Dịu Dàng Tập Kích
Chương 22: C22: Tác dụng chậm đủ lớn

<!-- 1 -->

Chương 22: Tác dụng chậm đủ lớn

Trước tối nay, Khương Thanh Thời không cảm thấy quãng đường từ bếp đến phòng ngủ trên tầng hai quá dài.

Nhưng vào giờ phút này, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác như vậy.

Cô được Thẩm Ngạn ôm vào lòng, trong nhà yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ của anh thì chỉ còn lại tiếng hô hấp và nhịp tim phập phồng lên xuống của hai người.

Thình thịch thình thịch….. sao con đường này lại dài thế nhỉ, sao đi mãi vẫn chưa đến điểm cuối cùng?

Cô muốn vào phòng muộn một chút, lại muốn sớm một chút, ít nhất cũng sớm hơn để nhịp tim của cô không còn sinh động như vậy nữa, không còn lơ lửng trong không trung như vậy nữa.

Khương Thanh Thời dựa vào vai Thẩm Ngạn, cách một lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, giống như đang thiêu đốt cô.

Vùng da trên cổ anh đang chạm vào cô cũng vô cùng nóng bỏng.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng tay cầm được mở ra.

Thẩm Ngạn bế cô vào phòng tắm.

Cửa sổ trong phòng không đóng, rèm cũng không kéo.

Ánh trăng sáng xuyên qua song cửa sổ, mờ mịt mông lung chiếu vào trong phòng, khiến hai người có thể nhìn thấy được đối phương trong căn phòng không đèn.

Vào những lúc tranh tối tranh sáng, thính giác và cảm giác của con người sẽ càng trở nên rõ ràng.

Môi Khương Thanh Thời bị chặn lại, Thẩm Ngạn không biết mệt mỏi hút lấy hương vị rượu trái cây ngọt ngào trong miệng cô, mùi vị đó khiến anh bị mê hoặc.

Cồn k1ch thích khát vọng trong nội tâm của hai người, Khương Thanh Thời đã bị Thẩm Ngạn khơi lên tâm tư trong phương diện này từ lâu, giờ phút này không còn gì đáng lo ngại, cô bám lên cổ anh, cố gắng đáp lại anh.

Trong đêm tối, những trói buộc bị vứt bỏ.

Khương Thanh Thời đêm nay vừa vui thích lại vừa bị dày vò. Cô khao khát đôi bàn tay của Thẩm Ngạn đã lâu, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày anh dùng đôi bàn tay đó khiến cô không thể chịu nổi mà đánh mất chính mình.



Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Ngạn không còn nhạy nữa, đến khi mặt trời trèo lên cửa sổ thủy tinh, ánh sáng tràn vào trong phòng anh mới mở mắt ra.

Tối hôm qua còn chưa kéo rèm hai người đã ngủ mất.

Thẩm Ngạn nhìn ánh sáng chiếu vào phòng, sau đó cau mày xoay người, giấu đầu trong chăn, Khương Thanh Thời chỉ để lộ ra mái tóc đen, trước khi kéo rèm cửa lại, anh nương theo ánh sáng nhìn người bên cạnh, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Sợ làm ồn đến giấc ngủ của Khương Thanh Thời, phần lớn thời gian Thẩm Ngạn đều tắm rửa ở phòng dành cho khách.

Tắm rửa xong xuống lầu thì phát hiện Trình Lan Hinh đã đến.

“Tiểu Ngạn dậy rồi à.” Bà ấy đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười: “Bữa sáng sớm xong rồi, cháu ngồi một lúc đi.”


Thẩm Ngạn gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường, đã là bảy giờ rưỡi.

Thông thường vào thời điểm này anh đã tập thể dục buổi sáng xong trở về. Hôm nay thì ngược lại, đồng hồ sinh học hoàn toàn bị phá vỡ.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, yếu hầu của Thẩm Ngạn cuộn tròn, anh dừng động tác thắt cà vạt lại, cầm ly nước ấm trên bàn lên ngửa cổ uống.

Sau đó anh mới thắt tiếp cà vạt.

Không lâu sau, dì Trình mang bữa sáng ra.

Thẩm Ngạn nói cảm ơn dì ấy, nhìn thấy Trình Lan Hinh đang muốn đi vào phòng bếp, anh gọi bà trở lại: “Dì Trình.”

Trình Lan Hinh quay đầu lại: “Sao vậy?”

Thẩm Ngạn: “Dì có biết cả nhà bác Trần đã chuyển đi đâu không?”

“Bác Trần?” Trình Lan Hinh có hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại: “Bác Trần nào?”

Thẩm Ngạn: “Bác Trần lúc trước ở bên cạnh nhà chúng ta.”

Trình Lan Hinh nhớ lại: “Hình như chuyển về quê rồi, sao đột nhiên cháu lại nhắc đến ông ấy?”

Thẩm Ngạn chậm rãi nói: “Muốn tìm ông ấy tìm chút đồ.”

Trình Lan Hinh nhìn vẻ mặt của anh, có chút giật mình: “Tìm——”

Vốn dĩ bà ấy định hỏi anh có phải muốn tìm kiếm những thứ mà mẹ ruột anh để lại trước khi qua đời hay không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống. Dì ấy sợ sẽ khiến Thẩm Ngạn buồn.

“Có thời gian dì sẽ hỏi giúp cháu thử xem, dì nhớ quê của ông ấy cách Bắc Thành không xa.” Bà ấy vội nói.

Thẩm Ngạn gật đầu: “Cảm ơn dì, dì Trình.”

Trình Lan Hình dở khóc dở cười: “Phải là dì cảm ơn cháu mới đúng, nếu như không có cháu và Thanh Thời cho dì một công việc, không biết bây giờ dì Trình đang ở đâu.”

Thẩm Ngạn lại không cảm thấy Trình Lan Hinh có được như hôm nay là dựa vào anh, anh cho dì ấy một công việc, dì ấy có thể làm lâu như vậy đều là dựa vào nỗ lực của bản thân.

Bởi vậy anh sẽ thường nói với dì ấy là: “Dì tự kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình mà.”

Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Ngạn cũng ăn xong bữa sáng.

Phùng Hạng Minh và tài xế đã đến, Thẩm Ngạn đứng dậy, dặn dò Trình Lan Hinh vài câu: “Thanh Thời vẫn chưa dậy, dì đợi cô ấy dậy rồi thì làm bữa sáng cho cô ấy nhé.”

Trình Lan Hinh: “Dì biết rồi.”

Trước khi rời đi, Thẩm Ngạn dời sự chú ý về phía cầu thang một giây rồi mới đi ra ngoài, đến công ty.

Nhận thấy sự thay đổi trong mắt anh, Phùng Hạng Minh nhướng mày, trong lòng hiểu rõ cuối tuần của ông chủ nhà mình hẳn là không tệ.




Hơn mười giờ Khương Thanh Thời mới từ từ thức giấc.

Thời điểm cô tỉnh dậy trong phòng tối om. Không biết rèm cửa đã được đóng lại từ lúc nào, không có chút ánh sáng nào lọt vào trong.

Lăn lộn trên giường một lúc, Khương Thanh Thời mới vén chăn bông lên xuống giường.

Chân vừa chạm đất cô lại bất giác ngã xuống, hai chân mềm nhũn.

Dựa vào giường bình tĩnh lại một lúc, Khương Thanh Thời nhớ đến chuyện điên cuồng mà cô và Thẩm Ngạn đã làm tối hôm qua, hai má dần nóng lên.

Cũng may lúc này Thẩm Ngạn không có ở nhà, bằng không cô thật sự sẽ xấu hổ và tức giận đến chết mất.

Cô cũng không biết rằng bản thân uống rượu vào sẽ trở nên phóng túng như vậy, cũng sẽ…. dung túng Thẩm Ngạn đến mức này.

Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời thầm thề sau này sẽ bỏ rượu.

Ít nhất là sẽ không uống nhiều giống như tối hôm qua nữa, nồng độ cồn của những loại rượu trái cây đó không cao, nhưng nếu uống nhiều rượu pha chế sẽ có tác dụng chậm đủ lớn.

Sau khi ở trong phòng bình tĩnh lại một lúc, Khương Thanh Thời mới khôi phục lại chút sức lực, tắm rửa sạch sẽ rồi xuống lầu.

Ăn sáng xong, cô lê thân thể mệt mỏi đến ghế sô pha nằm xuống, định sẽ ở nhà dưỡng sức.

Đột nhiên, điện thoại rung lên, là tin nhắn của tên đầu sỏ gây chuyện, hỏi cô đã dậy chưa.

Khương Thanh Thời không thèm cho anh mặt mũi, thẳng thừng vạch trần anh: [Dì Trình không nói cho anh biết à?]

Thẩm Ngạn: [Nói rồi.]

Khương Thanh Thời nhướng mày, thầm hừ một tiếng trong lòng, vậy sao anh còn hỏi?

Giống như biết được cô đang nghĩ gì, tin nhắn mới của Thẩm Ngạn lại xuất hiện: [Thử xem em có block tôi không.]

Khương Thanh Thời có chút nghẹn lời: [… Bây giờ tôi block anh cũng không muộn.]

Tối hôm qua rõ ràng cô đã nói đủ rồi, cô bỏ cuộc, nhưng người này thì hay rồi, được đằng chân lân đằng đầu cũng thôi đi, thậm chí còn khiến cô phải “mất mặt” như vậy. Những hình ảnh đó lại bất giác hiện lên trong đầu, Khương Thanh Thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vội vàng bưng ly nước ấm trên bàn lên uống một ngụm, đè lại những suy nghĩ miên man đó xuất hiện trong đầu.

Thẩm Ngạn: […]

Anh có hơi hối hận vì đã nói ra sự thật.

Anh cầm điện thoại, đang suy nghĩ nên nói gì với cô thì Lục Gia Văn gọi điện thoại đến.


Thẩm Ngạn cau mày cúp máy.

Lục Gia Văn gửi tin nhắn đến: [Anh, anh đang họp à?]

Thẩm Ngạn: [Có chuyện gì không?]

Lục Gia Văn: [Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tối hôm qua em quên hỏi anh, anh và chị dâu về lúc nào vậy?]

Tối hôm qua sau khi ăn cơm trong phòng bao xong, Lục Gia Văn lại bị bạn bè ở phòng bao bên cạnh gọi sang uống rượu.

Sau đó uống đến khuya, anh ta mới nhớ đến bản thân đã quên hỏi xem mấy người Thẩm Ngạn đã đi chưa, đi lúc nào. Đương nhiên, anh ta cũng có chừng mực, không gọi điện thoại cho Thẩm Ngạn lúc nửa đêm.

Nhìn thấy câu hỏi của anh ta, Thẩm Ngạn dứt khoát không trả lời nữa.

Từ trước đến nay anh đều không trả lời những tin nhắn không quan trọng.

Quay trở lại tài khoản WeChat của Khương Thanh Thời một lần nữa, Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm khung chat đang im lặng một lúc, không nhịn được bấm số điện thoại của cô.

“Alo…” Khương Thanh Thời không ngờ Thẩm Ngạn sẽ gọi điện thoại cho cô vào lúc này, cô nghe máy, vô thức hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm đang muốn thử xem số điện thoại có bị chặn hay không à?”

“…”

Nghe giọng nói dễ nghe của cô, Thẩm Ngạn trầm mặc mấy giây: “Không phải.”

Anh gọi điện thoại cho cô cũng không có ý muốn thăm dò.

Khương Thanh Thời nhướng mày, chậm rãi ồ một tiếng, cũng không hỏi tại sao anh lại gọi cô.

Hai người ở hai đầu điện thoại im lặng một lát, một lúc sau, Khương Thanh Thời còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói trầm thấp của Thẩm Ngạn đã vang lên: “Em không sao chứ?”

Anh không nhắc tới thì không sao, nhưng vừa nhắc đến, Khương Thanh Thời lại cảm thấy bản thân không ổn lắm.

Cô nhất thời không nói nên lời, sau đó xoa xoa đôi tai nóng bừng: “Tổng giám đốc Thẩm biết rõ còn hỏi.”

Hô hấp của Thẩm Ngạn dừng lại, chậm rãi nói: “Tôi xin lỗi.”

Khương Thanh Thời cũng không cần anh phải xin lỗi, cô che điện thoại lại, có hơi ngại bị dì Trình nghe thấy: “Không phải tổng giám đốc Thẩm cho rằng một câu xin lỗi là có thể giải quyết được mọi chuyện chứ?”

“Không hề.” Trong chuyện này Thẩm Ngạn tương đối thành thật, anh khựng lại giây lát, nghĩ cách nhanh nhất để cô giải tỏa cảm xúc, bèn hỏi cô: “Gần đây em có đặc biệt muốn thứ gì không?”

Khương Thanh Thời: “…Thứ tôi muốn tôi sẽ tự mua.”

Tiêu tiền của anh để mua.

Thẩm Ngạn: “…Được.”

“?”

Khương Thanh Thời sửng sốt, cảm thấy bội phục với phản ứng của người đàn ông này.

Im lặng một lúc, Khương Thanh Thời không muốn nói chuyện với anh nữa: “Không có gì khác thì cúp đây.”

Thẩm Ngạn: “Tối nay tôi có một cuộc họp.”

Khương Thanh Thời ừm một tiếng, không quá muốn để ý tới anh.


Sau khi cúp điện thoại, Khương Thanh Thời ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại một lúc, đang chơi thì nhận được tin nhắn của Nghê Nhiên gửi đến, hỏi cô có thời gian không.

Khương Thanh Thời: [Có, cần tôi đến bảo tàng nghệ thuật giúp đỡ sao?]

Nghê Nhiên: [Không cần, có một bản kê cần cô hỗ trợ thống kê một chút, bây giờ bên cạnh cô có máy tính không?]

Khương Thanh Thời: [Được, khi nào thì cần?]

Nghê Nhiên: [Trong ngày hôm nay là được.]

Sau khi nhận được bản kê từ Nghê Nhiên, Khương Thanh Thời lên lầu lấy máy tính.

Đã lâu rồi cô không sử dụng laptop, cũng không để ý rằng máy tính đã hết pin và tự động tắt nguồn. Cô tìm khắp phòng nhưng không thấy bộ sạc đâu.

Suy nghĩ một lúc, Khương Thanh Thời gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn: [Tôi đến phòng làm việc dùng máy tính của anh một lúc nhé, có tiện không?]

Diện tích của hoa viên Hải Đường không lớn, nhưng cũng không phải nhỏ.

Khương Thanh Thời có thể tự do ra vào phòng làm việc của Thẩm Ngạn, nhưng mà cô chưa bao giờ động vào máy tính của anh. Đối với Thẩm Ngạn thì rõ ràng máy tính còn riêng tư hơn cả điện thoại, Khương Thanh Thời sợ cô sẽ không cẩn thận làm hỏng tập tin gì đó trong máy tính của anh.

Mặc dù, rất có thể sẽ không.

Tin nhắn vừa gửi đi, Thẩm Ngạn lập tức trả lời: [Tiện.]

Trả lời xong câu này, anh lại bổ sung: [Em có thể tùy ý sử dụng bất cứ thứ gì trong nhà, kể cả phòng làm việc.]

Khương Thanh Thời hơi giật mình, ngạc nhiên khi Thẩm Ngạn nói như vậy.

Cô khẽ cong môi trả lời: [Tôi dùng máy tính một lúc.]



Phòng làm việc nằm ở cuối hành lang trên tầng hai.

Ăn trưa xong, Khương Thanh Thời đi vào phòng làm việc, sau đó nhập mật khẩu Thẩm Ngạn gửi đến cho cô để mở máy tính.

Vừa mở ra, Khương Thanh Thời đã nhìn thấy hình nền máy tính của Thẩm Ngạn.

Cô nhìn một lúc, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.

Khương Thanh Thời cũng không nghĩ nhiều, cô đăng nhập vào WeChat, nhận bản kê mà Nghê Nhiên gửi sang cho cô, bắt đầu chỉnh sửa.

Chỉnh sửa lại bản kê mất chút thời gian, chờ đến khi Khương Thanh Thời hoàn thành xong và gửi lại cho Nghê Nhiên thì đã là ba giờ chiều.

Sau khi gửi đi, Khương Thanh Thời ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của Thẩm Ngạn, chống cằm nhìn quanh phòng làm việc.

Phòng làm việc của Thẩm Ngạn được trang trí trang nhã hơn cô mong đợi, trong lúc đang thưởng thức, Khương Thanh Thời nhìn thấy một cuốn album ảnh hoàn toàn không liên quan đến Thẩm Ngạn.

Cô bước lại gần, kiễng chân lấy quyển album ra khỏi ngăn tủ.

Quyển album có hơi nặng, cô không thể cầm chắc khiến quyển album rơi từ trên cao xuống, đồng thời một mảnh giấy được gấp gọn trong album cũng rơi ra ngoài.

Khương Thanh Thời cúi người xuống nhặt lên, nhìn thấy dòng chữ viết trên giấy.

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương