Không ngờ người bên cạnh lại nói: “Không phải cô ấy ạ.”

Thẩm Ngạn nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của cô, nhìn bố Khương: “Là do con muốn đến sớm để gặp bố mẹ.”

Nghe vậy, bố Khương mỉm cười hài lòng: “Vẫn là Tiểu Ngạn hiểu chuyện.”

Thẩm Ngạn mỉm cười.

Bố Khương về đến, đương nhiên muốn gọi Thẩm Ngạn vào phòng làm việc để nói chuyện kinh doanh.

Sau khi hai người rời đi, Khương Thanh Thời cũng không muốn ở dưới lầu nữa, cô đứng dậy trở về phòng, buồn bực nằm trên giường.

Nếu như có thể, cô thật sự không muốn về nhà ăn cơm.

Đột nhiên điện thoại của cô rung lên, là Cố Tuệ An gửi tin nhắn đến, hỏi tối nay cô có muốn cùng ra ngoại ô đón giao thừa không? Lục Gia Xuyên có đầu tư vào một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở đó, còn có một khu biệt thự nghỉ dưỡng, trong biệt thự có bể bơi và suối nước nóng, phòng ốc cũng đủ rộng để nhóm bọn họ ở lại chơi.

Khương Thanh Thời có hơi muốn, cô suy nghĩ mấy giây rồi trả lời cô ấy: [Lát nữa tôi sẽ hỏi Thẩm Ngạn thử xem.]

Cố Tuệ An: [Được, bọn tôi định ăn tối rồi mới đi, để tôi hỏi chị Kim Tuyết thử.]

Khương Thanh Thời: [OK.]

Nhìn chằm chằm vào cuộc tròi chuyện với Cố Tuệ An, Khương Thanh Thời suy nghĩ giây lát rồi hỏi Tư Niệm xem cô ấy có muốn ra ngoại ô đón giao thừa cùng mấy người họ không.

Nguyễn Huỳnh đang đi công tác ở thành phố khác, không biết Tư Niệm sẽ đón năm mới một mình hay về nhà.

Sau khi gửi tin nhắn, cô nhận được hồi âm từ Tư Niệm: [Năm nay chắc không được rồi, tớ phải ở nhà với bố mẹ ông bà, sang năm nhớ gọi tớ.]

Khóe môi Khương Thanh Thời cong lên: [Được, sang năm tớ gọi cậu.]

Tư Niệm đáp lại cô bằng biểu tượng cảm xúc “Quyết định vậy đi”.

Trò chuyện xong, Khương Thanh Thời lại nằm trên giường tiếp tục nghịch điện thoại.

Lướt một lúc, cô tình cờ nhìn thấy fans của Bùi Thanh Từ nói ngày mai anh ta sẽ có thông báo xác nhận chính thức, kêu mọi người cố gắng.

Khương Thanh Thời nhướng mày, nhớ kỹ chuyện này, quyết định sau khi có thông báo chính thức sẽ chi chút tiền cho thần tượng.

Tâm trạng cô không tốt nên muốn tiêu tiền, càng tiêu nhiều thì càng vui.

Sau khi ghi chú lại chuyện này, Khương Thanh Thời liếc nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ ăn tối của nhà họ Khương.

Cô lặng lẽ thở dài, đi đến ghế sô pha cạnh cửa sổ ngồi xuống, dựa vào cửa sổ nhìn ra sân.

Nhà họ Khương rất lớn, nhưng đây không phải là nơi cô sống khi còn nhỏ. Trước khi lên cấp ba, nhà họ Khương sống trong một ngôi nhà ở phía bên kia, cũng lớn thế này, cũng trống trãi như vậy.

Nhưng trước khi chuyển đi, Khương Thanh Thời vẫn cảm thấy căn nhà đó rất ấm áp. Mặc dù bà Từ thường xuyên áp đặt suy nghĩ của mình lên người cô, song cô biết bà rất thương cô. Về phần bố Khương, trước khi cô biết ông ấy ngoại tình hơn nữa còn có một đứa con ngoài giá thú, cô vẫn luôn tin rằng bố Khương yêu thương cô nhất.

Đáng tiếc, những biểu hiện giả dối trước kia bây giờ đã hóa thành hư không.

Nghĩ đến những chuyện bà Từ muốn nói lại thôi kia, Khương Thanh Thời đoán nguyên nhân khiến bà lo lắng có lẽ là do bố cô lại đưa ra đề nghị đưa đứa trẻ kia về nhà họ Khương, thậm chí còn thêm tên của cậu ta vào gia phả nhà họ Khương, để cậu ta có được tư cách người thừa kế, hoặc chia cho cậu ta một phần cổ phần nhất định.

Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời cau mày.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.

Khương Thanh Thời ngước mắt, nhìn thấy người xuất hiện ngoài cửa thì hai mắt sáng lên: “Hai người nói chuyện xong rồi à?”

Thẩm Ngạn bình tĩnh đáp lại: “Em không muốn xuống dưới sao?”

Khương Thanh Thời gật đầu, sau đó thở dài: “Tôi không muốn nghe hai người họ câu nào câu nấy đều là nói bóng nói gió đối phương.”

Thẩm Ngạn hiểu ý, đi đến chiếc ghế đơn màu xanh đậm đặt ở phía chéo đối diện cô ngồi xuống: “Em định trốn trên lầu bao lâu?”

“…”

Khương Thanh Thời không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh đang ngồi ở phía đối diện, sau đó liếc mắt nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình, khẽ cau mày.

Im lặng vài giây, cô mới trả lời câu hỏi của Thẩm Ngạn: “Tôi định trốn ăn cơm, anh thì sao?”

Thẩm Ngạn nhìn cô: “Em nghĩ thế nào?”

Khương Thanh Thời thầm nghĩ, nếu cô biết thì nói gì nữa. Nếu cô biết thì bây giờ cô sẽ không thắc mắc tại sao anh lại không ngồi bên cạnh cô mà lại ngồi ở vị trí xa cô như vậy.

Tuy rằng nếu suy xét cẩn thận thì cũng không phải là quá xa.

Ôm những suy nghĩ khác nhau, Khương Thanh Thời lại chìm trong im lặng.

Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô, đầu óc trống rỗng.

Phòng ngủ rơi vào im lặng.

Hai người chỉ ngồi im lặng như vậy, không giao tiếp.

Một lúc sau, điện thoại của Khương Thanh Thời rung lên, là Cố Tuệ An gửi tin nhắn đến nói cô ấy và anh trai đang ở ngoài mua pháo hoa, hỏi cô thích loại nào.

Khương Thanh Thời trả lời cô ấy một câu sao cũng được, sau đó mới nhớ ra vẫn chưa nói chuyện ra ngoài đón giao thừa với người ngồi phía đối diện.

Suy nghĩ một lúc, cô chậm rãi dịch sang bên cạnh, đến gần anh hơn chút: “Anh không có hẹn tối nay sẽ bàn công việc với ông ấy chứ?”

Thẩm Ngạn nhìn động tác của cô với vẻ mặt bình thường: “Sao vậy?”

Khương Thanh Thời: “Cố Tuệ An hẹn tôi ra ngoại ô đón giao thừa, tôi đồng ý rồi.” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Ngạn, quan sát phản ứng của anh: “Anh đi không?”

“…”

Thẩm Ngạn khép mi lại, có thể cảm nhận được sự dò xét cẩn thận của cô, anh lặng lẽ nhìn cô rồi trầm giọng nói: “Em có muốn anh đi không?”

Khương Thanh Thời không ngờ anh lại ném vấn đề này lại cho cô, im lặng một lát, cô mạnh miệng nói: “Tôi cần một tài xế.”

Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Ngạn cười thầm: “Anh biết rồi.”

Anh sẽ là tài xế của cô.

Miễn là cô cần.

Bầu không khí bỗng trở nên kỳ quái, Khương Thanh Thời còn chưa kịp hiểu ra tại sao hai người lại đột nhiên trở nên xa lạ như vậy thì tiếng gọi của bà Từ đã vang bên ngoài: “Thanh Thời, Tiểu Ngạn, sắp đến giờ ăn tối rồi.”

Khương Thanh Thời đồng ý: “Vâng ạ, bọn con xuống ngay đây.”



Hai người xuống lầu ăn cơm.

Sắc trời bên ngoài cũng dần tối xuống, đèn trong phòng ăn được bật sáng, “một nhà bốn người” ngồi vào bàn ăn, nhưng trái tim đều không đặt ở đây.

Trước khi ăn cơm, bố Khương lấy rượu mình sưu tầm ra: “Tiểu Ngạn, tối nay uống với bố vài ly nhé?”

Khương Thanh Thời còn chưa kịp nói gì, Thẩm Ngạn đã ngước mắt lên nói với ông ấy: “Bố, để lần sau đi ạ.”

Nụ cười trên mặt bố Khương hơi khựng lại: “Sao vậy, tối nay con không muốn uống rượu à?”

“Vâng.” Thẩm Ngạn thành thật nói: “Con đã hứa với Thanh Thời sẽ đưa cô ấy ra ngoại ô đón giao thừa, bọn con ăn tối xong sẽ qua đó ngay.”

Bố Khương cau mày, chuyển ánh mắt không hài lòng về phía Khương Thanh Thời: “Sao lại ra ngoài vào đêm giao thừa? Đón giao thừa ở nhà không phải tốt hơn sao?”

Khương Thanh Thời mấp máy môi, nhưng lại bị người khác cướp lời trước, lần này là bà Từ, bà khẽ cười một tiếng: “Ở nhà đón giao thừa có gì tốt? Trong thành phố không được phép đốt pháo, chẳng lẽ ông còn rõ Thanh Thời thích gì nhất?”

Bà có chút chán ghét liếc nhìn bố Khương: “Tôi thấy ông già rồi, ngay cả con bé thích gì cũng quên mất.”

Những lời mỉa mai này khiến bố Khương không còn gì để cãi lại.

Khương Thanh thời lắng nghe, im lặng rút lại những lời vừa định thốt ra khỏi miệng.

Nói xong, bà Từ nhìn về phía hai người: “Ăn cơm trước đi, ăn tối xong hai đứa muốn đi ngoại ô thì đi.” Vừa dứt lời, bà lại tò mò hỏi, “Chỉ có hai đứa thôi à?”

Khương Thanh Thời: “Không ạ, còn Cố Tuệ An và mấy người khác nữa.”

“Hai đứa con nhà họ Cố cũng đi sao?” Bố Khương nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi Thẩm Ngạn: “Là khu biệt thự nghỉ dưỡng suối nước nong do con trai lớn của nhà họ Lục đầu tư à?”

Thẩm Ngạn gật đầu.

Hai mắt bố Khương sáng lên, lại hỏi: “Cậu con trai nhà họ Ngụy có đi cùng không?”

Thẩm Ngạn hơi khựng lại, nhẹ giọng đáp: “Con không hỏi ạ.”

Bố Khương gật đầu: “Con hỏi thử xem, hai đứa làm ăn với nhau, thường xuyên qua lại cũng rất tốt.”

Khương Thanh Thời nghe hiểu ý tứ trong lời nói của bố Khương, cô hơi cau mày: “Bố, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Cô không thích nghe những lời này của bố Khương, lại càng không thích ông ấy sắp xếp cách làm việc của Thẩm Ngạn.

Cuộc trò chuyện này khiến tất cả mọi người đều không mấy vui vẻ.

Khương Thanh Thời không muốn ăn uống gì cả, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa xuống.

Chờ đến khi ba người còn lại ăn xong, cô rời chỗ đi ra phòng khách nghỉ ngơi.

Một lúc sau, chờ đến khi bố Khương dặn dò Thẩm Ngạn xong chuyện, hai người mới chuẩn bị ra ngoài, đến ngoại đón giao thừa.

Trước khi rời đi, Khương Thanh Thời nhận được một phong bao lì xì màu đỏ từ bà Từ: “Chúc mừng năm mới.” Bà hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Năm mới, mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc hơn một chút.”

Đôi mắt Khương Thanh Thời lấp lóe ánh sáng, nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”

Bà Từ rũ mắt xuống: “Xin lỗi con, mẹ không cố ý ép buộc con.”

“….Con biết.” Khương Thanh Thời hít sâu một hơi, nhìn về phía bà Từ: “Nhưng con vẫn muốn nổi loạn một chút, con muốn tùy theo lòng mình.”

Bà Từ ừm một tiếng: “Mẹ biết rồi, các con đi chơi vui vẻ nhé. Tối nay có ở lại khu ngoại ô bên kia không?”

Khương Thanh Thời gật đầu: “Bên đó có khu nghĩ dưỡng suối nước nóng, có lẽ bọn con sẽ ở đó chơi hai ngày.”

Bà Từ: “Chú ý an toàn.”

“Con biết rồi ạ.”

Ngoài bao lì xì cho Khương Thanh Thời, bà Từ cũng chuẩn bị cho Thẩm Ngạn một cái. Nhưng mà xưa nay bà và Thẩm Ngạn ít nói chuyện với nhau, nếu trực tiếp đưa cho anh thì anh sẽ không nhận, vì vậy bà Từ đưa lì xì cho Khương Thanh Thời, bảo cô chuyển cho Thẩm Ngạn.

Xe chạy ra khỏi sân nhà họ Khương, Khương Thanh Thời lơ đãng nghiêng đầu, chỉ thấy bà Từ còn đang đứng ở cửa, bố Khương đã không thấy bóng dáng từ lâu.

Cô khẽ chớp mắt rồi nhìn sang chỗ khác, cố gắng hết sức khiến bản thân không quan tâm đến điều đó nữa.

Đột nhiên, người bên cạnh lên tiếng: “Em muốn uống trà sữa không?”

Khương Thanh Thời vô thức nói: “Buổi tối uống trà sữa sẽ tăng cân.”

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy em muốn uống không?”

“Muốn.” Khương Thanh Thời không chút do dự đáp, lúc nào tâm trạng không tốt cô cũng muốn ăn ăn đồ ngọt, vừa rồi ăn cơm ở nhà cũng chưa no bụng: “Tôi hỏi nhóm Cố Tuệ An có uống không, đóng gói mang đến đó chắc sẽ không bị lạnh.”

Thẩm Ngạn nói được.



Sau khi tấp vào ven đường mua trà sữa và hai hộp bánh ngọt xinh xắn, hai người chính thức lên đường đến biệt thự suối nước nóng của khu nghỉ dưỡng.

Đêm giao thừa nên trong thành phố có chút ùn tắc, đi thẳng một đường đến nơi cũng đã là mười một giờ tối.

Vừa đỗ xe xong, Khương Thanh Thời đã thấy Cố Tuệ An và Lục Gia Văn ở trong sân.

“Thanh Thời.” Cố Tuệ An mỉm cười vẫy tay với cô: “Sao hai người đến trễ vậy?”

Khương Thanh Thời mở cửa xe bước xuống: “Bị tắc đường.”

Cô trực tiếp tham gia cùng hai người: “Hai người đang định làm gì vậy?”

Lục Gia Văn gọi cô: “Chị dâu.”

Anh ta đưa một que pháo hoa cho Khương Thanh Thời: “Tuệ An muốn đốt pháo hoa, hai người bọn em định sẽ chơi que pháo hoa trước một lúc.”

Khương Thanh Thời nhận lấy: “Cảm ơn.”

Khương Thanh Thời đến rồi nên Lục Gia Văn rời đi.

“Bên chị Kim Tuyết vẫn chưa đến sao?” Khương Thanh Thời vừa đi đến trước mặt Cố Tuệ An vừa hỏi.

Cố Tuệ An: “Đang trên đường đến.”

Cô ấy quay đầu lại nhìn Khương Thanh Thời, nhỏ giọng nói: “Lúc anh trai tôi gọi điện thoại cho Lương Hoài, chị Kim Tuyết nói không muốn đến, sau đó tôi nói tôi và cậu đều đến đây, bảo chị ấy tham gia với chúng ta, chị ấy mới đồng ý.”

Khương Thanh Thời gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Cô chỉ sợ Mạnh Kim Tuyết không tham gia cả những hoạt động tập thể thế này.

Ngoại ô gió lộng, trong sân có chút lạnh.

Khương Thanh Thời vừa chơi xong hai que pháo hoa, Cố Tuệ An đã ra hiệu cho cô nhìn về phía bên kia, nhỏ giọng thì thầm với cô: “Chồng cậu có phải quá chu đáo rồi không?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Ngạn đang cầm hai chiếc khăn choàng đi về phía hai người.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Ngạn đưa khăn choàng cho cô, trầm giọng nói: “Lạnh không?”

“Có chút.” Khương Thanh Thời cầm lấy rồi đưa cho Cố Tuệ An một cái: “Khăn choàng này anh lấy ở đâu vậy?”

Cô nhớ rõ lúc hai người chuẩn bị hành lý trong phòng không có mang theo khăn choàng.

Thẩm Ngạn: “Lục Gia Văn đã chuẩn bị.”

Khương Thanh Thời nhướng mày, kinh ngạc nói: “Cậu ta chu đáo thế cơ à?”

“Hửm?” Thẩm Ngạn nhìn cô: “Cậu ta chu đáo?”

Không biết tại sao Khương Thanh Thời lại nghe ra sự giận dỗi trong lời nói của anh, cô vội vàng sửa miệng: “Chồng tôi chu đáo hơn.”

Thẩm Ngạn liếc nhìn cô, không nói thêm gì nữa: “Đừng chơi ở bên ngoài lâu quá.”

Khương Thanh Thời ừm một tiếng, vô thức hỏi: “Anh muốn vào trong à?”

Nghe vậy, Thẩm Ngạn nheo mắt nói: “Anh ở đây có quấy rầy bọn em không?”

“Không đâu.” Khương Thanh Thời vội vàng trả lời, thuận tay đưa hai que pháo hoa cho anh, hai mắt sáng ngời: “Anh chơi không?”

Khương Thanh Thời đã mở miệng mời, cho dù Thẩm Ngạn không thích thì anh cũng sẽ không từ chối cô. Anh đưa tay ra nhận lấy, hỏi cô: “Bật lửa đâu?”

Khương Thanh Thời chỉ về phía sau: “Ở chỗ Cố Tuệ An.”

Cô quay đầu lại, Cố Tuệ An đã chạy sang phía bên kia. Cô chớp mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ngạn: “Cậu ấy chạy rồi, anh không mang theo à?”

Thẩm Ngạn: “Có mang theo.”

Thẩm Ngạn lấy bật lửa ra, bật lên rồi đốt que pháo hoa, sau đó đưa cho Khương Thanh Thời.

Ánh đèn trong sân sáng ngời, ánh trăng chiếu rọi.

Thẩm Ngạn hơi ngước mắt lên, có chút ngẩn ngời nhìn Khương Thanh Thời đang vung vẫy que pháo hoa ở trước mặt. Dáng vẻ của cô hoạt bát, trên mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn thả lỏng hơn lúc ở nhà họ Khương rất nhiều, cũng vui vẻ hơn.

“Thẩm Ngạn.” Nhìn thấy người trước mặt đang ngẩn ra, Khương Thanh Thời gọi anh: “Anh mau giơ que pháo hoa của anh lên đi.”

Khương Thanh Thời lấy điện thoại di động ra: “Tôi muốn chụp ảnh.”

Thẩm Ngạn ngước mắt lên: “Chụp ảnh thế nào?”

Khương Thanh Thời: “Anh đốt que pháo lên trước đi.”

Thẩm Ngạn nhìn cô rồi làm theo cô.

Chờ đến khi Thẩm Ngạn đốt que pháo lên, Khương Thanh Thời lấy điện thoại ra, chụp ảnh que pháo hoa hai người cầm trong tay.

Chụp ảnh xong cô cảm thấy rất hài lòng, cũng không để ý đến ánh mắt thất vọng của người bên cạnh.

Cố Tuệ An bỗng nhiên kêu lên: “Thanh Thời, tổng giám đốc Thẩm, để tôi chụp ảnh cho hai người.”

Khương Thanh Thời giật mình, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Ngạn: “Anh muốn chụp không?”

Vẻ mặt Thẩm Ngạn vẫn như bình thường, không nhìn ra được anh có muốn hay không: “Tùy em.”

Khương Thanh Thời suy nghĩ hai giây: “Chụp đi, hình như tôi và anh chưa từng chụp ảnh chung.”

Ngoại trừ ảnh chụp lúc kết hôn ra, cô muộn màng phát hiện cô và Thẩm Ngạn không hề có tấm ảnh chụp chung nào.

Thẩm Ngạn khàn giọng nói: “Được.”

Nghe thấy hai người đồng ý, Lục Gia Văn cũng ầm ĩ đòi tham gia với tư cách thợ chụp ảnh cho hai người.

Khương Thanh Thời không hiểu được sự phấn khích của hai người họ, hào phóng nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ chọn bức ảnh đẹp nhất trong máy ảnh của hai người để đăng lên khoảnh khắc.”

Cố Tuệ An: “Chỉ đăng lên khoảnh khắc chứ không gửi lì xì cho người chụp bức ảnh sao?”

Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Cậu còn thiếu lì xì à?”

“Tôi không thiếu, nhưng tôi thích cảm giác thu được tiền.” Cố Tuệ An hùng hồn trả lời.

Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ấy: “Được thôi, điều kiện tiên quyết là cậu phải chụp tôi và chồng tôi thật đẹp.”

“…”

Nghe thấy xưng hô “chồng” này, Thẩm Ngạn bất giác nhếch môi cười.

Nhận ra được sự thay đổi của anh, Lục Gia Văn nói: “Anh Ngạn, anh đến gần chị dâu nữa đi, khoảng cách giữa hai người bây giờ nhét em vào còn được.”

Cố Tuệ An: “Đúng vậy đúng vậy, lại gần một chút được không, hai người đứng như vậy chụp ảnh sẽ không đẹp.”

Trong lúc chụp ảnh, Khương Thanh Thời phát hiện Thẩm Ngạn không hề ghét chụp ảnh giống như cô nghĩ, cô vốn tưởng rằng anh sẽ mất kiên nhẫn, nhưng cô không ngờ rằng người không thể chịu nổi hai vị “nhiếp ảnh gia” chỉ huy tạo dáng trước lại là cô.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Ngạn không hề tỏ ra bất mãn.

Sau khi chụp ảnh xong, Khương Thanh Thời gần như chết cứng.

Bốn người trở vào nhà để chọn ảnh, Mạnh Kim Tuyết và Lương Hoài cũng vừa mới đến nơi.

Chuyện chọn ảnh không cần đàn ông, ba cô gái dựa sát vào nhau, đưa ra những lời bình luận vô tận.

“Tấm này đẹp.” Cố Tuệ Anh đột nhiên gào lên: “Tuy rằng chỉ nhìn thấy phía sau, nhưng cũng có thể nhận ra được hai người là trai tài gái sắc.”

Khương Thanh Thời cúi đầu nhìn, hai mắt sáng lên.

Trong bức ảnh, cô và Thẩm Ngạn đứng trước cửa sổ kính sát đất, Thẩm Ngạn mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, tuấn tú nhã nhặn, mà vì để chụp ảnh nên cô cũng cởi khăn choàng ra, để lộ chiếc váy dài có dây đeo màu hồng đào, trên váy có thêu rải rác vài bông hoa, không quá bắt mắt nhưng lại khiến chiếc váy trở nên rất đặc biệt.

Khương Thanh Thời sở hữu vóc dáng cân đối, đường cong duyên dáng, chiếc váy dài có thể tôn lên những đường cong của cô một cách hoàn hảo.

Hai người quay lưng về phía ống kính, ánh mắt đều đặt trên người đối phương.

Tấm ảnh không quá rõ, thậm chí còn có hơi mơ hồ. Nhưng càng như vậy lại càng khiến tấm ảnh trông có không khí hơn.

Mạnh Kim Tuyết cũng phải cảm thán, khen ngợi: “Tôi cũng cảm thấy bức ảnh này rất đẹp.”

Khóe miệng Khương Thanh Thời cong lên: “Vậy tôi chọn tấm này.”

Cố Tuệ An: “Chọn thêm vài tấm chính diện đi.” Cô ấy thản nhiên nói: “Giá trị nhan sắc của vợ chồng cậu cao như vậy, nếu không đăng nhiều ảnh một chút sẽ rất đáng tiếc.”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời đắc ý nhướng máy, tâm trạng vui vẻ: “Đăng đăng đăng, đêm nay tôi sẽ đăng đủ chín bức ảnh.”

“…”

Ba người ở bên này chọn ảnh, nhóm đàn ông không có chỗ để xen vào.

Mấy người họ ngồi ở một bên khác uống rượu trò chuyện, trên tivi đang chiếu một bữa tiệc cuối năm khá ồn ào.

Thỉnh thoảng Thẩm Ngạn lại nhìn về phía Khương Thanh Thời, Lục Gia Xuyên trêu chọc: “Vợ cậu ở ngay bên đó, không chạy đi đâu được đâu, cậu căng thẳng như vậy làm gì?”

Thẩm Ngạn liếc nhìn anh ta, không thèm để ý đến anh ta.

Lục Gia Văn nhỏ giọng thì thầm: “Anh không phát hiện tâm trạng của anh Ngạn tối nay không ổn lắm sao?”

Lục Gia Xuyên thật sự không hề nhận ra, anh ta và Lương Hoài cùng quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy? Cậu với vợ cậu cãi nhau à?”

Trông không giống lắm.

Thẩm Ngạn nhấp một ngụm rượu, trầm giọng nói: “Không có.” Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Ngụy Minh Khiêm có tới không?”

“Trong nhà cậu ta còn rất nhiều việc, muốn tới cũng phải sáng mai.” Lương Hoài nói.

Thẩm Ngạn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Mấy người bọn họ lại trò chuyện.

Lục Gia Văn bỗng nhiên gọi một tiếng: “Ba người đẹp, tạm dừng một chút được không? Năm phút nữa là đến giao thừa rồi, có đi đốt pháo hoa không?”

Cố Tuệ An: “Đi!”

Nhóm người lại quay ra sân.

Ngoại ô không cấm đốt pháo, huống chi đây còn là địa bàn tư nhân của Lục Gia Xuyên.

Khương Thanh Thời đứng bên cạnh Thẩm Ngạn, nhìn Lục Gia Văn và Cố Tuệ An đang bận rộn.

“Có lạnh không?” Cô lại quên mang theo khăn choàng, Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô: “Anh đi lấy khăn choàng nhé?”

Khương Thanh Thời lắc đầu: “Không cần đâu.”

Cô dịch người đến gần Thẩm Ngạn hơn một chút: “Anh chắn gió cho tôi thì sẽ không lạnh nữa.”

Cảm nhận được cô đến gần mình, hô hấp của Thẩm Ngạn hơi chậm lại, ánh mắt dao động: “Được.”

Anh bảo vệ người nọ trong vòng tay của mình.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lục Gia Văn đang chuẩn bị đốt pháo hoa ở cách đó không xa lớn tiếng hét lên: “Còn mười giây!”

Nghe vậy, mấy vị tinh anh ngày thường cũng không khỏi bắt đầu đếm ngược ——

Mười, chín, tám, bảy… ba, hai, một.

Chữ cuối cùng vừa dứt, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đồng loạt quay đầu lại nhìn nhau, nói với đối phương: “Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời, nhìn thấy bản thân trong mắt của đối phương.



Bắn pháo hoa xong, mấy người bọn họ lại ở bên ngoài chơi thêm vài phút, cuối cùng không chịu nổi nữa mới quay vào nhà.

Trở vào trong nhà, Cố Tuệ An ồn ào bảo mấy người họ phát lì xì năm mới.

Anh trai của Cố Tuệ An không còn cách nào với cô ấy, trở thành người đầu tiên phát lì xì, tiếp theo sau là mấy người Lục Gia Xuyên.

Ba cô gái lấy điện thoại di động ra, bắt đầu giật lì xì không chút khách sáo.

Giành lì xì xong thì đêm giao thừa cũng coi như kết thúc.

Sau khi hẹn nhau sẽ cùng đi ngâm suối nước nóng ở sau núi vào hôm sau, mọi người đã hơi buồn ngủ.

Phòng của Khương Thanh Thời với Thẩm Ngạn và phòng của Lương Hoài với Mạnh Kim Tuyết ở tầng ba. Phòng là do Lục Gia Văn sắp xếp, theo như lời anh ta nói thì để hai cặp vợ chồng ở tầng ba sẽ không ồn ào đến mấy người độc thân như bọn họ.

Căn phòng rất rộng, phòng ngủ của hai đôi vợ chồng lại nằm tận cùng bên trong, chỉ cần không quá ồn ào thì sẽ không quấy rầy đến ai.

Vào phòng, mặt Khương Thanh Thời vẫn còn đang nóng bừng.

Cô quay đầu lại định nói gì đó với người đang xách hành lý phía sau, nhưng rồi lại lao vào vòng tay của anh trước.

Thẩm Ngạn thuận thế ôm người vào lòng, thấp giọng hỏi: “Đi tắm trước nhé?”

“Ừm….” Khương Thanh Thời gật đầu đồng ý, lại ngẩng đầu lên nói: “Trước khi tắm, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Thẩm Ngạn: “Chuyện gì?”

Khương Thanh Thời nghĩ đến chuyện tối nay trông anh có vẻ bình thường nhưng thỉnh thoảng lại có những phản ứng kỳ lạ, bèn truy hỏi: “Chiếu nay anh về đến nhà lúc mấy giờ?”

“…”

Thẩm Ngạn hơi khựng lại, nhỏ giọng nói: “Quên rồi.”

“Ồ.” Khương Thanh thời không phải đồ ngốc, cô có thể cảm nhận được tâm trạng khác lạ của Thẩm Ngạn đêm nay, im lặng một lát cô lại hỏi: “Anh nghe thấy những lời tôi nói với mẹ rồi đúng không?”

Thẩm Ngạn im lặng.

Khương Thanh Thời trợn to hai mắt: “Thật sự nghe thấy rồi sao?”

Thẩm Ngạn liếc nhìn cô: “Sao em lại hỏi chuyện này?”

“Bởi vì tôi cảm thấy hình như anh đang hiểu làm chuyện gì đó.” Khương Thanh Thời thành thật nói: “Có phải anh chỉ nghe được một nửa rồi rời đi không?”

Thẩm Ngạn cau mày: “Ý em là gì?”

“….” Nhìn phản ứng của anh, Khương Thanh Thời biết cô đoán đúng rồi, cô không nói nên lời, có chút bất đắc dĩ: “Mẹ thúc giục chúng ta sinh con. Có phải anh nghe thấy tôi nói câu tình cảm của chúng ta chưa đạt đến bước này, đúng không?”

Thẩm Ngạn mím môi: “Em nhất định muốn lặp lại lời tương tự trước mặt anh một lần nữa?”

“Không phải.” Nhìn thấy vẻ mặt anh chợt trở nên tối sầm, Khương Thanh Thời vội vàng lắc đầu, “Tôi chỉ muốn xác nhận xem anh nghe đến đâu thì bỏ đi thôi.”

Cô mở to mắt nhìn anh chăm chú: “Sau câu nói này là anh bỏ đi rồi đúng không?”

Thẩm Ngạn: “Quan trọng lắm sao?”

“Đương nhiên.” Khương Thanh Thời mím môi: “Anh trả lời tôi đi, có phải không?”

Thẩm Ngạn ừm một tiếng: “Em chỉ muốn hỏi chuyện này thôi à?”

Khương Thanh Thời lườm anh, có hơi tức giận: “Sao anh lại không nghe hết câu tiếp theo?”

Thẩm Ngạn mấp máy khóe môi, rất muốn nói anh nghe tiếp để làm gì? Trong trường hợp đó, anh không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Chỉ cần không nghe thì anh có thể tự gạt mình rằng hiện tại Khương Thanh Thời cũng có chút thích anh, ít nhất cô cũng hài lòng về tình trạng chung sống hiện tại của hai người.

Thẩm Ngạn không nói nên lời, anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói hơi khàn đi: “Sau đó em đã nói gì?”

“Anh nghĩ thế nào?” Khương Thanh Thời giả vờ giận.

Thẩm Ngạn nhìn cô, có chút thất vọng: “Em không muốn nói thì đừng nói nữa.”

Khương Thanh Thời: “…”

Cô cuống quýt giữ chặt người đang định bước đi: “Sao anh lại mất kiên nhẫn thế hả?”

Thẩm Ngạn quay người lại, muốn trách cô, nhưng rồi lại không nỡ.

Giống như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh, Khương Thanh Thời vội vàng lên tiếng: “Em đã nói em muốn chúng ta dành nhiều thời gian cho nhau hơn, muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người nhiều hơn một chút. Em không muốn lúc này lại có thêm một cái bóng đèn làm phiền chúng ta.”

Cô vừa dứt lời, căn phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Thẩm Ngạn hơi dao động nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Anh không dám tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy.

Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên, bất ngờ hỏi anh một câu: “Có phải em chưa từng nói với anh không?”

Cổ họng Thẩm Ngạn khô khốc: “Gì cơ?”

Khương Thanh Thời nhướng mày, chủ động kiễng chân hôn lên môi anh, nói với anh: “Em cũng thích anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương