Định Mệnh Phần 2 - Dưới Bóng Cây Nguyện Ước (Chầm Chậm Yêu Em)
-
Chương 19: Mặt Trời Mọc Trên Bản Phùng
Hủy hôn? – Người phụ nữ đang tươi cười bỗng trợn mắt há miệng nhìn đứa con gái đang
ngồi trước mặt mình tay còn đang nắm lấy tay mình, trưng ra cái vẻ mặt không thể bình thản hơn mà nói ra cái chuyện hệ trọng ấy.
– Vầng, hủy hôn, anh Khánh hủy hôn với con rồi.
– Bao giờ? Lúc nào? Lý do là gì? – Mẹ cô hỏi liền một mạch.
– Ờ thì đâu đó vào tuần trước hay đước nữa gì đó đó mà, con cũng chả nhớ, mà chuyện hủy hôn cũng thường thôi mà mẹ, cưới rồi người ta còn bỏ nhau được nữa là. – Tường San mặt hớn hở mà nói.
Bố cô liền lắc đầu cười cười mà dơ ngón tay cái lên tỏ ý ủng hộ cô.
– Anh lại còn ở đấy mà về hùa với nó. Chắc chắn do con dở trò đúng không? – Bà quoắc mắt nhìn con gái.
Tường San chột dạ nhưng vẫn làm ra vẻ mình vô tội rồi nhanh chóng lẩn mất hút.
– Anh nói xem con bé này sao nó lại vậy? Chuyện cả đời mà làm như chuyện của ai vậy kìa?
– Con nó lớn rồi, tự quyết định được tương lại của mình mà, trước em chẳng bảo nó phải làm điều mình thích, lấy người mình yêu sao? Con nó không ủ rũ mà đòi tự tự vì bị từ hôn như con nhà khác đã là may phúc lắm rồi. – Chồng bà lên tiếng trấn an.
– Anh lại còn tốt mà bênh vực nó, đấy cầu được ước thấy rồi nhé. Con gái anh mạnh mẽ như bố nó rồi. – Bà làm ra vẻ giận dỗi mà bỏ vào phòng, để mặc kệ chồng ngồi cười một mình.
Đứa con gái này của ông ông lại chẳng hiểu cô quá rõ, thật ra là trước khi trở về con gái đã nói chuyện trước với ông về chuyện từ hôn này rồi, ông biết cô và Khánh Anh cũng chẳng phải yêu đương gì, ông cũng hiểu người con gái ông yêu là ai, nhưng chuyện của họ ông lại chẳng tiện xen vào, ông luôn tôn trọng quyết định của cô.
***
– Thế nào, đi được hết các nước chưa? – Mẹ Khánh Anh đặt ấm trà xuống bàn tươi cười nói với mẹ Tường San.
– Đi sạch bách luôn, chị không đi quả là phí cả đời người.
– Ôi trời, cô xem tôi lu bu hết chuyện này chuyện kia, anh ấy cũng mới nghỉ hưu thôi, đi đến đâu được nữa.
– Chuyện hai đứa… – Mẹ Khánh Anh ngập ngừng.
– Thôi thì con dại cái mang, em cũng tiếc lắm, coi như hai đứa nó không có duyên nợ với
nhau chị ạ.
– Cái thằng ranh ấy, to đầu như vậy rồi mà suy nghĩ nông cạn, làm gì mà tìm được đứa cháu dâu nào tốt như San San nữa chứ? – Bà nội Khánh Anh nghe thấy nhắc đến hôn ước mà lên tiếng.
Hai người phụ nữ e dè nhìn nhau lại chẳng dám lên tiếng bênh vực.
Thời buổi này ai còn đi khắt khe mấy cái chuyện hôn ước ấy nữa đâu, chỉ là lớp các cụ ngày xưa cứ hay dấm dúi cháu này cháu kia để làm dâu mà có để ý xem bọn trẻ có thật sự yêu thương nhau hay không đâu, lại thấy cháu trai cũng lớn tuổi, mình lại càng ngày càng già đi nên cũng vội vàng chỉ sợ không được bế đứa chắt nội trước lúc nhắm mắt xuôi tay, mà có phải bà có mỗi mình Khánh Anh là cháu trai đâu, Khánh Lâm cũng là cháu trai, lại cũng có Rio rồi mà cứ sồn sồn lên như vậy.
– Này nhóc, con nói thử xem xem đến bao giờ mới chịu lấy vợ đây?
– Bố mẹ cứ vội lên vậy? – Khánh Anh rời mắt khỏi tờ báo nhíu mày nhìn bố mình.
– Không vội thì sao? San nó tốt thế anh còn từ hôn con nhà người ta, bà anh đàng giận anh lắm kia kìa.
– Nhìn có đến nỗi nào đâu mà ế sung ế sỉa lên lại còn làm ra vẻ. – Ông tiếp tục lên tiếng khích tướng.
Mẹ anh ngồi kế bên không nhịn được cũng phải phì cười.
– Không phải có mẹ con yêu bố từ hồi còn thò lò mũi xanh thì con sợ rằng bố cũng ế sưng ế sỉa như con bây giờ thôi.
Khánh Anh không vừa mà đáp trả lại bố mình. Lần này mẹ anh thật sự không nhịn được nữa mà phá lên cười sặc sụa, bố anh bị một bàn thua trông thấy liền á khẩu không thốt được nên lời nào nữa đành chịu thua thằng con này.
***
– Sao ạ? Đi Hà Giang ấy ạ? – Vân Khánh đang lúi húi với đống tài liệu liền nghe Khánh Anh nói chuẩn bị đi Hà Giang liền sáng mắt mà ngóc đầu lên nhìn anh.
– Ừm. Đi làm việc chứ không phải đi chơi, nên không tới những địa điểm du lịch đâu đấy, cũng không có khách sạn đẹp giường rộng, chăn ấm đệm êm đâu.
Khánh Anh nhắc nhở.
Vân Khánh gật gù.
Chuyến đi công tác này chỉ có hai người đi cùng nhau, năm nay là năm thứ năm mà công ty đóng tủ sách từ thiện cho một ngôi trường ở Hà Giang, anh lại là chủ xị của dự án từ thiện này nhưng lại chưa từng xuất hiện nên chính quyền cũng như giám hiệu nhà trường muốn được gặp mặt anh. Dù sao cũng là năm cuối, hàng năm đều đặn cứ cuối hè, đầu thu là người ta lại chuyển các loại sách mới lên đây theo chỉ thị của ban giám đốc công ty, năm nay sách cũng đã đi được hơn tháng rồi.
– Lần này con tự đi thật à? Đi một mình thôi sao? – Mẹ Khánh Anh tay sắp sếp đồ cho con trai miệng hỏi.
– Vâng, nhưng không đi một mình, đi cùng trợ lý của con.
– Ừm, đường đi vất vả con bé ấy nhìn ố yếu, nhỏ nhắn như vậy để ý người ta một chút.
– Con biết rồi.
Khánh Anh ậm ờ cho qua chuyện.
Đường đi lên Hoàng Su Phì khá quanh co, mặc dù đã đổ bê tông nhưng vẫn khó đi, các con đường lắt léo, quanh co theo triền đồi, từ đó có thể ngắm nhìn được những triền ruộng bậc thang từ những quả đồi bên cạnh.
Vân Khánh phấn khích mà hạ kính xe xuống, thò mặt ra ngoài cho gió thổi tạt vào mặt, khiến cho tóc cô tung bay theo gió, miệng liên tục hú hét lên vì vẻ đẹp hoang sơ hùng vĩ của núi rừng đông bắc, nơi đây ruộng bậc thang người ta canh tác nguyên quả đồi chứ không kiểu vài thửa như những nơi khác, có một vài thửa lúa đã gặt hết chỉ còn đất khô hiện lên, thật sự nhìn thế nào cũng rất đẹp.
– Đẹp quá đi à, nhưng không có tam giác mạch ạ?
– Chưa trồng, sau vụ lúa người ta mới trồng tam giác mạch, nếu muốn ngắm tam giác mạnh thì cuối tháng mười quay trở lại, giờ chỉ có thế này thôi. – Khánh Anh một tay cầm vô lăng điều khiển xe, một tay gác lên thành cửa kính mắt vẫn nhìn phía trước mà nói với cô.
– Thế này cũng đẹp lắm rồi. – Vân Khánh thích thú cười tít mắt.
– Không mệt à? – Khánh Anh khẽ hỏi cô nhưng mắt vẫn nhìn phía trước.
– Không mệt, đã ngủ suốt dọc đường rồi, giờ mà ngủ nữa bỏ lỡ biến bao cảnh đẹp. Á.
– Ngồi chắc vào.
Đường núi quanh co uốn lượn lại nhiều dốc, lại phải tránh các xe đi ngược chiều nên nhiều lúc xe không khỏi rung lắc, nhảy lên nhảy xuống ở những đoạn ổ gà.
Người lái xe suốt gần tám tiếng đồng hồ còn không biết mệt là gì thì đương nhiên kẻ ngồi kế bên như cô muốn ngủ lúc nào thì ngủ, muốn ngả ngón ra sao thì ngả ngón làm sao mà mệt cho được. Có chăng chỉ là đôi lúc bị giật mình thót tim vì mấy cú tránh nhau với xe ngược chiều ở những khúc cua trên đường đi.
Trước khi lên bản Phùng, xe dừng lại ở trường tiểu học Nậm Ty, nơi tủ sách của công ty được đóng. Người dân nơi đây đã chờ đón hai người từ sớm, ai cũng háo hức vì nghe nói có nhà hảo tâm từ thành phố lên thăm trường, thăm tủ sách.
Mấy đứa nhỏ ở đây chẳng khác mấy đứa trẻ người kinh cho lắm, chúng không mặc đồ dân tộc như mấy đứa nhỏ ở thị trấn Sapa mà Vân Khánh từng thấy, chỉ là chúng hơi còi lại hơi đen một chút.
Sau khi thăm hỏi và tặng sách, cả hai lại tiếp tục hành trình tới bản Phùng, thật ra đoạn sau này là được bonous thêm vì dù sao nếu trở về dưới thành phố cũng đã muộn, đi đường núi cũng nguy hiểm hơn.
Bản Phùng thuộc huyện Hoàng Su Phì – Hà Giang, đường đến đây cũnng quanh co đồi núi, lại có một vài chỗ bị sạt lở nên đường càng khó đi, Khánh Anh lại càng phải lái xe cẩn thận hơn.
Khi hai người tới được homestay để nghỉ ngơi cũng đã xế chiều, mặt trời đã lặn chỉ còn lại chút ánh nắng yếu ớt lóe lên từ đỉnh núi xa xa.
Homestay La Chí Phong là căn nhà hai tầng được xây cất đơn giản, ra đón hai người chính là chủ homestay, sở dĩ nó có tên như vậy vì đây là bản của người dân tộc La Chí, chủ tên là Phong nên liền đặt tên là La Chí Phong.
Người đàn ông ngoài ba mươi, đầu cắt húi cua, ria mép cánh kiến mặc quần ngố trên gối tươi cười đon đả nói chuyện với hai người, Khánh Anh bắt tay anh ta, mặt cũng rạng rỡ, có vẻ như hai người từng quen biết nhau từ trước.
Homestay hôm nay cũng có khá nhiều khách, có vẻ đều là người đi phượt, trên sân đỗ đầy xe máy kiểu dân phượt hay dùng.
Tầng dưới của căn nhà có bốn phòng cho khách ở, có vẻ như đã kín người thuê.
– Ngại quá, chú không gọi sớm, anh lại không để phòng riêng được cho chú, gần cuối mùa lúa rồi người đi săn ảnh cũng đông. – Anh Phong (tên người chủ nhà) cười đầy ái ngại mà nói với Khánh Anh.
– Không sao, nhớ trước đây đi phượt vẫn ngủ chung mà, ở nơi này có chỗ ngả lưng là được rồi. Ở trên phải không anh? – Khánh Anh khẽ cười, vỗ vai người đàn ông, mắt lại hướng lên tầng hai.
Vân Khánh lò dò đi theo hai người đàn ông lên đó, phía bên phải cầu thang là phòng ngủ tập thể, sàn trong phòng là sàn gỗ, trên sàn kê khoảng chục chiếc đệm, thành hai hàng, ở những đệm khác có vẻ như đã có người xí chỗ, thấy balo, túi xách để sẵn ở đấy rồi, duy chỉ còn hai chiếc đệm gần cửa góc bên phải là chưa có ai, có vẻ là chỗ ngủ của hai người.
Để đồ vào đó rồi nhanh chóng ra ngoài khoảng sân bê tông ngay bên trái cầu thang hít thở không khí lúc chiều tà nơi đây. Mặt trời đã xuống núi hẳn nhưng trời vẫn còn sáng, phía sau ngôi nhà là một khoảng ruộng bậc thang, đúng hơn là cả quả núi ruộng bậc thang đang còn lúa vàng óng ả, lác đác điểm trên đó có vài nóc nhà của người dân tộc. Phía đường xa xa kia là dãy nũi cao đã chuyển thành màu đen xì do trời nhập nhoạng tối lại ở xa quá nên chẳng nhìn thấy được gì trên đó, chỉ thấy dáng núi nhấp nhô tiếp nối nhau bao quanh khu ruộng bậc thang.
– Muỗi đốt? – Khánh Anh nhíu mày nhìn Vân Khánh khi thấy cô cứ thi thoảng lại cúi xuống gãi chân xoành xoạch.
– Anh không nói trước là ở đây nhiều muỗi như vậy, đốt sưng chân lên rồi.
Vân Khánh nhăn nhó mặt mày, trên cổ chân, bắp chân cô hằn lên mấy vết muỗi đốt tấy đỏ lên trên da thịt trắng ngần ấy.
– Sao nó không đốt anh nhỉ? – Vân Khánh nghểnh cổ lên nhìn Khánh Anh.
Anh không nói gì, liền rời ánh mắt đi, nhìn về hướng quả đồi ruộng bậc thang phía trước mặt.
Sau bữa tối, Vân Khánh đã dọn sẵn ổ cho mình, màn cũng buông sẵn xuống, ngủ tập thể như này cô chẳng sợ vắng nữa.
Khánh Anh vẫn ngồi ngoài đó, trò chuyện trên trời dưới đất cùng anh Phong chủ nhà, người đàn ông ấy đôi lúc lại phá lên cười khà khà mà chẳng mảy may giữ ý mỗi lần cả hai cùng nhắc lại một chuyện cũ gì đó từ cái hồi xa xưa.
– Anh ơi còn chỗ không ạ? – Giọng một cô gái trẻ cất lên.
Tiếng động cơ xe phân khối lớn ầm ầm, nhỏ lại rồi tắt dần.
Họ có vẻ như dân phượt, giờ này còn xuất hiện ở đây để cũng hiếm, tối như vậy rồi thường thì ít người còn đi lại lắm.
– Không còn em ơi. – Nuốt ngụm rượu xuống qua cổ họng, anh Phong quay lại nhìn họ mà lên tiếng.
– Chỉ cần một chỗ qua đêm cũng được ạ. Homestay phía trên cũng báo hết phòng rồi ạ. – Cô gái e dè nói.
– Thêm tiền cũng được mà. – Chàng trai đi cùng cô gái lên tiếng.
Cái vẻ thành khẩn của họ khiến anh chủ lưỡng lự, nhưng phòng đã hết từ lúc chiều rồi.
– Cho họ ở lại được không anh? Muộn như vậy rồi họ biết ở đâu? – Vân Khánh lên tiếng.
– Nhưng…
– Một mình em một chỗ cũng rộng mà. – Vân Khánh thản nhiên nói mà chẳng cần suy nghĩ trước sau.
Nhường chỗ cho họ rồi cô sẽ ngủ ở đâu?
Khánh Anh khẽ lắc đầu vì cái sự lương thiện đến ngu ngốc của Vân Khánh rồi lại đưa chén rượu lên cụng với anh chủ nhà và uống cạn không để tâm đến họ nữa.
Anh Phong ngoắc tay ra dấu với vợ mình đưa họ lên trên cùng Vân Khánh.
Hai người đó rối rít cảm ơn cô, họ vốn là mới cưới xong, cùng là dân phượt nên chọn du lịch trăng mật ở nơi đây, do xe hỏng giữa đường nên giờ nay mới tới được. Homestay họ đặt phòng thấy muộn quá rồi mà họ chưa tới lại không liên lạc được liền cho người khác thuê mất phòng.
Vân Khánh tần ngần đứng nhìn, giờ thì chỉ còn một chiếc đệm của Khánh Anh.
Vợ anh chủ nhà mang thêm một bộ chăn gối nữa lên đưa cho Khánh Anh hơi nhìn sang Vân Khánh, khẽ cười rồi rời đi.
– Ngủ trước đi. – Khánh Anh đưa lại chăn và gối cho Vân Khánh khẽ nói.
Vân Khánh còn chưa hiểu chuyện cứ đứng ngây ra đó.
– Muốn xuống dưới ngủ với lợn nhà họ?
– Nhưng…
– Nằm gọn vào góc đó.
Lạnh lùng buông một câu rồi ấn chăn gối vào tay Vân Khánh, Khánh Anh liền cầm laptop đi ra ngoài.
Đêm muộn rồi mà anh vẫn còn đang kỳ cạnh bàn phím, con người của công việc ấy không khi nào bỏ nó sang một bên được.
Trong phòng kia, Vân Khánh nằm lăn lóc, đêm xuống nơi đây nhiệt độ cũng hạ xuống thấp hơn, khá lạnh. Cô cuộn tròn trong chiếc chăn măng lông mà vợ anh Phong đưa cho hồi nãy, có ấm hơn mà không thể chợp mắt được.
Nghe thấy tiếng ho hắng phía ngoài kia liền nhổm dậy ngó nghiêng. Bên chiếc bàn được tạo ra từ gốc cây rừng lớn, Khánh Anh vẫn ngồi đó, đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính còn sáng hơn cả ánh điện từ cái bóng đèn tiết kiệm điện kia, khuôn mặt anh hiện lên còn đẹp hơn nam thần trong mấy phim ngôn tình mà cô từng xem qua.
– Muộn lắm rồi anh không ngủ sao? – Vân Khánh đưa cho anh chiếc áo khoác, kéo chiếc ghế gỗ đối diện anh mà ngồi xuống.
Cô với tay rót một chén trà cho anh, rồi cũng rót cho mình một chén.
Vị chè Shan tuyết đắng chát từ đầu lưỡi đi xuống cuống họng, ấm trà hơi đặc, nhưng sau đó cô cảm thấy có chút ngòn ngọt sau vị đắng ấy.
– Giống trà nhà cô không? – Khánh Anh hơi liếc mắt nhìn cô gái ngay trước mặt mình mà lên tiếng.
– Vị nó đậm hơn, đây là chè gì? – Miệng nói, mắt nhìn vào chén chè trước mặt rồi lại ngước mắt nhìn Khánh Anh.
– Shan tuyết, một loại chè nổi tiếng của vùng này, sống ở độ cao từ 300 – 1000 m ở vùng núi. Không giống chè đồng bằng nhà cô đâu. Uống ít thôi không lại không ngủ được. Sáng mai đúng 6 giờ 15 mặt trời sẽ mọc. Nếu muốn đi ngắm thì phải dậy sớm.
Vân Khánh gật gật đầu tỏ vẻ thích thú. Cô là chưa bao giờ được ngắm bình minh ở một nơi như thế này.
Mỗi ngày, đúng sáu giờ mười năm phút sáng mặt trời sẽ mọc, nơi ngắm mặt trời mọc cách nhà nghỉ này chừng một ki lô mét nên mọi người thường chọn cách đi bộ tới đó để tiện ngắm cảnh trên đường đi luôn.
Khi hai người tới được nơi ngắm mặt trời thì cũng khá nhiều người đã ở đó sẵn, có vài người đang tranh thủ chụp ảnh phong cảnh nơi đây, đứng từ trên này nhìn xuống thung lũng ruộng bậc thang bên dưới một màu non xanh của núi rừng, vàng óng của lúa ruộng bậc thang, cảnh sắc nên thơ trữ tình của một vùng núi non hùng vĩ.
Vân Khánh theo bước Khánh Anh đi lên trên quả đồi phía sau, men theo con đường tự tạo do người đi nhiều mà thành có chút khó đi thiếu chút nữa là trượt chân ngã. Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi lại nhanh chóng bụm miệng lại sợ làm kinh động đến kẻ đang đi ngay phía trước kia.
Khánh Anh đi phía trước liền dừng lại. Quay người, đưa tay cho Vân Khánh nắm lấy. Có chút ngại ngùng nhưng cô cũng nhanh chóng tóm lấy tay anh mà đi lên trên đó.
Đúng là đứng trên cao này nhìn mọi thứ rộng hơn hẳn.
Mặt trời bắt đầu ló rạng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu phát ra rực rỡ từ phía sau ngọn nú cao nhất. Vân Khánh há mồm, tròn mắt, cô lần đầu được nhìn thấy cái cảnh tượng mặt trời từ dưới núi đi lên này mà bước chân cứ vô thức tiến về phía trước, chỉ còn một bước nữa là phi thẳng xuống dưới đường cách chỗ cô đang đứng gần 5 mét kia, nếu nhẹ thì sấp mặt, gãy tay, gãy chân mà nặng hơn đập đầu vào bọn đá kia thì toi mạng.
Cô giật bắn mình vì bị người phía sau kéo lại. Khánh Anh đã nhanh tay kéo cái cô gái ngẩn ngơ này lại trước khi cô đi theo tiếng gọi của mặt trời. Cơ thế cô áp sát vào người anh.
Vân Khánh khẽ rùng mình, định quay người lại thì bị hai bàn tay to khỏe nắm lấy hai bả vai, xoay về hướng mặt trời. Cô á khẩu, mặt trời đang lên, chậm dãi, từ từ rời khỏi núi, ánh sáng trở nên rực rỡ, diệu kỳ hơn lúc nào hết, cô cứ như thế đơ người, vô thức dựa cả người lên ngực Khánh Anh tạo nên một bức tranh thật lãng mạn.
Đúng 6 giờ 15 mặt trời rời khỏi núi, tỏa sáng, rực rỡ, chiếu dọi xuống nhân gian.
ngồi trước mặt mình tay còn đang nắm lấy tay mình, trưng ra cái vẻ mặt không thể bình thản hơn mà nói ra cái chuyện hệ trọng ấy.
– Vầng, hủy hôn, anh Khánh hủy hôn với con rồi.
– Bao giờ? Lúc nào? Lý do là gì? – Mẹ cô hỏi liền một mạch.
– Ờ thì đâu đó vào tuần trước hay đước nữa gì đó đó mà, con cũng chả nhớ, mà chuyện hủy hôn cũng thường thôi mà mẹ, cưới rồi người ta còn bỏ nhau được nữa là. – Tường San mặt hớn hở mà nói.
Bố cô liền lắc đầu cười cười mà dơ ngón tay cái lên tỏ ý ủng hộ cô.
– Anh lại còn ở đấy mà về hùa với nó. Chắc chắn do con dở trò đúng không? – Bà quoắc mắt nhìn con gái.
Tường San chột dạ nhưng vẫn làm ra vẻ mình vô tội rồi nhanh chóng lẩn mất hút.
– Anh nói xem con bé này sao nó lại vậy? Chuyện cả đời mà làm như chuyện của ai vậy kìa?
– Con nó lớn rồi, tự quyết định được tương lại của mình mà, trước em chẳng bảo nó phải làm điều mình thích, lấy người mình yêu sao? Con nó không ủ rũ mà đòi tự tự vì bị từ hôn như con nhà khác đã là may phúc lắm rồi. – Chồng bà lên tiếng trấn an.
– Anh lại còn tốt mà bênh vực nó, đấy cầu được ước thấy rồi nhé. Con gái anh mạnh mẽ như bố nó rồi. – Bà làm ra vẻ giận dỗi mà bỏ vào phòng, để mặc kệ chồng ngồi cười một mình.
Đứa con gái này của ông ông lại chẳng hiểu cô quá rõ, thật ra là trước khi trở về con gái đã nói chuyện trước với ông về chuyện từ hôn này rồi, ông biết cô và Khánh Anh cũng chẳng phải yêu đương gì, ông cũng hiểu người con gái ông yêu là ai, nhưng chuyện của họ ông lại chẳng tiện xen vào, ông luôn tôn trọng quyết định của cô.
***
– Thế nào, đi được hết các nước chưa? – Mẹ Khánh Anh đặt ấm trà xuống bàn tươi cười nói với mẹ Tường San.
– Đi sạch bách luôn, chị không đi quả là phí cả đời người.
– Ôi trời, cô xem tôi lu bu hết chuyện này chuyện kia, anh ấy cũng mới nghỉ hưu thôi, đi đến đâu được nữa.
– Chuyện hai đứa… – Mẹ Khánh Anh ngập ngừng.
– Thôi thì con dại cái mang, em cũng tiếc lắm, coi như hai đứa nó không có duyên nợ với
nhau chị ạ.
– Cái thằng ranh ấy, to đầu như vậy rồi mà suy nghĩ nông cạn, làm gì mà tìm được đứa cháu dâu nào tốt như San San nữa chứ? – Bà nội Khánh Anh nghe thấy nhắc đến hôn ước mà lên tiếng.
Hai người phụ nữ e dè nhìn nhau lại chẳng dám lên tiếng bênh vực.
Thời buổi này ai còn đi khắt khe mấy cái chuyện hôn ước ấy nữa đâu, chỉ là lớp các cụ ngày xưa cứ hay dấm dúi cháu này cháu kia để làm dâu mà có để ý xem bọn trẻ có thật sự yêu thương nhau hay không đâu, lại thấy cháu trai cũng lớn tuổi, mình lại càng ngày càng già đi nên cũng vội vàng chỉ sợ không được bế đứa chắt nội trước lúc nhắm mắt xuôi tay, mà có phải bà có mỗi mình Khánh Anh là cháu trai đâu, Khánh Lâm cũng là cháu trai, lại cũng có Rio rồi mà cứ sồn sồn lên như vậy.
– Này nhóc, con nói thử xem xem đến bao giờ mới chịu lấy vợ đây?
– Bố mẹ cứ vội lên vậy? – Khánh Anh rời mắt khỏi tờ báo nhíu mày nhìn bố mình.
– Không vội thì sao? San nó tốt thế anh còn từ hôn con nhà người ta, bà anh đàng giận anh lắm kia kìa.
– Nhìn có đến nỗi nào đâu mà ế sung ế sỉa lên lại còn làm ra vẻ. – Ông tiếp tục lên tiếng khích tướng.
Mẹ anh ngồi kế bên không nhịn được cũng phải phì cười.
– Không phải có mẹ con yêu bố từ hồi còn thò lò mũi xanh thì con sợ rằng bố cũng ế sưng ế sỉa như con bây giờ thôi.
Khánh Anh không vừa mà đáp trả lại bố mình. Lần này mẹ anh thật sự không nhịn được nữa mà phá lên cười sặc sụa, bố anh bị một bàn thua trông thấy liền á khẩu không thốt được nên lời nào nữa đành chịu thua thằng con này.
***
– Sao ạ? Đi Hà Giang ấy ạ? – Vân Khánh đang lúi húi với đống tài liệu liền nghe Khánh Anh nói chuẩn bị đi Hà Giang liền sáng mắt mà ngóc đầu lên nhìn anh.
– Ừm. Đi làm việc chứ không phải đi chơi, nên không tới những địa điểm du lịch đâu đấy, cũng không có khách sạn đẹp giường rộng, chăn ấm đệm êm đâu.
Khánh Anh nhắc nhở.
Vân Khánh gật gù.
Chuyến đi công tác này chỉ có hai người đi cùng nhau, năm nay là năm thứ năm mà công ty đóng tủ sách từ thiện cho một ngôi trường ở Hà Giang, anh lại là chủ xị của dự án từ thiện này nhưng lại chưa từng xuất hiện nên chính quyền cũng như giám hiệu nhà trường muốn được gặp mặt anh. Dù sao cũng là năm cuối, hàng năm đều đặn cứ cuối hè, đầu thu là người ta lại chuyển các loại sách mới lên đây theo chỉ thị của ban giám đốc công ty, năm nay sách cũng đã đi được hơn tháng rồi.
– Lần này con tự đi thật à? Đi một mình thôi sao? – Mẹ Khánh Anh tay sắp sếp đồ cho con trai miệng hỏi.
– Vâng, nhưng không đi một mình, đi cùng trợ lý của con.
– Ừm, đường đi vất vả con bé ấy nhìn ố yếu, nhỏ nhắn như vậy để ý người ta một chút.
– Con biết rồi.
Khánh Anh ậm ờ cho qua chuyện.
Đường đi lên Hoàng Su Phì khá quanh co, mặc dù đã đổ bê tông nhưng vẫn khó đi, các con đường lắt léo, quanh co theo triền đồi, từ đó có thể ngắm nhìn được những triền ruộng bậc thang từ những quả đồi bên cạnh.
Vân Khánh phấn khích mà hạ kính xe xuống, thò mặt ra ngoài cho gió thổi tạt vào mặt, khiến cho tóc cô tung bay theo gió, miệng liên tục hú hét lên vì vẻ đẹp hoang sơ hùng vĩ của núi rừng đông bắc, nơi đây ruộng bậc thang người ta canh tác nguyên quả đồi chứ không kiểu vài thửa như những nơi khác, có một vài thửa lúa đã gặt hết chỉ còn đất khô hiện lên, thật sự nhìn thế nào cũng rất đẹp.
– Đẹp quá đi à, nhưng không có tam giác mạch ạ?
– Chưa trồng, sau vụ lúa người ta mới trồng tam giác mạch, nếu muốn ngắm tam giác mạnh thì cuối tháng mười quay trở lại, giờ chỉ có thế này thôi. – Khánh Anh một tay cầm vô lăng điều khiển xe, một tay gác lên thành cửa kính mắt vẫn nhìn phía trước mà nói với cô.
– Thế này cũng đẹp lắm rồi. – Vân Khánh thích thú cười tít mắt.
– Không mệt à? – Khánh Anh khẽ hỏi cô nhưng mắt vẫn nhìn phía trước.
– Không mệt, đã ngủ suốt dọc đường rồi, giờ mà ngủ nữa bỏ lỡ biến bao cảnh đẹp. Á.
– Ngồi chắc vào.
Đường núi quanh co uốn lượn lại nhiều dốc, lại phải tránh các xe đi ngược chiều nên nhiều lúc xe không khỏi rung lắc, nhảy lên nhảy xuống ở những đoạn ổ gà.
Người lái xe suốt gần tám tiếng đồng hồ còn không biết mệt là gì thì đương nhiên kẻ ngồi kế bên như cô muốn ngủ lúc nào thì ngủ, muốn ngả ngón ra sao thì ngả ngón làm sao mà mệt cho được. Có chăng chỉ là đôi lúc bị giật mình thót tim vì mấy cú tránh nhau với xe ngược chiều ở những khúc cua trên đường đi.
Trước khi lên bản Phùng, xe dừng lại ở trường tiểu học Nậm Ty, nơi tủ sách của công ty được đóng. Người dân nơi đây đã chờ đón hai người từ sớm, ai cũng háo hức vì nghe nói có nhà hảo tâm từ thành phố lên thăm trường, thăm tủ sách.
Mấy đứa nhỏ ở đây chẳng khác mấy đứa trẻ người kinh cho lắm, chúng không mặc đồ dân tộc như mấy đứa nhỏ ở thị trấn Sapa mà Vân Khánh từng thấy, chỉ là chúng hơi còi lại hơi đen một chút.
Sau khi thăm hỏi và tặng sách, cả hai lại tiếp tục hành trình tới bản Phùng, thật ra đoạn sau này là được bonous thêm vì dù sao nếu trở về dưới thành phố cũng đã muộn, đi đường núi cũng nguy hiểm hơn.
Bản Phùng thuộc huyện Hoàng Su Phì – Hà Giang, đường đến đây cũnng quanh co đồi núi, lại có một vài chỗ bị sạt lở nên đường càng khó đi, Khánh Anh lại càng phải lái xe cẩn thận hơn.
Khi hai người tới được homestay để nghỉ ngơi cũng đã xế chiều, mặt trời đã lặn chỉ còn lại chút ánh nắng yếu ớt lóe lên từ đỉnh núi xa xa.
Homestay La Chí Phong là căn nhà hai tầng được xây cất đơn giản, ra đón hai người chính là chủ homestay, sở dĩ nó có tên như vậy vì đây là bản của người dân tộc La Chí, chủ tên là Phong nên liền đặt tên là La Chí Phong.
Người đàn ông ngoài ba mươi, đầu cắt húi cua, ria mép cánh kiến mặc quần ngố trên gối tươi cười đon đả nói chuyện với hai người, Khánh Anh bắt tay anh ta, mặt cũng rạng rỡ, có vẻ như hai người từng quen biết nhau từ trước.
Homestay hôm nay cũng có khá nhiều khách, có vẻ đều là người đi phượt, trên sân đỗ đầy xe máy kiểu dân phượt hay dùng.
Tầng dưới của căn nhà có bốn phòng cho khách ở, có vẻ như đã kín người thuê.
– Ngại quá, chú không gọi sớm, anh lại không để phòng riêng được cho chú, gần cuối mùa lúa rồi người đi săn ảnh cũng đông. – Anh Phong (tên người chủ nhà) cười đầy ái ngại mà nói với Khánh Anh.
– Không sao, nhớ trước đây đi phượt vẫn ngủ chung mà, ở nơi này có chỗ ngả lưng là được rồi. Ở trên phải không anh? – Khánh Anh khẽ cười, vỗ vai người đàn ông, mắt lại hướng lên tầng hai.
Vân Khánh lò dò đi theo hai người đàn ông lên đó, phía bên phải cầu thang là phòng ngủ tập thể, sàn trong phòng là sàn gỗ, trên sàn kê khoảng chục chiếc đệm, thành hai hàng, ở những đệm khác có vẻ như đã có người xí chỗ, thấy balo, túi xách để sẵn ở đấy rồi, duy chỉ còn hai chiếc đệm gần cửa góc bên phải là chưa có ai, có vẻ là chỗ ngủ của hai người.
Để đồ vào đó rồi nhanh chóng ra ngoài khoảng sân bê tông ngay bên trái cầu thang hít thở không khí lúc chiều tà nơi đây. Mặt trời đã xuống núi hẳn nhưng trời vẫn còn sáng, phía sau ngôi nhà là một khoảng ruộng bậc thang, đúng hơn là cả quả núi ruộng bậc thang đang còn lúa vàng óng ả, lác đác điểm trên đó có vài nóc nhà của người dân tộc. Phía đường xa xa kia là dãy nũi cao đã chuyển thành màu đen xì do trời nhập nhoạng tối lại ở xa quá nên chẳng nhìn thấy được gì trên đó, chỉ thấy dáng núi nhấp nhô tiếp nối nhau bao quanh khu ruộng bậc thang.
– Muỗi đốt? – Khánh Anh nhíu mày nhìn Vân Khánh khi thấy cô cứ thi thoảng lại cúi xuống gãi chân xoành xoạch.
– Anh không nói trước là ở đây nhiều muỗi như vậy, đốt sưng chân lên rồi.
Vân Khánh nhăn nhó mặt mày, trên cổ chân, bắp chân cô hằn lên mấy vết muỗi đốt tấy đỏ lên trên da thịt trắng ngần ấy.
– Sao nó không đốt anh nhỉ? – Vân Khánh nghểnh cổ lên nhìn Khánh Anh.
Anh không nói gì, liền rời ánh mắt đi, nhìn về hướng quả đồi ruộng bậc thang phía trước mặt.
Sau bữa tối, Vân Khánh đã dọn sẵn ổ cho mình, màn cũng buông sẵn xuống, ngủ tập thể như này cô chẳng sợ vắng nữa.
Khánh Anh vẫn ngồi ngoài đó, trò chuyện trên trời dưới đất cùng anh Phong chủ nhà, người đàn ông ấy đôi lúc lại phá lên cười khà khà mà chẳng mảy may giữ ý mỗi lần cả hai cùng nhắc lại một chuyện cũ gì đó từ cái hồi xa xưa.
– Anh ơi còn chỗ không ạ? – Giọng một cô gái trẻ cất lên.
Tiếng động cơ xe phân khối lớn ầm ầm, nhỏ lại rồi tắt dần.
Họ có vẻ như dân phượt, giờ này còn xuất hiện ở đây để cũng hiếm, tối như vậy rồi thường thì ít người còn đi lại lắm.
– Không còn em ơi. – Nuốt ngụm rượu xuống qua cổ họng, anh Phong quay lại nhìn họ mà lên tiếng.
– Chỉ cần một chỗ qua đêm cũng được ạ. Homestay phía trên cũng báo hết phòng rồi ạ. – Cô gái e dè nói.
– Thêm tiền cũng được mà. – Chàng trai đi cùng cô gái lên tiếng.
Cái vẻ thành khẩn của họ khiến anh chủ lưỡng lự, nhưng phòng đã hết từ lúc chiều rồi.
– Cho họ ở lại được không anh? Muộn như vậy rồi họ biết ở đâu? – Vân Khánh lên tiếng.
– Nhưng…
– Một mình em một chỗ cũng rộng mà. – Vân Khánh thản nhiên nói mà chẳng cần suy nghĩ trước sau.
Nhường chỗ cho họ rồi cô sẽ ngủ ở đâu?
Khánh Anh khẽ lắc đầu vì cái sự lương thiện đến ngu ngốc của Vân Khánh rồi lại đưa chén rượu lên cụng với anh chủ nhà và uống cạn không để tâm đến họ nữa.
Anh Phong ngoắc tay ra dấu với vợ mình đưa họ lên trên cùng Vân Khánh.
Hai người đó rối rít cảm ơn cô, họ vốn là mới cưới xong, cùng là dân phượt nên chọn du lịch trăng mật ở nơi đây, do xe hỏng giữa đường nên giờ nay mới tới được. Homestay họ đặt phòng thấy muộn quá rồi mà họ chưa tới lại không liên lạc được liền cho người khác thuê mất phòng.
Vân Khánh tần ngần đứng nhìn, giờ thì chỉ còn một chiếc đệm của Khánh Anh.
Vợ anh chủ nhà mang thêm một bộ chăn gối nữa lên đưa cho Khánh Anh hơi nhìn sang Vân Khánh, khẽ cười rồi rời đi.
– Ngủ trước đi. – Khánh Anh đưa lại chăn và gối cho Vân Khánh khẽ nói.
Vân Khánh còn chưa hiểu chuyện cứ đứng ngây ra đó.
– Muốn xuống dưới ngủ với lợn nhà họ?
– Nhưng…
– Nằm gọn vào góc đó.
Lạnh lùng buông một câu rồi ấn chăn gối vào tay Vân Khánh, Khánh Anh liền cầm laptop đi ra ngoài.
Đêm muộn rồi mà anh vẫn còn đang kỳ cạnh bàn phím, con người của công việc ấy không khi nào bỏ nó sang một bên được.
Trong phòng kia, Vân Khánh nằm lăn lóc, đêm xuống nơi đây nhiệt độ cũng hạ xuống thấp hơn, khá lạnh. Cô cuộn tròn trong chiếc chăn măng lông mà vợ anh Phong đưa cho hồi nãy, có ấm hơn mà không thể chợp mắt được.
Nghe thấy tiếng ho hắng phía ngoài kia liền nhổm dậy ngó nghiêng. Bên chiếc bàn được tạo ra từ gốc cây rừng lớn, Khánh Anh vẫn ngồi đó, đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính còn sáng hơn cả ánh điện từ cái bóng đèn tiết kiệm điện kia, khuôn mặt anh hiện lên còn đẹp hơn nam thần trong mấy phim ngôn tình mà cô từng xem qua.
– Muộn lắm rồi anh không ngủ sao? – Vân Khánh đưa cho anh chiếc áo khoác, kéo chiếc ghế gỗ đối diện anh mà ngồi xuống.
Cô với tay rót một chén trà cho anh, rồi cũng rót cho mình một chén.
Vị chè Shan tuyết đắng chát từ đầu lưỡi đi xuống cuống họng, ấm trà hơi đặc, nhưng sau đó cô cảm thấy có chút ngòn ngọt sau vị đắng ấy.
– Giống trà nhà cô không? – Khánh Anh hơi liếc mắt nhìn cô gái ngay trước mặt mình mà lên tiếng.
– Vị nó đậm hơn, đây là chè gì? – Miệng nói, mắt nhìn vào chén chè trước mặt rồi lại ngước mắt nhìn Khánh Anh.
– Shan tuyết, một loại chè nổi tiếng của vùng này, sống ở độ cao từ 300 – 1000 m ở vùng núi. Không giống chè đồng bằng nhà cô đâu. Uống ít thôi không lại không ngủ được. Sáng mai đúng 6 giờ 15 mặt trời sẽ mọc. Nếu muốn đi ngắm thì phải dậy sớm.
Vân Khánh gật gật đầu tỏ vẻ thích thú. Cô là chưa bao giờ được ngắm bình minh ở một nơi như thế này.
Mỗi ngày, đúng sáu giờ mười năm phút sáng mặt trời sẽ mọc, nơi ngắm mặt trời mọc cách nhà nghỉ này chừng một ki lô mét nên mọi người thường chọn cách đi bộ tới đó để tiện ngắm cảnh trên đường đi luôn.
Khi hai người tới được nơi ngắm mặt trời thì cũng khá nhiều người đã ở đó sẵn, có vài người đang tranh thủ chụp ảnh phong cảnh nơi đây, đứng từ trên này nhìn xuống thung lũng ruộng bậc thang bên dưới một màu non xanh của núi rừng, vàng óng của lúa ruộng bậc thang, cảnh sắc nên thơ trữ tình của một vùng núi non hùng vĩ.
Vân Khánh theo bước Khánh Anh đi lên trên quả đồi phía sau, men theo con đường tự tạo do người đi nhiều mà thành có chút khó đi thiếu chút nữa là trượt chân ngã. Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi lại nhanh chóng bụm miệng lại sợ làm kinh động đến kẻ đang đi ngay phía trước kia.
Khánh Anh đi phía trước liền dừng lại. Quay người, đưa tay cho Vân Khánh nắm lấy. Có chút ngại ngùng nhưng cô cũng nhanh chóng tóm lấy tay anh mà đi lên trên đó.
Đúng là đứng trên cao này nhìn mọi thứ rộng hơn hẳn.
Mặt trời bắt đầu ló rạng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu phát ra rực rỡ từ phía sau ngọn nú cao nhất. Vân Khánh há mồm, tròn mắt, cô lần đầu được nhìn thấy cái cảnh tượng mặt trời từ dưới núi đi lên này mà bước chân cứ vô thức tiến về phía trước, chỉ còn một bước nữa là phi thẳng xuống dưới đường cách chỗ cô đang đứng gần 5 mét kia, nếu nhẹ thì sấp mặt, gãy tay, gãy chân mà nặng hơn đập đầu vào bọn đá kia thì toi mạng.
Cô giật bắn mình vì bị người phía sau kéo lại. Khánh Anh đã nhanh tay kéo cái cô gái ngẩn ngơ này lại trước khi cô đi theo tiếng gọi của mặt trời. Cơ thế cô áp sát vào người anh.
Vân Khánh khẽ rùng mình, định quay người lại thì bị hai bàn tay to khỏe nắm lấy hai bả vai, xoay về hướng mặt trời. Cô á khẩu, mặt trời đang lên, chậm dãi, từ từ rời khỏi núi, ánh sáng trở nên rực rỡ, diệu kỳ hơn lúc nào hết, cô cứ như thế đơ người, vô thức dựa cả người lên ngực Khánh Anh tạo nên một bức tranh thật lãng mạn.
Đúng 6 giờ 15 mặt trời rời khỏi núi, tỏa sáng, rực rỡ, chiếu dọi xuống nhân gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook