Định Mệnh Thứ Hai
-
Chương 33
Tôi đuổi theo Thắng xuống dưới sảnh khách sạn nhưng chỉ kịp nhìn thấy anh ta bế cu bon ngồi vào trong xe ô tô, chiếc xe lao vụt đi, cu bon nhìn thấy tôi, nó đang gọi tôi...
Tôi khóc thét lên giữa đại sảnh.
- bon ơi....con ơi....
Đêm 30 tết, nhà nhà người người cùng nhau đón giao thừa, những giải đèn nháy sáng lấp lánh đủ màu sắc rực sáng mọi nẻo đường, đâu đâu cũng là tiếng người cười đùa không ngớt...duy chỉ có 1 mình tôi đang khóc, trong đầu chả còn nghĩ được gì ngoài cu bon...
Tôi cuốc bộ 1 mình trên đường, đi qua từng tiếng cười tiếng nô đùa của mọi người, chủ đề bàn tán xoay quanh năm mới sắp đến...cũng đúng thôi chỉ vài tiếng nữa sẽ chính thức bước qua năm mới mà.....
Tiếng nức nở của tôi bị át đi bởi dòng người nô nức.
Tôi tìm tới biệt thự của thắng, căn biệt thự sáng choang, nhưng lạnh lẽo, tôi đứng nhìn cánh cổng sắt cao chót vót nước mắt cứ lặng lẽ chảy...
Chẳng mấy chốc..trên trời vang lên tiếng đoàng đoàng...tiếng vút vút rồi lại tiếng đoàng đoàng không ngớt...xem chừng đã sang năm mới rồi...1 năm mới đầy những giọt nước mắt.
Tay tôi sờ vào cảnh cổng sắt lẩm bẩm.
- chúc mừng năm mới...con trai của mẹ!
Pháo hoa đêm giao thừa rất đẹp!
______
Cái tết năm nay có lẽ là 1 cái tết thảm nhất của tôi trong suốt 26 năm qua, suốt mấy ngày tết tôi chỉ biết chực chờ bên ngoài biệt thự mong được gặp con nhưng cửa biệt thự tuyệt nhiên không hề mở ra, tôi tuyệt vọng đến mức ngỡ như không còn thiết tha điều gì trên đời này nữa....
Đến ngày mồng 4, 1 chiếc ô tô từ đâu đi tới đỗ ngay trước cửa biệt thự, Người bước ra là Yến, cô ta thấy tôi liền lao tới đấm đá, tát tôi liên tiếp.
- con chó...lại là mày...lại là mày....cút đi...cút đi.....
Tôi chịu từng cú đạp từng cú tát của Yến mà đầu ong ong, cuối cùng gục xuống không biết gì nữa....
______
Yến thấy Hương đột nhiên nằm bất động thì dừng lại lên xe bỏ đi mất, con Đào chạy từ trong ra thấy vậy thì lật đật chạy vào phòng báo cho Thắng.
- cậu chủ ơi...cái cô đó hình như bị gì đó cậu
- làm sao?
- nãy cô yến có về rồi tự dưng lao vào đánh cô đó, thế rồi cô đó gục xuống không động đậy nữa...
Thắng bật dậy lao ra ngoài bế xốc Hương chạy tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán Hương bị suy nhược bởi vì mấy ngày không ăn uống gì!cô được chuyền ngay 1 lọ nước hoa quả...
Thắng nhìn hương hồi lâu rồi bỏ ra ngoài hút thuốc lá...mấy ngày nay biết cô luôn đứng dưới cổng nhưng anh vẫn mặc kệ...
Tôi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong viện, tay đang cắm chuyền, cô y tá từ bên ngoài đi vào, tôi yếu ớt hỏi.
- cô ơi...xin hỏi là ai đưa tôi vào đây vậy ạ?
Cô ta thờ ơ.
- tôi không biết...
- tôi muốn xuất viện được không ạ?
- ơ cái cô này...vừa mở mắt thì đòi xuất viện,... ít ra cũng phải để cơ thể khỏe lại đã chứ.
- tôi thấy khỏe lắm...
Cô y tá thấy tôi cứ khăng khăng như vậy liền đi gọi cho bác sĩ, cuối cùng tôi được xuất viện,
1 mình tôi bên ngoài đường sá nhộn nhịp, nỗi nhớ con lại cuộn lên da diết, tôi gọi xe tiếp tục đi tới biệt thự...
Lần này tôi đứng bên dưới cổng sắt dùng hết sức hét lên.
- trả con cho tôi...con ơi...con ơi....
Tôi kêu gào khàn cả cổ nhưng ngôi biệt thự chết tiệt vẫn im ắng...đến tối rốt cục cũng có người mở cửa cho tôi.
- cô vào đi...cậu chủ nhà tôi muốn gặp cô.
Tôi như vớ được vàng vội chạy vào trong, nhìn thấy Thắng ngồi uống trà ở phòng khách tôi lao vụt tới túm áo anh ta.
- con tôi..nó ở đâu...con tôi ở đâu...đồ khốn sao anh có thể...có thể bắt nó đi khỏi tôi? Tại sao?...trả lại nó cho tôi, anh có nghe không?
Thắng đẩy tôi ngã xuống đất, tôi nhìn thấy anh ta lấy ra 1 thẻ ngân hàng bỏ lên bàn.
- trong này là 1 tỉ, cô cầm rồi đi đi...
Anh ta nghĩ tôi vì tiền?
Tôi cười ra nước mắt nhìn anh ta hỏi.
- anh nghĩ con tôi chỉ đáng giá 1 tỉ thôi ư?
- sao? Cô chê ít?
- đúng thế? Quá ít...con tôi nó là vô giá...vô giá anh hiểu chưa? Cất lại thứ tiền cao quý đó của anh đi...trả con cho tôi.
- không thể...1 là cô nhận tiền, 2 là cô không nhận được gì...tùy cô quyết định.
- anh cướp con tôi trắng trợn như vậy công lí ở đâu? Ở đâu?
- trước khi quyết định sinh nó ra cô phải lường trước được hậu quả chứ?cô chỉ có 2 lựa chọn đó thôi...mau quyết định đi.
Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, đột nhiên vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn hung hăng cứa vào cổ tay mình...máu nhễu xuống...cơ thể rơi vào vòng tay thắng, tôi thấy được sự kinh hoảng trong mắt anh ta.
- đào...gọi xe cấp cứu nhanh lên...
Tôi thều thào
- trả con cho tôi....xin anh...tôi không cố ý sinh...ra nó...nhưng sinh ra rồi...tôi lại yêu nó hơn cả bản thân mình....cầu xin anh....
- mẹ kiếp...cô điên rồi....
Tôi lịm đi...
Lần thứ 2 tỉnh dậy vẫn là phòng bệnh ấy, chỉ khác là bên cạnh tôi Thắng đang ngồi đó..
Tôi khẩn khoản nói.
- con tôi....
- cô im ngay...nếu còn nói nữa đừng trách tôi?
Nước mắt tôi chảy ra nhưng cũng không nói nữa, sau khi bác sĩ khám xong xuôi thì tôi được thắng đưa về biệt thự...
- từ giờ cô dưỡng vết thương ở đây, sẽ có bác sĩ tới khám cho cô...nếu cô giám hành động như vậy 1 lần nữa tôi đảm bảo mặc kệ cô...
- cho tôi gặp con được không?
- khỏe lại rồi nói sau, nhớ đấy.
Anh ta đi mất, bây giờ mới thấu sự đau đớn nơi cổ tay...
Tuy đau đớn nhưng đổi lại thắng không đuổi tôi đi nữa...tôi phải ở bên cu bon...không rời xa nó nữa...
Tôi sống cùng Thắng ở biệt thự, tôi không hỏi vợ anh ta ở đâu? Chỉ quan tâm khi nào Thắng sẽ cho tôi gặp con...
Tôi khóc thét lên giữa đại sảnh.
- bon ơi....con ơi....
Đêm 30 tết, nhà nhà người người cùng nhau đón giao thừa, những giải đèn nháy sáng lấp lánh đủ màu sắc rực sáng mọi nẻo đường, đâu đâu cũng là tiếng người cười đùa không ngớt...duy chỉ có 1 mình tôi đang khóc, trong đầu chả còn nghĩ được gì ngoài cu bon...
Tôi cuốc bộ 1 mình trên đường, đi qua từng tiếng cười tiếng nô đùa của mọi người, chủ đề bàn tán xoay quanh năm mới sắp đến...cũng đúng thôi chỉ vài tiếng nữa sẽ chính thức bước qua năm mới mà.....
Tiếng nức nở của tôi bị át đi bởi dòng người nô nức.
Tôi tìm tới biệt thự của thắng, căn biệt thự sáng choang, nhưng lạnh lẽo, tôi đứng nhìn cánh cổng sắt cao chót vót nước mắt cứ lặng lẽ chảy...
Chẳng mấy chốc..trên trời vang lên tiếng đoàng đoàng...tiếng vút vút rồi lại tiếng đoàng đoàng không ngớt...xem chừng đã sang năm mới rồi...1 năm mới đầy những giọt nước mắt.
Tay tôi sờ vào cảnh cổng sắt lẩm bẩm.
- chúc mừng năm mới...con trai của mẹ!
Pháo hoa đêm giao thừa rất đẹp!
______
Cái tết năm nay có lẽ là 1 cái tết thảm nhất của tôi trong suốt 26 năm qua, suốt mấy ngày tết tôi chỉ biết chực chờ bên ngoài biệt thự mong được gặp con nhưng cửa biệt thự tuyệt nhiên không hề mở ra, tôi tuyệt vọng đến mức ngỡ như không còn thiết tha điều gì trên đời này nữa....
Đến ngày mồng 4, 1 chiếc ô tô từ đâu đi tới đỗ ngay trước cửa biệt thự, Người bước ra là Yến, cô ta thấy tôi liền lao tới đấm đá, tát tôi liên tiếp.
- con chó...lại là mày...lại là mày....cút đi...cút đi.....
Tôi chịu từng cú đạp từng cú tát của Yến mà đầu ong ong, cuối cùng gục xuống không biết gì nữa....
______
Yến thấy Hương đột nhiên nằm bất động thì dừng lại lên xe bỏ đi mất, con Đào chạy từ trong ra thấy vậy thì lật đật chạy vào phòng báo cho Thắng.
- cậu chủ ơi...cái cô đó hình như bị gì đó cậu
- làm sao?
- nãy cô yến có về rồi tự dưng lao vào đánh cô đó, thế rồi cô đó gục xuống không động đậy nữa...
Thắng bật dậy lao ra ngoài bế xốc Hương chạy tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán Hương bị suy nhược bởi vì mấy ngày không ăn uống gì!cô được chuyền ngay 1 lọ nước hoa quả...
Thắng nhìn hương hồi lâu rồi bỏ ra ngoài hút thuốc lá...mấy ngày nay biết cô luôn đứng dưới cổng nhưng anh vẫn mặc kệ...
Tôi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong viện, tay đang cắm chuyền, cô y tá từ bên ngoài đi vào, tôi yếu ớt hỏi.
- cô ơi...xin hỏi là ai đưa tôi vào đây vậy ạ?
Cô ta thờ ơ.
- tôi không biết...
- tôi muốn xuất viện được không ạ?
- ơ cái cô này...vừa mở mắt thì đòi xuất viện,... ít ra cũng phải để cơ thể khỏe lại đã chứ.
- tôi thấy khỏe lắm...
Cô y tá thấy tôi cứ khăng khăng như vậy liền đi gọi cho bác sĩ, cuối cùng tôi được xuất viện,
1 mình tôi bên ngoài đường sá nhộn nhịp, nỗi nhớ con lại cuộn lên da diết, tôi gọi xe tiếp tục đi tới biệt thự...
Lần này tôi đứng bên dưới cổng sắt dùng hết sức hét lên.
- trả con cho tôi...con ơi...con ơi....
Tôi kêu gào khàn cả cổ nhưng ngôi biệt thự chết tiệt vẫn im ắng...đến tối rốt cục cũng có người mở cửa cho tôi.
- cô vào đi...cậu chủ nhà tôi muốn gặp cô.
Tôi như vớ được vàng vội chạy vào trong, nhìn thấy Thắng ngồi uống trà ở phòng khách tôi lao vụt tới túm áo anh ta.
- con tôi..nó ở đâu...con tôi ở đâu...đồ khốn sao anh có thể...có thể bắt nó đi khỏi tôi? Tại sao?...trả lại nó cho tôi, anh có nghe không?
Thắng đẩy tôi ngã xuống đất, tôi nhìn thấy anh ta lấy ra 1 thẻ ngân hàng bỏ lên bàn.
- trong này là 1 tỉ, cô cầm rồi đi đi...
Anh ta nghĩ tôi vì tiền?
Tôi cười ra nước mắt nhìn anh ta hỏi.
- anh nghĩ con tôi chỉ đáng giá 1 tỉ thôi ư?
- sao? Cô chê ít?
- đúng thế? Quá ít...con tôi nó là vô giá...vô giá anh hiểu chưa? Cất lại thứ tiền cao quý đó của anh đi...trả con cho tôi.
- không thể...1 là cô nhận tiền, 2 là cô không nhận được gì...tùy cô quyết định.
- anh cướp con tôi trắng trợn như vậy công lí ở đâu? Ở đâu?
- trước khi quyết định sinh nó ra cô phải lường trước được hậu quả chứ?cô chỉ có 2 lựa chọn đó thôi...mau quyết định đi.
Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, đột nhiên vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn hung hăng cứa vào cổ tay mình...máu nhễu xuống...cơ thể rơi vào vòng tay thắng, tôi thấy được sự kinh hoảng trong mắt anh ta.
- đào...gọi xe cấp cứu nhanh lên...
Tôi thều thào
- trả con cho tôi....xin anh...tôi không cố ý sinh...ra nó...nhưng sinh ra rồi...tôi lại yêu nó hơn cả bản thân mình....cầu xin anh....
- mẹ kiếp...cô điên rồi....
Tôi lịm đi...
Lần thứ 2 tỉnh dậy vẫn là phòng bệnh ấy, chỉ khác là bên cạnh tôi Thắng đang ngồi đó..
Tôi khẩn khoản nói.
- con tôi....
- cô im ngay...nếu còn nói nữa đừng trách tôi?
Nước mắt tôi chảy ra nhưng cũng không nói nữa, sau khi bác sĩ khám xong xuôi thì tôi được thắng đưa về biệt thự...
- từ giờ cô dưỡng vết thương ở đây, sẽ có bác sĩ tới khám cho cô...nếu cô giám hành động như vậy 1 lần nữa tôi đảm bảo mặc kệ cô...
- cho tôi gặp con được không?
- khỏe lại rồi nói sau, nhớ đấy.
Anh ta đi mất, bây giờ mới thấu sự đau đớn nơi cổ tay...
Tuy đau đớn nhưng đổi lại thắng không đuổi tôi đi nữa...tôi phải ở bên cu bon...không rời xa nó nữa...
Tôi sống cùng Thắng ở biệt thự, tôi không hỏi vợ anh ta ở đâu? Chỉ quan tâm khi nào Thắng sẽ cho tôi gặp con...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook