Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 129: Trở về
Tuy quái vật Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa đã biến mất, thay vào đó là một củ cải màu trắng vô cùng đáng yêu, nhưng Lục Giới Sát Hồn Thương không rơi xuống mà vẫn cứ lơ lửng trên không trung. Dọc thân thương lóe lên những tia sáng bạc, bất giác cây thương xoay tròn thật nhanh, ma sát vào không khí kêu lên từng tiếng rin rít giống như ai đó đang dùng móng tay cào trên mặt bàn.
Cây củ cải trắng ở dưới đất thấy vậy thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, nép mình vào một góc, đưa cặp mắt to tròn đáng yêu của mình ra nhìn Đoàn Ngọc, giống như muốn cầu cứu hắn. Bất giác, chẳng hiểu tại sao Đoàn Ngọc lại cảm thấy thương hại nó. Đột nhiên Hắc Phong quát:
- Coi chừng!
Lão vừa dứt lời, Đoàn Ngọc đã cảm thấy đằng sau lưng có một luồng nhiệt khí cực nóng đang ập tới, dường như muốn phủ lên người sau đó đốt hắn ra làm tro bụi.
Đó là Bạch Đằng Phi. Yđã động thủ.
Y dùng chiêu thứ ba Long Hỏa Xuất Động, đẩy con rồng màu đục của mình thẳng tới chỗ Đoàn Ngọc, quyết tâm dùng phương pháp nhanh nhất kết liễu hắn. Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa đã xuất hiện, y không thể chờ đợi được hơn nữa.
Đoàn Ngọc hoảng sợ, vội vàng nghiến răng nghiến lợi đưa tay chụp lấy thanh tàn thương đang lơ lửng ở bên cạnh mình. Nhưng khi hắn vừa nắm lấy thân thương thì một cảm giác lạnh lẽo khôn tả, giống như băng tuyết vạn năm truyền vào tay hắn, làm đôi tay hắn đau như bị thứ gì đó cắt thành trăm mảnh vào. Tuy Đoàn Ngọc nghiến răng cố chịu đựng, nhưng vẫn không có cách nào rút đoạn tàn thương này ra khỏi “không trung”.
Bạch Đằng Phi cười lạnh. Y phi thân lên cao, tay phất tới, nhấn con rồng màu đục xuống người Đoàn Ngọc, xem như kết thúc mọi chuyện.
Đoàn Ngọc dùng hết linh lực và chân khí trong người tu hợp lại, thêm vào đó liên tục thi triển ra Hỏa Thần Quyết, Thiên Tượng Công, Kim Cương Chưởng, Thiên Địa Vô Cực… ngay cả thanh Lưu Tinh Kiếm cũng tế luôn về phía trước để đón đỡ. Khi thấy hắn xuất ra Hỏa Thần Quyết thì bạch Đằng Phi liền biến sắc:
- Hả? Tại sao ngươi lại biết được công pháp chân truyền của Bạch gia ta?
Đoàn Ngọc không đáp, chỉ gắng gượng chống đỡ.
Thấy vậy, sát tâm của Bạch Đằng Phi càng lớn hơn nữa. Trên người tên kia không những có bảo vật, mà ngay cả Hỏa Thần Quyết cũng biết, chẳng những thế lại còn thi triển được cả Thiên Tượng Công của Vũ Hóa Môn, cùng kiếm khí na ná Thiên Kiếm tông. Người như vây nếu đã là kẻ thù thì tuyệt đối không thể lưu lại.
Ánh lửa bập bùng, con rồng màu đục đang há cái miệng rộng của mình ra định nuốt chửng Đoàn Ngọc. Còn Đoàn Ngọc thì đang dần cạn kiệt sức lực, quần áo trên người cháy rách tả tơi, hỏa khí đã bắt đầu ăn tới lục phủ ngũ tạng của hắn.
Phía sau Đoàn Ngọc, cây củ cải trắng nhìn về bóng lưng của hắn, đôi mắt to tròn long lanh như muốn khóc nhưng xen kẽ với mấy tia cảm động. Nó bỗng hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay về phía Đoàn Ngọc, nhập vào bả vai phải của hắn trong ánh mắt sửng sờ của mọi người. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo mới thật sự kinh dị.
Cánh tay phải của Đoàn Ngọc bỗng nhiên phát sáng! Những tia sáng ngũ sắc đẹp đẽ long lanh nhưng cũng nóng đến mức khôn tả vờn quanh cánh tay của hắn, đốt cháy luôn vạt áo nơi này.
Cùng lúc đó Đoàn Ngọc cảm giác cánh tay phải của mình như có một sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa. Như có linh tính mách bảo, hắn quay phắt người ra sau, dùng cánh tay phải này chộp lấy cán Lục Giới Sát Hồn Thương! Cây thương rung động mãnh liệt, phát ra từng tiếng ong ong như chuông gió, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Biến cố này làm Bạch Đằng Phi sững sờ, vội vã tăng tốc độ tấn công, dồn toàn bộ sức mạnh để tiêu diệt Đoàn Ngọc. Y cảm giác được, nếu sau một đòn này mà Đoàn Ngọc không chết thì kẻ chết sẽ chính là y!
Trương Cuồng, Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa chỉ nhìn thấy hai thứ từ trên trời và dưới đất ập vào nhau. Một thứ là con rồng màu đục, bên trong con rồng này là Bạch Đằng Phi đang nghiến răng nghiến lợi đánh xuống. Còn phía dưới là Đoàn Ngọc với cánh tay năm màu chói sáng đang cầm Lục Giới Sát Hồn Thương màu bạc đâm thẳng lên trên.
- Aaaaaaaaaaaa…
Đoàn Ngọc gầm lên một tiếng, lửa ngũ sắc từ cánh tay phải truyền vào dọc thân thương, cuối cùng phát ra ở mũi thương, đâm thẳng vào Bạch Đằng Phi. Một cú va chạm long trời lở đất xảy ra, chỉ thấy cây thương bạc như biến lớn, hư ảnh khổng lồ đâm xuyên qua cả mật đạo, làm nơi này thủng một lỗ thật to.
Nhưng ai nấy đều không biết, khi Đoàn Ngọc đâm ra một thương này. Thì ở Hỏa Thần Điện, Minh Quá Long cũng đã chém xuống một đao cuối, chín con rồng vàng xung quanh thân thể hợp nhất lại với nhau, tạo thành chiêu “Cửu Long Quy Nhất”, chém xẹt qua người Bạch Thế Kính.
Vào khoảnh khắc này, mặt mũi Bạch Trường Vân bỗng tối xầm. Bởi vì y vừa cảm nhận được một điều rất khủng khiếp vừa xảy ra.
Bản mệnh nguyên thần của cháu trai quý hóa Bạch Đằng Phi và trưởng lão Bạch Thế Kính cùng lúc tan vỡ. Điều này cũng minh chứng họ đã mất mạng!
Cũng trong khoảnh khắc này, Bạch Trường Vân dường như nhìn thấy được tương lai đen tối của Bạch gia. Trước mắt bỗng hiện ra cảnh tưởng cả khu đất gia tộc bị hủy diệt, bốn ngọn núi sụp đổ xuống, tộc nhân dẫm đạp lên nhau chạy tán loạn. Một cảm giác thất bại và tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí lão.
Minh Dịch mỉm cười, nói:
- Trường Vân, ngươi nghĩ gì mà sao thất thần đến thế? Cháu ta đã thắng. Ngươi có công nhận hay không?
Bạch Trường Vân siết chặt hai nắm đấm, nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng, sau đó hít sâu vào một hơi, mở mắt ra, chậm rãi nói:
- Được. Hôm nay Minh công tử uy võ hơn người, Bạch gia xin cam bái hạ phong. Nhưng ta vẫn có một thỉnh cầu, không biết hiện tại tiền bối có thể cho phép ta đi ra ngoài không?
Minh Dịch ngẩng mặt lên trời cười ha hả:
- Nếu như là ban nãy thì đương nhiên không được. Nhưng bây giờ ngươi có thể đi. Hai chú cháu ta cũng không làm phiền các ngươi nữa. Ít lâu nữa sẽ gặp lại!
Dứt lời, Minh Dịch nắm lấy vai Minh Quá Long, hóa thành một dải cầu vồng bay ra khỏi Hỏa Thần Điện, mất hút trên bầu trời xanh bao la.
Bạch Trường Vân bước ra bên ngoài Hỏa Thần Điện, nhìn về hướng Minh Dịch vừa rời đi, khẽ lẩm bẩm:
- Minh gia… được, được lắm! Các ngươi đã tiên hạ thủ vi cường thì Trường Vân này còn ngại gì. Cứ chờ xem gia tộc của ai sẽ bị biến mất khỏi Việt quốc này trước!
Bạch Trường Vân cùng mười mấy trưởng lão đi tới mật đạo đạo dưới chân Bái Nguyệt Sơn. Thần sắc ai nấy âm trầm, khuôn mặt đầy sát khí, khiến những tộc nhân dọc đường đi đều sợ hãi đến mức cúi gập người xuống không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này, mật đạo của Bái Nguyệt Sơn đã bị thủng một lỗ thật to, làm ánh mặt trời chiếu rọi vào trong đó. Xếp hành xung quanh mật đạo là các tộc nhân của Bạch gia đang đứng cung kính cúi đầu.
Bạch Trường Vân và các trưởng lão lặng lẽ đi xuống dưới mật đạo. Đập vào mắt bọn họ là mười mấy xác chết của những thiên tài Bạch gia. Một vị trưởng lão quay sang nói với Bạch Trường Vân:
- Thưa gia chủ, không thấy xác của Đằng Phi.
Bạch Trường Vân hít sâu vào một hơi, đáp:
- Không có xác, bởi vì xác nó đã bị một loại lửa cực nóng thiêu rụi hoàn toàn, biến thành tro bụi.
Mấy vị trưởng lão xung quanh hoảng sợ hỏi:
- Chẳng lẽ là Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa? Nhưng… nó có quan hệ gì với mấy tên cuồng đồ kia cơ chứ?
Bạch Trường Vân đáp:
- Có lẽ chúng đã thu phục được Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa, sau đó trốn ra khỏi mật đạo rồi.
Mấy vị trưởng lão xung quanh sa sầm mặt. Đăng Tiên Hỏa chính là tương lai của Bạch gia. Nó sở hữu một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, minh chứng sống động nhất chính là lỗ thủng to tướng phía trên mật đạo. Một đòn của một trong những tên cuồng đồ kia đã đánh vỡ cả đại trận phòng ngự Bái Nguyệt Sơn do Bạch Trường Vân tạo thành.
Một vị trưởng lão đằng đằng sát khí nói:
- Chúng ta hãy đuổi theo. Ta thề phải róc xương ăn gan bọn chó này!
Nhưng ai ngờ Bạch Trường Vân lại phất tay, ánh mắt chuyển về nơi cuối mật đạo, nơi có đặt một giá sách nhưng hiện giờ đã bị ngã sập xuống, trận pháp cũng bị hủy hoại không thương tiếc:
- Ta cảm nhận được lão già Minh Dịch đã dùng pháp lực cản trở không cho thần thức của chúng ta truy tìm bọn chúng. Ây… hắn đã quyết tâm bảo vệ bọn này thì thôi vậy. Xem như chúng may mắn.
Mấy vị trưởng lão không hiểu hỏi:
- Tên Minh Dịch kia có đáng sợ lắm không mà tại sao gia chủ lại kiêng nể hắn vậy?
Bạch Trường Vân thở dài:
- Rất đáng sợ. Tu vi của hắn sâu không thể lường được. Nếu chúng ta manh động sợ rằng sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Vì đại cuộc, cứ nên nhẫn nhịn một chút.
Rồi lão ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Tuy chúng ta đã tổn thất nặng nề, Đằng Phi bị giết, Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa bị cướp đi. Nhưng không sao. Chỉ cần có được sự trợ giúp từ Âm Ma Điện chúng ta vẫn sẽ nắm chắc phần thắng Minh gia. Các ngươi cứ chờ xem.
Lúc này, bọn Đoàn Ngọc đã thoát được khỏi Bạch gia, tiến thẳng vào một cánh rừng rậm rạp, cũng chẳng biết ở đây là nơi đâu nữa.
Đoàn Ngọc đang được Trương Cuồng dìu đi. Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở gấp gáp, thể lực đã suy yếu trầm trọng. Nhưng điều làm người ta hoảng sợ hơn cả là cánh tay phải của hắn đã bị đứt cụt. Hay nói chính xác hơn là giờ chỉ còn lại một khúc xương đen sạm nơi bả vai. Đăng Tiên Hỏa quá bá đạo, tuy giúp hắn có sức mạnh sử dụng được thanh tàn thương kia, một chiêu đâm chết Bạch Đằng Phi, nhưng cánh tay phải cũng bị thiêu rụi. Hiện tại, trên khúc xương bả vai vẫn có in hình một cây củ cải màu trắng, đây chính là nơi Đăng Tiên Hỏa đang nghỉ dưỡng. Từ lúc nó chui vào tay hắn xong thì chẳng còn thấy xuất hiện nữa.
Sau khi tiêu diệt được Bạch Đằng Phi thì Đoàn Ngọc đã cất đi Phản Mệnh Kính và Lục Giới Sát Hồn Thương. Cũng may cho hắn là Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa không nổi lên lòng tham, rất biết điều giữ khoảng cách với hắn. Còn Trương Cuồng lại rất chu đáo, một mực đi bên cạnh đỡ hắn, không ngừng đề phòng hai người bọn họ.
Sau khi thoát ra khỏi cánh rừng này. Phương Thế Nghĩa bỗng dừng lại nói:
- Trương Cuồng, thương thế của Đoàn Ngọc rất nặng. Ta hy vọng ngươi hãy đem hắn về Bạch Đạo của ta để chữa trị. Ở Bạch Đạo có rất nhiều thế lực lớn ẩn náu, Bạch gia sẽ không dám làm càn.
Đoàn Ngọc thì thào, giọng nói vô cùng yếu ớt:
- Không được. Tạm thời ta đang bị thương, lỡ như có người của Kiêu gia tới báo thù thì ta chết chắc. Ông cứ yên tâm đi, ta có chỗ dưỡng thương riêng. Sau khi hồi phục thì sẽ quay lại tìm ông.
Trong lúc nói, không biết vô tình hay hữu ý mà ánh mắt hắn cứ liếc sang Bạch Chính Tâm. Bạch Chính Tâm lắc đầu, chắp tay nói:
- Nhiệm vụ của ta ở Bạch gia đã hoàn thành. Hiện tại ta phải về nhà báo tin. Trương huynh, Đoàn huynh… Phương tiền bối. Bảo trọng!
Dứt lời Bạch Chính Tâm quay lưng phi thân lên không, sau đó thân hình mất hút giữa những rặng mây trắng.
Phương Thế Nghĩa thở dài, cũng chắp tay cáo từ.
Lúc này, trong khu rừng chỉ còn lại mình Đoàn Ngọc và Trương Cuồng.
Cả hai nhìn nhau cười khổ, trong lòng xen lẫn chút tư vị cay đắng, chẳng biết phải nói gì. Vốn hai người họ chỉ là hai gã thanh niên hừng hực tráng chí bước vào tu chân giới, một lòng muốn gây dựng đại sự. Nhưng không ngờ, bọn họ lại vô tình bị cuốn vào vô số âm mưu, những câu chuyện động trời đủ khuynh đảo cả Việt quốc. Hơn nữa Đoàn Ngọc còn thoát xác, trở thành một quái thai không tưởng. Bản thân là tu sĩ Thai Tức, lại có thể một đòn giết chết Bạch Đằng Phi, là tu sĩ Tiên Thiên Đại viên mãn mang trong mình Âm Dương Song Hỏa. Đây đúng là một chiến tích không tưởng. Sau ngày hôm nay, cái tên Lâm Tam chắc chắn sẽ trở nên vang dội trong tu chân giới Việt quốc. Một kẻ có thực lực cường hãn, trên người có vô số bí mật và bảo vật khiến người khác đỏ mắt thèm thuồng.
Nhưng cũng may là giờ Lâm Tam đã tháo mặt nạ ra, trở lại thành Đoàn Ngọc, một tu sĩ tầm thường vẫn chưa có tên tuổi gì đặc biệt. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười cho số phận mình.
Vốn dĩ hắn vượt bao nhiêu sóng gió để tìm cách cứu đại ca hắn là Trương Cuồng, nhưng sau khi cứu được thì bản thân phải trả giá bằng việc mất đi một cánh tay. Số phận quả thật trêu người.
Hắc Phong thở dài, truyền âm cho hắn:
- Có được cũng có mất. Hôm nay Phản Mệnh Kính đã xuất thế, cây tàn thương bí ẩn kia cũng đã phát huy tác dụng. Riêng Đăng Tiên Hỏa đã bị ngươi thu phục. Chờ về Bạch Đạo ta sẽ nghĩ cách khống chế nó giúp ngươi. Chứ nếu cứ sử dụng tùy tiện như vậy thì ta e rằng cả cánh tay trái cũng không còn…
Đoàn Ngọc thất thểu đáp:
- Phản Mệnh Kính gì chứ! Ngoài việc quay một vòng chiếu sáng làm chói mắt người khác, thì nó còn tác dụng gì hay ho đâu chứ.
Hắc Phong cười cười:
- Phản Mệnh Kính là thần vật. Có thể biến hung thành cát, biến thật thành giả, biến giả thành thật… vô cùng kỳ diệu. Tuy lần này nó không phát huy công hiệu gì rõ ràng, nhưng chẳng phải đã biến tử lộ của ngươi trở thành sinh lộ hay sao? Phản mệnh, đúng như cái tên của nó. Tấm kính này sinh ra để chống lại số mệnh, tạo thành một số mệnh khác cho chúng sinh. Số mệnh vốn là thứ mờ mịt không hình không ảnh, cách tác động của Phản Mệnh kính đương nhiên cũng không ai có thể nhìn thấy.
Đoàn Ngọc lắc đầu. Hắn không quan tâm những điều này nữa, hiện tại hắn chỉ muốn về Hắc Thủ nghỉ ngơi một chút. Sau đó thức dậy uống rượu giải sầu.
Mất một tay thì sao chứ? Chẳng phải hắn đã đổi lại được một vị đại ca thân thiết đấy ư? Cái giá này… hắn chấp nhận.
Trương Cuồng dường như hiểu thấu được tâm sự của hắn. Gã chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười này như muốn an ủi đệ đệ mình đừng nên buồn bã:
- Đệ yên tâm. Đệ vì ta mất một cánh tay, vậy thì ta sẽ trở thành cánh tay cho đệ. Hai huynh đệ chúng ta vẫn sẽ có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ!
- Ta hiểu, đại ca.
Đoàn Ngọc cũng cười đáp. Nỗi buồn trong lòng bị xua đi phần nào.
Cả hai dìu nhau bước từng bước khó khăn về tổng đài Bạch Đạo. Ánh nắng chan hòa vuốt ve trên tấm lưng bọn họ, làn gió nhẹ nhàng xua tan đi mùi máu tanh trên người Đoàn Ngọc, Một sự việc đã giải quyết xong. Nhưng một sự việc khác gian truân hơn gấp ngàn vạn lần lại bắt đầu, vẽ ra muôn vàn thử thách cho bọn họ. Trong sự kiện này sẽ có rất nhiều người ngã xuống và vô số thế lực sụp đổ; nhưng cũng sẽ có những thiếu niên tài tuấn trở thành đại anh hùng, hoặc những tổ chức mới đứng dậy trở mình.
Chiến tranh Việt quốc!
Cây củ cải trắng ở dưới đất thấy vậy thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, nép mình vào một góc, đưa cặp mắt to tròn đáng yêu của mình ra nhìn Đoàn Ngọc, giống như muốn cầu cứu hắn. Bất giác, chẳng hiểu tại sao Đoàn Ngọc lại cảm thấy thương hại nó. Đột nhiên Hắc Phong quát:
- Coi chừng!
Lão vừa dứt lời, Đoàn Ngọc đã cảm thấy đằng sau lưng có một luồng nhiệt khí cực nóng đang ập tới, dường như muốn phủ lên người sau đó đốt hắn ra làm tro bụi.
Đó là Bạch Đằng Phi. Yđã động thủ.
Y dùng chiêu thứ ba Long Hỏa Xuất Động, đẩy con rồng màu đục của mình thẳng tới chỗ Đoàn Ngọc, quyết tâm dùng phương pháp nhanh nhất kết liễu hắn. Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa đã xuất hiện, y không thể chờ đợi được hơn nữa.
Đoàn Ngọc hoảng sợ, vội vàng nghiến răng nghiến lợi đưa tay chụp lấy thanh tàn thương đang lơ lửng ở bên cạnh mình. Nhưng khi hắn vừa nắm lấy thân thương thì một cảm giác lạnh lẽo khôn tả, giống như băng tuyết vạn năm truyền vào tay hắn, làm đôi tay hắn đau như bị thứ gì đó cắt thành trăm mảnh vào. Tuy Đoàn Ngọc nghiến răng cố chịu đựng, nhưng vẫn không có cách nào rút đoạn tàn thương này ra khỏi “không trung”.
Bạch Đằng Phi cười lạnh. Y phi thân lên cao, tay phất tới, nhấn con rồng màu đục xuống người Đoàn Ngọc, xem như kết thúc mọi chuyện.
Đoàn Ngọc dùng hết linh lực và chân khí trong người tu hợp lại, thêm vào đó liên tục thi triển ra Hỏa Thần Quyết, Thiên Tượng Công, Kim Cương Chưởng, Thiên Địa Vô Cực… ngay cả thanh Lưu Tinh Kiếm cũng tế luôn về phía trước để đón đỡ. Khi thấy hắn xuất ra Hỏa Thần Quyết thì bạch Đằng Phi liền biến sắc:
- Hả? Tại sao ngươi lại biết được công pháp chân truyền của Bạch gia ta?
Đoàn Ngọc không đáp, chỉ gắng gượng chống đỡ.
Thấy vậy, sát tâm của Bạch Đằng Phi càng lớn hơn nữa. Trên người tên kia không những có bảo vật, mà ngay cả Hỏa Thần Quyết cũng biết, chẳng những thế lại còn thi triển được cả Thiên Tượng Công của Vũ Hóa Môn, cùng kiếm khí na ná Thiên Kiếm tông. Người như vây nếu đã là kẻ thù thì tuyệt đối không thể lưu lại.
Ánh lửa bập bùng, con rồng màu đục đang há cái miệng rộng của mình ra định nuốt chửng Đoàn Ngọc. Còn Đoàn Ngọc thì đang dần cạn kiệt sức lực, quần áo trên người cháy rách tả tơi, hỏa khí đã bắt đầu ăn tới lục phủ ngũ tạng của hắn.
Phía sau Đoàn Ngọc, cây củ cải trắng nhìn về bóng lưng của hắn, đôi mắt to tròn long lanh như muốn khóc nhưng xen kẽ với mấy tia cảm động. Nó bỗng hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay về phía Đoàn Ngọc, nhập vào bả vai phải của hắn trong ánh mắt sửng sờ của mọi người. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo mới thật sự kinh dị.
Cánh tay phải của Đoàn Ngọc bỗng nhiên phát sáng! Những tia sáng ngũ sắc đẹp đẽ long lanh nhưng cũng nóng đến mức khôn tả vờn quanh cánh tay của hắn, đốt cháy luôn vạt áo nơi này.
Cùng lúc đó Đoàn Ngọc cảm giác cánh tay phải của mình như có một sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa. Như có linh tính mách bảo, hắn quay phắt người ra sau, dùng cánh tay phải này chộp lấy cán Lục Giới Sát Hồn Thương! Cây thương rung động mãnh liệt, phát ra từng tiếng ong ong như chuông gió, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Biến cố này làm Bạch Đằng Phi sững sờ, vội vã tăng tốc độ tấn công, dồn toàn bộ sức mạnh để tiêu diệt Đoàn Ngọc. Y cảm giác được, nếu sau một đòn này mà Đoàn Ngọc không chết thì kẻ chết sẽ chính là y!
Trương Cuồng, Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa chỉ nhìn thấy hai thứ từ trên trời và dưới đất ập vào nhau. Một thứ là con rồng màu đục, bên trong con rồng này là Bạch Đằng Phi đang nghiến răng nghiến lợi đánh xuống. Còn phía dưới là Đoàn Ngọc với cánh tay năm màu chói sáng đang cầm Lục Giới Sát Hồn Thương màu bạc đâm thẳng lên trên.
- Aaaaaaaaaaaa…
Đoàn Ngọc gầm lên một tiếng, lửa ngũ sắc từ cánh tay phải truyền vào dọc thân thương, cuối cùng phát ra ở mũi thương, đâm thẳng vào Bạch Đằng Phi. Một cú va chạm long trời lở đất xảy ra, chỉ thấy cây thương bạc như biến lớn, hư ảnh khổng lồ đâm xuyên qua cả mật đạo, làm nơi này thủng một lỗ thật to.
Nhưng ai nấy đều không biết, khi Đoàn Ngọc đâm ra một thương này. Thì ở Hỏa Thần Điện, Minh Quá Long cũng đã chém xuống một đao cuối, chín con rồng vàng xung quanh thân thể hợp nhất lại với nhau, tạo thành chiêu “Cửu Long Quy Nhất”, chém xẹt qua người Bạch Thế Kính.
Vào khoảnh khắc này, mặt mũi Bạch Trường Vân bỗng tối xầm. Bởi vì y vừa cảm nhận được một điều rất khủng khiếp vừa xảy ra.
Bản mệnh nguyên thần của cháu trai quý hóa Bạch Đằng Phi và trưởng lão Bạch Thế Kính cùng lúc tan vỡ. Điều này cũng minh chứng họ đã mất mạng!
Cũng trong khoảnh khắc này, Bạch Trường Vân dường như nhìn thấy được tương lai đen tối của Bạch gia. Trước mắt bỗng hiện ra cảnh tưởng cả khu đất gia tộc bị hủy diệt, bốn ngọn núi sụp đổ xuống, tộc nhân dẫm đạp lên nhau chạy tán loạn. Một cảm giác thất bại và tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí lão.
Minh Dịch mỉm cười, nói:
- Trường Vân, ngươi nghĩ gì mà sao thất thần đến thế? Cháu ta đã thắng. Ngươi có công nhận hay không?
Bạch Trường Vân siết chặt hai nắm đấm, nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng, sau đó hít sâu vào một hơi, mở mắt ra, chậm rãi nói:
- Được. Hôm nay Minh công tử uy võ hơn người, Bạch gia xin cam bái hạ phong. Nhưng ta vẫn có một thỉnh cầu, không biết hiện tại tiền bối có thể cho phép ta đi ra ngoài không?
Minh Dịch ngẩng mặt lên trời cười ha hả:
- Nếu như là ban nãy thì đương nhiên không được. Nhưng bây giờ ngươi có thể đi. Hai chú cháu ta cũng không làm phiền các ngươi nữa. Ít lâu nữa sẽ gặp lại!
Dứt lời, Minh Dịch nắm lấy vai Minh Quá Long, hóa thành một dải cầu vồng bay ra khỏi Hỏa Thần Điện, mất hút trên bầu trời xanh bao la.
Bạch Trường Vân bước ra bên ngoài Hỏa Thần Điện, nhìn về hướng Minh Dịch vừa rời đi, khẽ lẩm bẩm:
- Minh gia… được, được lắm! Các ngươi đã tiên hạ thủ vi cường thì Trường Vân này còn ngại gì. Cứ chờ xem gia tộc của ai sẽ bị biến mất khỏi Việt quốc này trước!
Bạch Trường Vân cùng mười mấy trưởng lão đi tới mật đạo đạo dưới chân Bái Nguyệt Sơn. Thần sắc ai nấy âm trầm, khuôn mặt đầy sát khí, khiến những tộc nhân dọc đường đi đều sợ hãi đến mức cúi gập người xuống không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này, mật đạo của Bái Nguyệt Sơn đã bị thủng một lỗ thật to, làm ánh mặt trời chiếu rọi vào trong đó. Xếp hành xung quanh mật đạo là các tộc nhân của Bạch gia đang đứng cung kính cúi đầu.
Bạch Trường Vân và các trưởng lão lặng lẽ đi xuống dưới mật đạo. Đập vào mắt bọn họ là mười mấy xác chết của những thiên tài Bạch gia. Một vị trưởng lão quay sang nói với Bạch Trường Vân:
- Thưa gia chủ, không thấy xác của Đằng Phi.
Bạch Trường Vân hít sâu vào một hơi, đáp:
- Không có xác, bởi vì xác nó đã bị một loại lửa cực nóng thiêu rụi hoàn toàn, biến thành tro bụi.
Mấy vị trưởng lão xung quanh hoảng sợ hỏi:
- Chẳng lẽ là Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa? Nhưng… nó có quan hệ gì với mấy tên cuồng đồ kia cơ chứ?
Bạch Trường Vân đáp:
- Có lẽ chúng đã thu phục được Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa, sau đó trốn ra khỏi mật đạo rồi.
Mấy vị trưởng lão xung quanh sa sầm mặt. Đăng Tiên Hỏa chính là tương lai của Bạch gia. Nó sở hữu một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, minh chứng sống động nhất chính là lỗ thủng to tướng phía trên mật đạo. Một đòn của một trong những tên cuồng đồ kia đã đánh vỡ cả đại trận phòng ngự Bái Nguyệt Sơn do Bạch Trường Vân tạo thành.
Một vị trưởng lão đằng đằng sát khí nói:
- Chúng ta hãy đuổi theo. Ta thề phải róc xương ăn gan bọn chó này!
Nhưng ai ngờ Bạch Trường Vân lại phất tay, ánh mắt chuyển về nơi cuối mật đạo, nơi có đặt một giá sách nhưng hiện giờ đã bị ngã sập xuống, trận pháp cũng bị hủy hoại không thương tiếc:
- Ta cảm nhận được lão già Minh Dịch đã dùng pháp lực cản trở không cho thần thức của chúng ta truy tìm bọn chúng. Ây… hắn đã quyết tâm bảo vệ bọn này thì thôi vậy. Xem như chúng may mắn.
Mấy vị trưởng lão không hiểu hỏi:
- Tên Minh Dịch kia có đáng sợ lắm không mà tại sao gia chủ lại kiêng nể hắn vậy?
Bạch Trường Vân thở dài:
- Rất đáng sợ. Tu vi của hắn sâu không thể lường được. Nếu chúng ta manh động sợ rằng sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Vì đại cuộc, cứ nên nhẫn nhịn một chút.
Rồi lão ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Tuy chúng ta đã tổn thất nặng nề, Đằng Phi bị giết, Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa bị cướp đi. Nhưng không sao. Chỉ cần có được sự trợ giúp từ Âm Ma Điện chúng ta vẫn sẽ nắm chắc phần thắng Minh gia. Các ngươi cứ chờ xem.
Lúc này, bọn Đoàn Ngọc đã thoát được khỏi Bạch gia, tiến thẳng vào một cánh rừng rậm rạp, cũng chẳng biết ở đây là nơi đâu nữa.
Đoàn Ngọc đang được Trương Cuồng dìu đi. Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở gấp gáp, thể lực đã suy yếu trầm trọng. Nhưng điều làm người ta hoảng sợ hơn cả là cánh tay phải của hắn đã bị đứt cụt. Hay nói chính xác hơn là giờ chỉ còn lại một khúc xương đen sạm nơi bả vai. Đăng Tiên Hỏa quá bá đạo, tuy giúp hắn có sức mạnh sử dụng được thanh tàn thương kia, một chiêu đâm chết Bạch Đằng Phi, nhưng cánh tay phải cũng bị thiêu rụi. Hiện tại, trên khúc xương bả vai vẫn có in hình một cây củ cải màu trắng, đây chính là nơi Đăng Tiên Hỏa đang nghỉ dưỡng. Từ lúc nó chui vào tay hắn xong thì chẳng còn thấy xuất hiện nữa.
Sau khi tiêu diệt được Bạch Đằng Phi thì Đoàn Ngọc đã cất đi Phản Mệnh Kính và Lục Giới Sát Hồn Thương. Cũng may cho hắn là Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa không nổi lên lòng tham, rất biết điều giữ khoảng cách với hắn. Còn Trương Cuồng lại rất chu đáo, một mực đi bên cạnh đỡ hắn, không ngừng đề phòng hai người bọn họ.
Sau khi thoát ra khỏi cánh rừng này. Phương Thế Nghĩa bỗng dừng lại nói:
- Trương Cuồng, thương thế của Đoàn Ngọc rất nặng. Ta hy vọng ngươi hãy đem hắn về Bạch Đạo của ta để chữa trị. Ở Bạch Đạo có rất nhiều thế lực lớn ẩn náu, Bạch gia sẽ không dám làm càn.
Đoàn Ngọc thì thào, giọng nói vô cùng yếu ớt:
- Không được. Tạm thời ta đang bị thương, lỡ như có người của Kiêu gia tới báo thù thì ta chết chắc. Ông cứ yên tâm đi, ta có chỗ dưỡng thương riêng. Sau khi hồi phục thì sẽ quay lại tìm ông.
Trong lúc nói, không biết vô tình hay hữu ý mà ánh mắt hắn cứ liếc sang Bạch Chính Tâm. Bạch Chính Tâm lắc đầu, chắp tay nói:
- Nhiệm vụ của ta ở Bạch gia đã hoàn thành. Hiện tại ta phải về nhà báo tin. Trương huynh, Đoàn huynh… Phương tiền bối. Bảo trọng!
Dứt lời Bạch Chính Tâm quay lưng phi thân lên không, sau đó thân hình mất hút giữa những rặng mây trắng.
Phương Thế Nghĩa thở dài, cũng chắp tay cáo từ.
Lúc này, trong khu rừng chỉ còn lại mình Đoàn Ngọc và Trương Cuồng.
Cả hai nhìn nhau cười khổ, trong lòng xen lẫn chút tư vị cay đắng, chẳng biết phải nói gì. Vốn hai người họ chỉ là hai gã thanh niên hừng hực tráng chí bước vào tu chân giới, một lòng muốn gây dựng đại sự. Nhưng không ngờ, bọn họ lại vô tình bị cuốn vào vô số âm mưu, những câu chuyện động trời đủ khuynh đảo cả Việt quốc. Hơn nữa Đoàn Ngọc còn thoát xác, trở thành một quái thai không tưởng. Bản thân là tu sĩ Thai Tức, lại có thể một đòn giết chết Bạch Đằng Phi, là tu sĩ Tiên Thiên Đại viên mãn mang trong mình Âm Dương Song Hỏa. Đây đúng là một chiến tích không tưởng. Sau ngày hôm nay, cái tên Lâm Tam chắc chắn sẽ trở nên vang dội trong tu chân giới Việt quốc. Một kẻ có thực lực cường hãn, trên người có vô số bí mật và bảo vật khiến người khác đỏ mắt thèm thuồng.
Nhưng cũng may là giờ Lâm Tam đã tháo mặt nạ ra, trở lại thành Đoàn Ngọc, một tu sĩ tầm thường vẫn chưa có tên tuổi gì đặc biệt. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười cho số phận mình.
Vốn dĩ hắn vượt bao nhiêu sóng gió để tìm cách cứu đại ca hắn là Trương Cuồng, nhưng sau khi cứu được thì bản thân phải trả giá bằng việc mất đi một cánh tay. Số phận quả thật trêu người.
Hắc Phong thở dài, truyền âm cho hắn:
- Có được cũng có mất. Hôm nay Phản Mệnh Kính đã xuất thế, cây tàn thương bí ẩn kia cũng đã phát huy tác dụng. Riêng Đăng Tiên Hỏa đã bị ngươi thu phục. Chờ về Bạch Đạo ta sẽ nghĩ cách khống chế nó giúp ngươi. Chứ nếu cứ sử dụng tùy tiện như vậy thì ta e rằng cả cánh tay trái cũng không còn…
Đoàn Ngọc thất thểu đáp:
- Phản Mệnh Kính gì chứ! Ngoài việc quay một vòng chiếu sáng làm chói mắt người khác, thì nó còn tác dụng gì hay ho đâu chứ.
Hắc Phong cười cười:
- Phản Mệnh Kính là thần vật. Có thể biến hung thành cát, biến thật thành giả, biến giả thành thật… vô cùng kỳ diệu. Tuy lần này nó không phát huy công hiệu gì rõ ràng, nhưng chẳng phải đã biến tử lộ của ngươi trở thành sinh lộ hay sao? Phản mệnh, đúng như cái tên của nó. Tấm kính này sinh ra để chống lại số mệnh, tạo thành một số mệnh khác cho chúng sinh. Số mệnh vốn là thứ mờ mịt không hình không ảnh, cách tác động của Phản Mệnh kính đương nhiên cũng không ai có thể nhìn thấy.
Đoàn Ngọc lắc đầu. Hắn không quan tâm những điều này nữa, hiện tại hắn chỉ muốn về Hắc Thủ nghỉ ngơi một chút. Sau đó thức dậy uống rượu giải sầu.
Mất một tay thì sao chứ? Chẳng phải hắn đã đổi lại được một vị đại ca thân thiết đấy ư? Cái giá này… hắn chấp nhận.
Trương Cuồng dường như hiểu thấu được tâm sự của hắn. Gã chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười này như muốn an ủi đệ đệ mình đừng nên buồn bã:
- Đệ yên tâm. Đệ vì ta mất một cánh tay, vậy thì ta sẽ trở thành cánh tay cho đệ. Hai huynh đệ chúng ta vẫn sẽ có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ!
- Ta hiểu, đại ca.
Đoàn Ngọc cũng cười đáp. Nỗi buồn trong lòng bị xua đi phần nào.
Cả hai dìu nhau bước từng bước khó khăn về tổng đài Bạch Đạo. Ánh nắng chan hòa vuốt ve trên tấm lưng bọn họ, làn gió nhẹ nhàng xua tan đi mùi máu tanh trên người Đoàn Ngọc, Một sự việc đã giải quyết xong. Nhưng một sự việc khác gian truân hơn gấp ngàn vạn lần lại bắt đầu, vẽ ra muôn vàn thử thách cho bọn họ. Trong sự kiện này sẽ có rất nhiều người ngã xuống và vô số thế lực sụp đổ; nhưng cũng sẽ có những thiếu niên tài tuấn trở thành đại anh hùng, hoặc những tổ chức mới đứng dậy trở mình.
Chiến tranh Việt quốc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook