Dịu Dàng Riêng Mình Em
-
C18: Bây giờ lớn lên rồi liền muốn rũ bỏ quan hệ hay sao
Một tuần trôi qua, chiều thứ sáu không có tiết nên Mộc Uyển Đình về nhà từ sớm. Người giúp việc nói Đào Diệp Vân và Mạc Thiên nhược đi công tác ở thành phố khác chắc tối muộn mới về.
Mộc Uyển Đình nhìn căn nhà im ắng có chút nhàm chán. Cô tùy ý vứt túi xách trên sofa rồi ra ngoài. Sau nhiều ngày mưa phùn ẩm ướt cuối cùng hôm nay thời tiết cũng có thể khô ráo. Bên ngoài se se lạnh, có gió, còn có chút nắng nhẹ. Trên con đường rộng thênh thang dẫn vào biệt thự những khóm hoa nở rộ thi nhau khoe sắc, khoe hương rực rỡ. Ngay cả những mầm non xanh tươi cũng đua nhau bung ra, khoe với đất trời bộ quần áo mới. Không gian nơi này như chìm đắm trong hương xuân. Một cơn gió nhẹ thổi qua kéo theo chút hương hoa dịu nhẹ. Mộc Uyển Đình mỉm cười ngước lên nhìn bầu trời xanh, cảm nhận sự cựa mình của vạn vật.
Cùng lúc này, phía ngoài cổng lớn, chàng trai ngồi trong xe đang nhìn cô tới ngây ngẩn, tựa hồ như không xác định rõ.
Một lúc sau cửa xe bên ghế phụ mở ra, một chàng trai mặc áo khoác màu đen, kéo vali từ trên xe bước xuống.
" Mộc Uyển Đình"
Giọng nói quen thuộc pha lẫn trong gió, hòa cùng mùi hương hoa ngào ngạt trực tiếp chạm vào tim cô. Mộc Uyển Đình nhìn người đang bước tới liền cứng đờ người, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Đã hơn bốn năm qua đi, anh thay đổi rất nhiều.
Trước kia khuôn mặt anh là vẻ lạnh lùng, ngây ngô của tuổi niên thiếu. Còn giờ đây trên khuôn mặt ấy không chỉ là sự lạnh lùng và sắc sảo mà còn có sự điềm tĩnh của một chàng trai đã trưởng thành.
Mộc Uyển Đình vẫn ngây người, đứng bất động nhìn chằm chằm vào chàng trai đang ngày một tới gần. Thật sự lúc này cô không biết phải làm sao.
" Lúc bé thì chạy theo anh cả ngày, bây giờ lớn lên rồi liền muốn rũ bỏ quan hệ hay sao?" Mạc thiên Vũ bước tới trước mặt cô, nhìn một lượt vừa cười vừa nói.
Lúc này Mộc Uyển Đình mới có chút phản ứng, nhớ lại thời gian trước kia. Lúc thì theo anh đi chơi bóng, lúc thì tìm anh nghe giảng bài. Khi ấy chỉ mong được ở cạnh anh thật nhiều nên không cảm thấy gì, hiện tại nghe anh nói vậy chỉ muốn độn thổ, đem tất cả gửi vào lòng đất không để lại chút dấu vết gì. Cô siết chặt hai bàn tay vào nhau lắp bắp nói: " Anh....anh về rồi"
Mạc Thiên Vũ cốc nhẹ lên đầu cô một cái: " Thế nào, không hoan nghênh anh trở về à?"
" Không... không có. Em không nghe nói hôm nay anh về nên..." Mộc Uyển Đình muốn nói thêm nhưng lời như mắc nghẹn, càng cố gắng càng không lên lời, cuối cùng chỉ có thể nhăn nhó đứng nhìn anh.
Mạc Thiên Vũ nhìn cái dáng vẻ nhút nhát bao năm chưa thay đổi này có chút vui vẻ, không có ý định buông tha cho cô: " Nếu báo trước thì sao có thể nhìn thấy được tâm tư không trông mong này của em"
Nghe anh nói vậy cô liền cảm thấy xấu hổ, thời tiết đang se se lạnh mà hai lòng bàn tay siết lên nhau đã đổ đầy mồ hôi, ánh mắt rũ xuống không biết phải nói gì.
" Được rồi, vào nhà thôi." Mạc Thiên Vũ cảm thấy nếu còn trêu chọc thêm vài câu nữa sẽ khiến cô gái này sợ hãi thật sự vì vậy đành gác lại cuộc vui.
Hai người vào đến cửa, người giúp việc nhìn thấy Mạc Thiên Vũ thì vô cùng kinh ngạc, cô ấy phải mất mấy giây mới có thể khôi phục trạng thái bình thường sau đó giúp Mạc thiên Vũ mang chiếc vali lên phòng.
Phòng của Mạc thiên Vũ đã lâu không sử dụng, mặc dù vẫn được quét dọn thường xuyên nhưng nay vẫn cần sắp xếp lại một chút. Trong khi đợi người giúp việc dọn lại phòng Mạc Thiên Vũ nán lại phòng khách tiếp tục trò chuyện cùng Mộc Uyển Đình.
" Nghe nói em thi đỗ đại học rồi, còn đúng chuyên ngành em thích."
Mộc Uyển Đình vẫn cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, chầm chậm mở miệng: " Vâng".
Mạc Thiên Vũ: " Thế nào, lên đại học rồi có thấy khó hơn khi học trung học."
" Anh cũng thấy học đại học khó hơn à?"
Mộc Uyển Đình nói xong mới thấy bản thân đúng là miệng nhanh hơn não. Bộ não của một người giành được học bổng toàn phần còn có thể học song song hai chuyên ngành thì có thể cảm thấy khó được sao. Quả là một câu hỏi ngu ngốc.
Mạc Thiên Vũ nhìn ra sự ngượng ngùng trong mắt cô thì khẽ cười: " Anh không thấy vậy"
Mộc Uyển Đình: "..."
" Chú dì đi công tác, chắc sẽ về muộn."
Do dự vài giây Mộc Uyển Đình lại nói: " Anh đã đi nhiều năm như vậy, không nhớ nhà sao?"
Mạc Thiên Vũ nghiêng mặt nhìn cô rồi nhẹ giọng: "Cũng có nhớ nhưng cũng không thể về."
Vừa nói xong anh lại thấy được vẻ mặt tò mò của cô gái nhỏ trước mặt vì thế lại nói thêm.
" Lịch học rất nhiều, không còn dư chút thời gian nào."
" Thiên Vũ, phòng của con đã dọn xong rồi." Người giúp việc vừa nói vừa bước từ phía cầu thang xuống. Mộc Uyển Đình nghe vậy cũng nói.
" Anh về phòng nghỉ một chút đi, khi nào được cơm tối em sẽ gọi anh."
" Ừ" Mạc Thiên Vũ đã ngồi máy bay cả ngày đúng là có mệt mỏi. Anh trả lời xong thì đứng dậy bước lên tầng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook