Dịu Dàng Tận Xương FULL
-
Chương 85
Sau khi tạm biệt Khương Cách, Quý Tranh trở về quân khu.
Nhiệm vụ bắt đầu vào sáng sớm, đội lính đặc chủng tham gia nhiệm vụ tập hợp vào lúc sáu giờ chiều để mở họp, tám giờ tối sẽ lên máy bay quân dụng di chuyển đến Campuchia, tham gia nhiệm vụ tác chiến liên hợp giữa các nước.
Nhóm lính đặc chủng được cử đi tham gia nhiệm vụ lần này gồm có những người từng tham gia nhiệm vụ một năm trước và vài người mới.
Chỉ huy tác chiến là Quý Tranh, tiểu đội của Quý Tranh là tiểu đội tiên phong xuất chinh đầu tiên, Lý Khả, Thẩm Văn và Nghê Ngạn cũng có mặt.
Đêm nay có nhiệm vụ, bầu không khí trong quân doanh cũng nghiêm nghị mà yên tĩnh hẳn đi, trong phòng thay đồ chỉ có tiếng bốt giẫm huỳnh huỵch trên đất, cùng với tiếng kiểm tra súng đạn lạnh lẽo vang lên trong căn phòng trống trải.
Quý Tranh thay quân phục tác chiến, trên khuôn mặt tuấn tú đã bị bôi thuốc màu xanh đen xen lẫn, dáng người cao lớn mạnh mẽ, tay áo và ống quần bó chặt, trông anh nghiêm chỉnh mà đầy oai phong.
Trời mới nhá nhem tối, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, các binh lính thay quân phục xong thì đứng xếp thành mấy hàng, những vệt thuốc màu khiến khuôn mặt bọn họ trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy những đôi mắt đầy sắc bén.
Đã chuẩn bị xong, Quý Tranh siết chặt khẩu súng, bình tĩnh hô: “Xuất phát.”
Quý Tranh vừa dứt lời, từng hàng ngũ lính đặc chủng rời khỏi phòng, rồi di chuyển đến sân bay quân đội như một làn gió đen.
Tất cả đội viên đã lên máy báy, chuyến bay cất cánh.
Động cơ vang rền bên ngoài cabin, các binh lính ngồi chỉnh tề sát vách cabin, vẻ mặt đầy nghiêm túc, bầu không khí căng thẳng.
Máy bay mất hai tiếng để di chuyển từ Nam Thành đến quân khu tại Cam-pu-chia, sau khi hạ cánh, bọn họ sẽ lập tức bắt đầu hành động.
Thế nhưng mục tiêu tấn công lần này chỉ là một cứ điểm nhỏ của đường dây ma túy, sào huyệt của bọn chúng vẫn đang được xác nhận.
Nhiệm vụ lần này phải kéo dài, phỏng chừng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Quý Tranh nhìn bảng đồng hồ xác nhận số liệu, rồi ngước mắt nhìn về một hướng nào đó.
Phía bên kia, có một đôi mắt đang mở to nhìn anh, ánh mắt ngập ngừng như có điều muốn nói.
Mặc dù không thể nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt cũng biết là Lý Khả, Quý Tranh mỉm cười với cậu ấy.
Nụ cười của anh cũng phần nào trấn an Lý Khả, trong cabin máy bay yên tĩnh, Lý Khả lên tiếng: “Đội trưởng, sao anh…”
Năm ngoái Quý Tranh bị bắt khi tham gia nhiệm vụ vây quét ma túy, sau khi được giải cứu, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bị bắt giam còn khiến anh gặp chướng ngại tâm lý.
Mấy tháng trước anh mới hồi phục lại, vậy mà bây giờ lại muốn tiếp tục chiến đấu với đám tội phạm ấy.
Dù Quý Tranh có tham gia diễn tập quân sự hay tham gia những nhiệm vụ khác, Lý Khả cũng sẽ không lo lắng, thế nhưng một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Quý Tranh đã có bóng ma tâm lý với trùm thuốc phiện, còn phải chiến đấu trong rừng mưa như thế, điều này sẽ khiến Quý Tranh gặp nhiều bất lợi.
Lý Khả vừa lên tiếng, Thẩm Văn và Nghê Ngạn cũng nhìn sang, Quý Tranh vẫn bình tĩnh mỉm cười, rồi nói: “Tại sao anh lại tham gia à?”
Anh là một người ôn hòa, chỉ có những khi chỉ huy chiến đấu, anh mới có sự cương quyết của một quân nhân, bình thường anh luôn nói chuyện rất thân thiện.
“Ừm.” Lý Khả đáp lời.
“Báo thù.” Quý Tranh trả lời ngắn gọn, rồi mỉm cười nói tiếp: “Chuyện lần trước làm anh phí mất một năm.”
Quân nhân chân chính sẽ không chịu khuất phục, bọn họ có cơ thể và ý chí kiên cường như sắt thép.
Một năm trước, tín ngưỡng của anh bị phá hủy, anh vật lộn với chướng ngại tâm lý suốt một năm.
Hiện tại anh đã hồi phục, anh sẽ tiếp tục xách súng xông pha nơi chiến trường.
Lần này anh sẽ phá hủy bọn chúng, để bọn chúng biết được rằng tín ngưỡng có thể được vun đắp lại toàn vẹn, rằng quân nhân không hề chùn bước trước cái ác.
Đây là tinh thần của quân nhân Trung Quốc.
Quý Tranh cũng không giải thích nhiều lời, nhưng những lời anh nói đã giải thích được tất cả.
Bầu không khí căng thẳng trong cabin đã dịu bớt, đôi mắt trên những khuôn mặt bôi thuốc màu càng trở nên sáng rực.
Thẩm Văn bị kích thích, hô hào lên: “Phải, chơi chết tên Gus súc sinh.”
“Chơi chết hắn ta!” Nghê Ngạn cũng theo mắng một câu.
Tiếng mắng vang rền cả cabin, tinh thần binh sĩ bừng bừng.
Nghê Ngạn ngồi bên cạnh Quý Tranh, trong lúc mọi người đang mắng chửi, cậu ấy ghé người lại gần Quý Tranh, cười cười hỏi: “Đội trưởng, hôm nay anh tự lái xe về quân khu à?”
Quý Tranh hoàn hồn dời mắt khỏi màn hình, nhìn cậu ấy trả lời: “Không phải.”
Thẩm Văn trao anh một cái nhìn sâu xa, hỏi: “Chị dâu đưa anh đến à?”
Nghe Thẩm Văn và Nghê Ngạn nói chuyện, mọi người lại đổ dồn mắt về phía Quý Tranh hòng hóng hớt.
Nhiệm vụ vẫn chưa bắt đầu, bọn họ không cần quá nghiêm túc.
Quý Tranh cũng để bọn họ làm càn, anh khẽ cười trả lời: “Ừm.”
“Òa, hâm mộ quá đi!”
“Ế chỏng chơ như em phải tự bắt xe về!”
Thấy mọi người cười đùa, Lý Khả cũng bớt lo lắng dần, cậu ấy bật cười cùng mọi người rồi nói với Quý Tranh: “Đội trưởng, một năm trước anh nói nhiệm vụ thành công anh sẽ đi gặp chị dâu.
Bây giờ có chị dâu rồi, lần này anh định thế nào đây?”
Trong vòng tay như còn vươn lại xúc cảm ấm áp mà mềm mại từ cơ thể cô, Quý Tranh nhớ lại những lời Khương Cách nói khi ôm anh trước lúc từ biệt.
Anh khẽ mím môi rồi đưa mắt nhìn binh lính trong cabin.
“Mọi người làm chứng cho anh.” Quý Tranh nói.
Cabin yên tĩnh lại.
Quý Tranh khẽ cười, đôi mắt đen đong đầy chân thành, anh nói: “Sau nhiệm vụ lần này, anh sẽ cầu hôn cô ấy.”
…
Sau khi tạm biệt Quý Tranh, cô dõi theo bóng lưng cao lớn của anh dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Dù chỉ đứng ngoài quân khu, Khương Cách cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng mà yên tĩnh trong quân đội trước khi chiến đấu.
Cô không rời đi ngay mà lại đứng trước xe chờ một lúc.
Thấy cô đến cùng Quý Tranh, lúc trước cũng thường ra vào quân khu, người trong trạm gác cũng biết mặt nên không hối thúc cô.
Đến khi mặt trời sắp lặn, điện thoại Khương Cách vang lên, cô mới hoàn hồn mở cửa lên xe.
Quân khu có tín hiệu làm nhiễu sóng điện thoại, tín hiệu ở trước cổng cũng không tốt, cuộc điện thoại đến từ người lạ.
Chuyện công việc của cô đã giao cho Thái Kỷ toàn quyền xử lý, số điện thoại của cô luôn được giữ kín, có thể biết số điện thoại của cô chứng tỏ đây không phải là cú điện thoại về chuyện công việc.
Khương Cách nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng một người đàn ông.
Ông ấy thân thiện nói: “Xin chào cô Khương, tôi là Trần Minh.”
Khương Cách lái xe đến quán cà phê mà Trần Minh hẹn gặp mặt, quán cà phê xinh xắn mà yên tĩnh, địa điểm khá kín kẽ.
Khương Cách đội mũ và đeo khẩu trang đến, Trần Minh ngồi cạnh cửa sổ mỉm cười vẫy tay với cô.
Trần Minh là một luật sư thành công, trong giới giải trí đôi lúc Khương Cách cũng cần kiện cáo, cô từng nghe nói đến Trần Minh.
Cô bước đến rồi ngồi xuống, sau khi chào hỏi, Khương Cách đưa quà cho ông.
Sau khi Khương Cách gặp chuyện, từ chuyện chấm dứt hợp đồng với Truyền thông Nhĩ Gia, chuyện tố cáo Triệu Tiêu và Lý Tư Tân, đến chuyện xử lý Khương Khang, đều là do Trần Minh lo liệu.
Món quà này là lời cảm ơn của cô.
Trần Minh cũng không khách khí mà nhận quà, ông cười nói: “Tôi chỉ nhận lương làm việc cho cấp trên.
Nhưng nếu cô Khương đã có lòng thì tôi cũng nhận.”
Chào hỏi xong, hai người vào thẳng vấn đề.
Lần này Trần Minh liên hệ với cô theo lời ủy thác của Quý Tranh.
Việc này Quý Tranh vừa bàn bạc với cô lúc chiều, anh mới rời đi đã cử người đến sắp xếp, tác phong của quân nhân quả là nhanh nhẹn dứt khoát.
Trần Minh đã lấy được lịch trình của Khương Cách từ chỗ Thái Kỷ, hiện tại lịch trình của cô không quá dày đặc, nhưng đều là những hợp đồng hàng đầu trong giới giải trí, Trần Minh đã sắp xếp lại thời gian cho cô.
“Đợi Cốc Vũ đóng máy, việc học của cô có thể bắt đầu.” Trần Minh nói rồi thì ngước mắt nhìn Khương Cách, quan sát cô.
Là một luật sư, Trần Minh từng gặp rất nhiều kiểu minh tinh khác nhau, mà Khương Cách lại khác hẳn những minh tinh mà ông từng gặp.
Gần như mọi minh tinh đều khoác trên mình vầng hào quang, vì thế mà trở nên kiêu kỳ hống hách.
Khương Cách không nói nhiều, nhưng cô lại không kiêu ngạo mà lại rất lịch sự, không hề giống với những gì báo lá cải nói.
Khương Cách nhìn lịch trình mà Trần Minh đã sắp xếp, phát giác được ánh mắt đánh giá của ông, cô cũng không ngẩng đầu mà chỉ hỏi: “Sao thế?”
Bị cắt ngang, Trần Minh cũng không ngại ngùng, ông đan tay đặt lên bàn, nói: “Cô và Quý Tranh rất giống nhau.”
Nghe ông nói, Khương Cách ngẩng đầu lên nhìn.
Lướt mắt qua lịch trình trên tay Khương Cách, Trần Minh tựa người vào lưng ghế, mỉm cười giải thích: “Cô là tiểu hoa đang nổi trong giới giải trí, không thiếu gì hợp đồng vai diễn, con đường diễn xuất rộng mở, nhưng cô lại từ bỏ tương lai tốt đẹp trong giới giải trí, quay về đi học chuẩn bị đi làm.
Quý Tranh có ba mẹ là trùm giới kinh doanh, nhưng không muốn thừa kế sản nghiệp của ba mẹ mà lại trở thành lính đặc chủng, nhất quyết phải xông ra chiến trường.
Hai người đều khiến người khác bất ngờ.”
Nghe Trần Minh nhận xét, Khương Cách hơi thất thần, trong đầu nghĩ đến bóng lưng rời đi của anh.
Một lúc sau, Khương Cách hoàn hồn rồi lạnh nhạt trả lời: “Bọn tôi chỉ đang làm điều mình thích.”
Đã có đủ tiền tài làm chỗ dựa, bọn họ không cần để tâm đến việc kiếm tiền, chỉ quan tâm đến việc mình thích hay không.
Cuộc sống như thế thật khiến người ta hâm mộ.
Trần Minh híp mắt cười.
Trò chuyện xong, hai người chào tạm biệt rồi rời đi.
Trước khi đi, Trần Minh còn đưa vài cuốn sách cho Khương Cách, nói: “Đây là tài liệu giảng dạy của học viện phim ảnh, cô xem thử.”
Khương Cách nhận lấy rồi nói cám ơn.
Nghe Khương Cách nói cảm ơn, Trần Minh do dự một lúc rồi hỏi: “Cô có biết cha Quý Tranh là ai không?”
Khương Cách ngẩng đầu khỏi trang sách, cô có ấn tượng với cái tên này từ bữa tiệc đóng máy phim Tình Thị, Bạch Tông Quân hiểu lầm cô đang ở bên Quý Phàm.
Mẹ Quý Tranh là người sáng lập Truyền thông Mân Cốc, địa vị của ba anh cũng rất cao, không khó để liên kết.
“Biết.” Khương Cách khép sách lại, hỏi: “Sao thế?”
Lần trước Quý Phàm và Quý Tranh tranh cãi gay gắt tại đại viện quân đội, nhưng người ngoài cũng không biết kỳ thật hai cha con bọn họ luôn bất hòa.
Nhưng có lần Trần Minh tham gia một bữa tiệc thì nghe người của tập đoàn chuỗi rạp phim bàn tán, nói Quý Phàm đang tranh cãi dữ dội với con trai vì chuyện gì đó.
Quý Phàm không thích minh tinh, ông công tác trong giới giải trí lâu năm như thế, bên người không hề có lấy một minh tinh.
Có lẽ lần này ông và Quý Tranh tranh cãi là vì Khương Cách.
Tập đoàn chuỗi rạp chiếu phim có quan hệ rất chặt chẽ với giới giải trí, quyết định sắp xếp thứ tự phát sóng phim của bọn họ ảnh hưởng lớn đến thành tích phòng vé, điều này định đoạt sự thành bại của một bộ phim, thông thường sau khi đóng máy, giám chế sẽ mời người của tập đoàn chuỗi rạp phim đi ăn một bữa.
Hiện tại Khương Cách chuyển sang đóng phim điện ảnh, còn là nhân vật chính, về sau hẳn sẽ chạm mặt Quý Phàm.
Khương Cách là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa Quý Phàm và Quý Tranh, nếu như chạm mặt, nói không chừng Khương Cách sẽ bị gây khó dễ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của ông.
Trần Minh không nói nhiều, chỉ lựa lời mà nói: “Không có gì, sau này nếu gặp chuyện gì, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Khương Cách cũng thức thời hiểu rõ ý của Trần Minh.
Bà nội và cha Quý Tranh là hai người phản đối việc cô ở bên Quý Tranh nhất.
Thế nhưng người nhà anh đều có thái độ đúng mực, dù không chấp nhận cô, bọn họ cũng sẽ không làm khó cô.
Trần Minh chỉ đang tốt bụng nhắc nhở, Khương Cách khẽ gật đầu, lịch sự nói cảm ơn, rồi rời khỏi quán cà phê.
Khi rời khỏi quán cà phê đã là chín giờ tối, màn đêm buông xuống, trên đường xe cộ qua lại tấp nập, Nam Thành về đêm vừa yên tĩnh vừa nhộn nhịp.
Khương Cách lên xe trở về căn hộ.
Mở cửa bằng dấu vân tay, phòng khách yên tĩnh mà tối đen như mực, cửa mở ra, ánh đèn ngoài hành lang hắt xuống sàn, Dưa Hấu ngồi trước cửa nghiêng đầu đợi cô.
Thấy Khương Cách đã về, nó nhìn cô kêu meo meo.
Khương Cách lạnh mặt rũ mắt, cô bật đèn rồi bước vào nhà, cúi người bế Dưa Hấu lên.
Lúc cúi người, vòng eo nhức mỏi khiến cô nhớ đến trận cuồng loạn trưa nay.
Quý Tranh đã rời đi, hiện tại có lẽ anh đã lên đường đi nhận nhiệm vụ, trong nhà chỉ còn mình cô, nhưng hơi thở của anh vẫn còn vươn lại ở mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Hôm nay ăn trưa muộn, Khương Cách cũng không thấy đói, cô chơi đùa với Dưa Hấu một lúc rồi trở về phòng ngủ, tắm rửa lên giường.
Ga giường và chăn nệm vẫn chưa được thay, Khương Cách vùi mặt vào gối ngửi mùi lê và bạc hà còn vương lại, trái tim bỗng chốc lại bị treo hẫng lên.
Cô mở to mắt, trở mình nhìn lên trần nhà.
Cảm giác ấy không bức bối khó chịu, nhưng cũng không thoải mái dễ chịu, trái tim cô như bị một thứ gì đó quấn quanh rồi treo lên thật cao, phía dưới không có đệm đỡ, vô cùng chênh vênh.
Khương Cách nhìn trần nhà một lúc lâu, trong tiếng tim đập khe khẽ, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Bảy giờ sáng, Lý Nam và Tiểu Bàng đến đón Khương Cách, cô luôn ngủ không ngon giấc, bọn họ đã quen với việc cô cáu gắt lúc mới tỉnh dậy.
Nhưng hiện tại cô đã khá hơn trước một chút, ít nhất là không nổi giận vô cớ, chỉ sa sầm mặt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ăn sáng xong, Khương Cách đọc tiếp những quyển sách Trần Minh đưa hôm qua.
Diễn xuất của cô không tệ, mặc dù là tự học thành tài, không qua trường lớp, nhưng cũng may là có vài điểm chung, không quá khó để đọc.
Thấy hôm nay Khương Cách không ngẩn người mà ngồi đọc sách, Lý Nam nhìn qua gương chiếu hậu, cười nỏi: “Khương Gia đọc sách gì thế?”
“Tài liệu giảng dạy.” Khương Cách nói.
Lý Nam và Tiểu Bàng đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Bàng ngồi ở ghế phụ lái, cô ấy xoay hẳn người về sau, bám vào ghế ngồi rồi nhỏm người ra sau nhìn thử.
Nhìn thấy tên sách, Tiểu Bàng ngạc nhiên mở to mắt, nói: “Khương Gia, chị đọc tài liệu giảng dạy làm gì vậy ạ?”
Khương Cách không ngẩng đầu, chỉ nói: “Chị chuẩn bị thi vào học viện điện ảnh, nếu như thuận lợi sẽ ở lại dạy học.”
“Cái gì?” Tiểu Bàng và Lý Nam đồng thanh thốt lên.
Lý Nam, Tiểu Bàng và Thái Kỷ luôn nằm trong đoàn đội của cô, chuyện này chỉ có Thái Kỷ biết, cô vẫn chưa thông báo với Lý Nam và Tiểu Bàng, khó trách bọn họ lại kinh ngạc như thế.
Khương Cách ngẩng đầu, đôi mắt nâu đầy bình tĩnh, cô nói với hai người họ: “Hai năm nay tôi vẫn sẽ đóng phim, nhưng sẽ không đi theo đường lưu lượng nữa.
Phòng làm việc của tôi sẽ do Thái Kỷ quản lý, bắt đầu tuyển chọn và ký hợp đồng với nghệ sĩ, sau này hai người có thể làm việc với nghệ sĩ mới.”
Nghe Khương Cách nói, Lý Nam và Tiểu Bàng đều trầm mặc.
Thường ngày bọn họ rất ồn ào, bây giờ lại im bặt không nói lời nào.
Khương Cách nhìn bọn họ, Tiểu Bàng núp sau ghế phụ lái nhìn Khương Cách, nói: “Khương Gia, sao chị như đang giao phó chuyện hậu sự vậy?”
Lý Nam và Tiểu Bàng rất rối rắm trước tin tức này.
Khương Cách rời đi khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, chắc chắn sẽ bị tổn thất.
Thế nhưng cô rời đi để làm chuyện mình thích, điều này khiến bọn họ vô cùng vui mừng và hào hứng.
Hơn nữa trước khi rời đi, cô cũng không quên sắp xếp ổn thỏa cho hai người bọn họ, quả thật khiến bọn họ cảm động.
Nghe cô ấy nói, Khương Cách không kìm được mà mỉm cười: “Nói vớ vẩn gì thế.”
Đến đoàn làm phim, Khương Cách đi trang điểm và thay trang phục.
Hôm qua cô đã xin nghỉ, không muốn ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn, hôm nay cô phải diễn bù.
Vừa trang điểm xong, Tiền Dĩnh bước đến, trên tay cầm quyển kịch bản bị cuốn lại thành ống.
Mọi người trong phòng trang điểm nói “Chào đạo diễn”, Tiền Dĩnh cũng đáp lại rồi tiến về phía Khương Cách.
Cô ấy đến để gặp Khương Cách, thấy cô ấy bước đến, Khương Cách xoay người lại.
Tiền Dĩnh kéo ghế ngồi xuống, nói rõ lý do mình đến.
“Cuối tháng này Cốc Vũ đóng máy, giữa tháng Sáu sẽ bắt đầu giai đoạn chế tác, lúc đó sẽ có một bữa tiệc, đội ngũ sản xuất đều sẽ có mặt, cô nhớ sắp xếp thời gian đến.”
Lịch trình Khương Cách bận rộn, thế nên Tiền Dĩnh đến thông báo trước.
“Vâng.” Khương Cách gật đầu rồi hỏi: “Tiệc gì thế ạ?”
“Ăn một bữa với người phụ trách bên rạp chiếu phim ấy mà.” Tiền Dĩnh thuận miệng nói, sợ Khương Cách hỏi tiếp, cô ấy bổ sung: “Là người từ tập đoàn chuỗi rạp phim Nguyên Hành.”
Khương Cách mím môi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook