Định Mệnh Thứ Hai
-
Chương 13
Tôi thức dậy lúc nửa đêm, cả người bải hoải mất hết sức lực, cổ họng khô rang mà bên cạnh tôi Thắng đang ngủ ngon lành, tuy say rượu nhưng mọi chuyện xảy ra tôi nhớ rất rõ, bán rẻ thân xác qua đêm với 1 người đàn ông vì tiền là 1 điều vô cùng nhục nhã, hiện tại tôi chỉ độc duy nhất 1 cảm giác đó là trống rỗng...
Đêm khuya thanh vắng, sự cô độc bao vây lấy tôi, tôi nhớ đến mẹ,anh trai và chị dâu ở trong bệnh viện, có thể qua đêm này tôi là 1 đứa con gái hư thân mất nết nhưng tôi chấp nhận, tôi chấp nhận dù ông trời có trừng phạt tôi sẽ chịu, miễn người thân của tôi khỏe mạnh.
Tôi mặc lại quần áo dở chăn xuống giường tìm nước uống nhưng tay đột nhiên bị nắm chặt, kinh hãi quay sang nhìn tôi thấy Thắng đã tỉnh, anh ta mở mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh ta sáng quắc.
- định đi đâu vậy?
- đi...đi uống nước.
- tỉnh rượu rồi hả?
- ừm...tôi...
Thắng kéo tôi nhào vào lòng anh ta ôm chặt.
- còn nhớ chuyện xảy ra giữa tôi và cô không?
- tôi...
Thắng luồn tay vào eo tôi bóp 1 cái.
- có nhớ hay không? Nói 1 tiếng xem nào..hửm?
- tôi..tôi nhớ...
- cô nhớ những gì? Nói thử xem.
- có thể không nói không?
- cô phải nói...
- chúng ta....chúng ta đã...
- chúng ta làm sao?sao e ấp vậy? Trong ấn tượng của tôi cô không phải thế này.
- tôi đề nghị ngủ với anh đổi lấy số tiền 200 triệu.
- đúng...đây mới giống cô nè, còn gì nữa.
Hơi thở anh ta phả vào gáy tôi nghe nhột nhột, tôi rụt cổ.
- làm...làm tình nhân của anh trong 2 tuần.
- tốt...nhớ rõ lắm?mà sao tự dưng cô uống rượu vậy?.
Tôi không trả lời, tôi nghĩ mình không nhất thiết phải trả lời những câu hỏi như thế.
- sao vậy? Sao không trả lời?
- tôi uống rượu hay không uống anh biết để làm gì chứ?
- cô bây giờ là tình nhân của tôi mà, cô phải trả lời hết tất cả câu hỏi của tôi.
- tôi nghĩ tình nhân chỉ là...chỉ là ngủ với anh thôi chứ? Những câu hỏi không liên quan tôi không muốn trả lời.
- cô nghĩ nó không liên quan sao? Cô uống rượu biết sao không? Lúc làm tình tôi không thích...
Tôi không muốn đôi co với anh ta vì tôi đang rất khát nước,nói thẳng đi cho rồi.
- được thôi, tôi nói, tôi uống rượu để lấy can đảm đứng trước mặt anh, thậm chí là đã làm tình với anh, được chưa, tôi khát nước muốn dậy uống nước.
Thắng buông tay tôi liền nhanh chóng dậy khỏi giường, tôi uống hết 1 chai nước khoáng mới thấy cổ họng dễ chịu, Thắng nằm trên giường lên tiếng.
- lại đây.
Tôi không nhúc nhích.
- số tiền đó anh....
- muốn thấy tiền thì qua đây.
Tôi đi tới cạnh giường Thắng với tay kéo mạnh tôi nhào vào người anh ta lần nữa, thắng lật người đè tôi xuống rồi hôn lên cổ lên ngực tôi, tôi đẩy anh ta.
- anh bỏ ra đi làm gì vậy?
- làm tình chứ làm gì!
- nhưng...chúng ta đã làm rồi mà.
- cô nghĩ 1 lần mà đủ được à? Hài thế.
- chứ mấy lần???...
Hỏi xong tôi muốn cắn đứt lưỡi của mình luôn, tôi nghe thắng cười ngặt ngẽo,
- cô thú vị hơn tôi nghĩ đấy, cô muốn biết làm tình mấy lần thì từ giờ hãy tập thích nghi với nhu cầu sinh lí của tôi ok.
Tôi kinh hãi.
- để hôm khác được không? Tôi mệt lắm,
- làm tình nhân thì phải phục vụ tôi bất cứ khi nào tôi muốn, cô không được phép kêu ca hay từ chối.
Tôi nằm im, Thắng lại cởi quần áo tôi, anh ta hôn khắp thân thể tôi, môi anh ta hôn tới đâu chỗ đó liền có dấu vết rất rõ ràng, Thắng chuyển qua hôn môi tôi,
- tôi không thích đàn bà quá thụ động( giọng khàn khàn)
- tôi không biết làm thế nào.
Thắng để tay tôi ôm eo anh ta,
- thế này...thế này...phối hợp cùng tôi...và quan trọng hơn hết là rên to lên, như vậy cô mới kích thích đàn ông được hiểu không.
Tôi rất muốn hét lên là tôi không muốn hiểu nhưng suy cho cùng thì...
- tôi hiểu...
Nghe lời thắng tôi vụng về phối hợp theo từng động tác mơn trớn của anh ta,dần dần khoái cảm bắt đầu xuất hiện, tôi không muốn thừa nhận sự ham muốn xác thịt, thân xác của tôi thuộc về Thắng, lần đầu tiên hay lần thứ 2 thứ 3 đều thuộc về anh ta chứ không phải chồng tôi, tôi là con đàn bà hư hỏng!1 con đàn bà có chồng hư hỏng cho đến khi thắng tiến vào trong cơ thể tôi, toàn thân tôi co rút, cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ, những tiếng rên rỉ từ những đợt khoái cảm mà thắng đem lại.
Thắng ở trên người tôi dập liên tục không ngừng nghỉ, anh ta giường như chẳng biết mệt là gì,lưng anh ta toát mồ hôi bàn tay tôi bám vào trơn trượt, da thịt chúng tôi do va đập mà tạo nên những âm thanh chan chát, Thắng lật người tôi lại đâm mạnh vào từ phía sau tôi không chịu nổi anh ta càng thúc mạnh hơn, tôi thét lên chói tai anh ta gầm nhẹ, sau cùng anh ta phóng thích tất cả dục vọng vào trong người tôi, cả 2 cùng nằm vật ra giường cùng nhau thiếp đi...trên giường 1 mảnh hỗn loạn đôi nam nữ ngủ say....
____
Tôi rời khách sạn từ rất sớm, trong tay cầm thẻ ngân hàng mà Thắng đưa cho lúc nãy ở trong phòng, miệng tôi tự nhủ.
" không sao đâu? Không sao đâu" nhưng lương tâm cắn rứt, bản thân tôi thật rẻ mạt.
Tôi cầm chặt cái thẻ trong tay bước đi, tôi phải nhanh chóng trở về bệnh viện, đêm qua mẹ gọi cho tôi rất nhiều cuộc nhưng tôi không nghe máy, hẳn mẹ rất lo cho tôi...
Trên đường trở về tôi có gọi cho chị Hà 1 cuộc điện thoại xin nghỉ làm, có lẽ tôi không có duyên với cửa hàng chị mặc dù tôi rất thích công việc ấy.
Sơn đang ngủ thì bị mẹ hắn gọi dậy.
- Sơn dậy đi, dậy còn đi làm chứ
- dời ơi làm gì giờ này, mẹ để yên cho con ngủ.
Mẹ hắn đánh vào lưng.
- thế không đi làm à mà còn ngủ.
- con nghỉ rồi còn làm cái quái gì nữa, khốn nạn.
- ơ..nghỉ là nghỉ thế nào mày dậy nói rõ ra xem, thằng này....
- mẹ phiền phức quá đi, nghỉ là nghỉ chứ còn thế nào nữa, ngủ cũng không được yên ( bật dậy).
- thì mày phải nói rõ cho mẹ mày biết chứ.
- nghỉ chỗ này thì kiếm chỗ khác, thiếu quái gì, mẹ yên tâm tí con đi kiếm chỗ khác làm.
- ơ...thế đang có công việc béo bở tự dưng nghỉ, mày bị hấp hả?
- hấp với chả không hấp, con không thích thì nghỉ chả sao cả, mà thôi mẹ đừng hỏi nữa đau hết cả đầu.
- ơ...thế cái chuyện của con vợ mày thế nào.
- chả thế nào cả? Anh nó gây sự đánh con bị bạn con nó đâm, đáng đời có khi giờ ngoẻo trong bệnh viện rồi đấy.
- thế giờ mày li hôn đi, mau li hôn với nó đi.
Sơn không trả lời, hắn xuống giường đi vào nhà tắm, chuyện bị thắng đuổi việc khiến hắn cay cú lắm.
Tôi ghé qua ngân hàng rút tiền rồi mới trở lại bệnh viện, thấy tôi mẹ tôi quát lên.
- Hương, con đi đâu giờ mới trở lại hả?
Tôi nói dối.
- mẹ...con..con có chút việc ghé qua nhà chồng con thôi ạ.
- thế sao không nghe điện thoại, con có biết mẹ lo cho con thế nào không?
- con xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu mẹ, mẹ...có tiền viện phí cho anh rồi nè.
Tôi đưa túi tiền cho mẹ.
- ở đâu con có nhiều tiền vậy hả hương, không lẽ...
- mẹ đừng nghĩ bậy, cả đêm con gọi điện vay mượn khắp nơi, con có mấy đứa bạn ngoài này, nhà tụi nó giàu lắm mẹ ạ, tụi nó biết mình khó khăn nên cho con mượn đấy.
Mẹ tôi tin lời tôi, bà nhanh chóng xuống nộp viện phí cho anh trai, tôi mở cửa vào phòng thấy chị dâu đang lau tay chân cho anh, thấy tôi chị dâu chẳng nói gì cả, tôi lên tiếng.
- em chào chị.
- ...
- anh tỉnh chưa chị?
- thế cô không có mắt à? Sao không thấy anh cô tỉnh chưa?
- em xin lỗi chị.
- chính cô là nguồn cơn của mọi chuyện nói xin lỗi là xong sao? Anh cô suýt chết, nếu anh ấy chết thật tôi và đứa con chưa chào đời sẽ thế nào?
Tôi khóc.
- em xin lỗi chị thật sự xin lỗi chị.
Mẹ tôi bước vào.
- tuyết,con có thôi đi không? Thằng huân xảy ra chuyện là điều không ai muốn, sao con cứ nặng lời với cái Hương thế?
Chị dâu cãi lại.
- điều không ai muốn á? Con biết vì đây là con gái của mẹ cho nên mẹ mới bênh thôi, còn cô( quay sang tôi) cô thừa biết anh cô nóng tính vậy mà cô còn để anh ấy biết chuyện của cô, anh ấy bị như vậy là lỗi do cô đấy.
Mẹ tôi thở dài chị dâu tôi quay đi, tôi đứng im chỉ biết khóc.
Thắng ngồi uống cà phê trong tiệm cùng Toàn.
Toàn: này, sao hôm nay mày im thế? Sủa đi xem nào?
Thắng trợn mắt.
- mày...cái mồm mày thối như cứt...tao đang suy nghĩ.
- suy nghĩ cái gì?
- kệ tao.
- ơ...thằng này lạ nhở, hôm nay còn bày đặt giấu2 diếm2.
Nói đi mày suy nghĩ cái gì...à mà tao nhìn mày thấy khí sắc mày rất tốt nhá..
- nói tào lao.
- tao nói thật mà, không tin à! Nhìn mày khí lực dồi dào chắc là t*ng trùng lên não rồi đúng không.
Toàn cười ngặt nghẽo, Thắng đấm toàn 1 quyền.
- mày ý, chỉ giỏi chém gió thôi, cứ như thế tao đếch nói cho mày biết.
- thôi tao đùa đấy có gì nói đi, bạn bè với nhau mà úp mở chán thế.
- à ừm...thì cũng không có gì? Chỉ là vợ của thằng Sơn ấy...
- vợ nó làm sao?
- cô ta bây giờ là tình nhân của tao đấy.
- hả?( há miệng)
- ngậm miệng lại đi ruồi nó bay vào bây giờ, mày biết sao không đêm qua cô ta chủ động tới tìm tao đấy.
- mày kể đầu đuôi đi xem nào?
- cô ta tới tìm tao rồi nói 1 câu, mày biết câu gì không?
- câu gì?
- đoán thử đi.
- tao đâu phải gã công tử phong lưu như mày đâu, tao đoán không ra, chịu thôi.
- cô ta đến trước mặt tao và nói" tôi muốn ngủ với anh"
Toàn đang uống cà phê liền bị sặc, ho lấy ho để.
- trời, thẳng thắn quá nhở.
Thắng nhấn mạnh.
- quá thẳng thắn luôn ý,
- rồi sao?
- còn sao nữa, mỡ dâng đến miệng tội gì không ăn, nhưng mà cô ta cũng đáo để lắm đòi những 200 triệu cơ, hừ... mới hôm kỉa hôm kia nàng còn hùng hồn tuyên bố " nhân cách và lòng tự trọng không thể mua được bằng tiền" thế mà chỉ mới qua 1 ngày nàng vội đến tìm tao bán thân mới ghê chứ, tao còn tưởng là 1 liệt nữ cơ...
- biết đâu cô ta có nổi khổ thì sao?
- khổ cũng bán thân rồi, 200 triệu trong vòng 2 tuần,dứt khoát trong vòng 1 nốt nhạc.
- mày...chơi bời vừa thôi có ngày đột quỵ mà chết đấy.
- sống chết có số, haha...chân lý tiền mua tiên cũng được luôn đúng.
Toàn chỉ biết nhìn Thắng lắc đầu.
- mày chơi bời thế nào cũng được nhưng tao khuyên mày đừng nên qua lại với đàn bà có gia đình, không hay ho gì đâu,
- tao thích thì chơi,là cô ta vác thân đến tìm tao mặc kệ chồng mình, cô ta còn không ngại thì việc gì tao phải ngại, với lại thằng Sơn đó, tao đoán nó sẽ sớm đến tìm tao thôi.
Thắng cười vẻ thích thú.
Đêm khuya thanh vắng, sự cô độc bao vây lấy tôi, tôi nhớ đến mẹ,anh trai và chị dâu ở trong bệnh viện, có thể qua đêm này tôi là 1 đứa con gái hư thân mất nết nhưng tôi chấp nhận, tôi chấp nhận dù ông trời có trừng phạt tôi sẽ chịu, miễn người thân của tôi khỏe mạnh.
Tôi mặc lại quần áo dở chăn xuống giường tìm nước uống nhưng tay đột nhiên bị nắm chặt, kinh hãi quay sang nhìn tôi thấy Thắng đã tỉnh, anh ta mở mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh ta sáng quắc.
- định đi đâu vậy?
- đi...đi uống nước.
- tỉnh rượu rồi hả?
- ừm...tôi...
Thắng kéo tôi nhào vào lòng anh ta ôm chặt.
- còn nhớ chuyện xảy ra giữa tôi và cô không?
- tôi...
Thắng luồn tay vào eo tôi bóp 1 cái.
- có nhớ hay không? Nói 1 tiếng xem nào..hửm?
- tôi..tôi nhớ...
- cô nhớ những gì? Nói thử xem.
- có thể không nói không?
- cô phải nói...
- chúng ta....chúng ta đã...
- chúng ta làm sao?sao e ấp vậy? Trong ấn tượng của tôi cô không phải thế này.
- tôi đề nghị ngủ với anh đổi lấy số tiền 200 triệu.
- đúng...đây mới giống cô nè, còn gì nữa.
Hơi thở anh ta phả vào gáy tôi nghe nhột nhột, tôi rụt cổ.
- làm...làm tình nhân của anh trong 2 tuần.
- tốt...nhớ rõ lắm?mà sao tự dưng cô uống rượu vậy?.
Tôi không trả lời, tôi nghĩ mình không nhất thiết phải trả lời những câu hỏi như thế.
- sao vậy? Sao không trả lời?
- tôi uống rượu hay không uống anh biết để làm gì chứ?
- cô bây giờ là tình nhân của tôi mà, cô phải trả lời hết tất cả câu hỏi của tôi.
- tôi nghĩ tình nhân chỉ là...chỉ là ngủ với anh thôi chứ? Những câu hỏi không liên quan tôi không muốn trả lời.
- cô nghĩ nó không liên quan sao? Cô uống rượu biết sao không? Lúc làm tình tôi không thích...
Tôi không muốn đôi co với anh ta vì tôi đang rất khát nước,nói thẳng đi cho rồi.
- được thôi, tôi nói, tôi uống rượu để lấy can đảm đứng trước mặt anh, thậm chí là đã làm tình với anh, được chưa, tôi khát nước muốn dậy uống nước.
Thắng buông tay tôi liền nhanh chóng dậy khỏi giường, tôi uống hết 1 chai nước khoáng mới thấy cổ họng dễ chịu, Thắng nằm trên giường lên tiếng.
- lại đây.
Tôi không nhúc nhích.
- số tiền đó anh....
- muốn thấy tiền thì qua đây.
Tôi đi tới cạnh giường Thắng với tay kéo mạnh tôi nhào vào người anh ta lần nữa, thắng lật người đè tôi xuống rồi hôn lên cổ lên ngực tôi, tôi đẩy anh ta.
- anh bỏ ra đi làm gì vậy?
- làm tình chứ làm gì!
- nhưng...chúng ta đã làm rồi mà.
- cô nghĩ 1 lần mà đủ được à? Hài thế.
- chứ mấy lần???...
Hỏi xong tôi muốn cắn đứt lưỡi của mình luôn, tôi nghe thắng cười ngặt ngẽo,
- cô thú vị hơn tôi nghĩ đấy, cô muốn biết làm tình mấy lần thì từ giờ hãy tập thích nghi với nhu cầu sinh lí của tôi ok.
Tôi kinh hãi.
- để hôm khác được không? Tôi mệt lắm,
- làm tình nhân thì phải phục vụ tôi bất cứ khi nào tôi muốn, cô không được phép kêu ca hay từ chối.
Tôi nằm im, Thắng lại cởi quần áo tôi, anh ta hôn khắp thân thể tôi, môi anh ta hôn tới đâu chỗ đó liền có dấu vết rất rõ ràng, Thắng chuyển qua hôn môi tôi,
- tôi không thích đàn bà quá thụ động( giọng khàn khàn)
- tôi không biết làm thế nào.
Thắng để tay tôi ôm eo anh ta,
- thế này...thế này...phối hợp cùng tôi...và quan trọng hơn hết là rên to lên, như vậy cô mới kích thích đàn ông được hiểu không.
Tôi rất muốn hét lên là tôi không muốn hiểu nhưng suy cho cùng thì...
- tôi hiểu...
Nghe lời thắng tôi vụng về phối hợp theo từng động tác mơn trớn của anh ta,dần dần khoái cảm bắt đầu xuất hiện, tôi không muốn thừa nhận sự ham muốn xác thịt, thân xác của tôi thuộc về Thắng, lần đầu tiên hay lần thứ 2 thứ 3 đều thuộc về anh ta chứ không phải chồng tôi, tôi là con đàn bà hư hỏng!1 con đàn bà có chồng hư hỏng cho đến khi thắng tiến vào trong cơ thể tôi, toàn thân tôi co rút, cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ, những tiếng rên rỉ từ những đợt khoái cảm mà thắng đem lại.
Thắng ở trên người tôi dập liên tục không ngừng nghỉ, anh ta giường như chẳng biết mệt là gì,lưng anh ta toát mồ hôi bàn tay tôi bám vào trơn trượt, da thịt chúng tôi do va đập mà tạo nên những âm thanh chan chát, Thắng lật người tôi lại đâm mạnh vào từ phía sau tôi không chịu nổi anh ta càng thúc mạnh hơn, tôi thét lên chói tai anh ta gầm nhẹ, sau cùng anh ta phóng thích tất cả dục vọng vào trong người tôi, cả 2 cùng nằm vật ra giường cùng nhau thiếp đi...trên giường 1 mảnh hỗn loạn đôi nam nữ ngủ say....
____
Tôi rời khách sạn từ rất sớm, trong tay cầm thẻ ngân hàng mà Thắng đưa cho lúc nãy ở trong phòng, miệng tôi tự nhủ.
" không sao đâu? Không sao đâu" nhưng lương tâm cắn rứt, bản thân tôi thật rẻ mạt.
Tôi cầm chặt cái thẻ trong tay bước đi, tôi phải nhanh chóng trở về bệnh viện, đêm qua mẹ gọi cho tôi rất nhiều cuộc nhưng tôi không nghe máy, hẳn mẹ rất lo cho tôi...
Trên đường trở về tôi có gọi cho chị Hà 1 cuộc điện thoại xin nghỉ làm, có lẽ tôi không có duyên với cửa hàng chị mặc dù tôi rất thích công việc ấy.
Sơn đang ngủ thì bị mẹ hắn gọi dậy.
- Sơn dậy đi, dậy còn đi làm chứ
- dời ơi làm gì giờ này, mẹ để yên cho con ngủ.
Mẹ hắn đánh vào lưng.
- thế không đi làm à mà còn ngủ.
- con nghỉ rồi còn làm cái quái gì nữa, khốn nạn.
- ơ..nghỉ là nghỉ thế nào mày dậy nói rõ ra xem, thằng này....
- mẹ phiền phức quá đi, nghỉ là nghỉ chứ còn thế nào nữa, ngủ cũng không được yên ( bật dậy).
- thì mày phải nói rõ cho mẹ mày biết chứ.
- nghỉ chỗ này thì kiếm chỗ khác, thiếu quái gì, mẹ yên tâm tí con đi kiếm chỗ khác làm.
- ơ...thế đang có công việc béo bở tự dưng nghỉ, mày bị hấp hả?
- hấp với chả không hấp, con không thích thì nghỉ chả sao cả, mà thôi mẹ đừng hỏi nữa đau hết cả đầu.
- ơ...thế cái chuyện của con vợ mày thế nào.
- chả thế nào cả? Anh nó gây sự đánh con bị bạn con nó đâm, đáng đời có khi giờ ngoẻo trong bệnh viện rồi đấy.
- thế giờ mày li hôn đi, mau li hôn với nó đi.
Sơn không trả lời, hắn xuống giường đi vào nhà tắm, chuyện bị thắng đuổi việc khiến hắn cay cú lắm.
Tôi ghé qua ngân hàng rút tiền rồi mới trở lại bệnh viện, thấy tôi mẹ tôi quát lên.
- Hương, con đi đâu giờ mới trở lại hả?
Tôi nói dối.
- mẹ...con..con có chút việc ghé qua nhà chồng con thôi ạ.
- thế sao không nghe điện thoại, con có biết mẹ lo cho con thế nào không?
- con xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu mẹ, mẹ...có tiền viện phí cho anh rồi nè.
Tôi đưa túi tiền cho mẹ.
- ở đâu con có nhiều tiền vậy hả hương, không lẽ...
- mẹ đừng nghĩ bậy, cả đêm con gọi điện vay mượn khắp nơi, con có mấy đứa bạn ngoài này, nhà tụi nó giàu lắm mẹ ạ, tụi nó biết mình khó khăn nên cho con mượn đấy.
Mẹ tôi tin lời tôi, bà nhanh chóng xuống nộp viện phí cho anh trai, tôi mở cửa vào phòng thấy chị dâu đang lau tay chân cho anh, thấy tôi chị dâu chẳng nói gì cả, tôi lên tiếng.
- em chào chị.
- ...
- anh tỉnh chưa chị?
- thế cô không có mắt à? Sao không thấy anh cô tỉnh chưa?
- em xin lỗi chị.
- chính cô là nguồn cơn của mọi chuyện nói xin lỗi là xong sao? Anh cô suýt chết, nếu anh ấy chết thật tôi và đứa con chưa chào đời sẽ thế nào?
Tôi khóc.
- em xin lỗi chị thật sự xin lỗi chị.
Mẹ tôi bước vào.
- tuyết,con có thôi đi không? Thằng huân xảy ra chuyện là điều không ai muốn, sao con cứ nặng lời với cái Hương thế?
Chị dâu cãi lại.
- điều không ai muốn á? Con biết vì đây là con gái của mẹ cho nên mẹ mới bênh thôi, còn cô( quay sang tôi) cô thừa biết anh cô nóng tính vậy mà cô còn để anh ấy biết chuyện của cô, anh ấy bị như vậy là lỗi do cô đấy.
Mẹ tôi thở dài chị dâu tôi quay đi, tôi đứng im chỉ biết khóc.
Thắng ngồi uống cà phê trong tiệm cùng Toàn.
Toàn: này, sao hôm nay mày im thế? Sủa đi xem nào?
Thắng trợn mắt.
- mày...cái mồm mày thối như cứt...tao đang suy nghĩ.
- suy nghĩ cái gì?
- kệ tao.
- ơ...thằng này lạ nhở, hôm nay còn bày đặt giấu2 diếm2.
Nói đi mày suy nghĩ cái gì...à mà tao nhìn mày thấy khí sắc mày rất tốt nhá..
- nói tào lao.
- tao nói thật mà, không tin à! Nhìn mày khí lực dồi dào chắc là t*ng trùng lên não rồi đúng không.
Toàn cười ngặt nghẽo, Thắng đấm toàn 1 quyền.
- mày ý, chỉ giỏi chém gió thôi, cứ như thế tao đếch nói cho mày biết.
- thôi tao đùa đấy có gì nói đi, bạn bè với nhau mà úp mở chán thế.
- à ừm...thì cũng không có gì? Chỉ là vợ của thằng Sơn ấy...
- vợ nó làm sao?
- cô ta bây giờ là tình nhân của tao đấy.
- hả?( há miệng)
- ngậm miệng lại đi ruồi nó bay vào bây giờ, mày biết sao không đêm qua cô ta chủ động tới tìm tao đấy.
- mày kể đầu đuôi đi xem nào?
- cô ta tới tìm tao rồi nói 1 câu, mày biết câu gì không?
- câu gì?
- đoán thử đi.
- tao đâu phải gã công tử phong lưu như mày đâu, tao đoán không ra, chịu thôi.
- cô ta đến trước mặt tao và nói" tôi muốn ngủ với anh"
Toàn đang uống cà phê liền bị sặc, ho lấy ho để.
- trời, thẳng thắn quá nhở.
Thắng nhấn mạnh.
- quá thẳng thắn luôn ý,
- rồi sao?
- còn sao nữa, mỡ dâng đến miệng tội gì không ăn, nhưng mà cô ta cũng đáo để lắm đòi những 200 triệu cơ, hừ... mới hôm kỉa hôm kia nàng còn hùng hồn tuyên bố " nhân cách và lòng tự trọng không thể mua được bằng tiền" thế mà chỉ mới qua 1 ngày nàng vội đến tìm tao bán thân mới ghê chứ, tao còn tưởng là 1 liệt nữ cơ...
- biết đâu cô ta có nổi khổ thì sao?
- khổ cũng bán thân rồi, 200 triệu trong vòng 2 tuần,dứt khoát trong vòng 1 nốt nhạc.
- mày...chơi bời vừa thôi có ngày đột quỵ mà chết đấy.
- sống chết có số, haha...chân lý tiền mua tiên cũng được luôn đúng.
Toàn chỉ biết nhìn Thắng lắc đầu.
- mày chơi bời thế nào cũng được nhưng tao khuyên mày đừng nên qua lại với đàn bà có gia đình, không hay ho gì đâu,
- tao thích thì chơi,là cô ta vác thân đến tìm tao mặc kệ chồng mình, cô ta còn không ngại thì việc gì tao phải ngại, với lại thằng Sơn đó, tao đoán nó sẽ sớm đến tìm tao thôi.
Thắng cười vẻ thích thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook