Dịu Dàng Ngược Lối
-
C8: Chương 8
Edit: Cải Trắng
Hôm sau tỉnh dậy chân Ôn Vũ vẫn rất đau nên cô hào phóng tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ không phải ra cửa hàng, nằm nhà ngủ dưỡng sức.
Đồng hồ sinh học đánh thức cô tỉnh một lần lúc tám giờ sáng, lúc ấy cô nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng mở cửa và tiếng ồn ào nhốn nháo của ai đó. Nằm ngủ thêm một giấc đến mười giờ tỉnh cô mới ra cửa nhìn qua mắt mèo quan sát tình hình xung quanh. Thấy cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt cô mới hé cửa ra xem thử.
Vừa nhìn cái Ôn Vũ lại cáu.
Lối đi nhỏ giữa nhà hai người có mấy mẩu thuốc lá vứt lung tung dưới mặt đất.
Anh ta tưởng ở đây có mỗi nhà anh ta chắc, sao lại dám vứt rác bừa bãi thế cơ chứ?
Ôn Vũ quay đầu vào nhà tìm chổi, ra quét một hơi quét hết mấy mẩu thuốc lá đó về trước cửa nhà đối diện. Cô kích động đến mức tác động luôn cả vào cái chân đang đau, đau đến mức nó khiến cô càng chán ghét người đàn ông sống ở đối diện hơn.
Ngay lúc cô định lao về nhà thì sau lưng vang lên tiếng mở cửa, ngẩng đầu thì thấy Chu Trì ở đối diện đã mở cửa ra.
Thấy cô ở ngoài anh cũng hơi ngạc nhiên: “Chào buổi trưa, Tiểu Ngũ.”
“Thấy anh là buổi trưa của tôi không tốt nổi rồi, với cả, đừng có gọi tên tôi.” Nhìn gương mặt ngả ngớn của anh là Ôn Vũ lại nhớ tới vật cứng cứng mình đụng phải hôm qua.
Đúng là tên mặt người dạ thú!
Cô nói thế, Chu Trì cũng đành thuận theo đáp: “Được, vậy từ nay về sau tôi không gọi tên cô nữa.”
Anh nhếch môi, cười lưu manh bảo: “Vậy em gái xinh đẹp này, em cố ý đứng đây chờ để bắt chuyện với tôi sao?”
“Chờ cái mả cha nhà anh, đùa kiểu đếch gì không biết.” Nghĩ đến chuyện tối qua, Ôn Vũ không kiềm được chửi bậy.
Lúc này Chu Trì mới để ý mẩu thuốc lá mà cô nói tới.
Sáng nay lúc Hầu Tử và A Thời tới tìm anh có đứng hút thuốc xong tiện tay ném luôn tại chỗ, vốn anh định chờ tối về sẽ dọn dẹp qua. Giờ đứng nghe cô gái nhỏ mắng chửi, đại khái anh hiểu cô vẫn còn giận chuyện tối qua.
“Cô chỉ cần gõ cửa gọi tôi ra quét là được.”
“Tàn thuốc của anh rơi trước cửa nhà tôi đấy. Lần này tôi tự quét, lần sau còn thế tôi sẽ báo cảnh sát.” Cô bước một chân vào nhà.
Chu Trì: “Cô nghĩ chuyện gì gọi cảnh sát cũng giải quyết được vấn đề à?”
“Đối phó với loại người như anh tất nhiên phải dùng cách đó.”
Rầm.
Cửa đóng lại.
Chu Trì đứng ngoài cửa bật cười, anh trở về nhà lấy chổi ra quét rồi hót hết mẩu thuốc lá vào sọt rác.
Lúc anh xuống tầng tới cửa hàng đã thấy A Thời đang tiếp một bà lão.
A Thời còn trẻ nên tính tình khó tránh khỏi nóng vội, bà lão đến cửa hàng lại lãng tai nên cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề mãi làm cậu ta hơi mất kiên nhẫn.
Chu Trì tiến tới hỏi: “Bà ơi, bà bị hỏng thứ gì thế ạ?”
Lần này may sao bà lão lại nghe rõ: “Tủ lạnh nhà bà hỏng, có sửa được không cháu, phí sửa có rẻ không?”
“Có ạ.”
Chu Trì xách thùng dụng cụ đi theo bà lão về nhà.
Đây là toà nhà nơi Diêm Trí Binh sống.
Đây là lần đầu tiên anh tới đây. Cho dù là lúc mới khai trương cửa hàng, anh cũng chỉ dám để Hầu Tử mang tấm danh thiếp nhỏ đi phát ở tầng trệt toà nhà thôi chứ không dám manh động gây sự chú ý.
Bố cục căn nhà này không khác gì căn nhà anh thuê bên kia. Ở đây người sinh sống đa phần là người già và trẻ nhỏ, cũng một bộ phận người trẻ tuổi thuê nhưng cuối tuần thế này họ đều nằm nhà nghỉ ngơi cả.
Bà lão tiếc tiền không nỡ bật điều hoà, chỉ mở mỗi chiếc quạt gió cũ kỹ. Chu Trì sửa tủ lạnh xong mồ hôi trên trán vã như tắm. Anh đứng trên tầng bốn, ngay lúc định quay người xuống tầng thì vô tình đối diện với Diêm Trí Binh cũng đang định đi xuống.
Có thể nói đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc gần với mục tiêu như vậy.
Bên ngoài có tiếng chim hót lanh lảnh, có tiếng gió thổi xào xạc.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đó ăn mặc hết sức giản dị, áo thì mặc áo sơ mi ngắn tay làm từ vải cotton vô cùng bình thường, chân đi đôi giày thể thao cho dễ bề hoạt động. Không đeo kính râm hay có túi xách đắt tiền, từ trên xuống dưới ngoại trừ chiếc đồng hồ khảm kim cương đeo trên cổ tay thì không còn gì đáng giá.
Thấy có người cũng xuống tầng, Diêm Trí Binh vô thức ngẩng lên nhìn.
Chu Trì dùng một tay vác thùng dụng cụ trên vai, tay còn lại kéo phần áo phông trước ngực dính đầy mồ hôi.
Cái nóng oi ả của mùa hè lùa vào hành lang qua phần chạm rỗng của bức tường. Đôi bên chỉ liếc nhìn nhau một cái như ánh mắt vô tình của hai người xa lạ rồi lập tức chuyển hướng, anh rời đi cùng trước áo phông ướt nhẹp.
Diêm Trí Binh âm thầm thả chậm cước bộ, người đàn ông đi phía sau nom bộ dạng có vẻ ít hơn hắn ta vài tuổi thấy thế cũng bắt chước theo.
Chu Trì không biểu hiện gì khác thường, anh ung dung chọn đi đằng trước, để lại “phần” đi sau cho kẻ địch.
Anh xuống tầng, vừa đi vừa móc túi lấy ra số tiền sửa tủ lạnh bà lão vừa đi mình.
Anh và tay buôn ma tuý kia cứ vậy một trước một sau rời khỏi toà nhà. Nếu như không biết người đi sau mình là con buôn, có khi anh còn biểu hiện được thản nhiên hơn nữa kìa.
Nhưng trước mắt anh biểu hiện thế này cũng coi như qua ải.
Diêm Trí Binh không nhìn ra điều khác thường, quay qua nói chuyện với người bên cạnh: “Quýt sắp chín rồi nhỉ?”
“Vâng, dự báo thời tiết mấy hôm nay nắng.”
“Lão An ra vườn trái cây chưa?”
“Chuẩn bị xong hết công cụ thu hoạch rồi ạ.”
Nội dung sau đấy Chu Trì nghe không rõ, anh vẫn duy trì tốc độ bước ra ngoài như lúc đầu, không cố ý nán lại để nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.
Diêm Trí Binh có mở một tiệm trái cây ở đây. Gã nộp thuế đúng quy định, buôn bán bình thường, ngày nào cũng có nhân viên phụ trách tới dọn dẹp tiệm.
Nhưng đoạn đối thoại vừa rồi chắc chắn không phải đang nói chuyện buôn bán hoa quả bình thường.
Rất có thể đó là tiếng lóng ám chỉ việc mua bán ma tuý.
Lúc đi ngang qua quán của Lâm Linh, Chu Trì đi vào gọi một bát mì thịt bò, xong lại rút điện thoại ra gọi cho A Thời tới.
“Trưa rồi, ra đây ăn mì đi.”
Mặt bàn inox trong suốt phản chiếu một bóng người.
Diêm Trí Binh và người nọ đi vào quán mì, đụng mặt Chu Trì một lần nữa khiến anh ta không khỏi nhìn anh thêm vài lần.
Anh ta chủ động đi tới chào hỏi Chu Trì: “Người anh em sửa đồ điện đấy hả?”
Chu Trì cười nói phải, móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp.
Trong vòng một ngày lại đụng mặt một người tới hai lần, lòng bọn họ khó tránh khỏi nghi ngờ.
Diêm Trí Binh nhận lấy tấm danh thiếp của anh, đúng lúc đó Lâm Linh đi ra chờ bọn họ gọi món, cười nói: “Tay nghề Tiểu Chu tốt lắm, cái đèn pin bị hỏng hôm nọ của tôi được cậu ấy sửa cho giờ dùng ngon ơ luôn rồi. Ông chủ có việc gì cứ tìm cậu ấy, để cậu ấy có việc làm nhé.”
Diêm Trí Binh mỉm cười: “Được.”
Chu Trì: “Cửa hàng của tôi ngay cạnh siêu thị Ái Gia thôi.” thuận miệng hỏi: “Anh bán gì thế?”
“Tôi bán trái cây.”
Chu Trì nói lúc nào mình sẽ qua ủng hộ.
Diêm Trí Binh thuận miệng cười đáp: “Nằm ở đường Hồ Nam, cách đây khá xa.”
Chu Trì mời anh ta và người đàn ông bên cạnh điếu thuốc.
Lúc Diêm Trí Binh đưa tay ra lấy, con ngươi chợt co rụt lại, nhìn chằm chằm tay phải của anh.
Chu Trì bình thản mỉm cười đưa thuốc lá.
Tay phải anh có vết chai vì cầm súng thời gian dài.
Con mồi cắn câu rồi.
“Cậu làm thợ sửa chữa đồ gia dụng được bao lâu rồi?”
“Trước tôi làm trong thành phố, mới chuyển tới đây được mấy hôm.”
“À.”
Diêm Trí Binh không hỏi thêm.
Chu Trì cũng không tiếp tục bắt chuyện với anh ta, quay về chỗ ngồi.
A Thời vừa tới đã oang oang gọi Lâm Linh mang ra cho mình tô mì lớn rồi kêu: “Nóng chết, nóng chết mất thôi. Bà chủ à, kinh doanh tốt như này sao chị không đầu tư cái điều hoà đi.”
Lâm Linh bận rộn trước hai nồi nước dùng, vừa thái đồ ăn vừa cho đồ vào trụng trong nồi cho nóng, quay ra ngượng ngùng cười: “Ngồi quạt cũng mát mà, cậu mở số to nhất đi.”
Chu Trì hỏi: “Hầu Tử không tới à?”
“Anh Chu muốn gặp cậu ta nên cậu ta qua đó rồi, nhờ em nhắn với anh một tiếng.”
Chu Trì ừm một tiếng. Lúc này đây, anh rất muốn nghiêng đầu xem biểu cảm của Diêm Trí Binh nhưng không tiện đột ngột ngẩng lên.
Nhưng anh lại thính tai nghe được tiếng xì xào trò chuyện của bọn họ đằng sau có thoáng khựng lại trong tích tắc, không quá rõ nhưng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cứ như cây đao chỉ còn một chút xíu nữa thôi là chém phập vào lưng anh.
Chu Trì hỏi: “Anh Chu tìm cậu ấy có chuyện gì?”
“Em không biết, anh chờ Hầu Tử về kể đi.”
Chu Trì “ừm” một tiếng, tiếp tục ăn mì.
Lúc ra khỏi quán mì, anh bắt gặp Chu Thiệu Tân ở tiệm cơm sát vách.
Người đàn ông đó ăn mặc rất huênh hoang, mang cả kính râm, tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền, vắt chân ngồi trên ghế nhìn anh.
Chu Trì tiến lên chào hỏi, Chu Thiệu Tân thấy thế cũng chỉ nhìn anh cười đầy ẩn ý, như thể cố tình đến đây giám sát anh, xem anh đang làm những gì.
Chu Trì chắc chắn với năng lực của Chu Thiệu Tân, gã không thể nào tra ra được con át chủ bài của anh.
Gã muốn Diêm Trí Binh đi tra.
“Vậy anh tiếp tục dùng bữa nhé, tiền bữa cơm này cứ ghi tên tôi là được.” Chu Trì đi ra chào hỏi chủ tiệm cơm rồi rời khỏi đó.
Anh băng qua đường đúng lúc Chu Thiệu Tân ở phía bên kia cũng đút tay túi quần đi ra ngoài, đứng trước cửa tiệm cơm dõi theo, ý tứ rõ ràng là đang giám sát nhất cử nhất động của anh.
Chợt, đúng lúc đó anh trông thấy Diêm Trí Binh bước ra từ quán mì. Anh ta và người đàn ông phía sâu liếc mắt nhìn Chu Thiệu Tân một cái rồi lại nhìn sang anh.
Đứng cách một con phố, Chu Trì lên tiếng bắt chuyện với Chu Thiệu Tân, với mục đích làm Diêm Trí Binh chú ý: “Anh Chu vào đi, bên ngoài nóng lắm.”
Chu Thiệu Tân cầm điếu thuốc quay đầu về tiệm cơm, trong lúc đó gã có vô thức đánh mắt nhìn sang Diêm Trí Binh, rồi cùng đàn em quay về chỗ.
Lòng Chu Trì không khỏi ngạc nhiên.
Diêm Trí Binh cũng quay đầu về toà chung cư cũ, sắc mặt thản nhiên.
Chu Trì không đoán ra lý do tại sao.
Bọn họ giả vờ không quen ư?
Nhưng đâu nhất thiết phải thế?
Trừ khi Diêm Trí Binh vẫn chưa rõ thân phận của Chu Thiệu Tân.
Cảnh sát đang nắm giữ toàn bộ tài liệu liên quan đến Chu Thiệu Tân, người này không thâm sâu khó lường đến vậy.
Vậy thì chỉ có một khả năng thôi, đấy là Diêm Trí Binh vẫn chưa lộ thân phận trước mặt Chu Thiệu Tân, gã muốn lấy hàng phải thông qua con đường giao dịch với người khác.
Chỉ trong vỏn vẹn có mấy giây thôi, Chu Trì đã suy nghĩ rất nhiều. “Trùng hợp” gặp nhau quá nhiều lần sẽ làm nảy sinh nghi ngờ trong lòng kẻ địch. Lúc ấy, tâm lý cảnh giác trong lòng tội phạm tăng cao, chắc chắn sẽ tìm cơ hội điều tra anh.
Căn phòng anh thuê không có bất cứ món đồ nào giá trị ngoài chiếc điện thoại dùng để liên lạc với nhóm Trịnh Kỳ Hoa.
Rõ ràng đó là cái đích tiến triển anh muốn đạt tới nhưng lòng vẫn không khỏi lo ngại, thần kinh bị kéo căng ra trong tích tắc.
Chu Trì về cửa hàng đúng lúc Hầu Tử quay về.
“Anh ấy gọi em tới chỉ hỏi vu vơ mấy câu như là anh là người ở đâu, trước làm ngành gì, từng phải vào đồn cảnh sát chưa.”
A Thời và Chu Trì lại trò chuyện thêm mấy câu.
Chu Trì liếc mắt nhìn sang cửa hàng “Hoa Miên” phía đối diện, đúng lúc thấy trước cửa có một chiếc xe sang đỗ xịch lại.
Anh từng mấy lần bắt gặp khách hàng của Ôn Vũ tới lấy sườn xám, người tới toàn người có tiền cả.
Ngoài cửa bỗng lướt qua bóng dáng của thằng nhóc nghịch ngợm hôm nọ, lần nào gặp cũng thấy nó vui vẻ nhảy nhót lung tung khắp chốn, hoàn toàn không giống đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân.
Lục Gia Đồng chạy vội vào trong cửa hàng của Chu Trì, chóp mũi lấm tấm mồ hôi: “Anh Trì ơi, cửa hàng của anh không có ai dọn ạ?”
“Sao phải dọn?”
“Đây, đây, còn cả đây nữa, đồ đạc cứ ném loạn xạ hết cả lên. Với cả trong cửa hàng anh không có điều hoà.”
A Thời: “Tiệm mẹ nhóc cũng đâu có điều hoà.”
“Sao anh lại mắng người khác thế hả?” Lục Gia Đồng bĩu môi.
“Anh mắng ai nào?”
Lục Gia Đồng quay qua tựa vào người Chu Trì: “Anh Trì cứu em với! Ôi, người anh thối quá…” thằng nhóc xấu xa ấy nói xong quay ngoắt đầu sang chỗ khác.
Chu Trì nhướng mày: “Mũi em có vấn đề à?”
Lục Gia Đồng nhăn mũi. Thật ra thì không hôi, nhưng cậu vừa chạy từ chỗ Ôn Vũ sang đây nên mới thế. Lần nào lại gần chị ấy cũng thấy thơm ơi là thơm, đâu ngờ được một anh chàng có nhan sắc tuyệt vời giống như chị lại không thơm giống chị chút nào, trên người anh chỉ có mùi mì thịt bò vừa ăn ở tiệm nhà cậu thôi.
“Anh chẳng giống chị Ôn gì cả, người chị ấy thơm lắm.”
“Mẹ nó, anh là đàn ông mà.”
“Em tới đây để mang cho anh một tin xấu, chị Ôn xong đời rồi! Bố chị ấy tới đây!”
“Anh Trì mau sang bảo vệ chị ấy đi! Bố chị ấy là người xấu!”
Chu Trì ngạc nhiên ngẩng lên nhìn sang cửa tiệm bên kia vẫn đang mở cửa hoạt động bình thường, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, cô gái kia có cần giúp chỉ cần kêu lên là được mà.
Không phải việc cô giỏi nhất là báo cảnh sát à.
“Đấy là chị Ôn của em, làm gì có xu quan hệ nào với anh?”
Tay anh đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé khác cạy ra bắt xoè, một đồng xu vàng được đặt gọn trong tay anh.
“Giờ anh có năm xu quan hệ với chị Ôn, qua đó đi!”
Hôm sau tỉnh dậy chân Ôn Vũ vẫn rất đau nên cô hào phóng tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ không phải ra cửa hàng, nằm nhà ngủ dưỡng sức.
Đồng hồ sinh học đánh thức cô tỉnh một lần lúc tám giờ sáng, lúc ấy cô nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng mở cửa và tiếng ồn ào nhốn nháo của ai đó. Nằm ngủ thêm một giấc đến mười giờ tỉnh cô mới ra cửa nhìn qua mắt mèo quan sát tình hình xung quanh. Thấy cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt cô mới hé cửa ra xem thử.
Vừa nhìn cái Ôn Vũ lại cáu.
Lối đi nhỏ giữa nhà hai người có mấy mẩu thuốc lá vứt lung tung dưới mặt đất.
Anh ta tưởng ở đây có mỗi nhà anh ta chắc, sao lại dám vứt rác bừa bãi thế cơ chứ?
Ôn Vũ quay đầu vào nhà tìm chổi, ra quét một hơi quét hết mấy mẩu thuốc lá đó về trước cửa nhà đối diện. Cô kích động đến mức tác động luôn cả vào cái chân đang đau, đau đến mức nó khiến cô càng chán ghét người đàn ông sống ở đối diện hơn.
Ngay lúc cô định lao về nhà thì sau lưng vang lên tiếng mở cửa, ngẩng đầu thì thấy Chu Trì ở đối diện đã mở cửa ra.
Thấy cô ở ngoài anh cũng hơi ngạc nhiên: “Chào buổi trưa, Tiểu Ngũ.”
“Thấy anh là buổi trưa của tôi không tốt nổi rồi, với cả, đừng có gọi tên tôi.” Nhìn gương mặt ngả ngớn của anh là Ôn Vũ lại nhớ tới vật cứng cứng mình đụng phải hôm qua.
Đúng là tên mặt người dạ thú!
Cô nói thế, Chu Trì cũng đành thuận theo đáp: “Được, vậy từ nay về sau tôi không gọi tên cô nữa.”
Anh nhếch môi, cười lưu manh bảo: “Vậy em gái xinh đẹp này, em cố ý đứng đây chờ để bắt chuyện với tôi sao?”
“Chờ cái mả cha nhà anh, đùa kiểu đếch gì không biết.” Nghĩ đến chuyện tối qua, Ôn Vũ không kiềm được chửi bậy.
Lúc này Chu Trì mới để ý mẩu thuốc lá mà cô nói tới.
Sáng nay lúc Hầu Tử và A Thời tới tìm anh có đứng hút thuốc xong tiện tay ném luôn tại chỗ, vốn anh định chờ tối về sẽ dọn dẹp qua. Giờ đứng nghe cô gái nhỏ mắng chửi, đại khái anh hiểu cô vẫn còn giận chuyện tối qua.
“Cô chỉ cần gõ cửa gọi tôi ra quét là được.”
“Tàn thuốc của anh rơi trước cửa nhà tôi đấy. Lần này tôi tự quét, lần sau còn thế tôi sẽ báo cảnh sát.” Cô bước một chân vào nhà.
Chu Trì: “Cô nghĩ chuyện gì gọi cảnh sát cũng giải quyết được vấn đề à?”
“Đối phó với loại người như anh tất nhiên phải dùng cách đó.”
Rầm.
Cửa đóng lại.
Chu Trì đứng ngoài cửa bật cười, anh trở về nhà lấy chổi ra quét rồi hót hết mẩu thuốc lá vào sọt rác.
Lúc anh xuống tầng tới cửa hàng đã thấy A Thời đang tiếp một bà lão.
A Thời còn trẻ nên tính tình khó tránh khỏi nóng vội, bà lão đến cửa hàng lại lãng tai nên cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề mãi làm cậu ta hơi mất kiên nhẫn.
Chu Trì tiến tới hỏi: “Bà ơi, bà bị hỏng thứ gì thế ạ?”
Lần này may sao bà lão lại nghe rõ: “Tủ lạnh nhà bà hỏng, có sửa được không cháu, phí sửa có rẻ không?”
“Có ạ.”
Chu Trì xách thùng dụng cụ đi theo bà lão về nhà.
Đây là toà nhà nơi Diêm Trí Binh sống.
Đây là lần đầu tiên anh tới đây. Cho dù là lúc mới khai trương cửa hàng, anh cũng chỉ dám để Hầu Tử mang tấm danh thiếp nhỏ đi phát ở tầng trệt toà nhà thôi chứ không dám manh động gây sự chú ý.
Bố cục căn nhà này không khác gì căn nhà anh thuê bên kia. Ở đây người sinh sống đa phần là người già và trẻ nhỏ, cũng một bộ phận người trẻ tuổi thuê nhưng cuối tuần thế này họ đều nằm nhà nghỉ ngơi cả.
Bà lão tiếc tiền không nỡ bật điều hoà, chỉ mở mỗi chiếc quạt gió cũ kỹ. Chu Trì sửa tủ lạnh xong mồ hôi trên trán vã như tắm. Anh đứng trên tầng bốn, ngay lúc định quay người xuống tầng thì vô tình đối diện với Diêm Trí Binh cũng đang định đi xuống.
Có thể nói đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc gần với mục tiêu như vậy.
Bên ngoài có tiếng chim hót lanh lảnh, có tiếng gió thổi xào xạc.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đó ăn mặc hết sức giản dị, áo thì mặc áo sơ mi ngắn tay làm từ vải cotton vô cùng bình thường, chân đi đôi giày thể thao cho dễ bề hoạt động. Không đeo kính râm hay có túi xách đắt tiền, từ trên xuống dưới ngoại trừ chiếc đồng hồ khảm kim cương đeo trên cổ tay thì không còn gì đáng giá.
Thấy có người cũng xuống tầng, Diêm Trí Binh vô thức ngẩng lên nhìn.
Chu Trì dùng một tay vác thùng dụng cụ trên vai, tay còn lại kéo phần áo phông trước ngực dính đầy mồ hôi.
Cái nóng oi ả của mùa hè lùa vào hành lang qua phần chạm rỗng của bức tường. Đôi bên chỉ liếc nhìn nhau một cái như ánh mắt vô tình của hai người xa lạ rồi lập tức chuyển hướng, anh rời đi cùng trước áo phông ướt nhẹp.
Diêm Trí Binh âm thầm thả chậm cước bộ, người đàn ông đi phía sau nom bộ dạng có vẻ ít hơn hắn ta vài tuổi thấy thế cũng bắt chước theo.
Chu Trì không biểu hiện gì khác thường, anh ung dung chọn đi đằng trước, để lại “phần” đi sau cho kẻ địch.
Anh xuống tầng, vừa đi vừa móc túi lấy ra số tiền sửa tủ lạnh bà lão vừa đi mình.
Anh và tay buôn ma tuý kia cứ vậy một trước một sau rời khỏi toà nhà. Nếu như không biết người đi sau mình là con buôn, có khi anh còn biểu hiện được thản nhiên hơn nữa kìa.
Nhưng trước mắt anh biểu hiện thế này cũng coi như qua ải.
Diêm Trí Binh không nhìn ra điều khác thường, quay qua nói chuyện với người bên cạnh: “Quýt sắp chín rồi nhỉ?”
“Vâng, dự báo thời tiết mấy hôm nay nắng.”
“Lão An ra vườn trái cây chưa?”
“Chuẩn bị xong hết công cụ thu hoạch rồi ạ.”
Nội dung sau đấy Chu Trì nghe không rõ, anh vẫn duy trì tốc độ bước ra ngoài như lúc đầu, không cố ý nán lại để nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.
Diêm Trí Binh có mở một tiệm trái cây ở đây. Gã nộp thuế đúng quy định, buôn bán bình thường, ngày nào cũng có nhân viên phụ trách tới dọn dẹp tiệm.
Nhưng đoạn đối thoại vừa rồi chắc chắn không phải đang nói chuyện buôn bán hoa quả bình thường.
Rất có thể đó là tiếng lóng ám chỉ việc mua bán ma tuý.
Lúc đi ngang qua quán của Lâm Linh, Chu Trì đi vào gọi một bát mì thịt bò, xong lại rút điện thoại ra gọi cho A Thời tới.
“Trưa rồi, ra đây ăn mì đi.”
Mặt bàn inox trong suốt phản chiếu một bóng người.
Diêm Trí Binh và người nọ đi vào quán mì, đụng mặt Chu Trì một lần nữa khiến anh ta không khỏi nhìn anh thêm vài lần.
Anh ta chủ động đi tới chào hỏi Chu Trì: “Người anh em sửa đồ điện đấy hả?”
Chu Trì cười nói phải, móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp.
Trong vòng một ngày lại đụng mặt một người tới hai lần, lòng bọn họ khó tránh khỏi nghi ngờ.
Diêm Trí Binh nhận lấy tấm danh thiếp của anh, đúng lúc đó Lâm Linh đi ra chờ bọn họ gọi món, cười nói: “Tay nghề Tiểu Chu tốt lắm, cái đèn pin bị hỏng hôm nọ của tôi được cậu ấy sửa cho giờ dùng ngon ơ luôn rồi. Ông chủ có việc gì cứ tìm cậu ấy, để cậu ấy có việc làm nhé.”
Diêm Trí Binh mỉm cười: “Được.”
Chu Trì: “Cửa hàng của tôi ngay cạnh siêu thị Ái Gia thôi.” thuận miệng hỏi: “Anh bán gì thế?”
“Tôi bán trái cây.”
Chu Trì nói lúc nào mình sẽ qua ủng hộ.
Diêm Trí Binh thuận miệng cười đáp: “Nằm ở đường Hồ Nam, cách đây khá xa.”
Chu Trì mời anh ta và người đàn ông bên cạnh điếu thuốc.
Lúc Diêm Trí Binh đưa tay ra lấy, con ngươi chợt co rụt lại, nhìn chằm chằm tay phải của anh.
Chu Trì bình thản mỉm cười đưa thuốc lá.
Tay phải anh có vết chai vì cầm súng thời gian dài.
Con mồi cắn câu rồi.
“Cậu làm thợ sửa chữa đồ gia dụng được bao lâu rồi?”
“Trước tôi làm trong thành phố, mới chuyển tới đây được mấy hôm.”
“À.”
Diêm Trí Binh không hỏi thêm.
Chu Trì cũng không tiếp tục bắt chuyện với anh ta, quay về chỗ ngồi.
A Thời vừa tới đã oang oang gọi Lâm Linh mang ra cho mình tô mì lớn rồi kêu: “Nóng chết, nóng chết mất thôi. Bà chủ à, kinh doanh tốt như này sao chị không đầu tư cái điều hoà đi.”
Lâm Linh bận rộn trước hai nồi nước dùng, vừa thái đồ ăn vừa cho đồ vào trụng trong nồi cho nóng, quay ra ngượng ngùng cười: “Ngồi quạt cũng mát mà, cậu mở số to nhất đi.”
Chu Trì hỏi: “Hầu Tử không tới à?”
“Anh Chu muốn gặp cậu ta nên cậu ta qua đó rồi, nhờ em nhắn với anh một tiếng.”
Chu Trì ừm một tiếng. Lúc này đây, anh rất muốn nghiêng đầu xem biểu cảm của Diêm Trí Binh nhưng không tiện đột ngột ngẩng lên.
Nhưng anh lại thính tai nghe được tiếng xì xào trò chuyện của bọn họ đằng sau có thoáng khựng lại trong tích tắc, không quá rõ nhưng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cứ như cây đao chỉ còn một chút xíu nữa thôi là chém phập vào lưng anh.
Chu Trì hỏi: “Anh Chu tìm cậu ấy có chuyện gì?”
“Em không biết, anh chờ Hầu Tử về kể đi.”
Chu Trì “ừm” một tiếng, tiếp tục ăn mì.
Lúc ra khỏi quán mì, anh bắt gặp Chu Thiệu Tân ở tiệm cơm sát vách.
Người đàn ông đó ăn mặc rất huênh hoang, mang cả kính râm, tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền, vắt chân ngồi trên ghế nhìn anh.
Chu Trì tiến lên chào hỏi, Chu Thiệu Tân thấy thế cũng chỉ nhìn anh cười đầy ẩn ý, như thể cố tình đến đây giám sát anh, xem anh đang làm những gì.
Chu Trì chắc chắn với năng lực của Chu Thiệu Tân, gã không thể nào tra ra được con át chủ bài của anh.
Gã muốn Diêm Trí Binh đi tra.
“Vậy anh tiếp tục dùng bữa nhé, tiền bữa cơm này cứ ghi tên tôi là được.” Chu Trì đi ra chào hỏi chủ tiệm cơm rồi rời khỏi đó.
Anh băng qua đường đúng lúc Chu Thiệu Tân ở phía bên kia cũng đút tay túi quần đi ra ngoài, đứng trước cửa tiệm cơm dõi theo, ý tứ rõ ràng là đang giám sát nhất cử nhất động của anh.
Chợt, đúng lúc đó anh trông thấy Diêm Trí Binh bước ra từ quán mì. Anh ta và người đàn ông phía sâu liếc mắt nhìn Chu Thiệu Tân một cái rồi lại nhìn sang anh.
Đứng cách một con phố, Chu Trì lên tiếng bắt chuyện với Chu Thiệu Tân, với mục đích làm Diêm Trí Binh chú ý: “Anh Chu vào đi, bên ngoài nóng lắm.”
Chu Thiệu Tân cầm điếu thuốc quay đầu về tiệm cơm, trong lúc đó gã có vô thức đánh mắt nhìn sang Diêm Trí Binh, rồi cùng đàn em quay về chỗ.
Lòng Chu Trì không khỏi ngạc nhiên.
Diêm Trí Binh cũng quay đầu về toà chung cư cũ, sắc mặt thản nhiên.
Chu Trì không đoán ra lý do tại sao.
Bọn họ giả vờ không quen ư?
Nhưng đâu nhất thiết phải thế?
Trừ khi Diêm Trí Binh vẫn chưa rõ thân phận của Chu Thiệu Tân.
Cảnh sát đang nắm giữ toàn bộ tài liệu liên quan đến Chu Thiệu Tân, người này không thâm sâu khó lường đến vậy.
Vậy thì chỉ có một khả năng thôi, đấy là Diêm Trí Binh vẫn chưa lộ thân phận trước mặt Chu Thiệu Tân, gã muốn lấy hàng phải thông qua con đường giao dịch với người khác.
Chỉ trong vỏn vẹn có mấy giây thôi, Chu Trì đã suy nghĩ rất nhiều. “Trùng hợp” gặp nhau quá nhiều lần sẽ làm nảy sinh nghi ngờ trong lòng kẻ địch. Lúc ấy, tâm lý cảnh giác trong lòng tội phạm tăng cao, chắc chắn sẽ tìm cơ hội điều tra anh.
Căn phòng anh thuê không có bất cứ món đồ nào giá trị ngoài chiếc điện thoại dùng để liên lạc với nhóm Trịnh Kỳ Hoa.
Rõ ràng đó là cái đích tiến triển anh muốn đạt tới nhưng lòng vẫn không khỏi lo ngại, thần kinh bị kéo căng ra trong tích tắc.
Chu Trì về cửa hàng đúng lúc Hầu Tử quay về.
“Anh ấy gọi em tới chỉ hỏi vu vơ mấy câu như là anh là người ở đâu, trước làm ngành gì, từng phải vào đồn cảnh sát chưa.”
A Thời và Chu Trì lại trò chuyện thêm mấy câu.
Chu Trì liếc mắt nhìn sang cửa hàng “Hoa Miên” phía đối diện, đúng lúc thấy trước cửa có một chiếc xe sang đỗ xịch lại.
Anh từng mấy lần bắt gặp khách hàng của Ôn Vũ tới lấy sườn xám, người tới toàn người có tiền cả.
Ngoài cửa bỗng lướt qua bóng dáng của thằng nhóc nghịch ngợm hôm nọ, lần nào gặp cũng thấy nó vui vẻ nhảy nhót lung tung khắp chốn, hoàn toàn không giống đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân.
Lục Gia Đồng chạy vội vào trong cửa hàng của Chu Trì, chóp mũi lấm tấm mồ hôi: “Anh Trì ơi, cửa hàng của anh không có ai dọn ạ?”
“Sao phải dọn?”
“Đây, đây, còn cả đây nữa, đồ đạc cứ ném loạn xạ hết cả lên. Với cả trong cửa hàng anh không có điều hoà.”
A Thời: “Tiệm mẹ nhóc cũng đâu có điều hoà.”
“Sao anh lại mắng người khác thế hả?” Lục Gia Đồng bĩu môi.
“Anh mắng ai nào?”
Lục Gia Đồng quay qua tựa vào người Chu Trì: “Anh Trì cứu em với! Ôi, người anh thối quá…” thằng nhóc xấu xa ấy nói xong quay ngoắt đầu sang chỗ khác.
Chu Trì nhướng mày: “Mũi em có vấn đề à?”
Lục Gia Đồng nhăn mũi. Thật ra thì không hôi, nhưng cậu vừa chạy từ chỗ Ôn Vũ sang đây nên mới thế. Lần nào lại gần chị ấy cũng thấy thơm ơi là thơm, đâu ngờ được một anh chàng có nhan sắc tuyệt vời giống như chị lại không thơm giống chị chút nào, trên người anh chỉ có mùi mì thịt bò vừa ăn ở tiệm nhà cậu thôi.
“Anh chẳng giống chị Ôn gì cả, người chị ấy thơm lắm.”
“Mẹ nó, anh là đàn ông mà.”
“Em tới đây để mang cho anh một tin xấu, chị Ôn xong đời rồi! Bố chị ấy tới đây!”
“Anh Trì mau sang bảo vệ chị ấy đi! Bố chị ấy là người xấu!”
Chu Trì ngạc nhiên ngẩng lên nhìn sang cửa tiệm bên kia vẫn đang mở cửa hoạt động bình thường, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, cô gái kia có cần giúp chỉ cần kêu lên là được mà.
Không phải việc cô giỏi nhất là báo cảnh sát à.
“Đấy là chị Ôn của em, làm gì có xu quan hệ nào với anh?”
Tay anh đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé khác cạy ra bắt xoè, một đồng xu vàng được đặt gọn trong tay anh.
“Giờ anh có năm xu quan hệ với chị Ôn, qua đó đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook