Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Flora

Editor: Thanh

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đây tác phẩm hư cấu. Tất cả những nhân vật, sự kiện, cơ quan, tên gọi đều không liên quan đến hiện thực.

Đêm trước

Bắt đầu đếm ngược

Đoàn người liên tục xô đẩy và lướt qua Carlyle Frost. Quảng trường Time Square vào đêm giao thừa dường như đã không còn khoảng trống. Bầu trời đêm nay thậm chí cũng bị đèn từ các bản hiệu hắt sáng. Carlyle nhìn khắp xung quanh. Việc mất dấu tên thủ phạm, dồn bản thân vào chỗ này làm hắn cảm thấy khó chịu. Thủ phạm dường như đã hòa vào đám đông rồi.

Kẻ đã khiến Carlyle đến quảng trường Time Square này chính là quý tử của người đại diện bên đối tác. Cũng là Omega. Tên đó đó lộ ra vẻ hài lòng ngay từ khi nhìn thấy Carlyle. Carlyle đã phải bên cạnh thằng nhóc 3 ngày vì hai bên cần bàn bạc với nhau cho đến khi kết thúc hợp đồng. Nhóc này đã đề nghị ngủ cùng Carlyle vào đêm giao thừa. Lãng mạn lắm nhỉ? Nhưng đối với Carlyle Frost, từ lãng mạn không hề có ý nghĩa gì. Và cũng chẳng mấy vui vẻ.

Tuy nhiên suy nghĩ của hắn chẳng hề quan trọng. Kết quả giao dịch mới quan trọng. Vì vậy, Carlyle hầu như không có ý định thổ lộ tâm tư của mình. 

Carlyle chỉ nhẹ nhàng chiều theo. Có lẽ, sau khi sự kiện đếm ngược ở quảng trường kết thúc, họ sẽ cùng nhau về khách sạn trực thuộc công ty của nhóc ấy. 

Dù thế nào thì đó là câu chuyện sau khi họ tìm được nhau.

Carlyle bây giờ đang ở một nơi cách xa trung tâm của quảng trường. Carlyle phải lùi về sau để tránh dòng người liên tục dồn về phía trước. Việc tìm người ở đây là một chuyện hoàn toàn ngu ngốc. Sau khi xem xét tình hình. Rời khỏi nơi này và đi tìm khách sạn là điều nên làm. 

10...

Tiếng reo hò đã vang lên râm ran ở quảng trường từ xa từ lúc nào. Mùi bia và mùi thuốc phiện theo làn gió lan tỏa cùng tiếng vang.

9, 8...

Bả vai đột nhiên bị thúc. Người kia sượt ngang qua bỗng đứng lại:

“Xin lỗi, cậu không sao chứ?” 

7, 6...

Người đó nhẹ nhàng chạm vào vai hắn. Carlyle ngước lên theo hướng giọng nói nhỏ nhẹ đầy lo lắng kia. Người đó đang nhìn hắn. Cái mũi thẳng tắp và dáng môi tuyệt đẹp đập vào mắt. 

5, 4...

“Tôi không sao.”

Mắt hai người nhìn nhau. Cùng lúc đó, tất cả đèn đều bị tắt. Ánh lửa từ các cửa hàng, màu đỏ cam của ánh đèn đường, tất cả mọi thứ đều biến mất.

“May quá.”

3, 2...

Xung quanh tối đen như mực. Không ai có thể nhìn thấy gương mặt đối phương. Nhưng Carlyle chắc chắn rằng cả hai người họ đều đang nhìn vào mắt nhau.

1....

Con số báo hiệu năm mới vang lên ầm ĩ. Một khoảng im lặng sượt qua. Vai của Carlyle bị nắm bởi một lực rất nhỏ. Chúc mừng năm mới. Carlyle nghe thấy một tiếng thì thầm. Ở Mỹ, vào đúng thời khắc năm mới, người ta sẽ trao nhau một nụ hôn. Tuy khác nhau mỗi khu vực nhưng người kế bên dù mới gặp lần đầu thì cũng có thể hôn nhau bình thường. Trong đầu hắn bỗng hiện ra khuôn mặt của Omega khi nói về nụ hôn định mệnh vào nửa đêm như thế này. Thế nhưng nhóc đó không có ở đây. Thay vào đó là một người lạ đang đứng trước mặt. Carlyle đứng tại chỗ. Người đó từ từ tiến lại gần. Mùi hương thanh mát tỏa ra. Là một Alpha. Hắn nghĩ vậy. Hắn không nhớ là hắn thậm chí đã chạm tay của một Alpha, duy nhất ngày đó hắn không cảm thấy khó chịu.

Sau đó, họ đã chạm môi nhau.

Cảm xúc nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi mềm mại kia. Cơn rùng mình thoáng chuyển xuống đôi vai. A… Cánh môi tách ra cùng với tiếng thổn thức như rên rỉ. Đầu lưỡi đưa vào. Nụ hôn dịu dàng dần chuyển sang nụ hôn sâu. Đầu lưỡi điêu luyện như đang bỡn cợt quấn vào sâu. Là một Alpha, Carlyle bị cuốn theo, hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ hôn một người lạ gặp lần đầu trong đời như thế này.

Nước bọt ứa ra. Hắn nuốt xuống không hề biết gì cả. Bàn tay đang nắm lấy vai hắn dần mạnh hơn. Hắn bỗng thoáng rùng mình. Ư, ư. Tiếng rên đau đớn liền phát ra, thì bỗng một tiếng cười nhẹ vang lên. Người đó thoải mái đến nỗi khiến hắn thấy đáng ghét. Nó khiến hắn cảm nhận sự nguy hiểm. Carlyle thoát ra, hắn thấy một mối nguy hiểm không tên. Nước bọt vương trên môi còn đọng lại một chút. Hắn lấy ngón tay chùi đi. Ngay lập tức, người đó liền nắm tay hắn lại. Cùng lúc đó, đèn bắt đầu được bật trở lại. Như được truyền đi từ quảng trường Time Square, ánh đèn dần dần tỏa ra và hướng về chỗ Carlyle đang đứng. Hệt như sóng biển vậy. 

“Cậu có thể cho tôi biết tên được không?”

Carlyle lo lắng nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt. Ánh đèn đường tỏa ra phía trước Carlyle. Chẳng cần phải nghĩ lại. Nói tên của mình á hả? Thật buồn cười. Có khi còn chẳng gặp lại nhau. “Lyle”. Tuy nghĩ như vậy nhưng môi vẫn bật ra chữ Carlyle. Nửa thật, nửa đùa. Cái tên ấy của hắn hầu như chẳng ai gọi cả. “Chào Lyle, tôi là Ash.” Dưới ánh đèn đã được bật trở lại, lộ ra khuôn mặt của người đó. Mái tóc đen như chứa cả bầu trời đêm có tông khác hẳn với màu tóc của Carlyle. Vầng trán sáng sủa, cặp lông mày cong nhẹ, bên dưới là đôi mắt có màu khác nhau khiến Carlyle ngột ngạt đôi chút. “Nếu ổn thì...” Người đó nói chưa hết câu thì cổ áo của Carlyle đã bị ai đó nắm lấy. “Tìm thấy rồi. Anh ở đây hả?” Đó là người đồng hành với hắn hôm nay. Mùi hương của Omega ở phía sau khiến hắn khó chịu. Carlyle chẳng hề ngoáy cổ lại. Thay vào đó, hắn chỉ chăm chú nhìn vào đôi môi cong cong đầy ẩn tình trước mắt. Đôi môi hơi đỏ, ẩm ướt do nụ hôn đó. 

“Lần sau.” Carlyle nói. Đôi bàn tay đang nắm lại trước đó dần mở ra.

“Lần sau gặp nhé.”

Hẹn gặp một người có khi còn chẳng có dịp gặp lại. Người đó phì cười. Ash. Tôi lặng ngẫm cái tên ấy trên đầu lưỡi. Cổ áo của Carlyle lần nữa bị kéo đi. 

“Anh không đi hả?”

Đến cuối hắn vẫn muốn nhìn thêm chút nữa. Carlyle luyến tiếc xoay người đi, kéo lê đôi chân nặng trịch. Cứ muốn nhìn lại phía sau như thể đã bỏ quên gì đó. Tuy nhiên, Carlyle đành bỏ nó đi và đi theo thằng nhóc Omega đang lôi kéo hắn với khuôn mặt nhăn nhó như đang giận dỗi. Chẳng cần phải an ủi làm gì. Dù giả vờ giận đi nữa thì sau khi về khách sạn, nếu bị đâm đến khi mềm nhũn ra thì kiểu gì cũng nguôi thôi. Với khuôn mặt vô vị, Carlyle nghĩ bình mình vẫn sẽ lại đến. Thần kỳ sao, tâm trạng bồi hồi trước đó đã bình thường trở lại. Yên ả, tĩnh lặng, không còn cơn sóng râm ran nào cả, đó mới là hắn. 

...Lại mơ thấy giấc mơ không đâu đó nữa. 

5 giờ sáng. Carlyle thức dậy theo thói quen. Dù không nhìn đồng hồ vẫn chính xác. Tuy nhiên, hôm nay có điều khác với mọi khi. Hắn cảm thấy lạ vì những việc trong quá khứ tưởng như đã quên lại xuất hiện trong giấc mơ. Hắn đặt đôi tay lạnh lẽo lên che mắt. Hắn nhấc thân mình lên thở phào nhẹ nhàng. “Anh đã dậy rồi sao?”. Rupert rũ rượi đang nằm nghỉ liền thì thầm. Dường như nhóc đã tỉnh dậy do tiếng lạo xạo. Carlyle xuống giường, nhấc cốc thủy tinh nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi.” 

“Anh Carlyle đã ngủ được gì đâu.”

Rupert là Omega mà hắn gặp thoáng qua mỗi năm một lần. Năm năm trước hắn lần đầu gặp nhóc, ngoài việc ngẫu nhiên gặp do việc riêng thì cả hai gặp nhau chưa tới 10 lần. 

Carlyle Frost là một Alpha. Hắn có một cuộc sống hơi khác so với người xung quanh. Một nửa trong người hắn là dòng máu quý tộc. Mẹ của Carlyle là con gái của một hầu tước. Đối với Carlyle, ông tổ của dòng họ Frost là một người rất nghiêm khắc trong việc duy trì thuyết thống này. Ông ấy tin rằng có thể tạo ra 1% Alpha ưu tú trong dân số chỉ với một giọt máu của người quý tộc. Để đạt được mục đích đó, ông cấm việc gặp gỡ cùng một Omega trong kì phát tình. Nhưng để giải tỏa nó, nghiêm cấm yêu Omega mà không phải do gia tộc chỉ định. Kết quả là mỗi tháng khi phát tình, Carlyle đều gặp một Omega khác nhau. Cuộc sống của hắn cứ như thế trôi qua. 

Thỉnh thoảng khi chán ngán việc làm tình, hắn thường tiêm thuốc ức chế. Tuy nhiên, em trai của hắn đã mắc bệnh nặng vì dùng quá liều mà dẫn đến tác dụng phụ nên hắn không thể thường xuyên sử dụng cách này nữa. Cuộc đời của Carlyle chỉ bao gồm việc quan trọng mà hắn không thể kiểm soát và việc nhỏ nhặt nhưng hắn có thể khống chế. Và thuốc ức chế thuộc về vế sau. 

Carlyle không đáp lại những lời lo lắng của Rupert. Thay vào đó, hắn chỉ chìa cốc nước ra. Rupert đưa tay đón lấy. Cảm ơn anh. Hắn chỉ gật đầu đáp lại. 

Rupert im lặng uống nước, lẳng lặng bỏ cốc xuống. Sau một hồi nhìn thấy bên giường của Carlyle hiếm khi nào bị xáo trộn đến thế, Rupert hỏi. 

“Nhưng mà Carlyle này... Em có một việc muốn nói với anh.”

“Em cứ nói.”

Đôi mắt nâu của Rupert nhìn hắn như thể đang khó xử. Trong căn phòng tối ánh màu tím ấy, sự yên tĩnh bao trùm một lúc. Hầu như không hề có một tiếng nói nào cả. Mặc dù đã cùng nhau quan hệ mấy tiếng đồng hồ nhưng đối phương không hề biết thay vào đó cũng chẳng nói một lời nào cả. 

“Anh không thích đúng không?”

“Em đang nói cái gì vậy?”

Dù biết nhưng hắn vẫn mặt dày hỏi lại.

“...Anh có lên đỉnh lần nào đâu, Carlyle.”

Câu nói dài ra cùng với từ ngữ được thay đổi rõ ràng hơn. Carlyle, mặt không biến sắc, vuốt tóc lên. Trên khuôn mặt lạnh lùng đó chẳng lộ vẻ bối rối nào cả. 

“Nếu em nói về số lần lên đỉnh thì đúng vậy đó.” Carlyle thừa nhận bằng một giọng khô khan. 

Tối hôm qua, khi phát tình, hắn ta chẳng lên đỉnh lấy một lần khi quan hệ. 

“Cái đó... Không phải là có vấn đề gì sao?”

“Trong lúc làm tình... anh có thấy không thoải mái chỗ nào không?”

“Không, rất tuyệt vời. Nhưng... anh nghĩ chắc là vấn đề khi phát tình của Alpha mà thôi.”

Carlyle im lặng thừa nhận. Việc dẫn tới tình huống như này tuy xuất hiện lần đầu tiên nhưng dấu hiệu đã dần dần có từ vài tháng trước. 

Dạo gần đây, việc lên đỉnh tốn rất nhiều thời gian. Nhờ đó mà các Omega đều chạy mất. Đến Carlyle đối việc quan hệ cũng chẳng mấy vui vẻ có thể nói là cực hình. Khi phát tình, cơ thể sẽ phát ra loại pheromone thích hợp, nhưng tâm trí lại không thể đáp ứng được nó. Khi cơ thể hưng phấn, hắn cảm thấy bị cưỡng ép làm theo, cực kì khó chịu với cái quan hệ ấy. Hắn cảm thấy cơ thể và tinh thần bất hòa này dần dần đã mất liên kết từ khi nào. Carlyle đã chán ngấy với việc giải quyết ham muốn tình dục một cách máy móc như thế này. Kết quả của việc đó chính là tình huống bây giờ. 

“Em hiểu rồi.”

Cơn bực dọc lờ mờ từ từ lộ ra. Vì đã dự đoán rõ việc sẽ xảy ra sau này.

Nhóc ấy sẽ hành động theo chỉ thị.

“Milan đúng không? Theo hợp đồng, nếu có vấn đề gì xảy ra với Carlyle thì em phải báo cáo lại cho người ấy.”

“Không phải.”

Hắn vẫn trả lời bằng giọng nói không cảm xúc. Carlyle nhặt chiếc điện thoại đang để bên gối lên. Hắn xem giờ. Hắn dự đoán là khoảng 5 giờ 10 phút, nhưng thời gian đã trôi qua lâu hơn hắn nghĩ. Là 6 giờ. Nếu vậy, so với thời gian thức giấc thì đã qua. Tóm lại, hắn đã dậy trễ rồi. Hắn cảm thấy khó chịu vì dậy muộn khiến cuộc sống theo lịch cặn kẽ của hắn bỗng nhiên bị lệch đột ngột. Trong một tình huống như hài kịch này khi mà Alpha trong giai đoạn phát tình lại không thể lên đỉnh, rốt cục Carlyle đành đi lót dạ. Tâm trạng không hề tốt. Từ việc dậy muộn đến việc tâm trạng trở nên mệt mỏi đều không phải là việc thường xuyên xảy ra. Tâm trạng của hắn lúc nào cũng rõ ràng. Như một đường thẳng không hạnh phúc, không buồn bã, không xấu lẫn không tốt.

“Khi trời sáng, em hãy liên lạc với Milan.”

Nói xong, Carlyle rời khỏi phòng. Vừa đi trên sàn gỗ dẫn đến phòng tắm vừa yên tĩnh suy nghĩ. Có lẽ vấn đề chính là giấc mơ sáng sớm ấy.

Tuần đầu tiên

“Lâu rồi mới gặp nhau như thế này, Carlyle nhỉ?” Cánh cửa vừa mở thì một tiếng nói phát ra. Carlyle đang xem lịch trình làm việc cho chiều nay do thư kí gửi trên tablet, liền đưa mắt nhìn lên. Hắn nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông đang mỉm cười nhìn mình. Đó là bác sĩ của gia tộc Frost, Luther Milan. 

“Vậy sao?”

“Đúng vậy, nếu tính chắc cỡ 6 năm, à không 7 năm.”

Luther gật đầu nhẹ, bước đến đối diện Carlyle. Phòng nghiên cứu của Luther có phần tường được phủ bằng kính nằm trên tầng 9 của bệnh viện Hoàng gia ở White Chapel. Đồng thời, Luther Milan là người chịu trách nhiệm cho viện nghiên cứu tiêu chuẩn duy nhất ở London. 

“Thời điểm đó là khi Ngài đi công tác ở Mỹ phải không?

Luther vừa cười vừa kéo cái ghế đối diện bàn làm việc làm bằng gỗ mun. Luther ngồi đối diện bức tường kính, ánh nắng rọi chói lóa phía sau ông. Dễ dàng nhìn thấy các hạt bụi lơ lửng bay khắp phòng. 

Dù nắng có chói vào mí mắt thì Carlyle cũng chẳng hề nheo lại. Hắn chỉ tập trung nhìn vào Luther, người đang đan ngón tay nhìn hắn. Chính xác là tờ giấy có kết quả kiểm tra đang nằm dưới tay Luther.

“Nhớ dai quá nhỉ, Luther.”

“Chỉ dành cho Ngài thôi.”

“Để giải tỏa căng thẳng thì hãy vào thẳng chủ đề, kết quả là đủ rồi. Ông hãy nói kết quả đi.”

Tờ giấy mà Luther mang đến chứa kết quả tư vấn của Carlyle cách đây 30 phút và kết quả kiểm tra chức năng cơ thể sơ lược được tiến hành trước đó. 

Vì thế, tờ giấy đó sẽ cho biết dấu hiệu bất thường của Carlyle. Rupert quả thật đã liên lạc với Luther ngay sau 9 giờ sáng. Do đó, Carlyle đã bị gọi đến ngay lập tức bởi Luther vào chiều hôm đó. 

Đôi mắt vừa nãy dù nắng có rọi vào cũng chẳng hề nheo, bây giờ đã nhăn lại vì khó chịu. Carlyle giơ ngón tay ấn nhẹ vào thái dương. Dù không nghe từ miệng của Luther thì vẫn có thể đoán được kết quả.

“Mặc dù không biết Ngài đã đoán ra chưa...”

“Vâng”

“Có lẽ Ngài đã mắc chứng lãnh cảm tình dục do tâm lý. Nếu phân loại thì tương ứng với rối loạn khoái cảm (khi lên đỉnh). Kèm theo không có vấn đề gì với chức năng cơ thể.”

Dù đã dự đoán trước nhưng hắn vẫn nén cơn thở dài bức bối với những từ mà mình đang nghe. Ai đó không phải hắn khi đối diện với tình huống này cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà thôi. Thật lố bịch. Thật thảm hại.

“Theo lời của người phụ trách tư vấn, Hannah, thì nguyên nhân có thể do Ngài cảm thấy gánh nặng và trách nhiệm đối với chuyện chăn gối.”

Buổi tư vấn kéo dài khoảng một tiếng. Đối với Carlyle, một người chưa từng bộc lộ cảm xúc thật, thì việc tư vấn này thật khó khăn. Một buổi tư vấn bất đắc dĩ. Cả đời hắn chưa hề trải qua sự kiện nào kịch tích cả, thế nên chấn thương tâm lý hiển nhiên không thể có. Vì thế bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải ngồi nhận tư vấn tâm lý như thế này. Buổi tâm lý được tiến hành bởi một nữ Alpha độ 40 tuổi tên Hannah. Thông qua vài lời miễn cưỡng được nói ra từ Carlyle, có vẻ như bà ấy đã hoàn thành việc phân tích trong lúc đó. 

“Tôi đã nói như thế sao?”

“Theo kết quả phân tích dựa trên những gì Ngài đã nói thì là như vậy. Tôi nghĩ đây là phân tích thỏa đáng, thưa Ngài.”

Năm nay, Luther Milan đã bước qua tuổi 47, vừa làm trưởng viện nghiên cứu, vừa là một Alpha tài năng phụ trách sức khỏe cho hắn từ lúc 16 tuổi. Luther đồng tình với ý kiến của Hannah, từ ông toát lên vẻ hiền từ của một người đã ở bên cạnh quan sát một thời gian dài. Carlyle lẳng lặng suy nghĩ sau khi nghe những lời ấy. Liệu có phải như vậy không?

“Hơn ai hết, tôi biết cậu là một người luôn nghiêm túc với nghĩa vụ của mình. Trong thời qua, cậu đã sống như thế đúng chứ?”

“Tôi không hiểu những lời ông nói và chứng bệnh của tôi có liên quan gì với nhau đấy.”

“Cho nên mới nói... đời sống chăn gối của Ngài chính là cách để giải quyết hiện tượng sinh lí này hoặc gần như là nghĩa vụ của Ngài. 

Luther đã đều đặn theo dõi tình hình của Carlyle và cả em của hắn. Không phải bác sĩ riêng nào cũng vậy. Việc này chỉ đặc biệt dành cho người nối dõi gia tộc Frost mà thôi. Chính xác hơn là gia tộc sản sinh ra các Alpha ưu tú mới như thế. 

Theo truyền thống của Anh Quốc, tước vị quý tộc vẫn tồn tại cho đến ngày nay, do gia tộc Frost đời đời đều kế thừa tước vị sau này nên họ luôn ám ảnh đến việc duy trì huyết thống. Việc bắt buộc phải tiếp nối dòng màu vượt trội đó để sinh ra các Alpha ưu tú từ gia tộc đã dẫn đến một quan niệm sai lầm. Các Alpha ưu tú đời đời đều xuất thân từ các gia đình quý tộc, họ đều vượt trội hơn các Alpha thường khác trong mọi khía cạnh. Em của Carlyle, Kyle, chính là Alpha ưu tú hiếm hoi đó. 

Vì thế mà bác sĩ riêng của em ấy đều biết tiểu sử cơ bản về chuyện chăn gối có tính riêng tư cần được giữ bí mật này. Mặc dù Carlyle không phải là một Alpha ưu tú, nhưng dòng máu quý tộc cũng chảy trong người hắn, dĩ nhiên có khả năng sinh ra thành viên ưu tú thế hệ sau.

Thế nên, khi thời kì phát tình của Carlyle bắt đầu, ông nội của hắn đã đề phòng sự cố có thể xảy ra nếu hắn gặp một Omega không phù hợp với “kế hoạch”. Hắn luôn bị theo dõi. Những đứa trẻ cùng độ tuổi với hắn cũng bị hạn chế những cuộc yêu bị xem là tầm thường và trẻ con. 

Omega mà Carlyle có thể yêu, trong tương lai sẽ được chỉ định cho hắn, không ai khác ngoài hậu duệ của một gia tộc danh giá nào đó. Việc đó thậm chí còn chẳng hề chắc chắn. Vì các cuộc gặp gỡ đều đặn sẽ xuất hiện tình cảm không cần thiết nên khi đến kì phát tình hắn luôn sẽ gặp các Omega khác nhau. Định nghĩa của việc quan hệ trong cuộc sống đối với Carlyle lúc nào cũng lạ lẫm. Đối với hắn, việc làm tình là phương tiện để giải tỏa trong kì phát tình, hoặc chỉ là công cụ để hoàn thành nghĩa vụ mà thôi.

 

 

 

 

 

 








 

 








 

 




 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương