Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
-
Chương 115: Giao ước
Đến bây giờ Đoàn Ngọc mới cảm nhận được tình hình chính trị của Việt quốc sâu xa đến mức độ nào. Chẳng phải đang không mà dạo gần đây lại xảy ra lắm chuyện như vậy. Hắn thử lẩm nhẩm trong đầu những sự kiện vừa xảy ra, liên kết chúng lại với nhau.
- Nhưng có điều, đạo thế gian rất khó để ngộ. Ta đã từng nghiên cứu về vấn đề này suốt mấy ngàn năm, lục tung hết tất cả những kho sách cổ của Ma tộc, nhưng cuối cùng chỉ tìm được duy nhất một câu nói đến phương pháp tu luyện để có được đạo thế gian…
- Là gì?
Đoàn Ngọc nôn nóng hỏi. Hắc Phong chậm rãi đáp:
- Là hãy chìm mình vào trong nhân sinh thầm lặng, trong bãi bể nương dâu của đời người…
- Nhân sinh thầm lặng, bãi bể nương dâu…
Đoàn Ngọc lại lẩm nhẩm mấy từ này. Trong nội tâm hơi khó hiểu lý do tu đạo vốn là để siêu thoát phàm tục, đắc đạo phi thăng; nhưng ở đây lại yêu cầu ngược lại, bảo phải chìm vào trong hồng trần thì mới ngộ ra được “đạo”? Tuy vậy, hiện tại hắn cũng không quan tâm lắm tới vấn đề này, hỏi cũng chỉ là để thỏa mãn tính hiếu kỳ mà thôi.
Hắn đã tìm ra con đường đi riêng cho mình, một con đường mà chưa ai dám đi… và hắn, sẽ còn tiếp tục nỗ lực trên con đường này - con đường truy cầu tất cả các loại lực lượng!
Bất giác, Đoàn Ngọc nghe Phương Thế Nghĩa gọi mình:
- Ngươi đang suy nghĩ gì mà trông có vẻ thẫn thờ quá vậy? Nói ta nghe xem nào?
Đoàn Ngọc lắc đầu, ra hiệu chẳng có gì. Hắn gấp cuốn sách lại rồi nhìn Phương Thế Nghĩa nói:
- Hóa ra minh chủ chính là vị tiền bối đã điểm hóa ta hôm trước. Vãn bối thật đã quá thất lễ rồi.
Dứt lời, người hắn hơi khom xuống, ôm quyền vái tạ Phương Thế Nghĩa một cái.
Tuy ngoài mặt biểu hiện kính trọng như vậy, nhưng Đoàn Ngọc không thể không có tâm đề phòng ông ta. Khi gặp lại Phương Thế Nghĩa, điểm duy nhất Đoàn Ngọc lo sợ chính là liệu ông ta có thắc mắc tại sao Lục Hàm Hư lại muốn bắt được mình đến thế không? Nếu Phương Thế Nghĩa thật sự có lòng tham thì hắn nguy to rồi. Có điều, hắn lại không muốn nghĩ xấu về ân nhân của mình như vậy. Thế nên tạm thời cứ tùy cơ ứng biến, đến đâu hay đến đó. Nói cho cùng Phương Thế Nghĩa cũng chỉ là tu sĩ Tiên Thiên, ông ta chắc chắn không thể phá vỡ tấm áo giáp linh lực do Hắc Phong tạo ra. Một khi phát hiện Phương Thế Nghĩa có ý đồ gây bất lợi cho mình thì hắn ngay lập tức có thể ung dung thoát thân.
Nhưng có vẻ Đoàn Ngọc đã quá đa nghi. Chỉ Phương Thế Nghĩa nói:
- Không có gì. Ngay tối hôm đó ta đã nhận ra được tài năng của ngươi rồi. Quả nhiên ngươi không làm ta phải thất vọng, sau khi trở về từ bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông thì đã thoát thai hoán cốt, thay đổi một trăm tám mươi độ, trở thành “thiên tài” rồi.
Đoàn Ngọc ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
- Đấy chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi. Đúng rồi, không biết minh chủ gọi riêng ta đến đây là có việc gì cần dặn dò?
Phương Thế Nghĩa không vội trả lời. Ông ta ngồi xuống chiếc bàn chính giữa thư phòng, nhìn Đoàn Ngọc một cái thật sâu rồi mở miệng hỏi:
- Tương lai ngươi có dự định gì hay chưa? Sẽ làm một tán tu phiêu bạt tu chân giới, hay là tìm một đại tông môn nào đó để trú thân? Với khả năng hiện tại của ngươi, một khi tin đồn ngươi có thể vượt cấp đánh chết tu sĩ Tiên Thiên của Kiêu gia truyền ra bên ngoài, thì ta tin chắc rằng sẽ có không dưới mười tông môn dùng đại lễ đến tận đây mời ngươi về…
- Đó cũng là lý do vì sao khi nãy ông lại can thiệp vào phút cuối? Ông muốn ta ở lại Bạch Đạo?
Nghe vậy, Phương Thế Nghĩa bật cười, lắc đầu:
- Không. Bạch Đạo là nơi tự do, ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi. Tuy nhiên, dù có đi đâu chăng nữa, có tới Thiên Kiếm tông hay Tinh Đạo tông gì đó thì ngươi vẫn là người của Việt quốc. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Đoàn Ngọc gật đầu. Hóa ra là vậy, chắc hẳn Phương Thế Nghĩa cũng biết được phong phanh chuyện giữa Việt quốc và Đại Tấn sắp xảy ra giao tranh. Bạch Đạo là nơi huấn luyện cho các anh tài của đại tông môn gia tộc, là nơi tìm ra những nhân tố tiềm tàng cho Việt quốc, mà Phương Thế Nghĩa lại là thủ lĩnh ở đây, cho nên địa vị của Phương Thế Nghĩa trong giới tu chân của Việt quốc ắt hẳn rất cao, có biết được một số cơ mật cũng không phải là điều gì quá ghê gớm.
- Việt quốc là nhà của ta, là quê hương ta… vì nó, làm chuyện gì ta cũng bằng lòng. Ông nói đi, ông cần gì ở ta?
Phương Thế Nghĩa hít sâu một hơi, sau đó thở ra, đáp:
- Việt quốc sắp đại loạn rồi! E rằng chỉ vài năm nữa thôi sẽ xảy ra chiến tranh với tu chân giới Đại Tấn!
- Cái gì?
Vừa nghe Phương Thế Nghĩa thốt ra câu này, Đoàn Ngọc kinh ngạc tới mức sửng người ra, mặt mũi chuyển thành một màu trắng bệch. Hắn loạng choạng lui về phía sau, suýt nữa thì té ngã. Thấy vậy, Phương Thế Nghĩa thở dài:
- Tin tức cơ mật này ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, dứt khoát không nên tiết lộ ra ngoài. Ngươi hiểu chứ?
- Ta.. hiểu…
Đoàn Ngọc run run đáp, nhưng thật sự trong lòng thì lại thầm mỉm cười. Bởi vì kẻ có quan hệ với Vô Thập Tam, từng giao chiến với Bạch Vô Thiên, phát hiện bí mật động trời của Khương Thái là Lâm Tam chứ không phải Đoàn Ngọc! Chủ yếu hắn không muốn để lộ ra rằng mình từng giết hại vô số tu sĩ chính đạo ở Giới Mang Sơn. Cái tên Đoàn Ngọc này, coi như hắn dùng để làm việc thiện, khi nào cần phóng hỏa đốt nhà thì sẽ đeo mặt nạ vào mà dùng cái tên Lâm Tam kia.
Phương Thế Nghĩa làm vẻ nghiêm trọng nói:
- Vì tương lai của Việt quốc nên ta mới đứng ra bảo vệ cho ngươi trước mặt mọi người. Còn về Kiêu Hùng thì ta không dám chắc, tính khí ngài ấy rất thất thường. Có điều, ngươi không cần lo, Kiêu Hùng tiền bối đang ở biên giới canh phòng quân Đại Tấn nên tạm thời sẽ không gây khó dễ được cho ngươi đâu. Về phần những tộc nhân khác ta sẽ nói giúp cho ngươi, bắt họ không được dùng sức mạnh ức hiếp ngươi. Nhưng nếu là vậy, thì ngươi vẫn sẽ phải đối đầu với những tộc nhân Kiêu gia có cùng cảnh giới với mình.
Ông tiếp:
- Ngươi cũng đừng vội mừng, trước giờ ta chẳng giúp không ai cả. Bù lại, ngươi phải tham gia đại hội Long Hổ Phong Vân sắp được tổ chức ở Kiêu gia cho ta.
Đoàn Ngọc ngạc nhiên hỏi lại:
- Đại hội Long Hổ Phong Vân?
Phương Thế Nghĩa giải thích:
- Khi xưa, đại hội này được tổ chức để phân ra thứ hạng các gia tộc và tông môn trong Việt quốc, nhưng năm nay thì sẽ thêm mục đích tìm ra tân Hộ Quốc đại tướng quân - người gánh vác trọng trách thống lĩnh quân đội Việt quốc trong chiến tranh.
- Vậy hiện tại ai là Hộ Quốc đại tướng quân?
- Chiến thần của Kiêu gia - Kiêu Lịch! Có điều Kiêu Lịch đã gần hết thọ nguyên, thực lực cũng giảm sút hẳn, e rằng không còn sống được bao nhiêu lâu nữa.
Nếu gọi Kiêu Hùng là một anh hùng thì Kiêu Lịch chính là một truyền thuyết của Việt quốc.
Kiêu Lịch là một tu sĩ Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, là nòng cốt chính khiến quân Đại Tấn không thể tiến sang Việt quốc dù chỉ nửa bước. Nhưng dù là truyền thuyết thì cũng phải bị khuất phục dưới những năm tháng vô tình của thời gian. Năm nay Kiêu Lục đã trên ba trăm tuổi, vượt quá thời gian thiên đạo cho phép một tu sĩ Quy Nguyên tồn tại. Có lẽ cũng vì biết Kiêu Lịch đã sắp gần đất xa trời, cho nên Đại Tấn mới chuẩn bị kế hoạch sang xâm lược Việt quốc.
Đến bây giờ Đoàn Ngọc mới cảm nhận được tình hình chính trị của Việt quốc sâu xa đến mức độ nào. Chẳng phải đang không mà dạo gần đây lại xảy ra lắm chuyện như vậy. Hắn thử lẩm nhẩm trong đầu những sự kiện vừa xảy ra, liên kết chúng lại với nhau:
Thứ nhất là sự kiện Kiêu Lịch sắp chết. Khương Thái ngấm ngầm khơi mào cuộc chiến giữa Việt quốc và Đại Tấn.
Thứ hai là sự kiện Bạch gia liên thủ với Âm Ma Điện tiêu diệt Yêu Linh Thánh Tông. Mục đích vì muốn mở ra bí cảnh để giúp Khương Thái lấy được đầu long mạch thứ hai của Việt quốc, chỉ cần thêm một đầu long mạch cuối cùng ở Tinh Đạo Tông thì Khương Thái sẽ thành công thâu tóm hết ba đầu long mạch, sau đó chắc chắn dùng nó để đột phá tu vi, tiến giai lên cảnh giới Vấn Đỉnh! Một khi y đã đạt đến Vấn Đỉnh thì chẳng ai hay bất kỳ người nào ở Đông Lâm Tinh có thể quản thúc được y!
Sự kiện thứ ba là gã đại hán tóc xoăn thần bí xuất hiện ở phường thị của Bạch gia. Gã ta rất hùng hổ, tu vi lại quá sức biến thái. Chỉ cần dùng một chưởng mà giết chết tu sĩ cao hơn mình hai tiểu cấp. Gã chắc chắn là một thiên tài của gia tộc hay tông môn nào đó. Nhiều khả năng là Kiêu Nhất của Kiêu gia chăng? Nhưng rốt cuộc tại sao gã lại xuất hiện ở đây?
Khi nói đến sự kiện này, Đoàn Ngọc có nhớ trước khi rời đi gã đại hán kia có buông lại một câu: “Bạch gia các ngươi vô pháp vô thiên, vong ân phụ nghĩa, chuyên ỷ thế hiếp đáp người khác. Cẩn thận có một ngày… toàn tộc diệt vong…” Chẳng lẽ đây ám chỉ mục đích của gã là thanh trừ cho Việt quốc sao? Có lẽ do hiện tại chưa nắm được chứng cứ xác thực, nên gã đại hán tóc xoăn sẽ chưa ra tay.
Sự kiện thứ tư là đại hội Long Hổ Phong Vân, à… thì ra là vậy… Nghĩ đến đây Đoàn Ngọc mới vỡ lẽ ra và sâu chuỗi được các sự việc với nhau. Ắt hẳn rằng vì chuẩn bị cho lần đại hội sắp tới, gã đại hán tóc xoăn kia muốn làm một việc lớn cho Việt quốc để lấy điểm trong mắt mọi người. Và Bạch gia sẽ là một con mồi ngon để gã ta thực hiện điều đó. Vậy thì mục đích của Phương Thế Nghĩa là gì? Muốn mình cạnh tranh với vị đại hán kia sao?
Thấy khuôn mặt Đoàn Ngọc trở nên trắng bệch, Phương Thế Nghĩa vội vã hỏi:
- Ngươi có vấn đề gì vậy? Chẳng lẽ đã bị thương trong cuộc giao chiến khi nãy sao?
Đoàn Ngọc lắc đầu:
- Không có gì. Còn bao lâu nữa thì đại hội Long Hổ Phong Vân sẽ diễn ra?
Phương Thế Nghĩa xua tay:
- Ngươi đang lo tu vi mình sẽ không tăng tiến kịp phải không? Cứ yên tâm đi, đại hội này phải ba năm nữa mới diễn ra, chắc hẳn khi ấy ngươi cũng đã tiến lên Tiên Thiên nhỉ?
Đoàn Ngọc gật đầu. Nếu là ba năm nữa thì tốt. Chứ bây giờ mà muốn hắn đối đầu với tên đại hán biến thái kia thì thực sự chẳng khác nào bắt hắn đâm đầu vào đường chết. Quảng thời gian ba năm, có lẽ cũng đủ để hắn dàn xếp mọi việc. Đoàn Ngọc ngẩng đầu nghiêm túc nói:
- Phương tiền bối, ta sẽ nghe theo những gì ông nói, nhưng ta vẫn có một điều kiện…
- Cư nói đi, nếu trong khả năng thì ta sẽ giúp.
Đoàn Ngọc hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Ta muốn ông cùng ta đột nhập vào Bạch gia để cứu một người!
- Ngươi điên à?
Nghe vậy, Phương Thế Nghĩa không nhịn được sửng sốt quát lớn. Điều này làm ông mất bình tĩnh đến mức đứng bật dậy. Nhưng Phương Thế Nghĩa cũng rất nhanh bình tâm trở lại, ngồi xuống nói:
- Ngươi muốn ta cứu ai? Có lẽ cũng không cần phải đột nhập đâu. Ta có quen biết một số bằng hữu ở Bạch gia, hy vọng bọn họ có thể giúp ngươi cứu người này ra.
Đoàn Ngọc gật đầu, nếu như có thể cứu Trương Cuồng mà không phải chịu tổn thất gì là tốt nhất. Nhưng chuyện này phải làm thật nhanh, vì hắn linh cảm có điều không hay sắp xảy ra với Trương Cuồng.
Hắn và Phương Thế Nghĩa hàn huyên một lúc lâu nữa. Sau đó chia tay Phương Thế Nghĩa, quay về căn phòng ở khu phòng nghỉ phía Nam tổng đài Bạch Đạo để nghỉ ngơi.
- Nhưng có điều, đạo thế gian rất khó để ngộ. Ta đã từng nghiên cứu về vấn đề này suốt mấy ngàn năm, lục tung hết tất cả những kho sách cổ của Ma tộc, nhưng cuối cùng chỉ tìm được duy nhất một câu nói đến phương pháp tu luyện để có được đạo thế gian…
- Là gì?
Đoàn Ngọc nôn nóng hỏi. Hắc Phong chậm rãi đáp:
- Là hãy chìm mình vào trong nhân sinh thầm lặng, trong bãi bể nương dâu của đời người…
- Nhân sinh thầm lặng, bãi bể nương dâu…
Đoàn Ngọc lại lẩm nhẩm mấy từ này. Trong nội tâm hơi khó hiểu lý do tu đạo vốn là để siêu thoát phàm tục, đắc đạo phi thăng; nhưng ở đây lại yêu cầu ngược lại, bảo phải chìm vào trong hồng trần thì mới ngộ ra được “đạo”? Tuy vậy, hiện tại hắn cũng không quan tâm lắm tới vấn đề này, hỏi cũng chỉ là để thỏa mãn tính hiếu kỳ mà thôi.
Hắn đã tìm ra con đường đi riêng cho mình, một con đường mà chưa ai dám đi… và hắn, sẽ còn tiếp tục nỗ lực trên con đường này - con đường truy cầu tất cả các loại lực lượng!
Bất giác, Đoàn Ngọc nghe Phương Thế Nghĩa gọi mình:
- Ngươi đang suy nghĩ gì mà trông có vẻ thẫn thờ quá vậy? Nói ta nghe xem nào?
Đoàn Ngọc lắc đầu, ra hiệu chẳng có gì. Hắn gấp cuốn sách lại rồi nhìn Phương Thế Nghĩa nói:
- Hóa ra minh chủ chính là vị tiền bối đã điểm hóa ta hôm trước. Vãn bối thật đã quá thất lễ rồi.
Dứt lời, người hắn hơi khom xuống, ôm quyền vái tạ Phương Thế Nghĩa một cái.
Tuy ngoài mặt biểu hiện kính trọng như vậy, nhưng Đoàn Ngọc không thể không có tâm đề phòng ông ta. Khi gặp lại Phương Thế Nghĩa, điểm duy nhất Đoàn Ngọc lo sợ chính là liệu ông ta có thắc mắc tại sao Lục Hàm Hư lại muốn bắt được mình đến thế không? Nếu Phương Thế Nghĩa thật sự có lòng tham thì hắn nguy to rồi. Có điều, hắn lại không muốn nghĩ xấu về ân nhân của mình như vậy. Thế nên tạm thời cứ tùy cơ ứng biến, đến đâu hay đến đó. Nói cho cùng Phương Thế Nghĩa cũng chỉ là tu sĩ Tiên Thiên, ông ta chắc chắn không thể phá vỡ tấm áo giáp linh lực do Hắc Phong tạo ra. Một khi phát hiện Phương Thế Nghĩa có ý đồ gây bất lợi cho mình thì hắn ngay lập tức có thể ung dung thoát thân.
Nhưng có vẻ Đoàn Ngọc đã quá đa nghi. Chỉ Phương Thế Nghĩa nói:
- Không có gì. Ngay tối hôm đó ta đã nhận ra được tài năng của ngươi rồi. Quả nhiên ngươi không làm ta phải thất vọng, sau khi trở về từ bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông thì đã thoát thai hoán cốt, thay đổi một trăm tám mươi độ, trở thành “thiên tài” rồi.
Đoàn Ngọc ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
- Đấy chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi. Đúng rồi, không biết minh chủ gọi riêng ta đến đây là có việc gì cần dặn dò?
Phương Thế Nghĩa không vội trả lời. Ông ta ngồi xuống chiếc bàn chính giữa thư phòng, nhìn Đoàn Ngọc một cái thật sâu rồi mở miệng hỏi:
- Tương lai ngươi có dự định gì hay chưa? Sẽ làm một tán tu phiêu bạt tu chân giới, hay là tìm một đại tông môn nào đó để trú thân? Với khả năng hiện tại của ngươi, một khi tin đồn ngươi có thể vượt cấp đánh chết tu sĩ Tiên Thiên của Kiêu gia truyền ra bên ngoài, thì ta tin chắc rằng sẽ có không dưới mười tông môn dùng đại lễ đến tận đây mời ngươi về…
- Đó cũng là lý do vì sao khi nãy ông lại can thiệp vào phút cuối? Ông muốn ta ở lại Bạch Đạo?
Nghe vậy, Phương Thế Nghĩa bật cười, lắc đầu:
- Không. Bạch Đạo là nơi tự do, ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi. Tuy nhiên, dù có đi đâu chăng nữa, có tới Thiên Kiếm tông hay Tinh Đạo tông gì đó thì ngươi vẫn là người của Việt quốc. Ngươi hiểu ý ta chứ?
Đoàn Ngọc gật đầu. Hóa ra là vậy, chắc hẳn Phương Thế Nghĩa cũng biết được phong phanh chuyện giữa Việt quốc và Đại Tấn sắp xảy ra giao tranh. Bạch Đạo là nơi huấn luyện cho các anh tài của đại tông môn gia tộc, là nơi tìm ra những nhân tố tiềm tàng cho Việt quốc, mà Phương Thế Nghĩa lại là thủ lĩnh ở đây, cho nên địa vị của Phương Thế Nghĩa trong giới tu chân của Việt quốc ắt hẳn rất cao, có biết được một số cơ mật cũng không phải là điều gì quá ghê gớm.
- Việt quốc là nhà của ta, là quê hương ta… vì nó, làm chuyện gì ta cũng bằng lòng. Ông nói đi, ông cần gì ở ta?
Phương Thế Nghĩa hít sâu một hơi, sau đó thở ra, đáp:
- Việt quốc sắp đại loạn rồi! E rằng chỉ vài năm nữa thôi sẽ xảy ra chiến tranh với tu chân giới Đại Tấn!
- Cái gì?
Vừa nghe Phương Thế Nghĩa thốt ra câu này, Đoàn Ngọc kinh ngạc tới mức sửng người ra, mặt mũi chuyển thành một màu trắng bệch. Hắn loạng choạng lui về phía sau, suýt nữa thì té ngã. Thấy vậy, Phương Thế Nghĩa thở dài:
- Tin tức cơ mật này ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, dứt khoát không nên tiết lộ ra ngoài. Ngươi hiểu chứ?
- Ta.. hiểu…
Đoàn Ngọc run run đáp, nhưng thật sự trong lòng thì lại thầm mỉm cười. Bởi vì kẻ có quan hệ với Vô Thập Tam, từng giao chiến với Bạch Vô Thiên, phát hiện bí mật động trời của Khương Thái là Lâm Tam chứ không phải Đoàn Ngọc! Chủ yếu hắn không muốn để lộ ra rằng mình từng giết hại vô số tu sĩ chính đạo ở Giới Mang Sơn. Cái tên Đoàn Ngọc này, coi như hắn dùng để làm việc thiện, khi nào cần phóng hỏa đốt nhà thì sẽ đeo mặt nạ vào mà dùng cái tên Lâm Tam kia.
Phương Thế Nghĩa làm vẻ nghiêm trọng nói:
- Vì tương lai của Việt quốc nên ta mới đứng ra bảo vệ cho ngươi trước mặt mọi người. Còn về Kiêu Hùng thì ta không dám chắc, tính khí ngài ấy rất thất thường. Có điều, ngươi không cần lo, Kiêu Hùng tiền bối đang ở biên giới canh phòng quân Đại Tấn nên tạm thời sẽ không gây khó dễ được cho ngươi đâu. Về phần những tộc nhân khác ta sẽ nói giúp cho ngươi, bắt họ không được dùng sức mạnh ức hiếp ngươi. Nhưng nếu là vậy, thì ngươi vẫn sẽ phải đối đầu với những tộc nhân Kiêu gia có cùng cảnh giới với mình.
Ông tiếp:
- Ngươi cũng đừng vội mừng, trước giờ ta chẳng giúp không ai cả. Bù lại, ngươi phải tham gia đại hội Long Hổ Phong Vân sắp được tổ chức ở Kiêu gia cho ta.
Đoàn Ngọc ngạc nhiên hỏi lại:
- Đại hội Long Hổ Phong Vân?
Phương Thế Nghĩa giải thích:
- Khi xưa, đại hội này được tổ chức để phân ra thứ hạng các gia tộc và tông môn trong Việt quốc, nhưng năm nay thì sẽ thêm mục đích tìm ra tân Hộ Quốc đại tướng quân - người gánh vác trọng trách thống lĩnh quân đội Việt quốc trong chiến tranh.
- Vậy hiện tại ai là Hộ Quốc đại tướng quân?
- Chiến thần của Kiêu gia - Kiêu Lịch! Có điều Kiêu Lịch đã gần hết thọ nguyên, thực lực cũng giảm sút hẳn, e rằng không còn sống được bao nhiêu lâu nữa.
Nếu gọi Kiêu Hùng là một anh hùng thì Kiêu Lịch chính là một truyền thuyết của Việt quốc.
Kiêu Lịch là một tu sĩ Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, là nòng cốt chính khiến quân Đại Tấn không thể tiến sang Việt quốc dù chỉ nửa bước. Nhưng dù là truyền thuyết thì cũng phải bị khuất phục dưới những năm tháng vô tình của thời gian. Năm nay Kiêu Lục đã trên ba trăm tuổi, vượt quá thời gian thiên đạo cho phép một tu sĩ Quy Nguyên tồn tại. Có lẽ cũng vì biết Kiêu Lịch đã sắp gần đất xa trời, cho nên Đại Tấn mới chuẩn bị kế hoạch sang xâm lược Việt quốc.
Đến bây giờ Đoàn Ngọc mới cảm nhận được tình hình chính trị của Việt quốc sâu xa đến mức độ nào. Chẳng phải đang không mà dạo gần đây lại xảy ra lắm chuyện như vậy. Hắn thử lẩm nhẩm trong đầu những sự kiện vừa xảy ra, liên kết chúng lại với nhau:
Thứ nhất là sự kiện Kiêu Lịch sắp chết. Khương Thái ngấm ngầm khơi mào cuộc chiến giữa Việt quốc và Đại Tấn.
Thứ hai là sự kiện Bạch gia liên thủ với Âm Ma Điện tiêu diệt Yêu Linh Thánh Tông. Mục đích vì muốn mở ra bí cảnh để giúp Khương Thái lấy được đầu long mạch thứ hai của Việt quốc, chỉ cần thêm một đầu long mạch cuối cùng ở Tinh Đạo Tông thì Khương Thái sẽ thành công thâu tóm hết ba đầu long mạch, sau đó chắc chắn dùng nó để đột phá tu vi, tiến giai lên cảnh giới Vấn Đỉnh! Một khi y đã đạt đến Vấn Đỉnh thì chẳng ai hay bất kỳ người nào ở Đông Lâm Tinh có thể quản thúc được y!
Sự kiện thứ ba là gã đại hán tóc xoăn thần bí xuất hiện ở phường thị của Bạch gia. Gã ta rất hùng hổ, tu vi lại quá sức biến thái. Chỉ cần dùng một chưởng mà giết chết tu sĩ cao hơn mình hai tiểu cấp. Gã chắc chắn là một thiên tài của gia tộc hay tông môn nào đó. Nhiều khả năng là Kiêu Nhất của Kiêu gia chăng? Nhưng rốt cuộc tại sao gã lại xuất hiện ở đây?
Khi nói đến sự kiện này, Đoàn Ngọc có nhớ trước khi rời đi gã đại hán kia có buông lại một câu: “Bạch gia các ngươi vô pháp vô thiên, vong ân phụ nghĩa, chuyên ỷ thế hiếp đáp người khác. Cẩn thận có một ngày… toàn tộc diệt vong…” Chẳng lẽ đây ám chỉ mục đích của gã là thanh trừ cho Việt quốc sao? Có lẽ do hiện tại chưa nắm được chứng cứ xác thực, nên gã đại hán tóc xoăn sẽ chưa ra tay.
Sự kiện thứ tư là đại hội Long Hổ Phong Vân, à… thì ra là vậy… Nghĩ đến đây Đoàn Ngọc mới vỡ lẽ ra và sâu chuỗi được các sự việc với nhau. Ắt hẳn rằng vì chuẩn bị cho lần đại hội sắp tới, gã đại hán tóc xoăn kia muốn làm một việc lớn cho Việt quốc để lấy điểm trong mắt mọi người. Và Bạch gia sẽ là một con mồi ngon để gã ta thực hiện điều đó. Vậy thì mục đích của Phương Thế Nghĩa là gì? Muốn mình cạnh tranh với vị đại hán kia sao?
Thấy khuôn mặt Đoàn Ngọc trở nên trắng bệch, Phương Thế Nghĩa vội vã hỏi:
- Ngươi có vấn đề gì vậy? Chẳng lẽ đã bị thương trong cuộc giao chiến khi nãy sao?
Đoàn Ngọc lắc đầu:
- Không có gì. Còn bao lâu nữa thì đại hội Long Hổ Phong Vân sẽ diễn ra?
Phương Thế Nghĩa xua tay:
- Ngươi đang lo tu vi mình sẽ không tăng tiến kịp phải không? Cứ yên tâm đi, đại hội này phải ba năm nữa mới diễn ra, chắc hẳn khi ấy ngươi cũng đã tiến lên Tiên Thiên nhỉ?
Đoàn Ngọc gật đầu. Nếu là ba năm nữa thì tốt. Chứ bây giờ mà muốn hắn đối đầu với tên đại hán biến thái kia thì thực sự chẳng khác nào bắt hắn đâm đầu vào đường chết. Quảng thời gian ba năm, có lẽ cũng đủ để hắn dàn xếp mọi việc. Đoàn Ngọc ngẩng đầu nghiêm túc nói:
- Phương tiền bối, ta sẽ nghe theo những gì ông nói, nhưng ta vẫn có một điều kiện…
- Cư nói đi, nếu trong khả năng thì ta sẽ giúp.
Đoàn Ngọc hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Ta muốn ông cùng ta đột nhập vào Bạch gia để cứu một người!
- Ngươi điên à?
Nghe vậy, Phương Thế Nghĩa không nhịn được sửng sốt quát lớn. Điều này làm ông mất bình tĩnh đến mức đứng bật dậy. Nhưng Phương Thế Nghĩa cũng rất nhanh bình tâm trở lại, ngồi xuống nói:
- Ngươi muốn ta cứu ai? Có lẽ cũng không cần phải đột nhập đâu. Ta có quen biết một số bằng hữu ở Bạch gia, hy vọng bọn họ có thể giúp ngươi cứu người này ra.
Đoàn Ngọc gật đầu, nếu như có thể cứu Trương Cuồng mà không phải chịu tổn thất gì là tốt nhất. Nhưng chuyện này phải làm thật nhanh, vì hắn linh cảm có điều không hay sắp xảy ra với Trương Cuồng.
Hắn và Phương Thế Nghĩa hàn huyên một lúc lâu nữa. Sau đó chia tay Phương Thế Nghĩa, quay về căn phòng ở khu phòng nghỉ phía Nam tổng đài Bạch Đạo để nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook