Dịu Dàng Dành Riêng Anh
-
Chương 14
Editor: Mộ
***
Đỗ Cửu Trăn và Hoắc Hành Niên cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Hoắc Hành Niên lớn hơn Đỗ Cửu Trăn năm tuổi. Anh bị đem đi đào tạo từ rất sớm để làm người thừa kế của Hoắc Thị, dĩ nhiên anh thành thục hơn nhiều so những đứa bạn cùng trang lứa.
Từ khi còn nhỏ, Đỗ Cửu Trăn đã biết sau này mình sẽ phải gả cho Hoắc Hành Niên.
Trước kia Hoắc Hành Niên chỉ coi cô như em gái. Anh cưng chiều cô hết mực, để cô muốn làm gì thì làm.
Sau này, cô bé đến tuổi trưởng thành nên thân thể trổ mã, càng lớn cô càng xinh đẹp, cuối cùng Hoắc Hành Niên cũng để ý đến những khía cạnh khác của cô.
Tình cảm giữa hai người cũng dần thay đổi.
Trong tình yêu, anh vẫn cường thế và bá đạo như cũ. Đỗ Cửu Trăn là người phụ nữ của anh, cả đời này đừng ai nghĩ có thể thay đổi sự thật này.
Trên thế giới này, bọn họ là những người hiểu rõ nhau nhất và tín nhiệm nhau nhất.
Nếu như không có sự cố bất ngờ kia thì bọn họ đã sớm kết hôn. Nói không chừng có khi bây giờ bọn họ còn có cả em bé rồi cũng nên.
Đỗ Cửu Trăn say rượu.
Cô bỗng nhớ lại những chuyện trước kia, nhớ tới những lúc cô buồn bực không vui, Hoắc Hành Niên sẽ luôn có cách dỗ cô vui vẻ.
Bây giờ, Hoắc Hành Niên đang ở trước mặt cô.
Đỗ Cửu Trăn vẫn đang ngậm một ngụm rượu trong miệng. Thân thể mềm nhũn, bắt đầu áp lên người anh.
Cô hơi tiến về trước một chút, bờ môi của cô nhẹ nhàng chạm phải môi anh.
Đỗ Cửu Trăn đẩy ngụm rượu này vào miệng Trần Hằng.
Mới đầu, Trần Hằng hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, anh dùng tay giữ gáy cô lại, ngón tay hơi dùng sức, ôm cô vào lòng. Anh ngậm lấy môi cô rồi hôn vô cùng mãnh liệt.
Rượu trong miệng hai người tràn ra bên ngoài. Mùi hương nồng đậm cùng với chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy dọc theo cổ họng của anh, nhìn theo một góc độ khác có thể thấy yết hầu gợi cảm của anh đang chuyển động không ngừng.
Cảm giác này anh đã quen thuộc từ lâu cứ điên cuồng thiêu đốt lý trí của anh.
Trần Hằng cố gắng lắm mới nhịn được,. Anh hơi lùi về sau một chút, mở miệng nói chuyện với cô.
“Đỗ Cửu Trăn, em có biết mình đang làm gì không?”
“Biết.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu, khoác tay lên cổ anh.
Hôm nay cô mặc váy bó sát hơi ngắn. Cô chỉ nhúc nhích một chút mà chiếc váy đã bị kéo cao lên.
Trên người cô tỏa ra một mùi thơm đặc biệt, không phải mùi nước hoa mà giống như là mùi từ cơ thể toát ra.
Đỗ Cửu Trăn vẫn kéo tay Trần Hằng. Cô lảo đảo đứng lên và đi vào trong phòng ngủ.
Trần Hằng nhìn dáng đi của cô giống như sắp ngã, anh cũng theo cô vào trong.
Đỗ Cửu Trăn còn chưa đi được hai bước, chỉ vào được đến cửa phòng.
Đã bị chặn ngay trước cửa.
Trần Hằng đột nhiên áp cô lên tường. Anh cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào vành tai cô và đè thấp giọng nói: “Đỗ Cửu Trăn, mẹ nó nếu tôi có làm gì em, em cũng đừng hối hận.”
“Bây giờ ông đây thực sự muốn ăn em.”
Từ lần đầu tiên thấy cô, anh đã biết đối với anh cô gái này có sức hấp dẫn trí mạng.
Trái tim trống rỗng suốt ba năm, thật giống như đã tìm thấy được điểm tựa.
Trong giấc mộng anh đã mơ hồ tưởng tượng đến hình dáng của cô.
Bây giờ cô lại như vậy ở ngay trước mặt anh, anh không nhịn nổi.
“Hối hận?” Đỗ Cửu Trăn nhíu mày, chậm chạp nỉ non.
Sau đó cô bật cười và ngẩng đầu nhìn anh. Cô dán sát anh hơn một chút, trong mắt hiện lên sự quyến rũ mà anh chưa thấy bao giờ, cô nũng nịu hỏi: “Anh không muốn em sao…”
Âm thanh cuối cùng đã bị nuốt chửng bởi một nụ hôn nồng nàn.
****
Rạng sáng.
Căn phòng trở thành một đống hỗn độn, quần áo rơi toán loạn trên mặt đất.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của người đang trong giấc mộng.
Vật lộn với nhau hai tiếng đồng hồ, Đỗ Cửu Trăn không nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Lúc cô tỉnh táo lại, đầu óc có hơi choáng váng.
Bàn tay của Trần Hằng vẫn đang đặt ở bên hông cô. Anh ôm cô vào lòng, ngón tay siết chặt cổ tay của cô tựa như anh sợ cô chạy mất vậy.
Gò má Đỗ Cửu Trăn ửng hồng, cô trở tay lại và nắm lấy tay anh.
Trên đầu ngón tay của anh có vết chai. Mặc dù trước kia anh cũng có nhưng hình như trong ba năm anh có thêm không ít.
Còn có bóng dáng của một vài vết sẹo.
Đỗ Cửu Trăn cực kì đau lòng. Cô ngước mắt nhìn anh, Sương mù hiện lên trong ánh mắt.
Trên cằm của anh đã xuất hiện một nhúm râu lởm chởm, chúng khiến da anh tối hơn một chút.
Đỗ Cửu Trăn đặt một nụ hôn lên cằm của anh.
Bị râu chọc vào khiến môi cô hơi đau, đuôi mắt cô cong lên, ý cười lộ ra tròn ánh mắt.
Trần Hằng vẫn đang ngủ nhưng anh vẫn có phản ứng, cánh tay rắn chắc ôm cô chặt thêm một chút khiến thắt lưng cô hơi đau.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Điện thoại di động để trong túi xách rớt trên mặt đất, nó cách mép giường một khoảng hơi xa.
Đỗ Cửu Trăn thấy tiếng chuông điện thoại cứ liên tục reo lên, có thể là đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô cẩn thận buông tay Trần Hằng, nhẹ nhàng để tay anh sang một bên và rón rén bước xuống giường.
Khoảnh khắc hai chân vừa mới chạm đất, một trận tê dại truyền tới từ bên dưới. Đỗ Cửu Trăn phải nghiến răng mới có thể đứng vững.
Toàn bộ cơ thể trần trụi lộ ra trước trước gió lạnh, cô lạnh đến run rẩy.
Trong bóng đêm, làn da của cô càng trắng hơn bình thường.
Đỗ Cửu Trăn nhặt áo sơ mi của Trần Hằng từ dưới đất và mặc lên người.
Chuông điện thoại mới ngừng một lát. Lúc cô tìm thấy nó, nó lại tiếp tục reo.
Cô bước nhanh đến phòng tắm và nhấn nút trả lời.
“Tiểu Thất?”
*****
Lúc Trần Hằng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm nhưng trong ngực lại trống rỗng.
Anh mở mắt ra, người vốn dĩ phải nằm bên cạnh mình bây giờ đã chẳng thấy đâu.
Trần Hằng đứng dậy, trực tiếp xuống giường ngay cả dép cũng không thèm đi, anh tiến vào trong phòng tắm.
Anh đẩy cửa phòng tắm ra nhưng bên trong cũng không có người.
“Đỗ Cửu Trăn.” Trần Hằng cất tiếng thử gọi tên cô, âm thanh trầm thấp và giọng nói hơi khàn.
Nhưng không có ai trả lời.
Quần áo của cô vẫn còn trên mặt đất, chính là cái váy màu đỏ cô mặc tối hôm qua.
Nó đã nhăn nhúm đến mức không thể thấy được hình dáng ban đầu.
Anh lại không thấy đồ của mình đâu cả.
Anh kéo tủ từ quần áo lấy một bộ đồ từ trong đó ra và mặc lên, sau đó mang dép rồi nhấc chân ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi cửa, đi được hai bước đã đâm đầu vào người Chu Tử Tuế.
“Anh Hằng, không phải anh bảo bảy giờ đi sao? Bây giờ đã hơn tám giờ rồi.”
Chu Tử Tuế nhìn thời gian, rõ ràng là cậu ta đang rất gấp.
Hôm qua đã hẹn là bảy giờ hôm nay gặp nhau rồi cùng lên đường. Chu Tử Tuế ngồi ngây ngốc và đợi gần một tiếng đồng hồ, nửa chừng cậu còn gọi cho anh hai cuộc điện thoại nhưng anh cũng không thèm trả lời.
Trần Hằng phớt lờ cậu ta.
Anh bước nhanh sang nhà đối diện.
“Vừa nãy, Đỗ tiểu thư nói em đừng quấy rầy anh nên em m mới chờ lâu như thế, nếu không…”
Chu Tử Tuế vẫn cố trách móc nhưng cậu ta còn chưa dứt lời đã bị Trần Hằng cắt ngang: “Cậu thấy Đỗ Cửu Trăn?”
Bị anh nhìn chằm chằm, Chu Tử Tuế bị dọa sợ.
“Đúng… đúng vậy.” Chu Tử Tuế bị kinh sợ nên nói chuyện rất ấp úng. Cậu ta sững sờ gật đầu.
“Em gặp ở giữa đường, Đỗ tiểu thư nói cô ấy phải về nhà một chuyến.”
“Khi nào?” Trần Hằng hỏi.
“Gần một giờ trước?” Chu Tử Tuế cảm thấy thái độ của Trần Hằng không đúng, cho nên cậu ta nói chuyện rất cẩn thận.
Đỗ Cửu Trăn nói cô phải về nhà.
Trở về thành phố Lâm sao?
Trần Hằng lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho cô nhưng không gọi được.
Hai ngày trước, lúc anh tiếp nhận chi nhánh Hoa Nặc, Đỗ Cửu Trăn đã cho anh số điện thoại này.
Có điều anh vẫn chưa từng gọi thử.
Đây là phương thức liên lạc duy nhất giữa hai người bọn họ.
Trừ cái này ra, anh không có cách nào để tìm được cô.
Một giờ trước cô đã lái xe rời đi lại không biết cô đi theo hướng nào. Cho dù anh muốn đuổi theo thì cũng không biết nên đi đường nào.
Càng không thể đuổi kịp cô.
Trần Hằng suy nghĩ, ngón tay nắm chặt điện thoại. Đột nhiên không thấy bóng dáng của cô, lại nghĩ đến chuyện khác, không hiểu sao tâm trạng cực kỳ bực bội.
Nếu không phải trong phòng vẫn lưu lại dấu vết, anh sẽ nghi ngờ chuyện hôm qua có phải thực sự xảy ra hay không?
“Anh Hằng, có nước không, em muốn uống nước.” Chu Tử Tuế vừa nói vừa định vào nhà tìm.
“Từ lúc ngủ dậy đến giờ, em vẫn chưa được uống hớp nước nào. Em sắp chết khát rồi.”
Cậu mới đi được hai bước, gần cửa đột nhiên bị người phía sau nắm cổ áo và kéo trở về.
“Cút xa một chút.” Trần Hằng không nhịn được quát một câu. Anh chặn cậu ở trước cửa, không để Chu Tử Tuế bước vào.
Chu Tử Tuế bị kéo nên cổ rất đau.
“Tôi đã cho cậu vào chưa?”
Chu Tử Tuế ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
Cậu có phải phụ nữ đâu còn phân biệt nam nữ cái gì chứ.
Hơn nữa xưa giờ, cậu cứ tùy tiện đi vào mà cũng có làm sao đâu.
Trần Hằng nói xong, một mình vào nhà rồi đóng cửa lại.
Trong nhà là một đống hỗn độn, từ ghế sô pha cho tới giường, khắp nơi đều hỗn loạn. Nhìn cảnh tượng này là có thể biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trần Hằng đen mặt, cúi người và bắt đầu thu dọn.
Anh nhặt đồ của Đỗ Cửu Trăn lên và ném vào phòng tắm.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới gionhj nói của Chu Tử Tuế.
“Chuyện đó… Anh Hằng, chúng ta có đi… xem hàng nữa không?”
Hôm nay bọn họ phải đi nhà xưởng để khảo sát.
Trần Hằng cũng chưa bảo có đi nữa hay không, Chu Tử Tuế nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Cút.” Trong phòng truyền ra tiếng quát như đang đè nén.
Chu tử tuế ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Thôi được cậu sẽ giả làm người câm, chờ đợi là hạnh phúc.
- -----oOo------
***
Đỗ Cửu Trăn và Hoắc Hành Niên cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Hoắc Hành Niên lớn hơn Đỗ Cửu Trăn năm tuổi. Anh bị đem đi đào tạo từ rất sớm để làm người thừa kế của Hoắc Thị, dĩ nhiên anh thành thục hơn nhiều so những đứa bạn cùng trang lứa.
Từ khi còn nhỏ, Đỗ Cửu Trăn đã biết sau này mình sẽ phải gả cho Hoắc Hành Niên.
Trước kia Hoắc Hành Niên chỉ coi cô như em gái. Anh cưng chiều cô hết mực, để cô muốn làm gì thì làm.
Sau này, cô bé đến tuổi trưởng thành nên thân thể trổ mã, càng lớn cô càng xinh đẹp, cuối cùng Hoắc Hành Niên cũng để ý đến những khía cạnh khác của cô.
Tình cảm giữa hai người cũng dần thay đổi.
Trong tình yêu, anh vẫn cường thế và bá đạo như cũ. Đỗ Cửu Trăn là người phụ nữ của anh, cả đời này đừng ai nghĩ có thể thay đổi sự thật này.
Trên thế giới này, bọn họ là những người hiểu rõ nhau nhất và tín nhiệm nhau nhất.
Nếu như không có sự cố bất ngờ kia thì bọn họ đã sớm kết hôn. Nói không chừng có khi bây giờ bọn họ còn có cả em bé rồi cũng nên.
Đỗ Cửu Trăn say rượu.
Cô bỗng nhớ lại những chuyện trước kia, nhớ tới những lúc cô buồn bực không vui, Hoắc Hành Niên sẽ luôn có cách dỗ cô vui vẻ.
Bây giờ, Hoắc Hành Niên đang ở trước mặt cô.
Đỗ Cửu Trăn vẫn đang ngậm một ngụm rượu trong miệng. Thân thể mềm nhũn, bắt đầu áp lên người anh.
Cô hơi tiến về trước một chút, bờ môi của cô nhẹ nhàng chạm phải môi anh.
Đỗ Cửu Trăn đẩy ngụm rượu này vào miệng Trần Hằng.
Mới đầu, Trần Hằng hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, anh dùng tay giữ gáy cô lại, ngón tay hơi dùng sức, ôm cô vào lòng. Anh ngậm lấy môi cô rồi hôn vô cùng mãnh liệt.
Rượu trong miệng hai người tràn ra bên ngoài. Mùi hương nồng đậm cùng với chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy dọc theo cổ họng của anh, nhìn theo một góc độ khác có thể thấy yết hầu gợi cảm của anh đang chuyển động không ngừng.
Cảm giác này anh đã quen thuộc từ lâu cứ điên cuồng thiêu đốt lý trí của anh.
Trần Hằng cố gắng lắm mới nhịn được,. Anh hơi lùi về sau một chút, mở miệng nói chuyện với cô.
“Đỗ Cửu Trăn, em có biết mình đang làm gì không?”
“Biết.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu, khoác tay lên cổ anh.
Hôm nay cô mặc váy bó sát hơi ngắn. Cô chỉ nhúc nhích một chút mà chiếc váy đã bị kéo cao lên.
Trên người cô tỏa ra một mùi thơm đặc biệt, không phải mùi nước hoa mà giống như là mùi từ cơ thể toát ra.
Đỗ Cửu Trăn vẫn kéo tay Trần Hằng. Cô lảo đảo đứng lên và đi vào trong phòng ngủ.
Trần Hằng nhìn dáng đi của cô giống như sắp ngã, anh cũng theo cô vào trong.
Đỗ Cửu Trăn còn chưa đi được hai bước, chỉ vào được đến cửa phòng.
Đã bị chặn ngay trước cửa.
Trần Hằng đột nhiên áp cô lên tường. Anh cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào vành tai cô và đè thấp giọng nói: “Đỗ Cửu Trăn, mẹ nó nếu tôi có làm gì em, em cũng đừng hối hận.”
“Bây giờ ông đây thực sự muốn ăn em.”
Từ lần đầu tiên thấy cô, anh đã biết đối với anh cô gái này có sức hấp dẫn trí mạng.
Trái tim trống rỗng suốt ba năm, thật giống như đã tìm thấy được điểm tựa.
Trong giấc mộng anh đã mơ hồ tưởng tượng đến hình dáng của cô.
Bây giờ cô lại như vậy ở ngay trước mặt anh, anh không nhịn nổi.
“Hối hận?” Đỗ Cửu Trăn nhíu mày, chậm chạp nỉ non.
Sau đó cô bật cười và ngẩng đầu nhìn anh. Cô dán sát anh hơn một chút, trong mắt hiện lên sự quyến rũ mà anh chưa thấy bao giờ, cô nũng nịu hỏi: “Anh không muốn em sao…”
Âm thanh cuối cùng đã bị nuốt chửng bởi một nụ hôn nồng nàn.
****
Rạng sáng.
Căn phòng trở thành một đống hỗn độn, quần áo rơi toán loạn trên mặt đất.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của người đang trong giấc mộng.
Vật lộn với nhau hai tiếng đồng hồ, Đỗ Cửu Trăn không nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Lúc cô tỉnh táo lại, đầu óc có hơi choáng váng.
Bàn tay của Trần Hằng vẫn đang đặt ở bên hông cô. Anh ôm cô vào lòng, ngón tay siết chặt cổ tay của cô tựa như anh sợ cô chạy mất vậy.
Gò má Đỗ Cửu Trăn ửng hồng, cô trở tay lại và nắm lấy tay anh.
Trên đầu ngón tay của anh có vết chai. Mặc dù trước kia anh cũng có nhưng hình như trong ba năm anh có thêm không ít.
Còn có bóng dáng của một vài vết sẹo.
Đỗ Cửu Trăn cực kì đau lòng. Cô ngước mắt nhìn anh, Sương mù hiện lên trong ánh mắt.
Trên cằm của anh đã xuất hiện một nhúm râu lởm chởm, chúng khiến da anh tối hơn một chút.
Đỗ Cửu Trăn đặt một nụ hôn lên cằm của anh.
Bị râu chọc vào khiến môi cô hơi đau, đuôi mắt cô cong lên, ý cười lộ ra tròn ánh mắt.
Trần Hằng vẫn đang ngủ nhưng anh vẫn có phản ứng, cánh tay rắn chắc ôm cô chặt thêm một chút khiến thắt lưng cô hơi đau.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Điện thoại di động để trong túi xách rớt trên mặt đất, nó cách mép giường một khoảng hơi xa.
Đỗ Cửu Trăn thấy tiếng chuông điện thoại cứ liên tục reo lên, có thể là đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô cẩn thận buông tay Trần Hằng, nhẹ nhàng để tay anh sang một bên và rón rén bước xuống giường.
Khoảnh khắc hai chân vừa mới chạm đất, một trận tê dại truyền tới từ bên dưới. Đỗ Cửu Trăn phải nghiến răng mới có thể đứng vững.
Toàn bộ cơ thể trần trụi lộ ra trước trước gió lạnh, cô lạnh đến run rẩy.
Trong bóng đêm, làn da của cô càng trắng hơn bình thường.
Đỗ Cửu Trăn nhặt áo sơ mi của Trần Hằng từ dưới đất và mặc lên người.
Chuông điện thoại mới ngừng một lát. Lúc cô tìm thấy nó, nó lại tiếp tục reo.
Cô bước nhanh đến phòng tắm và nhấn nút trả lời.
“Tiểu Thất?”
*****
Lúc Trần Hằng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm nhưng trong ngực lại trống rỗng.
Anh mở mắt ra, người vốn dĩ phải nằm bên cạnh mình bây giờ đã chẳng thấy đâu.
Trần Hằng đứng dậy, trực tiếp xuống giường ngay cả dép cũng không thèm đi, anh tiến vào trong phòng tắm.
Anh đẩy cửa phòng tắm ra nhưng bên trong cũng không có người.
“Đỗ Cửu Trăn.” Trần Hằng cất tiếng thử gọi tên cô, âm thanh trầm thấp và giọng nói hơi khàn.
Nhưng không có ai trả lời.
Quần áo của cô vẫn còn trên mặt đất, chính là cái váy màu đỏ cô mặc tối hôm qua.
Nó đã nhăn nhúm đến mức không thể thấy được hình dáng ban đầu.
Anh lại không thấy đồ của mình đâu cả.
Anh kéo tủ từ quần áo lấy một bộ đồ từ trong đó ra và mặc lên, sau đó mang dép rồi nhấc chân ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi cửa, đi được hai bước đã đâm đầu vào người Chu Tử Tuế.
“Anh Hằng, không phải anh bảo bảy giờ đi sao? Bây giờ đã hơn tám giờ rồi.”
Chu Tử Tuế nhìn thời gian, rõ ràng là cậu ta đang rất gấp.
Hôm qua đã hẹn là bảy giờ hôm nay gặp nhau rồi cùng lên đường. Chu Tử Tuế ngồi ngây ngốc và đợi gần một tiếng đồng hồ, nửa chừng cậu còn gọi cho anh hai cuộc điện thoại nhưng anh cũng không thèm trả lời.
Trần Hằng phớt lờ cậu ta.
Anh bước nhanh sang nhà đối diện.
“Vừa nãy, Đỗ tiểu thư nói em đừng quấy rầy anh nên em m mới chờ lâu như thế, nếu không…”
Chu Tử Tuế vẫn cố trách móc nhưng cậu ta còn chưa dứt lời đã bị Trần Hằng cắt ngang: “Cậu thấy Đỗ Cửu Trăn?”
Bị anh nhìn chằm chằm, Chu Tử Tuế bị dọa sợ.
“Đúng… đúng vậy.” Chu Tử Tuế bị kinh sợ nên nói chuyện rất ấp úng. Cậu ta sững sờ gật đầu.
“Em gặp ở giữa đường, Đỗ tiểu thư nói cô ấy phải về nhà một chuyến.”
“Khi nào?” Trần Hằng hỏi.
“Gần một giờ trước?” Chu Tử Tuế cảm thấy thái độ của Trần Hằng không đúng, cho nên cậu ta nói chuyện rất cẩn thận.
Đỗ Cửu Trăn nói cô phải về nhà.
Trở về thành phố Lâm sao?
Trần Hằng lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho cô nhưng không gọi được.
Hai ngày trước, lúc anh tiếp nhận chi nhánh Hoa Nặc, Đỗ Cửu Trăn đã cho anh số điện thoại này.
Có điều anh vẫn chưa từng gọi thử.
Đây là phương thức liên lạc duy nhất giữa hai người bọn họ.
Trừ cái này ra, anh không có cách nào để tìm được cô.
Một giờ trước cô đã lái xe rời đi lại không biết cô đi theo hướng nào. Cho dù anh muốn đuổi theo thì cũng không biết nên đi đường nào.
Càng không thể đuổi kịp cô.
Trần Hằng suy nghĩ, ngón tay nắm chặt điện thoại. Đột nhiên không thấy bóng dáng của cô, lại nghĩ đến chuyện khác, không hiểu sao tâm trạng cực kỳ bực bội.
Nếu không phải trong phòng vẫn lưu lại dấu vết, anh sẽ nghi ngờ chuyện hôm qua có phải thực sự xảy ra hay không?
“Anh Hằng, có nước không, em muốn uống nước.” Chu Tử Tuế vừa nói vừa định vào nhà tìm.
“Từ lúc ngủ dậy đến giờ, em vẫn chưa được uống hớp nước nào. Em sắp chết khát rồi.”
Cậu mới đi được hai bước, gần cửa đột nhiên bị người phía sau nắm cổ áo và kéo trở về.
“Cút xa một chút.” Trần Hằng không nhịn được quát một câu. Anh chặn cậu ở trước cửa, không để Chu Tử Tuế bước vào.
Chu Tử Tuế bị kéo nên cổ rất đau.
“Tôi đã cho cậu vào chưa?”
Chu Tử Tuế ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
Cậu có phải phụ nữ đâu còn phân biệt nam nữ cái gì chứ.
Hơn nữa xưa giờ, cậu cứ tùy tiện đi vào mà cũng có làm sao đâu.
Trần Hằng nói xong, một mình vào nhà rồi đóng cửa lại.
Trong nhà là một đống hỗn độn, từ ghế sô pha cho tới giường, khắp nơi đều hỗn loạn. Nhìn cảnh tượng này là có thể biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trần Hằng đen mặt, cúi người và bắt đầu thu dọn.
Anh nhặt đồ của Đỗ Cửu Trăn lên và ném vào phòng tắm.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới gionhj nói của Chu Tử Tuế.
“Chuyện đó… Anh Hằng, chúng ta có đi… xem hàng nữa không?”
Hôm nay bọn họ phải đi nhà xưởng để khảo sát.
Trần Hằng cũng chưa bảo có đi nữa hay không, Chu Tử Tuế nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Cút.” Trong phòng truyền ra tiếng quát như đang đè nén.
Chu tử tuế ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Thôi được cậu sẽ giả làm người câm, chờ đợi là hạnh phúc.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook