Editor: Mộ

Trần Hằng dùng một tay để ôm Đỗ Cửu Trăn vào lòng. Tay còn lại thì trượt xuống dưới, vén váy ngủ của cô lên.

Đến khi váy đã bị anh vén lên tận eo, làn da trắng mịn cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo vì bị lộ ra bên ngoài, Đỗ Cửu Trăn mới kinh hãi. Cô không biết anh muốn làm gì nhưng theo bản năng vẫn muốn cản anh lại.

Trần Hằng khoẻ hơn cô rất nhiều, anh chỉ dùng một tay cũng có thể khống chế cô, không để cô nhúc nhích.

“Cái gì cần nhìn tôi cũng nhìn hết rồi, em cản cái gì mà cản.” Trần Hằng đè thấp giọng xuống, rõ ràng anh đang kìm nén cơn tức giận.

Đỗ Cửu Trăn dừng tay lại.

Anh cũng chỉ để tay bên eo cô, không làm gì cả. Ánh mắt trần trụi nhìn thẳng vào cái eo vừa thon thả vừa trắng mịn.

Trên đó có một dấu bàn tay hơi mờ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra nhưng anh thì thấy những vệt tím bầm rất rõ ràng.

Lúc ở nhà kho Trần Hằng vẫn đang tức giận nên không biết kiềm chế. Anh lỡ tay bấm lên eo cô thế nên mấy dấu vết này đều do anh tạo ra.

Khi anh nguôi giận, anh mới nhớ đến việc đó. Anh biết với sức lực của mình, cô nhất định sẽ bị thương. Vì thế ngay khi về nhà anh đã đi lấy rượu thuốc, rồi đứng chờ cô ở bên ngoài.

Anh cũng biết bình thường cô tắm rất lâu, nhưng anh cũng không nghĩ sẽ lâu đến thế. Đứng bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy, anh thực sự không nhịn được.

Nếu không phải anh vẫn còn có chút kiên nhẫn thì anh đã xông vào lôi người ra ngoài rồi.

“Tôi giúp em thoa thuốc.” Trần Hằng nói rồi bắt đầu thoa thuốc giúp cô.

Ban đầu, anh dùng sức hơi mạnh, sau đó anh nhớ ra tại mình dùng sức nên cô mới bị thương, anh ngẩn người rồi hạ lực xuống, nhẹ nhàng thoa cho cô.

Thoa thuốc xong, Trần Hằng kéo váy của cô xuống.

Đỗ Cửu Trăn bĩu môi, một câu cũng không thèm nói với anh.

Trần Hằng cũng im lặng, giống như anh chỉ tới đây để thoa thuốc cho cô nhưng rõ ràng trong lòng anh vẫn còn tức giận.

Anh chờ cô lâu như thế. Mỗi ngày anh đều nhớ cô đến phát điên còn đại tiểu thư vẫn thơ ơ như cũ. Đối với cô, mọi chuyện tựa như gió thoảng mây trôi, không cần phải để ý.

Trần Hằng cất thuốc sang một bên, Anh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

“Điện thoại của em đâu?” Trần Hằng nhìn Đỗ Cửu Trăn và hỏi.

Đỗ Cửu Trăn vẫn im lặng không nói gì nhưng tay thì vẫn thành thật lấy điện thoại của mình từ cái bàn bên cạnh đưa cho anh.

Trần Hằng lấy vân tay của cô ấn mật mã, sau đó anh cầm điện thoại của cô lên, tìm kiếm trong danh bạ.

Lướt đến số điện thoại của mình, Trần Hằng mới dừng lại, bấm thêm bạn tốt trên wechat.

“Em có biết tôi đã gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi không?” Trần Hằng lấy điện thoại của mình đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt. Sau đó, anh lướt xem ghi chép các cuộc điện thoại gọi tới trong mấy ngày nay.

“Tôi gọi mấy chục cuộc, một cuộc em không bắt máy.”

“Là do Đỗ tiểu thư quá bận, hay là tôi không xứng để em nghe máy?”

Đỗ Cửu Trăn nhíu mày, cô nhớ tới những cuộc điện thoại của anh. Cô do dự một chút rồi giải thích: “Em bận.”

Ngày đầu tiên, cô thấy mười mấy cuộc điện thoại của anh. Khi ấy tâm trangj của cô không được tốt, cô sợ mình không kiềm chế được mà nói gì đó không hay với anh.

Nên cô mới không nhận điện thoại.

Mấy ngày sau đó thì cô bận đến tối tăm mặt mũi. Cô không có thời gian để ý điện thoại.

Đỗ Cửu Trăn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô xoay người đi lấy đồ.

Khi trở lại, Đỗ Cửu Trăn cầm theo một cái áo sơ mi và một cái áo khoác, chúng đều là áo của Trần Hằng.

“Mấy cái này em đã giặt sạch rồi, anh cầm về đi.” Đỗ Cửu Trăn đưa đồ cho anh, sau đó nói tiếp: “Còn một cái nữa nhưng em chưa giặt, lần sau sẽ đưa cho anh.”

Buổi sáng hôm đó, cô mặc quần áo của Trần Hằng rời khỏi nhà bởi vì váy của cô bị nhăn đến nỗi không thể mặc được.

“Em cũng chỉ nhớ tới quần áo.” Lời của Trần Hằng nói ra có chút ác liệt, rõ ràng anh còn có ý khác.

Sáng hôm ấy sau khi anh tỉnh lại. Anh không thấy quần áo của mình đâu cả, anh biết nó đã bị Đỗ Cửu Trăn mặc đi rồi.

Cô cũng giỏi lắm, đã bỏ chạy còn nhớ đến việc cầm đồ của anh theo.

Giống như cô đang nhắc nhở anh, cô có thể nhớ mang quần áo của anh đi nhưng không thèm nhớ đến anh.

Trần Hằng tuỳ tiện giật quần áo về.

Trần Hằng cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ không tim, không phổi.” Anh không thèm nhìn Đỗ Cửu Trăn lấy một cái, cầm rượu thuốc rời đi.

******

Một lát sau, Đỗ Cửu Trăn nhận được tin nhắn của Trần Hằng.

Anh hỏi cô có muốn đi ăn tối với anh không?

Đỗ Cửu Trăn trả lời: “Được”

Lúc cô ra khỏi nhà, Trần Hằng đã đứng dựa vào cái xe máy ở bên đường. Anh đang chờ cô.

Đỗ Cửu Trăn nhìn thấy xe máy của Trần Hằng, cô hơi ngạc nhiên sau đó cô liếc về phía chiếc ô tô của mình ở bên cạnh.

Ý của cô là, lái xe của cô đi cũng được.

Đỗ Cửu Trăn không thích đi xe máy. Hồi tưởng lại lúc anh chở cô về, đầu của cô choáng mất một lúc mới trở lại như bình thường.

“Tôi không có bằng lái.” Trần Hằng lạnh lùng đáp một câu rồi leo lên xe ngồi.

“Đường ở quê rất hẹp, đi xe của em thì đến khúc ngoặt e là không đi nổi đâu.” Trần Hằng ngồi yên vị vẫn chưa thấy cô động đậy, anh lại hỏi: “Đợi tôi kéo em lên sao?”

“Không cần.” Đỗ Cửu Trăn lắc đầu.

Đỗ Cửu Trăn leo lên xe, tay của cô giữ chặt vạt áo của Trần Hằng.

Bờ môi mỏng của Trần Hằng hơi nhếch lên. Khi xe chạy đến khúc cua, cơ thể nghiêng theo quán tính, Đỗ Cửu Trăn sợ hãi, lập tức ôm chặt eo của Trần Hằng.

Cơ thể mềm mại dính sát vào lưng của anh.

Yết hầu của Trần Hằng khẽ động, anh không lên tiếng nhưng cũng dần dần thả chậm tốc độ.

Sau khi mặt trời lặn, không khí ở trấn Túc Nam tương đối mát mẻ. Hai người còn đi xe máy, gió tạt vào mặt, lạnh đến phát run.

Sau hơn hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ở ven đường.

Đỗ Cửu Trăn không phân biệt được phương hướng. Cô cũng không biết đây là đâu.

Trên con phố sầm uất có vô vàn các cửa hàng lớn nhỏ, khói dầu tràn ngập trong không khí, tiếng ồn ào vang lên không dứt.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Cửu Trăn đến những nơi kiểu này.

“Anh Hằng, bọn em ở bên này.” Trong quán có người đứng lên, vẫy tay với Trần Hằng.

Bọn họ có sáu người, ngồi chung một bàn. Trừ Chu Tử Tuế ra, những người còn lại Đỗ Cửu Trăn đều không quen biết.

Trần Hằng dắt Đỗ Cửu Trăn đến, ngồi xuống một góc.

Trần Hằng nhìn thấy Phùng Ngạn, sắc mặt của anh không tốt cho lắm. Anh lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Tại sao cậu cũng ở đây?”

Từ sau sự kiện kia, anh đã không thấy bóng dáng của Phùng Ngạn. Hắn nói với anh rằng hắn phải về quê thăm người thân. Dù hắn nói thế nào thì trong lòng Trần Hằng vẫn cảm thấy trong chuyện này vẫn còn có nhiều uẩn khuất.

Bất kể Phùng Ngạn có quan hệ gì với người nhà họ Dịch nhưng khi Trần Hằng xảy ra chuyện thì hắn lại trốn mất dạng. Chỉ với việc đó, Phùng Ngạn đã không xứng làm anh em với Trần Hằng nữa.

“Anh Phùng Ngạn muốn mời mọi người ăn cơm.” Chu Tử Tuế giành trước giải thích cho hắn: “Anh ấy nói sợ anh Hằng vẫn còn tức giận mà không đến nên không cho bọn em nói với anh.”

“Anh Hằng, chuyện lần trước là do nhà em có việc gấp nên em phải lập tức chạy về. Đến bây giờ em mới giải quyết xong.”

Phùng Ngạn không biết xấu hổ, ra sức biện minh cho mình. Hắn vừa thở dài vừa nói: “Đáng lý khi bị bọn họ chặn lại, em không nên gọi điện thoại cho anh.”

“Như vậy sẽ không liên luỵ đến anh.”

Lời nói thì rất dễ nghe, nhưng trong đó có mấy phần thật giả thì cũng chỉ mình hắn biết.

“Anh Hằng, người đẹp này là ai thế? Trước kia bọn em chưa gặp cô ấy bao giờ.” Người ngồi ở đầu bàn mở miệng giảng hoà. Anh ta nhìn về phía Đỗ Cửu Trăn khéo léo đổi đề tài.

“Đây là chị dâu sao?” Người bên kia nhìn Đỗ Cửu Trăn rồi cười nói: “Chị dâu thật xinh đẹp, em từng này tuổi rồi còn chưa thấy ai đẹp như chị đâu.”

Hai năm trước Trần Hằng vẫn còn đi làm thuê. Anh chơi chung với mấy người anh em này. Khi anh mở tiệm, họ ít liên lạc hơn nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn cùng nhau ra ngoài ăn vài bữa cơm.

Trần Hằng cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, anh chỉ liếc về phía Đỗ Cửu Trăn.

Đỗ Cửu Trăn cũng không nói gì.

Cô không thích những người này. Ngoại trừ Chu Tử Tuế, chẳng ai có ánh mắt đơn thuần.

Trước kia, Hoắc Hành Niên đã từng nói với cô chỉ cần nhìn mắt của một người đã đủ hiểu người đó như thế nào.

Anh thấy cô không nói lời nào, khoé môi Trần Hằng dần dần lạnh xuống, anh miễn cưỡng nói: “Đừng nói bậy bạ.”

Xem ra là họn họ hiểu nhầm.

Bọn họ ngượng ngùng nhìn nhau, có người thì vẫy tay với chủ quán, lớn tiếng thúc giục: “Ông chủ, mang đồ ăn của chúng tôi lên đi.”

Tất cả mọi người đều ăn uống không tự nhiên.

Đại Chu, Phùng Ngạn và những người còn lại đều cảm thấy không dễ chịu.

Một cô gái có gương mặt đẹp như vậy tại sao cứ có cảm giác lạnh lẽo giống như tảng băng thế.

Vốn dĩ, bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm, uống chén rượu là để gắn kết tình cảm. Thế mà bây giờ ai cũng cúi đầu lẳng lặng ăn, không ai nói chuyện.

Đỗ Cửu Trăn ăn rất ít.

Trước giờ thói quen ăn uống của cô rất lành mạnh. Cô thích ăn đồ thanh đạm, hơn nữa cô chỉ ăn đồ ăn trong nhà chuẩn bị hoặc ở những nhà hàng sang trọng, cô chưa bao giờ ăn những thứ ở quán ven đường như thế này.

Cho nên cô chỉ ăn một ít cải xanh. Những món khác, cô không thèm động đũa.

Những chỗ thế này có đủ các thể loại người, có tốt có xấu, cực kỳ hỗn loạn. Trước cửa hàng rồi trong cửa hàng, cứ lượt người này đi thì lượt người khác lại tới.

Ở giữa đám người đông đúc và ồn ào, Đỗ Cửu Trăn cúi đầu lẳng lặng ăn cơm, nhưng bỗng nhiên cô nhận ra có ai đó đang nhìn mình.

Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu, trực giác mách bảo cô nhìn về một hướng. Cô ngẩn người nhìn bóng dáng quen thuộc ở phía xa.

Sau đó cô thu hồi ánh mắt, đứng dậy nhìn về phía Trần Hằng và bình tĩnh nói: “Em đau bụng.”

Những người còn lại đều sửng sốt.

Trần Hằng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Anh thấy biểu tình bình thản của cô không hề giống như đang khó chịu.

Nhưng anh hiểu cô rất rõ, cô vui hay giận cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Trần Hằng hơi căng thẳng, anh cũng đứng lên, nhỏ giọng hỏi: “Em khó chịu lắm sao?”

Đỗ Cửu Trăn gật đầu.

“Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện.” Trần Hằng vừa nói vừa nắm tay cô.

“Tôi đi trước, các cậu cứ từ từ ăn.” Trần Hằng nói xong, không thèm do dự, kéo Đỗ Cửu Trăn rời đi.

Phùng Ngạn nhìn bóng lưng của hai người, ánh mắt dần dần trở nên kỳ lạ.

Vừa ra khỏi quán ăn, Đỗ Cửu Trăn đã kéo tay Trần Hằng đi theo hướng ngược lại.

Cô đi rất nhanh, giống như đang nóng lòng trốn tránh một ai đó. Cô vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, đến một con hẻm nhỏ, cô mới dừng bước, kéo Trần Hằng vào nhưng anh không thèm cử động.

Trong hẻm chỉ có hai người bọn họ, Đỗ Cửu Trăn nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô vội vàng vòng tay qua eo Trần Hằng, kéo anh sát lại chỗ mình.

Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp, gần đến mức họ có thể nghe tiếng hô hấp của đối phương.

Đỗ Cửu Trăn cẩn thận chú ý động tĩnh ở bên ngoài.

Thời gian cứ trôi qua từng phút, từng giây. Trong không gian yên tĩnh, các giác quan cũng sắc bén hơn bình thường.

Một lúc sau, Đỗ Cửu Trăn thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Trần Hằng.

Cho tới bây giờ, cách cô nhìn anh đều không giống với cách cô nhìn những người khác.

Dáng vẻ dịu dàng và vẻ đẹp quyến rũ của cô, chỉ thể hiện khi ở trước mặt anh.

Đỗ Cửu Trăn lấy khăn giấy từ trong túi xách, lau miệng giúp Trần Hằng. Ánh mắt mềm mại và dịu dàng nói: “Anh ăn cơm kiểu gì mà dính dầu tùm lum vậy, anh cũng không biết lau đi.”

Đầu ngón tay của cô vừa ấm áp vừa mềm mại, cô nhẹ nhàng đụng chạm vào khoé môi của anh.

Trần Hằng cảm thấy cả cơ thể của mình đang run rẩy, bụng dưới căng cứng.

Trần Hằng nghiến răng. Lúc ngón tay của cô chạm tới cổ của anh, anh giữ tay cô lại.

Giọng của anh trầm xuống, từng câu từng chữ đều phát ra từ cổ họng, trầm thấp lại hơi khàn chứa đựng một tầng tình ý:

“Đỗ Cửu Trăn, sớm muộn cũng có ngày tôi bị em hành đến chết.”

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương