Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
-
Quyển 1 - Chương 11: Thử
Sáng sớm ngày hôm
sau, Phượng Lại đứng bên cửa sổ nhìn Phượng Lại Tà rời khỏi nhà, ngón
tay thon dài khẽ mơn trớn hai pho tượng đầu giường. Đó là hai pho tượng
hình quái thú xấu xí, một trái một phải ngự ở hai bên đầu giường, tựa
như những vị thần bảo hộ.
Trong lúc đó, một luồng ánh sáng bỗng nhiên hiện ra, bao phủ phía trên đầu giường, đôi mắt của hai pho tượng lúc này khẽ động đậy. Trong nháy mắt, căn phòng bị luồng ánh sáng màu vàng bao trùm, cực kì chói mắt.
“Đi xem chủ nhân của quán cà phê kia là ai, từ đâu đến?” Phượng Lại nửa cười nửa không ra lệnh.
Tiểu K lúc này đang ở phòng khách, cảm thấy trong không khí có chút quái dị, nó liền đứng lên, vừa lúc nhìn thấy hai luồng ánh sáng màu vàng vọt ra từ cửa phòng Phượng Lại.
“Chủ nhân!” Một bóng dáng nho nhỏ đứng bên ngoài phòng Phượng Lại, Tiểu K nhìn người đang ngồi trên giường, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Chủ nhân thế mà tự mình gỡ bỏ phong ấn cho hai kẻ kia. Nó dĩ nhiên biết rõ thực lực của hai kẻ kia là thế nào. Chúng cũng giống như nó, là một trong bốn thuộc hạ thân cận của chủ nhân, thực lực đương nhiên không thể xem thường. Nhưng mà, rốt cuộc là vì sao, chủ nhân lại phải dùng đến hai người mà nhiều năm qua vẫn bị phong ấn đây?
“Đợi bọn hắn trở về, mọi thứ sẽ rõ ràng.” Phượng Lại nhàn nhạt cười, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
--- ------ ---------
Phượng Lại Tà chạy vọt vào ‘Thương Nguyệt’, bên ngoài trời nắng như thiêu đốt, thật đúng là muốn lấy mạng nó.
“Mau mau! Cho tớ ly hồng trà cứu mạng đi.” Trực tiếp đi vào quầy bar, Phượng Lại Tà nửa chết nửa sống nói với Sóc Ngôn.
“Có ngay, đã sớm chuẩn bị rồi.” Sóc Ngôn lấy ly nước đưa cho nó, trợn mắt nhìn Phượng Lại Tà uống một hơi cạn sạch, sau đó thở ra một hơi giống như vừa chết đi sống lại.
“Thật là sung sướng!” Phượng Lại Tà vỗ vỗ mặt mình đầy thỏa mãn.
“Sư phụ đâu?” Nó không hề nhìn thấy bóng dáng sư phụ, không lẽ lại đi ra ngoài rồi?
“Anh tớ đang ở dưới hầm, cậu trực tiếp xuống đó đi.” Sóc Ngôn nói.
“OK. Tớ đi xuống dưới đây.” Phượng Lại Tà gật đầu, rồi phóng như bay xuống dưới.
Thấy vậy, Sóc Ngôn lắc lắc đầu, Phượng Lại Tà đã mười lăm tuổi mà vẫn giống như đứa trẻ con.
Đinh linh! Đinh linh! Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Sóc Ngôn bày ra một vẻ mặt chào đón, nói: “Hoan nghênh quý khách đến quán cà phê Thương Nguyệt”.
Kết quả, lời còn chưa nói hết đã cảm thấy một cơn gió lớn từ ngoài thổi tới, ma pháp hỗn loạn mà mạnh mẽ đánh úp về phía hắn.
Sóc Ngôn lanh lợi tránh né được sự công kích trực diện của đối phương, nhưng quầy bar xinh xắn cùng ly chén trên đó không được may mắn như vậy, một cơn gió lớn đảo qua, đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Là ai không hiểu luật lệ, không ngờ lại dám tới đây khiêu khích.” Nhìn một mảng hỗn độn trước mắt, Sóc Ngôn tức giận nói.
“Ngươi thuộc tộc nào, mau nói ra.” Một gã đàn ông cao lớn bước vào, trên mặt mang mặt nạ màu vàng, bên cạnh hắn là một gã khác có thân hình giống y như hắn, nhưng mang mặt nạ màu bạc.
“A, các ngươi đột nhiên xông vào nhà người khác, không chịu nói tên tuổi, còn hỏi ngược lại ta?” Sóc Ngôn cười lạnh nhìn hai kẻ lỗ mãng, không biết quy củ trước mắt. Hai tay bắt đầu nắm lại, mười móng tay đột nhiên trở nên dài và sắc bén, giống như móng vuốt của dã thú.
Gã đàn ông đeo mặt nạ vàng – Kim Diện, dường như không nghe được lời Sóc Ngôn, chỉ lạnh lùng nhìn sự biến hóa trên mười ngón tay của hắn, giọng nói phát ra lạnh lùng tựa như một cái máy: “Ra là Lang tộc! Tốt lắm, biết điều thì hãy đầu hàng ngay lúc này, đừng đợi tới khi chúng ta ra tay, hối hận cũng đã muộn.”
“A? Các ngươi ra tay thì sẽ như thế nào?” Sóc Ngôn nheo mắt lại, tập hợp sức mạnh đôi tay, con ngươi vốn là màu đen trong nháy mắt trở thành màu vàng, giống như sắc vàng của ánh mặt trời.
“Đây là tự ngươi lựa chọn.” Chủ nhân hạ lệnh điều tra thân phận đối phương, nhưng cũng không có đề cập đến việc chết hay sống. Nói cách khác, nếu đối phương có chết thì cũng không can hệ gì. Hơn nữa, theo kinh nghiệm của hắn, thân phận của người chết so với người sống thì dễ tra hơn nhiều. Kim Diện lạnh lùng thốt ra lời nói ngạo mạn, giây tiếp theo liền giống như một con báo, nhằm hướng Sóc Ngôn mà phóng tới.
“Ai giết ai còn chưa biết được.” Sóc Ngôn cười nhạo, sau đó phát ra một tiếng hống lớn, hàm răng màu bạc từ từ lộ rõ, tản ra hơi thở lạnh lẽo.
“Kim, cẩn thận, là Lang tộc cao cấp.” Lúc này, Ngân Diện nãy giờ vẫn không ra tay, đứng một bên nhắc nhở. Kim Diện nghe thấy thì không khỏi sửng sốt một chút, đồng thời chú ý đến hàm răng màu bạc của Sóc Ngôn.
Sóc Ngôn biết một khi đối phương có thể phá vỡ kết giới mà Sóc Ly bày bố thì thực lực chắc chắn không hề kém, dĩ nhiên sẽ không khinh địch. Lúc này, thừa dịp Kim Diện tạm dừng công kích, Sóc Ngôn nhanh chóng chớp lấy thời cơ, nhanh như chớp đánh về phía Kim Diện.
Trong lúc Kim Diện đang dời sự chú ý đến ngoại hình của Sóc Ngôn thì một đôi móng vuốt sắc bén đã lướt qua bả vai hắn, lấy đi một mảng thịt. Sóc Ngôn đáp xuống đất, phát ra tiếng sói tru, đôi mắt màu vàng mang theo sát khí nhìn bả vai Kim Diện đang đổ đầy máu tươi.
Ném đi mảng thịt trong tay, Sóc Ngôn đắc ý cười khẽ: “Hừ hừ, xem ngươi còn có thể ngạo mạn được nữa không.” Nói xong, Sóc Ngôn dùng móng vuốt quệt một chút máu, sau đó liền giật mình trừng mắt nhìn đối phương, thở nhẹ ra tiếng: “Các ngươi là Huyết tộc.”
Mùi vị của máu không thể lừa người, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến đối phương lại là Huyết tộc. Mà theo mùi của máu có thể đoán biết được, độ thuần khiết trong máu của đối phương là rất cao – một kẻ thuần huyết Huyết tộc, tại sao lại tìm bọn họ gây phiền toái. Sự việc này làm Sóc Ngôn cảm thấy khó giải quyết, bởi vì thuần huyết Huyết tộc đều là những kẻ khó đối phó, xem thực lực hiện tại của Sóc Ngôn, chỉ sợ không thể chống chọi được.
“Ngân, tốc chiến tốc thắng mang hắn trở về, nghe chủ nhân phân phó tiếp.” Kim Diện đưa ra quyết định, quay sang nói với Ngân Diện.
“Được.” Ngân Diện vừa mở miệng, thân mình cũng liền chuyển động, trong tay chẳng biết khi nào lại xuất hiện một thanh ngân kiếm, sắc bén công kích tới sau lưng Sóc Ngôn.
“Hai đánh một! Huyết tộc từ bao giờ thì hèn hạ như vậy?” Sóc Ngôn cười lạnh tránh né công kích của Ngân Diện, giọng nói đầy vẻ khinh thường.
“Chỉ cần bắt giữ được ngươi, những chuyện khác không can hệ gì.” Kim Diện lạnh lùng đáp lại, hai tay vẫn không dừng một giây mà đánh về phía ngực Sóc Ngôn.
Kim Diện, Ngân Diện đồng thời công kích, Sóc Ngôn không thể chống chọi nổi, nếu không phải đối phương muốn bắt sống hắn, chỉ sợ Sóc Ngôn đã sớm mất mạng. Tuy vậy, hiện tại hắn cũng đã kiệt sức, trên người lại có nhiều vết thương do đối phương để lại.
Sóc Ngôn bị Kim Diện, Ngân Diện dồn ép vào góc tường, hắn cố hết sức gạt bỏ máu tươi trên mặt, thở hồng hộc nhìn đối phương đang từng bước tới gần, trong lòng cảm thấy cực kỳ tức giận, không khỏi thấp giọng mắng: “Bọn khốn kiếp!” Không lẽ Sóc Ngôn hắn, hôm nay lại bị hai kẻ Huyết tộc đánh chết?
“Ngươi ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi.”
“Bỏ hai tay các ngươi ra khỏi người em trai ta.”
Đùng một tiếng nổ, hai tay Kim Diện vừa đưa ra ngoài liền bị đánh trở về. Căng thẳng tạm thời giảm bớt, Sóc Ngôn đưa mắt nhìn người vừa đi tới.
“Anh!” Sóc Ngôn vừa thấy Sóc Ly, đã biết mình đã được cứu.
“Ngôn, em nghỉ ngơi một chút, anh đến tiếp hai vị ‘bằng hữu’ lai lịch không rõ ràng này.” Sóc Ly vừa thấy những vết thương trên người Sóc Ngôn, trong mắt liền tràn ngập giận dữ. Hắn làm anh trai cũng chưa từng động tới Sóc Ngôn, bọn họ cư nhiên lại dám đánh hắn trọng thương.
Kì thật, từ lúc kết giới bị phá, Sóc Ly đã phát hiện có người xông vào. Hắn không lập tức đến cứu viện Sóc Ngôn, chẳng qua là vì ở dưới hầm còn có Phượng Lại Tà. Hắn trước tiên phải sắp xếp an toàn cho cô nhóc này đã. Sóc Ly không muốn Phượng Lại Tà biết được thân phận của hai anh em bọn họ. Hơn nữa, hắn tin cậy khả năng của em trai mình, tin tưởng rằng đối phương trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể đánh thắng, cho nên mới có thể chậm rãi. Thật không ngờ, một lát chậm trễ này suýt nữa để lại một sai lầm lớn.
Mang theo nỗi tức giận đầy người, Sóc Li đi về phía Kim Diện, Ngân Diện, trong mắt mang theo ý cười tàn nhẫn.
“Mặc kệ các ngươi là ai, hôm nay đều phải chết."
Trong lúc đó, một luồng ánh sáng bỗng nhiên hiện ra, bao phủ phía trên đầu giường, đôi mắt của hai pho tượng lúc này khẽ động đậy. Trong nháy mắt, căn phòng bị luồng ánh sáng màu vàng bao trùm, cực kì chói mắt.
“Đi xem chủ nhân của quán cà phê kia là ai, từ đâu đến?” Phượng Lại nửa cười nửa không ra lệnh.
Tiểu K lúc này đang ở phòng khách, cảm thấy trong không khí có chút quái dị, nó liền đứng lên, vừa lúc nhìn thấy hai luồng ánh sáng màu vàng vọt ra từ cửa phòng Phượng Lại.
“Chủ nhân!” Một bóng dáng nho nhỏ đứng bên ngoài phòng Phượng Lại, Tiểu K nhìn người đang ngồi trên giường, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Chủ nhân thế mà tự mình gỡ bỏ phong ấn cho hai kẻ kia. Nó dĩ nhiên biết rõ thực lực của hai kẻ kia là thế nào. Chúng cũng giống như nó, là một trong bốn thuộc hạ thân cận của chủ nhân, thực lực đương nhiên không thể xem thường. Nhưng mà, rốt cuộc là vì sao, chủ nhân lại phải dùng đến hai người mà nhiều năm qua vẫn bị phong ấn đây?
“Đợi bọn hắn trở về, mọi thứ sẽ rõ ràng.” Phượng Lại nhàn nhạt cười, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
--- ------ ---------
Phượng Lại Tà chạy vọt vào ‘Thương Nguyệt’, bên ngoài trời nắng như thiêu đốt, thật đúng là muốn lấy mạng nó.
“Mau mau! Cho tớ ly hồng trà cứu mạng đi.” Trực tiếp đi vào quầy bar, Phượng Lại Tà nửa chết nửa sống nói với Sóc Ngôn.
“Có ngay, đã sớm chuẩn bị rồi.” Sóc Ngôn lấy ly nước đưa cho nó, trợn mắt nhìn Phượng Lại Tà uống một hơi cạn sạch, sau đó thở ra một hơi giống như vừa chết đi sống lại.
“Thật là sung sướng!” Phượng Lại Tà vỗ vỗ mặt mình đầy thỏa mãn.
“Sư phụ đâu?” Nó không hề nhìn thấy bóng dáng sư phụ, không lẽ lại đi ra ngoài rồi?
“Anh tớ đang ở dưới hầm, cậu trực tiếp xuống đó đi.” Sóc Ngôn nói.
“OK. Tớ đi xuống dưới đây.” Phượng Lại Tà gật đầu, rồi phóng như bay xuống dưới.
Thấy vậy, Sóc Ngôn lắc lắc đầu, Phượng Lại Tà đã mười lăm tuổi mà vẫn giống như đứa trẻ con.
Đinh linh! Đinh linh! Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Sóc Ngôn bày ra một vẻ mặt chào đón, nói: “Hoan nghênh quý khách đến quán cà phê Thương Nguyệt”.
Kết quả, lời còn chưa nói hết đã cảm thấy một cơn gió lớn từ ngoài thổi tới, ma pháp hỗn loạn mà mạnh mẽ đánh úp về phía hắn.
Sóc Ngôn lanh lợi tránh né được sự công kích trực diện của đối phương, nhưng quầy bar xinh xắn cùng ly chén trên đó không được may mắn như vậy, một cơn gió lớn đảo qua, đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Là ai không hiểu luật lệ, không ngờ lại dám tới đây khiêu khích.” Nhìn một mảng hỗn độn trước mắt, Sóc Ngôn tức giận nói.
“Ngươi thuộc tộc nào, mau nói ra.” Một gã đàn ông cao lớn bước vào, trên mặt mang mặt nạ màu vàng, bên cạnh hắn là một gã khác có thân hình giống y như hắn, nhưng mang mặt nạ màu bạc.
“A, các ngươi đột nhiên xông vào nhà người khác, không chịu nói tên tuổi, còn hỏi ngược lại ta?” Sóc Ngôn cười lạnh nhìn hai kẻ lỗ mãng, không biết quy củ trước mắt. Hai tay bắt đầu nắm lại, mười móng tay đột nhiên trở nên dài và sắc bén, giống như móng vuốt của dã thú.
Gã đàn ông đeo mặt nạ vàng – Kim Diện, dường như không nghe được lời Sóc Ngôn, chỉ lạnh lùng nhìn sự biến hóa trên mười ngón tay của hắn, giọng nói phát ra lạnh lùng tựa như một cái máy: “Ra là Lang tộc! Tốt lắm, biết điều thì hãy đầu hàng ngay lúc này, đừng đợi tới khi chúng ta ra tay, hối hận cũng đã muộn.”
“A? Các ngươi ra tay thì sẽ như thế nào?” Sóc Ngôn nheo mắt lại, tập hợp sức mạnh đôi tay, con ngươi vốn là màu đen trong nháy mắt trở thành màu vàng, giống như sắc vàng của ánh mặt trời.
“Đây là tự ngươi lựa chọn.” Chủ nhân hạ lệnh điều tra thân phận đối phương, nhưng cũng không có đề cập đến việc chết hay sống. Nói cách khác, nếu đối phương có chết thì cũng không can hệ gì. Hơn nữa, theo kinh nghiệm của hắn, thân phận của người chết so với người sống thì dễ tra hơn nhiều. Kim Diện lạnh lùng thốt ra lời nói ngạo mạn, giây tiếp theo liền giống như một con báo, nhằm hướng Sóc Ngôn mà phóng tới.
“Ai giết ai còn chưa biết được.” Sóc Ngôn cười nhạo, sau đó phát ra một tiếng hống lớn, hàm răng màu bạc từ từ lộ rõ, tản ra hơi thở lạnh lẽo.
“Kim, cẩn thận, là Lang tộc cao cấp.” Lúc này, Ngân Diện nãy giờ vẫn không ra tay, đứng một bên nhắc nhở. Kim Diện nghe thấy thì không khỏi sửng sốt một chút, đồng thời chú ý đến hàm răng màu bạc của Sóc Ngôn.
Sóc Ngôn biết một khi đối phương có thể phá vỡ kết giới mà Sóc Ly bày bố thì thực lực chắc chắn không hề kém, dĩ nhiên sẽ không khinh địch. Lúc này, thừa dịp Kim Diện tạm dừng công kích, Sóc Ngôn nhanh chóng chớp lấy thời cơ, nhanh như chớp đánh về phía Kim Diện.
Trong lúc Kim Diện đang dời sự chú ý đến ngoại hình của Sóc Ngôn thì một đôi móng vuốt sắc bén đã lướt qua bả vai hắn, lấy đi một mảng thịt. Sóc Ngôn đáp xuống đất, phát ra tiếng sói tru, đôi mắt màu vàng mang theo sát khí nhìn bả vai Kim Diện đang đổ đầy máu tươi.
Ném đi mảng thịt trong tay, Sóc Ngôn đắc ý cười khẽ: “Hừ hừ, xem ngươi còn có thể ngạo mạn được nữa không.” Nói xong, Sóc Ngôn dùng móng vuốt quệt một chút máu, sau đó liền giật mình trừng mắt nhìn đối phương, thở nhẹ ra tiếng: “Các ngươi là Huyết tộc.”
Mùi vị của máu không thể lừa người, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến đối phương lại là Huyết tộc. Mà theo mùi của máu có thể đoán biết được, độ thuần khiết trong máu của đối phương là rất cao – một kẻ thuần huyết Huyết tộc, tại sao lại tìm bọn họ gây phiền toái. Sự việc này làm Sóc Ngôn cảm thấy khó giải quyết, bởi vì thuần huyết Huyết tộc đều là những kẻ khó đối phó, xem thực lực hiện tại của Sóc Ngôn, chỉ sợ không thể chống chọi được.
“Ngân, tốc chiến tốc thắng mang hắn trở về, nghe chủ nhân phân phó tiếp.” Kim Diện đưa ra quyết định, quay sang nói với Ngân Diện.
“Được.” Ngân Diện vừa mở miệng, thân mình cũng liền chuyển động, trong tay chẳng biết khi nào lại xuất hiện một thanh ngân kiếm, sắc bén công kích tới sau lưng Sóc Ngôn.
“Hai đánh một! Huyết tộc từ bao giờ thì hèn hạ như vậy?” Sóc Ngôn cười lạnh tránh né công kích của Ngân Diện, giọng nói đầy vẻ khinh thường.
“Chỉ cần bắt giữ được ngươi, những chuyện khác không can hệ gì.” Kim Diện lạnh lùng đáp lại, hai tay vẫn không dừng một giây mà đánh về phía ngực Sóc Ngôn.
Kim Diện, Ngân Diện đồng thời công kích, Sóc Ngôn không thể chống chọi nổi, nếu không phải đối phương muốn bắt sống hắn, chỉ sợ Sóc Ngôn đã sớm mất mạng. Tuy vậy, hiện tại hắn cũng đã kiệt sức, trên người lại có nhiều vết thương do đối phương để lại.
Sóc Ngôn bị Kim Diện, Ngân Diện dồn ép vào góc tường, hắn cố hết sức gạt bỏ máu tươi trên mặt, thở hồng hộc nhìn đối phương đang từng bước tới gần, trong lòng cảm thấy cực kỳ tức giận, không khỏi thấp giọng mắng: “Bọn khốn kiếp!” Không lẽ Sóc Ngôn hắn, hôm nay lại bị hai kẻ Huyết tộc đánh chết?
“Ngươi ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi.”
“Bỏ hai tay các ngươi ra khỏi người em trai ta.”
Đùng một tiếng nổ, hai tay Kim Diện vừa đưa ra ngoài liền bị đánh trở về. Căng thẳng tạm thời giảm bớt, Sóc Ngôn đưa mắt nhìn người vừa đi tới.
“Anh!” Sóc Ngôn vừa thấy Sóc Ly, đã biết mình đã được cứu.
“Ngôn, em nghỉ ngơi một chút, anh đến tiếp hai vị ‘bằng hữu’ lai lịch không rõ ràng này.” Sóc Ly vừa thấy những vết thương trên người Sóc Ngôn, trong mắt liền tràn ngập giận dữ. Hắn làm anh trai cũng chưa từng động tới Sóc Ngôn, bọn họ cư nhiên lại dám đánh hắn trọng thương.
Kì thật, từ lúc kết giới bị phá, Sóc Ly đã phát hiện có người xông vào. Hắn không lập tức đến cứu viện Sóc Ngôn, chẳng qua là vì ở dưới hầm còn có Phượng Lại Tà. Hắn trước tiên phải sắp xếp an toàn cho cô nhóc này đã. Sóc Ly không muốn Phượng Lại Tà biết được thân phận của hai anh em bọn họ. Hơn nữa, hắn tin cậy khả năng của em trai mình, tin tưởng rằng đối phương trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể đánh thắng, cho nên mới có thể chậm rãi. Thật không ngờ, một lát chậm trễ này suýt nữa để lại một sai lầm lớn.
Mang theo nỗi tức giận đầy người, Sóc Li đi về phía Kim Diện, Ngân Diện, trong mắt mang theo ý cười tàn nhẫn.
“Mặc kệ các ngươi là ai, hôm nay đều phải chết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook