Dịu Dàng Riêng Mình Em
-
C3: Bữa cơm tối
Xung quanh Mạc Thiên Vũ Không phải những người có khí thế hùng hậu thì cũng là loại xuất sắc lần đầu tiên anh thấy một người vừa nhút nhát vừa sợ sệt như Mộc Uyển Đình trong lòng anh vừa có chút buồn cười lại vừa thấy thương cảm liền nhẹ giọng buông ra một câu: " Không cần câu nệ."
" Con vừa chơi bóng, muốn về phòng tắm gội một chút." Mạc Thiên Vũ nói xong liền xoay người bước về phía cầu thang. Lúc này cơ thể của Mộc Uyển Đình mới thả lỏng được một chút.
Đào Diệp Vân nhìn bóng lưng Mạc Thiên Vũ rời đi có phần bất lực nói với Mộc Uyển Đình: " Thằng bé này trước giờ vẫn vậy, tính khí không được tốt lắm, con đừng để ý đến nó."
" Đi đường cả ngày chắc con cũng đã mệt rồi, dì dẫn con về xem phòng truớc, nghỉ ngơi một lát rồi ăn tối."
Phòng của Mộc Uyển Đình được bố trí trên tầng 2.
" Đây là phòng của con, đối diện là phòng của Thiên Vũ, còn bên cạnh là phòng sách. Phía ngoài là ban công." Đào Diệp Vân vừa nói và vừa mở cửa phòng cùng Mộc Uyển Đình đi tới.
Vừa bước chân vào, Mộc Uyển đình đã bị không gian nơi này làm cho choáng ngợp. Một căn phòng ngủ với tông màu chủ đạo là xanh nước biển và trắng, vừa hay đó chính là hai màu yêu thích của Mộc Uyển Đình và hai màu đó làm cho căn phòng trở lên tươi sáng hơn, đẹp đẽ hơn, dịu nhẹ mà tao nhã. Căn phòng này rất rộng, ước chừng diện tích này cũng bằng nửa diện tích ngôi nhà của cô lúc trước. Còn có bàn học và giá sách được đặt bên cửa sổ lớn, trên bàn đã được trang bị sẵn đèn học hình thỏ trắng, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng yêu. Một chiếc giường lớn được đặt chính giữa căn phòng, chăn và gối đều là màu xanh nước biển, nhìn vào đã toát ra sự êm dịu. Trên giường còn đặt mấy con thú nhồi bông với những hình dạng ngộ nghĩnh. Tủ quần áo âm tường được thiết kế phía cuối phòng để tạo điểm nhấn, vừa xa hoa lại sang trọng.
"Con thấy thế nào? Có vừa ý không?"
Mộc Uyển Đình vẫn đang mải miết ngắm nhìn căn phòng xa hoa rộng lớn, lúc này mới quay lại trả lời Đào Diệp Vân: " Rất đẹp ạ... Căn phòng này thật sự rất tốt ạ."
Đào Diệp Vân: " Vậy là dì yên tâm rồi, nếu con cần gì thêm thì cứ nói, dì sẽ sai người chuẩn bị cho con."
Mộc Uyển Đình vội vàng lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ xíu lên xua xua: " Dạ... không cần đâu ạ, căn phòng này thật sự rất đẹp rồi ạ. Đẹp hơn căn phòng cũ của con rất nhiều ạ."
Đào Diệp Vân nhìn dáng vẻ lúng túng đến ngây ngốc của cô bé không nhịn được mà cười lên: "Được rồi, vừa nãy bác tài đã xách hành lí lên cho con rồi. Tắm gội, nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt rồi ăn tối nhé. Dì xuống dưới nhà trước."
Lúc Đào Diệp Vân xoay người bước xuống lại nghe được tiếng " cảm ơn" lí nhí của Mộc Uyển Đình.
" Uyển Đình, sau này chúng ta chính là người một nhà, đừng nói mấy lời khách sáo. Chúng ta thật sự hi vọng con có một cuộc sống tốt."
Bảy giờ tối, tất cả mọi người đều tập trung tại phòng ăn. Lần đầu tiên Mộc Uyển Đình thấy một bàn ăn phong phú như vậy, nhìn món nào cũng vô cùng bắt mắt. Mạc Thiên Nhược gắp vào bát cho cô một miếng thịt chiên: " Uyển Đình ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi."
Thật ra cơ thể của Mộc Uyển Đình không phải chỉ là gầy mà là suy dinh dưỡng. Cô sinh ra thân thể đã yếu ớt, hệ tiêu hoá kém nên việc hấp thụ chất dinh dưỡng cũng trở thành vấn đề khó khăn.
" Năm nay con vào lớp 8 phải không?"
Mộc Uyển Đình còn chưa kịp trả lời, Đào Diệp Vân ngồi bên đã nói.
" Đúng vậy, em tính cho con bé học cùng trường với Thiên Vũ, anh thấy sao?"
" Lớp 8 thật sao?" Từ đầu bữa ăn, Mạc Thiên Vũ vẫn luôn tập trung vào chuyện chính nhưng nghe đến đây cậu lại không tin được mà buột miệng hỏi lại.
Nhìn Cô bé trước mặt, trí tưởng tượng của cậu có phong phú cỡ nào cũng chưa từng nghĩ Mộc Uyển Đình và học sinh lớp 8 có liên quan gì với nhau. So với những học sinh lớp 8 mà cậu biết dường như Mộc Uyển Đình còn thấp hơn đám trẻ đó cả một cái đầu. Có lẽ so sánh cô với một học sinh lớp 6 còn có thể chấp nhận được.
Đào Diệp Vân quay sang nhìn Mạc Thiên Vũ một cách khó hiểu: " Đúng là lớp 8, có vấn đề gì à?"
Mạc Thiên Vũ nhún vai, bình thản mà nói một câu vô số tội.
" Con thấy giống học sinh lớp 6."
Có ai không nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu chính là đang chê bai cô nhỏ bé. Đào Diệp Vân lườm cậu một cái rồi cao giọng.
" Con gái vào độ tuổi dậy thì mới nhanh lớn. Ở trường con không được học sinh học hay sao vậy?"
" Con thật chẳng hiểu biết chút nào, sao mẹ lại có thể sinh ra con được nhỉ?"
Mộc Uyển Đình bị mấy lời vừa vô tình vừa hữu ý kia làm cho xấu hổ đến mức chỉ có thể cúi đầu an phận mà ăn cơm. Thế nhưng người gây hoạ lại nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm, đủng đỉnh nói.
" Tại sao lại sinh ra con, không phải mẹ nên hỏi bố hay sao? Hỏi con thì có kết quả gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook