Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
-
Quyển 1 - Chương 30: Ma giới
Gió xung quanh thổi
quá mạnh khiến Phượng Lại Tà không thể mở mắt ra được, chỉ cảm thấy một
trận hoa mắt váng đầu. Tới khi cảnh vật trước mắt hiện rõ ràng, Phượng
Lại Tà còn chưa kịp cảm thán cảnh trời xanh mây trắng tuyệt đẹp của Ma
giới thì đã cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người bất thình lình rơi
tự do xuống dưới.
“Oa! A! A!” Không phải là xui xẻo như vậy chứ, lần đầu tiên xuyên qua cánh cổng dị giới thì đã ngã chết mất rồi. Phượng Lại Tà vừa thét chói tai, vừa túm lại làn váy bị gió hất tung.
Không giỡn chơi được, cho dù là ngã chết thì cũng không thể để cho người khác thấy.
“Vật gì vậy?” Chỉ nghe thấy một tiếng nói khẽ.
Không ngừng rơi xuống dưới, Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy mình rơi trên một thân hình mềm mềm.
“A… Mình còn chưa chết sao?” Hai mắt một nhắm một mở, Phượng Lại Tà cầu khẩn đừng để mình nhanh như vậy đã game over rồi, dù sao thì nó còn chưa tìm thấy daddy thần kì vĩ đại của nó mà.
Mở mắt ra, Phượng Lại Tà liền đối diện với một cặp mắt to ngập nước, đang chớp chớp nhìn nó.
Trong khoảnh khắc, hai mắt Phượng Lại Tà sáng rực lên.
Oa ha ha, vận khí của nó kể ra cũng quá tốt, chẳng những không hề ngã chết, trái lại còn phát hiện một vật quá đáng yêu.
Phượng Lại Tà bày ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ nhất, vươn tay tới gần đôi mắt kia.
Đối phương sợ hãi run lên, thân thể nhỏ bé lui về phía sau một chút.
“Ôi ôi, thật đáng yêu!” Phượng Lại Tà nhìn đến mức thiếu chút nữa thì nước miếng cũng chảy xuống, nó dùng giọng nói ngọt ngào nhất mở miệng “Tiểu Tiểu Bạch, đừng sợ, người ta là người tốt, sẽ không làm ngươi bị thương.”
Trước mặt Phượng Lại Tà là một con thú nho nhỏ, tròn tròn, ngoại trừ bộ lông trắng như tuyết thì chỉ thấy được hai mắt bambi nai con, rụt rè nhìn Phượng Lại Tà đang vươn bàn tay trắng nõn ra trước mặt nó, cái đuôi đầy lông xù phía sau dè dặt bao cả thân hình tròn vo của nó lại.
“A, ngươi thật sự rất đáng yêu nha, làm thú cưng của ta đi, ta sẽ yêu thương ngươi.” Toàn bộ suy nghĩ đều bị “tiểu tuyết cầu” khả ái trước mắt chiếm hết, Phượng Lại Tà từ lâu đã quên béng mất ở tầng hầm trong nhà còn có một “Tiểu Bạch” cùng nó hạ khế ước.
“Chi chi.” Thân thể tiểu tuyết cầu run run, tứ chi nho nhỏ đột nhiên điên cuồng quơ quào, đôi mắt sợ hãi nhìn phía sau Phượng Lại Tà.
“Chuyện gì vậy?” Phượng Lại Tà phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại. Không thấy thì không sao, vừa nhìn tới, nó đã không tự chủ được hít một hơi khí lạnh. Hàng trăm con quạ đen đang dùng đôi mắt màu hồng của chúng nhìn chằm chằm về phía này, mà kinh khủng nhất chính là chúng nó đã lao xuống từ một cành cây to xum xuê phía trên, mục tiêu là Phượng Lại Tà cùng tiểu tuyết cầu.
Trời đất ơi!
Phượng Lại Tà nhảy dựng cả người lên, rất nhanh nhấc con vật nhỏ xíu kia lên, giấu ở trong ngực, rồi co chân chạy như điên.
Phía sau, một đám quạ đen điên cuồng giang cánh bay tới, phát ra tiếng kêu chói tai, đuổi theo Phượng Lại Tà.
Thật sự là nó không muốn làm thức ăn cho gia súc mà.
Phượng Lại Tà lúc này phất tay về phía sau.
“Phá phong!”
Lời nói vừa phát ra, vòng tay trên người nó trong nháy mắt xẹt ra một ánh sáng phóng tới bầy quạ, giống như một cơn bão dữ dội, khiến cho những con quạ đến được gần họ chỉ còn vài con.
Tuy rằng đám quạ đen này là lũ hung thần ác sát, nhưng nó cũng không muốn mang danh tiếng bị mấy con vật giết chết, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Vì vậy, Phượng Lại Tà chạy thật nhanh về phía rừng rậm, mục đích là mượn cành lá xum xuê ngăn cản đám quạ điên cuồng kia.
Tiểu tuyết cầu trong lòng nó len lén vươn đầu ra ngoài nhìn xung quanh.
Mà lúc này, tại chỗ Phượng Lại Tà rơi xuống khi nãy, một thanh niên lặng lẽ nằm rạp trên mặt đất, vẫn không hề nhúc nhích.
Trong đầu của hắn vẫn nhớ kĩ hình ảnh cuối cùng của một người từ trên trời rơi xuống, té thẳng lên người hắn.
--- ------ -------
Ma giới – huyết tộc – phủ Bá Tước.
“Chết tiệt! Truyền lệnh của ta xuống, trước tiên phải tìm cho ra bé gái này.” Phượng Lại lần đầu tiên nghiến răng nghiến lợi. Nhóc con này thật không biết nặng nhẹ, không ngờ lại tự mình mở ra cánh cổng dị giới.
Nó có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không, Ma giới không chỉ có mỗi huyết tộc, mà còn tam nhãn tộc, lang tộc, yêu hồ, quỷ tộc cùng Ma tộc. Bất kể là tộc nào, chỉ cần đánh hơi được hương vị nhân loại ngọt ngào trên người nó cũng sẽ nuốt nó vào bụng ngay.
Việc đầu tiên hắn làm chính là truyền lệnh thu hồi binh lính, bàn tay Phượng Lại nắm chặt lại, khiến cho binh lính ở dưới hết sức sợ hãi. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của chủ nhân. Tính tình của chủ nhân luôn luôn lạnh nhạt khiến cho người khác không thể nắm bắt, lúc này lại để sự tức giận lộ rõ trên khuôn mặt.
“Dạ!” Trong lòng run sợ, bọn binh lính chăm chú nhìn bức hình trong tay Phượng Lại, khắc sâu khuôn mặt đó ở trong đầu, rất sợ một phút sơ ý sẽ làm nhiệm vụ thất bại.
“Nhớ kĩ, không cho phép làm tổn thương đến một sợi tóc của cô bé, ai trái lệnh, giết không tha.” Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua binh lính trước mắt, giọng nói của Phượng Lại không phải đe dọa, cũng chẳng hề khoa trương. Nhưng dáng vẻ giống như tử thần kia lại báo cho mọi người biết rằng lời hắn nói là sự thật.
“Tuân mệnh.” Mặc dù không biết cô bé này có thân phận gì, nhưng lời nói của chủ nhân đã xác định địa vị đặc thù của cô.
“Xuất phát!”
Hắn không muốn lãng phí một giây nào, Ma giới không phải là nơi nhân loại có thể bước vào, huống chi là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nếu như Tiểu Tà… Đôi mắt của Phượng Lại căng thẳng, hắn thật sự không muốn bất kì sự việc ngoài ý muốn nào phát sinh.
“Oa! A! A!” Không phải là xui xẻo như vậy chứ, lần đầu tiên xuyên qua cánh cổng dị giới thì đã ngã chết mất rồi. Phượng Lại Tà vừa thét chói tai, vừa túm lại làn váy bị gió hất tung.
Không giỡn chơi được, cho dù là ngã chết thì cũng không thể để cho người khác thấy.
“Vật gì vậy?” Chỉ nghe thấy một tiếng nói khẽ.
Không ngừng rơi xuống dưới, Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy mình rơi trên một thân hình mềm mềm.
“A… Mình còn chưa chết sao?” Hai mắt một nhắm một mở, Phượng Lại Tà cầu khẩn đừng để mình nhanh như vậy đã game over rồi, dù sao thì nó còn chưa tìm thấy daddy thần kì vĩ đại của nó mà.
Mở mắt ra, Phượng Lại Tà liền đối diện với một cặp mắt to ngập nước, đang chớp chớp nhìn nó.
Trong khoảnh khắc, hai mắt Phượng Lại Tà sáng rực lên.
Oa ha ha, vận khí của nó kể ra cũng quá tốt, chẳng những không hề ngã chết, trái lại còn phát hiện một vật quá đáng yêu.
Phượng Lại Tà bày ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ nhất, vươn tay tới gần đôi mắt kia.
Đối phương sợ hãi run lên, thân thể nhỏ bé lui về phía sau một chút.
“Ôi ôi, thật đáng yêu!” Phượng Lại Tà nhìn đến mức thiếu chút nữa thì nước miếng cũng chảy xuống, nó dùng giọng nói ngọt ngào nhất mở miệng “Tiểu Tiểu Bạch, đừng sợ, người ta là người tốt, sẽ không làm ngươi bị thương.”
Trước mặt Phượng Lại Tà là một con thú nho nhỏ, tròn tròn, ngoại trừ bộ lông trắng như tuyết thì chỉ thấy được hai mắt bambi nai con, rụt rè nhìn Phượng Lại Tà đang vươn bàn tay trắng nõn ra trước mặt nó, cái đuôi đầy lông xù phía sau dè dặt bao cả thân hình tròn vo của nó lại.
“A, ngươi thật sự rất đáng yêu nha, làm thú cưng của ta đi, ta sẽ yêu thương ngươi.” Toàn bộ suy nghĩ đều bị “tiểu tuyết cầu” khả ái trước mắt chiếm hết, Phượng Lại Tà từ lâu đã quên béng mất ở tầng hầm trong nhà còn có một “Tiểu Bạch” cùng nó hạ khế ước.
“Chi chi.” Thân thể tiểu tuyết cầu run run, tứ chi nho nhỏ đột nhiên điên cuồng quơ quào, đôi mắt sợ hãi nhìn phía sau Phượng Lại Tà.
“Chuyện gì vậy?” Phượng Lại Tà phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại. Không thấy thì không sao, vừa nhìn tới, nó đã không tự chủ được hít một hơi khí lạnh. Hàng trăm con quạ đen đang dùng đôi mắt màu hồng của chúng nhìn chằm chằm về phía này, mà kinh khủng nhất chính là chúng nó đã lao xuống từ một cành cây to xum xuê phía trên, mục tiêu là Phượng Lại Tà cùng tiểu tuyết cầu.
Trời đất ơi!
Phượng Lại Tà nhảy dựng cả người lên, rất nhanh nhấc con vật nhỏ xíu kia lên, giấu ở trong ngực, rồi co chân chạy như điên.
Phía sau, một đám quạ đen điên cuồng giang cánh bay tới, phát ra tiếng kêu chói tai, đuổi theo Phượng Lại Tà.
Thật sự là nó không muốn làm thức ăn cho gia súc mà.
Phượng Lại Tà lúc này phất tay về phía sau.
“Phá phong!”
Lời nói vừa phát ra, vòng tay trên người nó trong nháy mắt xẹt ra một ánh sáng phóng tới bầy quạ, giống như một cơn bão dữ dội, khiến cho những con quạ đến được gần họ chỉ còn vài con.
Tuy rằng đám quạ đen này là lũ hung thần ác sát, nhưng nó cũng không muốn mang danh tiếng bị mấy con vật giết chết, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Vì vậy, Phượng Lại Tà chạy thật nhanh về phía rừng rậm, mục đích là mượn cành lá xum xuê ngăn cản đám quạ điên cuồng kia.
Tiểu tuyết cầu trong lòng nó len lén vươn đầu ra ngoài nhìn xung quanh.
Mà lúc này, tại chỗ Phượng Lại Tà rơi xuống khi nãy, một thanh niên lặng lẽ nằm rạp trên mặt đất, vẫn không hề nhúc nhích.
Trong đầu của hắn vẫn nhớ kĩ hình ảnh cuối cùng của một người từ trên trời rơi xuống, té thẳng lên người hắn.
--- ------ -------
Ma giới – huyết tộc – phủ Bá Tước.
“Chết tiệt! Truyền lệnh của ta xuống, trước tiên phải tìm cho ra bé gái này.” Phượng Lại lần đầu tiên nghiến răng nghiến lợi. Nhóc con này thật không biết nặng nhẹ, không ngờ lại tự mình mở ra cánh cổng dị giới.
Nó có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không, Ma giới không chỉ có mỗi huyết tộc, mà còn tam nhãn tộc, lang tộc, yêu hồ, quỷ tộc cùng Ma tộc. Bất kể là tộc nào, chỉ cần đánh hơi được hương vị nhân loại ngọt ngào trên người nó cũng sẽ nuốt nó vào bụng ngay.
Việc đầu tiên hắn làm chính là truyền lệnh thu hồi binh lính, bàn tay Phượng Lại nắm chặt lại, khiến cho binh lính ở dưới hết sức sợ hãi. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của chủ nhân. Tính tình của chủ nhân luôn luôn lạnh nhạt khiến cho người khác không thể nắm bắt, lúc này lại để sự tức giận lộ rõ trên khuôn mặt.
“Dạ!” Trong lòng run sợ, bọn binh lính chăm chú nhìn bức hình trong tay Phượng Lại, khắc sâu khuôn mặt đó ở trong đầu, rất sợ một phút sơ ý sẽ làm nhiệm vụ thất bại.
“Nhớ kĩ, không cho phép làm tổn thương đến một sợi tóc của cô bé, ai trái lệnh, giết không tha.” Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua binh lính trước mắt, giọng nói của Phượng Lại không phải đe dọa, cũng chẳng hề khoa trương. Nhưng dáng vẻ giống như tử thần kia lại báo cho mọi người biết rằng lời hắn nói là sự thật.
“Tuân mệnh.” Mặc dù không biết cô bé này có thân phận gì, nhưng lời nói của chủ nhân đã xác định địa vị đặc thù của cô.
“Xuất phát!”
Hắn không muốn lãng phí một giây nào, Ma giới không phải là nơi nhân loại có thể bước vào, huống chi là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nếu như Tiểu Tà… Đôi mắt của Phượng Lại căng thẳng, hắn thật sự không muốn bất kì sự việc ngoài ý muốn nào phát sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook