Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau
-
Chương 7: Cánh gà
Tại nhà Tuấn Vũ.
– Vũ ơi, Vũ! - Bà Linh đang dọn dép nhà cửa và phòng của cậu con trai quý tử, bất chợt nhặt được chiếc khăn tay trên đầu giường anh.
– Cái thằng này, thật là, lớn đầu rồi mà cái phòng để bừa bộn như thế này.
– Sao thế mẹ yêu… - Tuấn Vũ từ trong nhà tắm đi ra.
– Khăn của con à? - Bà dơ chiếc khăn lên.
– Không mẹ, con dùng khăn tay bao giờ đâu ạ. Con hết cái tuổi thò lò mũi xanh lâu rồi mà.
Anh quay vào định đi sấy tóc nhưng bất chợt hình ảnh cô gái người Pháp hiện ra trong đầu.
– Á mẹ ơi, của con, của con ạ. - Anh chàng cười nham nhở giựt luôn chiếc khăn trên tay mẹ.
– Sao bảo không phải? Chắc lại tắt mắt của Min hả?
– Hải Băng, cái khăn này thì liên quan gì đến con bé đó ạ? - Tuấn Vũ dơ dơ chiếc khăn lên nhìn nhìn.
– Chứ không phải trên đó có biểu tượng của tập đoàn Heaven à?
– Trời ơi, tập đoàn Heaven. Mẹ tuyệt vời, bảo sao thấy quen quá đi, đúng cái “cánh gà” của tập đoàn Heaven mà, bảo sao thấy quen quá đi mất, mẹ tuyệt vời. - Anh lém lỉnh hôn lên má mẹ mình rồi đắc chí cầm theo cái khăn đi trước vẻ mặt khó hiểu của bà.
Biểu tượng “cánh gà” mà Tuấn Vũ nhắc đến chính là biểu tượng cánh thiên thần của tập đoàn Heaven thường dùng để thêu lên sản phẩm của mình.
– Ê, cháu gái, á, chị gái yêu. - Tuấn Vũ phấn khích khi thấy bà Ngọc Hà cũng đang ở đó.
– Gì vậy trời? - Cả Hải Băng và bà Ngọc Hà đều trố mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh.
– Tự nhiên nay cậu lại rảnh đến thăm đứa cháu gái này sao? Nếu không nhầm thì hai tháng nay cháu chưa nhìn thấy mặt cậu, lần cuối cùng là cái ngày cháu trở về?
– Good! Trí nhớ tuyệt vời, cháu cậu giỏi quá đi à. - Tuấn Vũ vẫn nham nhở cười toe, trêu đùa cô cháu gái.
– Lắm chuyện, chắc chắn có biến. - Hải Băng bĩu môi nhìn ông cậu một cách dè chừng.
– Nè xem cái này đi. - Anh chìa chiếc khăn ra cho cô xem.
– Ý, cậu lấy khăn tay của cháu à? - Cô dơ chiếc khăn lên nhìn. – À! Không đúng, cái này không phải của cháu. Cậu lấy ở đâu ra vậy? Hay là của dì? - Cô nhíu mày nhìn nó, rồi nhìn qua bà Ngọc Hà.
– Không, của cậu. - Tuấn Vũ giật lấy chiếc khăn.
– Của cậu? Bản limited này không phải ai cũng có, ở Việt Nam hiện chỉ có cháu và dì là có thôi nhé, còn nữa chất liệu cái của cậu cũng khác cái của cháu nữa, lại còn là loại mới, không phải loại lụa trước hay dùng, không lẽ mới có Vip nào xuất hiện? - Hải Băng nhìn bà Ngọc Hà trầm ngâm.
– Chắc chắn cái này là của tập đoàn Heaven chứ?
Tuấn Vũ bặm môi chờ đợi cô cháu gái, Hải Băng gật đầu xác nhận, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ông cậu giật phăng chiếc khăn trong sự ngơ ngác mà không ngậm được mồm lại.
Trong khi đó thì cô nàng Natalia đang hắt xì liên tục mà không biết vì sao, cô nàng lẩm bẩm nguyền rủa kẻ nào đang nói xấu mình, làm cho ai đó cũng ngứa tai không chịu được.
Nghĩa địa.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Khánh Duy, từ sáng sớm anh đã chuẩn bị hoa và đồ cúng để ra thăm mộ mẹ anh, Hải Băng cũng đi cùng anh. Trước ngôi mộ nhỏ được cắt tỉa cỏ gọn gàng, hai người đều im lặng nhìn bức di ảnh, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt phong trần, đôi mắt bà sáng ngời rạng rỡ.
– Bác, con và anh Bin đến thăm bác, con xin lỗi vì về một thời gian rồi giờ mới thăm bác được.
– Mẹ sẽ hiểu cho em thôi, không sao đâu. - Anh vỗ vỗ nhẹ lên vai cô, rồi nhìn xuống tấm bia mộ.
– Mẹ, con mang hoa Rum mẹ thích đến cho mẹ này, phải cảm ơn Hải Băng đã đặt hoa giúp con.
– Ôi trời, có gì đâu, mẹ của chúng ta mà. - Cô cười toe nhìn anh.
Lúc còn nhỏ, khi Tuấn Phong còn chưa về nước chỉ có Khánh Duy làm bạn với cô, bên cạnh cô, bảo vệ cô khỏi bị bọn con trai bắt nạt, mẹ anh cũng rất thích cô, coi cô như con gái. Cho đến bây giờ, anh cũng vẫn sẵn sàng bên cạnh cô, bảo vệ cô, lắng nghe cô.
Sau khi đến thăm mộ mẹ Khánh Duy, anh đưa cô đến công viên trước đây cả hai thường hay trốn đến chơi, cô ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc cây bàng già đang trong mùa thay lá, trơ trọi những cành xù xì khẳng khiu, cũng phải lâu lắm rồi cô mới quay trở lại đây, cảnh vật nơi đây vẫn vậy, chỉ là giờ nó được trùng tu cơ sở vật chất hơn, có thêm nhiều loại trò chơi hơn, chỉ còn gốc cây cũ, cái xích đu cũ, con người cũ chỉ là già đi mấy tuổi, anh khẽ đẩy xích đu cho cô, thoáng có chút giật mình nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc, trước đây anh cũng hay làm thế, cô thường tranh được ngồi còn anh sẽ là người đẩy, sau này khi Kem trở về cô lại có thêm một người tranh ngồi cùng, hai đứa hai đầu dựa lưng vào nhau ngồi vắt vẻo, còn người đẩy vẫn là anh.
– Em nhớ hồi nhỏ, em với Kem ngồi trên này, anh toàn phải đẩy cho hai đứa em, còn có lần Kem dốt nát ngủ gật, ngã lăn quay, ha ha.
– Em còn nhớ ư? Hồi đó hai đứa nghịch hơn quỷ, anh đuổi theo chết mệt luôn. Khuôn mặt anh rạng rỡ khi nghĩ tới chuyện hồi còn nhỏ của mấy người, bất chợt tay anh trượt xuống, chạm vào bàn tay cô đang nắm trên dây xích đu, mọi thứ dừng lại, cô giật mình ngước mắt nhìn, thoáng chút bối rối, tim đập nhanh, mặt nóng bừng, cô đang hoang mang không biết phải hành xử như thế nào trong trường hợp này thì bất chợt có tiếng điện thoại vang lên, cô vội rụt tay lại, đứng ra khỏi xích đu, thầm cảm ơn người gọi đến, về phía Khánh Duy, anh cũng hơi bối rối vì tình huống này, cô quay lưng lại phía anh, anh nhìn theo tấm lưng bé nhỏ của cô, thật lòng anh muốn ôm cô vào lòng nhưng trong lòng anh biết đối với cô anh chỉ là một người anh, nhưng anh vẫn không cách nào buông bỏ, vãn chấp nhận ôm tình cảm này trong lòng không sao đặt xuống được.
***
Anh chàng Tuấn Vũ đang tung tăng trên đường từ bãi đậu xe trở về nhà, bất chợt có đứa bé đang đứng ở ghế đá gần đó kêu khóc, dừng lại một chút, anh tiến lại gần, ngồi xuống, đặt tay lên vai đứa bé, con bé giật mình, hơi lùi lại, rưng rưng nước mặt nhìn anh, dáng vẻ sợ sệt.
– Ngoan nào, sao con lại khóc ở đây? Bố mẹ con đâu?
– Hức, hức… - Con bé vẫn còn hoảng sợ nấc lên từ hồi, lắc đầu.
– Con bị lạc mất bố mẹ hả, nhà con ở đâu để chú đưa con về nhé. - Anh kiên nhẫn trấn an đứa nhỏ, con bé mắt long lanh ngấn nước nhìn anh, khẽ gật đầu.
Trong khi đó, nàng Natalia vừa kịp lúc đi tới, từ xa đã nhìn thấy còn tưởng con bé bị bắt cóc, không nói không rằng phi tới, đạp cho anh Tuấn Vũ một phát làm anh ngã dúi dụi xuống đất mà chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vừa đau vừa bất ngờ, anh gắt lên:
– Cô làm cái quái gì vậy? Đau chết tôi rồi.
– Đứng lên, đồ khốn nhà anh, định giờ trò bắt cóc trẻ em à, ấu dâm này, anh chết với tôi.
Cứ mỗi một câu nói cô nàng lại đấm cho anh một phát, vừa oan ức vừa đau, anh đẩy mạnh cô ra, thật không may cô trượt chân ngã xuống hồ nước gần đó, anh hoang mang lao về phía đó, nhưng anh đang run rẩy, trân mắt nhìn cô chới với, rồi lặn mất tăm, ánh mắt anh thất thần hoảng sợ, hình ảnh một cô gái nhỏ đang chới với giữ dòng nước chảy siết hiện lên trong đầu anh, anh bắt đầu hoảng loạn liên mồm nói xin lỗi, thật may, nghe tiếng la hét và tiếng khóc của đứa bé, bố mẹ và người xung quanh chạy tới kịp, và đã đưa được Natalia lên bờ thoát chết, thật ra thì cô nàng cũng giỏi bơi lội lắm, nhưng không may lúc đó chân bị vướng vào rong rêu dưới hồ lên giẫy giụa mãi không lên được, lại bị đuối sức, may mà mọi người đến kịp không thì cô đã bị mất mạng, sự việc hiểu lầm cũng được giải quyết, khi con bé đã nói với mọi người là anh chỉ là giúp nó đi tìm bố mẹ chứ không phải bị anh bắt cóc, còn về phần Tuấn Vũ anh vẫn đang thẫn thờ, bất chợt cô đập tay vào vai anh, anh giật mình quay lại nhìn cô, bộ dạng cô lúc này thật thê thảm, đang run cầm cập trong chiếc chăn mà bảo vệ vừa đưa cho chô khoác tạm đỡ lạnh.
– Anh đó, đồ khốn nhà anh, hại tôi suýt nữa thì không thể về gặp ba mẹ nữa rồi đấy có biết không hả, đồ thấy chết mà không cứu, tôi biết cái đồ khốn nhà anh không có gì là tốt đẹp hết mà, này làm gì vậy?
Mặc cho cô đay nhiến nhiếc móc, Tuấn Vũ bất chợt đưa tay lên vén cọng tóc ướt nhẹp đang vướng trên má cô sang một bên, cô lặng người nhì anh đầy khó hiểu, muốn nói gì nhưng lại thôi, anh khẽ cởi áo khoác của mình ra khoác vào cho cô lẩm bẩm câu xin lỗi rồi lặng rẽ rời đi, Natalia ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ như vậy đứng im lặng nhìn anh rời đi.
Tại nghĩa trang.
Đặt cành cúc họa mi trắng muốt trước tấm bia mộ, nhìn cô gái trong di ảnh, những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong đầu, bất chợt một giọt nước mắt lăn trên gò má chàng trai, anh cứ đứng đó mặc cho từng cơn gió đông lạnh buốt phả vào người trong tấm áo sơ mi mỏng manh, chiếc áo khoác ấm áp anh đã dành cho cô gái vừa run rẩy thoát chết từ dưới hồ nước cách đấy mười lăm phút trước đó rồi.
– Hắc xì… Ối trời! - Natalia mặt mũi nhăn nhó, toàn thân run rẩy trong chăn.
– Canh nóng đây, uống đi nào. Chết chưa, bị lạnh quá đây mà, thật là may mắn không bị sao. - Bà Diệu Lan đưa chén canh gà nóng cho Natalia, cô run rẩy đưa hai tay đỡ lấy bát canh còn đang nóng hổi thơm mùi gừng tươi quyện với thịt gà thơm phức.
– Đang yên đang lành trong cái thời tiết rét đậm rét hại, chết bò chết trâu như thế này mà đi
đâm đầu xuống hồ nước, tôi cũng phục cậu quá đó bạn yêu ạ. Interpol, họ quả là chọn được nhân viên hơn người. Hải Băng lắc đầu, chép miệng trêu ngươi Natalia.
– Có bị thần kinh không, tôi là bị người ta làm ngã xuống hồ đó bà nội, thật là xui xẻo mà, lần nào gặp cái đồ khốn đó tôi cũng là người bị thiệt hại nặng nề như thế này chứ. - Rú rít lên, cô nàng đặt thật mạnh bát canh đã được uống cạn xuống bàn làm cho ba mẹ con Hải Băng giật bắn mình, trong tình huống này bà Lan chuồn lẹ, chỉ còn lại ba cô gái trong phòng, Hải Huệ kéo chăn lên cho Natalia, sờ tay lên trán cô xem còn sốt không, rồi ngồi xuống giường, cầm tay cô lên.
– Nat à. Lần sau chị phải cẩn thận hơn nhé, gặp anh ta nữa thì tránh ra xa xa một chút nhé, có biết em rất sợ và lo lắng cho chị không? - Đôi mắt cô long lanh, trước gương mặt đang ngơ ngác há hốc mồm nhìn cô.
– Gì vậy trời. - Hải Băng dài mồm.
– Đây mới đúng là chân tình mà, ôi vẫn là cô em gái này yêu thương tôi, đâu như đứa phản bạn kia chứ. - Natalia quắc mắt lườm Hải Băng trong khi đó cô nàng vẫn đang làm ra vẻ mặt tỉnh bơ ngây thơ vô số tội.
– Này để nói cho mà nghe, lần một gặp nhau là tình cờ, lần hai gặp là oan gia, lần ba mà vẫn gặp phải anh ta nữa chinh tỏ là định mệnh, định mệnh đó biết chưa. Mà nếu đã là định mệnh thì có tránh bằng trời vẫn đâm đầu vào thôi. - Hải Băng gật gù với đống lý luận của mình mà chằng cần để ý xem con bạn có đang thèm nghe hay không nữa.
Không chỉ có Natalia bị cảm mà Tuấn Vũ do nhường áo cho cô cũng thành ra bị cảm lạnh, lại làm cho mẹ anh lo lắng trong cơn mê sảng, anh luôn miệng gọi tên một cô gái, ngồi bên con trai trong tình cảnh này bà Linh không khỏi sót xa, bà nắm tay anh khẽ thở dài.
– Vũ ơi, Vũ! - Bà Linh đang dọn dép nhà cửa và phòng của cậu con trai quý tử, bất chợt nhặt được chiếc khăn tay trên đầu giường anh.
– Cái thằng này, thật là, lớn đầu rồi mà cái phòng để bừa bộn như thế này.
– Sao thế mẹ yêu… - Tuấn Vũ từ trong nhà tắm đi ra.
– Khăn của con à? - Bà dơ chiếc khăn lên.
– Không mẹ, con dùng khăn tay bao giờ đâu ạ. Con hết cái tuổi thò lò mũi xanh lâu rồi mà.
Anh quay vào định đi sấy tóc nhưng bất chợt hình ảnh cô gái người Pháp hiện ra trong đầu.
– Á mẹ ơi, của con, của con ạ. - Anh chàng cười nham nhở giựt luôn chiếc khăn trên tay mẹ.
– Sao bảo không phải? Chắc lại tắt mắt của Min hả?
– Hải Băng, cái khăn này thì liên quan gì đến con bé đó ạ? - Tuấn Vũ dơ dơ chiếc khăn lên nhìn nhìn.
– Chứ không phải trên đó có biểu tượng của tập đoàn Heaven à?
– Trời ơi, tập đoàn Heaven. Mẹ tuyệt vời, bảo sao thấy quen quá đi, đúng cái “cánh gà” của tập đoàn Heaven mà, bảo sao thấy quen quá đi mất, mẹ tuyệt vời. - Anh lém lỉnh hôn lên má mẹ mình rồi đắc chí cầm theo cái khăn đi trước vẻ mặt khó hiểu của bà.
Biểu tượng “cánh gà” mà Tuấn Vũ nhắc đến chính là biểu tượng cánh thiên thần của tập đoàn Heaven thường dùng để thêu lên sản phẩm của mình.
– Ê, cháu gái, á, chị gái yêu. - Tuấn Vũ phấn khích khi thấy bà Ngọc Hà cũng đang ở đó.
– Gì vậy trời? - Cả Hải Băng và bà Ngọc Hà đều trố mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh.
– Tự nhiên nay cậu lại rảnh đến thăm đứa cháu gái này sao? Nếu không nhầm thì hai tháng nay cháu chưa nhìn thấy mặt cậu, lần cuối cùng là cái ngày cháu trở về?
– Good! Trí nhớ tuyệt vời, cháu cậu giỏi quá đi à. - Tuấn Vũ vẫn nham nhở cười toe, trêu đùa cô cháu gái.
– Lắm chuyện, chắc chắn có biến. - Hải Băng bĩu môi nhìn ông cậu một cách dè chừng.
– Nè xem cái này đi. - Anh chìa chiếc khăn ra cho cô xem.
– Ý, cậu lấy khăn tay của cháu à? - Cô dơ chiếc khăn lên nhìn. – À! Không đúng, cái này không phải của cháu. Cậu lấy ở đâu ra vậy? Hay là của dì? - Cô nhíu mày nhìn nó, rồi nhìn qua bà Ngọc Hà.
– Không, của cậu. - Tuấn Vũ giật lấy chiếc khăn.
– Của cậu? Bản limited này không phải ai cũng có, ở Việt Nam hiện chỉ có cháu và dì là có thôi nhé, còn nữa chất liệu cái của cậu cũng khác cái của cháu nữa, lại còn là loại mới, không phải loại lụa trước hay dùng, không lẽ mới có Vip nào xuất hiện? - Hải Băng nhìn bà Ngọc Hà trầm ngâm.
– Chắc chắn cái này là của tập đoàn Heaven chứ?
Tuấn Vũ bặm môi chờ đợi cô cháu gái, Hải Băng gật đầu xác nhận, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ông cậu giật phăng chiếc khăn trong sự ngơ ngác mà không ngậm được mồm lại.
Trong khi đó thì cô nàng Natalia đang hắt xì liên tục mà không biết vì sao, cô nàng lẩm bẩm nguyền rủa kẻ nào đang nói xấu mình, làm cho ai đó cũng ngứa tai không chịu được.
Nghĩa địa.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Khánh Duy, từ sáng sớm anh đã chuẩn bị hoa và đồ cúng để ra thăm mộ mẹ anh, Hải Băng cũng đi cùng anh. Trước ngôi mộ nhỏ được cắt tỉa cỏ gọn gàng, hai người đều im lặng nhìn bức di ảnh, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt phong trần, đôi mắt bà sáng ngời rạng rỡ.
– Bác, con và anh Bin đến thăm bác, con xin lỗi vì về một thời gian rồi giờ mới thăm bác được.
– Mẹ sẽ hiểu cho em thôi, không sao đâu. - Anh vỗ vỗ nhẹ lên vai cô, rồi nhìn xuống tấm bia mộ.
– Mẹ, con mang hoa Rum mẹ thích đến cho mẹ này, phải cảm ơn Hải Băng đã đặt hoa giúp con.
– Ôi trời, có gì đâu, mẹ của chúng ta mà. - Cô cười toe nhìn anh.
Lúc còn nhỏ, khi Tuấn Phong còn chưa về nước chỉ có Khánh Duy làm bạn với cô, bên cạnh cô, bảo vệ cô khỏi bị bọn con trai bắt nạt, mẹ anh cũng rất thích cô, coi cô như con gái. Cho đến bây giờ, anh cũng vẫn sẵn sàng bên cạnh cô, bảo vệ cô, lắng nghe cô.
Sau khi đến thăm mộ mẹ Khánh Duy, anh đưa cô đến công viên trước đây cả hai thường hay trốn đến chơi, cô ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc cây bàng già đang trong mùa thay lá, trơ trọi những cành xù xì khẳng khiu, cũng phải lâu lắm rồi cô mới quay trở lại đây, cảnh vật nơi đây vẫn vậy, chỉ là giờ nó được trùng tu cơ sở vật chất hơn, có thêm nhiều loại trò chơi hơn, chỉ còn gốc cây cũ, cái xích đu cũ, con người cũ chỉ là già đi mấy tuổi, anh khẽ đẩy xích đu cho cô, thoáng có chút giật mình nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc, trước đây anh cũng hay làm thế, cô thường tranh được ngồi còn anh sẽ là người đẩy, sau này khi Kem trở về cô lại có thêm một người tranh ngồi cùng, hai đứa hai đầu dựa lưng vào nhau ngồi vắt vẻo, còn người đẩy vẫn là anh.
– Em nhớ hồi nhỏ, em với Kem ngồi trên này, anh toàn phải đẩy cho hai đứa em, còn có lần Kem dốt nát ngủ gật, ngã lăn quay, ha ha.
– Em còn nhớ ư? Hồi đó hai đứa nghịch hơn quỷ, anh đuổi theo chết mệt luôn. Khuôn mặt anh rạng rỡ khi nghĩ tới chuyện hồi còn nhỏ của mấy người, bất chợt tay anh trượt xuống, chạm vào bàn tay cô đang nắm trên dây xích đu, mọi thứ dừng lại, cô giật mình ngước mắt nhìn, thoáng chút bối rối, tim đập nhanh, mặt nóng bừng, cô đang hoang mang không biết phải hành xử như thế nào trong trường hợp này thì bất chợt có tiếng điện thoại vang lên, cô vội rụt tay lại, đứng ra khỏi xích đu, thầm cảm ơn người gọi đến, về phía Khánh Duy, anh cũng hơi bối rối vì tình huống này, cô quay lưng lại phía anh, anh nhìn theo tấm lưng bé nhỏ của cô, thật lòng anh muốn ôm cô vào lòng nhưng trong lòng anh biết đối với cô anh chỉ là một người anh, nhưng anh vẫn không cách nào buông bỏ, vãn chấp nhận ôm tình cảm này trong lòng không sao đặt xuống được.
***
Anh chàng Tuấn Vũ đang tung tăng trên đường từ bãi đậu xe trở về nhà, bất chợt có đứa bé đang đứng ở ghế đá gần đó kêu khóc, dừng lại một chút, anh tiến lại gần, ngồi xuống, đặt tay lên vai đứa bé, con bé giật mình, hơi lùi lại, rưng rưng nước mặt nhìn anh, dáng vẻ sợ sệt.
– Ngoan nào, sao con lại khóc ở đây? Bố mẹ con đâu?
– Hức, hức… - Con bé vẫn còn hoảng sợ nấc lên từ hồi, lắc đầu.
– Con bị lạc mất bố mẹ hả, nhà con ở đâu để chú đưa con về nhé. - Anh kiên nhẫn trấn an đứa nhỏ, con bé mắt long lanh ngấn nước nhìn anh, khẽ gật đầu.
Trong khi đó, nàng Natalia vừa kịp lúc đi tới, từ xa đã nhìn thấy còn tưởng con bé bị bắt cóc, không nói không rằng phi tới, đạp cho anh Tuấn Vũ một phát làm anh ngã dúi dụi xuống đất mà chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vừa đau vừa bất ngờ, anh gắt lên:
– Cô làm cái quái gì vậy? Đau chết tôi rồi.
– Đứng lên, đồ khốn nhà anh, định giờ trò bắt cóc trẻ em à, ấu dâm này, anh chết với tôi.
Cứ mỗi một câu nói cô nàng lại đấm cho anh một phát, vừa oan ức vừa đau, anh đẩy mạnh cô ra, thật không may cô trượt chân ngã xuống hồ nước gần đó, anh hoang mang lao về phía đó, nhưng anh đang run rẩy, trân mắt nhìn cô chới với, rồi lặn mất tăm, ánh mắt anh thất thần hoảng sợ, hình ảnh một cô gái nhỏ đang chới với giữ dòng nước chảy siết hiện lên trong đầu anh, anh bắt đầu hoảng loạn liên mồm nói xin lỗi, thật may, nghe tiếng la hét và tiếng khóc của đứa bé, bố mẹ và người xung quanh chạy tới kịp, và đã đưa được Natalia lên bờ thoát chết, thật ra thì cô nàng cũng giỏi bơi lội lắm, nhưng không may lúc đó chân bị vướng vào rong rêu dưới hồ lên giẫy giụa mãi không lên được, lại bị đuối sức, may mà mọi người đến kịp không thì cô đã bị mất mạng, sự việc hiểu lầm cũng được giải quyết, khi con bé đã nói với mọi người là anh chỉ là giúp nó đi tìm bố mẹ chứ không phải bị anh bắt cóc, còn về phần Tuấn Vũ anh vẫn đang thẫn thờ, bất chợt cô đập tay vào vai anh, anh giật mình quay lại nhìn cô, bộ dạng cô lúc này thật thê thảm, đang run cầm cập trong chiếc chăn mà bảo vệ vừa đưa cho chô khoác tạm đỡ lạnh.
– Anh đó, đồ khốn nhà anh, hại tôi suýt nữa thì không thể về gặp ba mẹ nữa rồi đấy có biết không hả, đồ thấy chết mà không cứu, tôi biết cái đồ khốn nhà anh không có gì là tốt đẹp hết mà, này làm gì vậy?
Mặc cho cô đay nhiến nhiếc móc, Tuấn Vũ bất chợt đưa tay lên vén cọng tóc ướt nhẹp đang vướng trên má cô sang một bên, cô lặng người nhì anh đầy khó hiểu, muốn nói gì nhưng lại thôi, anh khẽ cởi áo khoác của mình ra khoác vào cho cô lẩm bẩm câu xin lỗi rồi lặng rẽ rời đi, Natalia ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ như vậy đứng im lặng nhìn anh rời đi.
Tại nghĩa trang.
Đặt cành cúc họa mi trắng muốt trước tấm bia mộ, nhìn cô gái trong di ảnh, những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong đầu, bất chợt một giọt nước mắt lăn trên gò má chàng trai, anh cứ đứng đó mặc cho từng cơn gió đông lạnh buốt phả vào người trong tấm áo sơ mi mỏng manh, chiếc áo khoác ấm áp anh đã dành cho cô gái vừa run rẩy thoát chết từ dưới hồ nước cách đấy mười lăm phút trước đó rồi.
– Hắc xì… Ối trời! - Natalia mặt mũi nhăn nhó, toàn thân run rẩy trong chăn.
– Canh nóng đây, uống đi nào. Chết chưa, bị lạnh quá đây mà, thật là may mắn không bị sao. - Bà Diệu Lan đưa chén canh gà nóng cho Natalia, cô run rẩy đưa hai tay đỡ lấy bát canh còn đang nóng hổi thơm mùi gừng tươi quyện với thịt gà thơm phức.
– Đang yên đang lành trong cái thời tiết rét đậm rét hại, chết bò chết trâu như thế này mà đi
đâm đầu xuống hồ nước, tôi cũng phục cậu quá đó bạn yêu ạ. Interpol, họ quả là chọn được nhân viên hơn người. Hải Băng lắc đầu, chép miệng trêu ngươi Natalia.
– Có bị thần kinh không, tôi là bị người ta làm ngã xuống hồ đó bà nội, thật là xui xẻo mà, lần nào gặp cái đồ khốn đó tôi cũng là người bị thiệt hại nặng nề như thế này chứ. - Rú rít lên, cô nàng đặt thật mạnh bát canh đã được uống cạn xuống bàn làm cho ba mẹ con Hải Băng giật bắn mình, trong tình huống này bà Lan chuồn lẹ, chỉ còn lại ba cô gái trong phòng, Hải Huệ kéo chăn lên cho Natalia, sờ tay lên trán cô xem còn sốt không, rồi ngồi xuống giường, cầm tay cô lên.
– Nat à. Lần sau chị phải cẩn thận hơn nhé, gặp anh ta nữa thì tránh ra xa xa một chút nhé, có biết em rất sợ và lo lắng cho chị không? - Đôi mắt cô long lanh, trước gương mặt đang ngơ ngác há hốc mồm nhìn cô.
– Gì vậy trời. - Hải Băng dài mồm.
– Đây mới đúng là chân tình mà, ôi vẫn là cô em gái này yêu thương tôi, đâu như đứa phản bạn kia chứ. - Natalia quắc mắt lườm Hải Băng trong khi đó cô nàng vẫn đang làm ra vẻ mặt tỉnh bơ ngây thơ vô số tội.
– Này để nói cho mà nghe, lần một gặp nhau là tình cờ, lần hai gặp là oan gia, lần ba mà vẫn gặp phải anh ta nữa chinh tỏ là định mệnh, định mệnh đó biết chưa. Mà nếu đã là định mệnh thì có tránh bằng trời vẫn đâm đầu vào thôi. - Hải Băng gật gù với đống lý luận của mình mà chằng cần để ý xem con bạn có đang thèm nghe hay không nữa.
Không chỉ có Natalia bị cảm mà Tuấn Vũ do nhường áo cho cô cũng thành ra bị cảm lạnh, lại làm cho mẹ anh lo lắng trong cơn mê sảng, anh luôn miệng gọi tên một cô gái, ngồi bên con trai trong tình cảnh này bà Linh không khỏi sót xa, bà nắm tay anh khẽ thở dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook