Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
-
Chương 30: Dấu ấn
Cô đến Royal, bảo vệ cho cô vào, đi thang máy đến tầng 20, đến trước phòng làm việc của anh, cô khẽ hít một hỏi rồi gõ cửa. Không nghe thấy tiếng trả lời, cô đánh cược bước vào.
Bước vào trong, vô tình nghe một tiếng động khiến cô chói tai. Tiếng rên nhẹ nhàng của phụ nữ và tiếng gầm nhẹ của một người… đàn ông, sau bức màng kia, cô có thể nghe được hơi thở nam nữ mờ ám. Căn phòng làm việc của Chủ tịch có giường để nghĩ ngơi, giữ chiếc giường và phòng làm việc có một chiếc màng ngăn cách. Tấm màn màu tối nhưng không che hết được bên trong. Vô tình lướt mắt cô thấy hai đôi chân nam nữ đang quấn lấy nhau.
Cô đủ trưởng thành để biết chuyện gì đang xảy ra sau bức màng kia. Tim cô chợt nhói lên, cô muốn nhanh chống chạy ra khỏi căn phòng, nhưng cô giữ lấy tất cả bình tĩnh. Anh gọi cô đến để muốn cô chứng cảnh này! Vậy được anh muốn cô chứng kiến, cô sẽ chứng kiến!
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa, nhàn nhã lấy cuốn báo lên đọc. Thực ra cô cũng chợt thấy xấu hổ trước cảnh này, nhưng nghĩ lại mình cũng đã trưởng thành, sao phải để lộ ra cái vẻ mặt đỏ bừng kia chứ?
Mặt khác, đêm nay anh đã có người phục vụ. Cái khả năng mà cô suy nghĩ đến nhiều nhất đã bị loại bỏ. Nhưng chẳng lẽ chờ anh đến sáng???
Một lúc sau, âm thanh chấm dứt. Cô có thể nghe được tiếng sột soạt khi họ mặc lại quần áo. Tấm màng được kéo qua, tim cô như muốn ngừng đập. Một cô gái xinh đẹp ăn mặt có chút hở hang, để lộ ra một vài dấu đỏ trên cổ và cánh tay, dấu vết sau cơn hoan lạc. Khắc Huy ăn mặc rất chỉnh tề, dường như trước đó không hề xảy ra chuyện đó.
-Anh Huy…-Cô gái nhìn anh như muốn nói gì đó.
Anh mốt ví ra, thả một sấp tiền lên giường.
-Cút mau!
Cô gái lấy tiền rồi nhanh đi thật nhanh ra ngoài.
Cô nhìn anh, đôi mắt cô lạnh lại. Có lẽ tình cảm của cô đối với anh đã chết thật nên mới nhìn anh được bằng ánh mắt đó.
-Không ngờ Âu tổng lại có hứng thú với việc để người khác trong thấy việc không chính chắn ở trên giường của mình!-Cô bỏ tờ báo xuống, gương mặt lạnh tanh.
Anh khá bất ngờ trước câu nói của cô. Anh cứ nghĩ cô sẽ xấu hổ khi thấy cảnh đó! Có lẽ cô đã thay đổi, cô không còn là cô gái hay đỏ mặt, thẹn thùng lúc trước.
-Vào việc chính đi!-Cô nói tiếp.-Anh đã làm gì với gia đình tôi?
-Làm gì?-Anh nói, gương mặt có chút đểu giả.-Tôi không làm gì bọn họ! Nhưng tôi có cách giúp bọn họ số nợ kia!
-Với điều kiện?-Cô nhìn anh.
Cô cũng cảm thấy mình rất can đảm. Cô khác với lúc trước rất nhiều, lúc này cô cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
-Em thấy cô gái lúc nãy!-Anh nhẹ nhàng tiến lại vuốt mặt cô.-Chỉ cần em làm giống cô ấy, làm cho tôi thoải mái, gia đình em sẽ ổn!
Cô hất tay anh ra, nhìn anh đầy sự khinh bỉ.
-Thực ra, căn nhà của em ở dưới quê, tôi đã mua lại!-Anh vẫn tiếp tục nâng cằm cô lên.-Nếu em không có thành ý… tôi sẽ bán nó đi!
“Chát…”
Cô tát anh? Anh không thể tin được. Chính cô cũng không thể tin được rằng mình có thể xuống tay đánh anh. Phải, cô rất sợ anh, nhưng sợ không có nghĩa là phải phục tùng.
-Thành ý của em đấy sao?-Anh nhếch nhẹ môi mỏi.
Anh thực sự là người làm cho gia đình cô thành như vậy. Cô đã nhiều lần gạt bỏ cái suy nghĩ đó vì cô tin anh, tin người cô đã từng rất yêu.
-Chỉ cần một cuộc gọi của tôi, ba em sẽ nhanh chống vào tù với tội tội phạm thương mại!-Anh đưa tay lấy điện thoại trong áo.
-Khoan!
Anh nhếch môi hài lòng nhìn cô.
-Sao? Cho tôi xem thành ý của em!
Cô đứng yên, không động đậy, nhịp thở của cô khẽ loạn.
-À, cậu em trai, Hạ Chính Phong của em quả thực rất giỏi! Đã được học bổng của trường Đại học Quốc tế! Ngôi trường này rất khó nhận học bổng! Chỉ còn mấy ngày nữa là nhập hocj!-Anh nhếch môi.-Nhưng huỷ bỏ học bổng này là một điều đơn giản!
Cô dần hiểu ý của anh. Cô thực sự không thể trốn thoát sao?
-Nhưng tôi sẽ không làm vậy!-Anh tiến gần cô hơn.-Nhưng em phải có chút thành ý!
Hình ảnh ba cô nằm trên giường bệnh, mẹ cô gục đầu khóc bên cạnh ông, hình ảnh Chính Nam hãnh diện khoe với cô là được vào ngôi trường mơ. Cô cảm thấy mắt mình nhoè nhoè, sống mũi cay cay. Người đàn ông mà cô đã từng rất yêu, yêu đến mức có thể đổi cả mạng sống, bây giờ anh lấy gia đình cô, ép buộc cô làm chuyện mất đi tôn nghiêm của mình.
-Em cũng chẳng phải lần đầu!-Anh nhếch môi, tay anh lần lần xuống đôi tay thon tả của cô.-Như thế chẳng phải thiệt cho tôi quá!
-Thì ra anh nghĩ tôi là hạng người đó!
Cô rất thất vọng, thực sự rất thất vọng về người đàn ông trước mắt.
-Hạng người nào thì đêm nay em cũng sẽ dưới thân tôi!
-Khốn nạn!-Cô thầm trong miệng.
-Em có thể nói to hơn được không?-Anh nâng cằm cô lên.
-Tôi nói anh là đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp! Anh có nghe rõ chưa!-Cô hét lên.
-Được!-Anh khá tức giận nhưng kiềm chế, bỏ tay ra khỏi cằm của cô.-Vậy tôi xem như giữa chúng ta không có thoả thuận.
Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại gọi cho ai đó.
-Xin chào, có phải anh là Cảnh sát Tiêu không? Tôi muốn cung cấp cho anh một số bằng chứng phạm tội của ông Hạ Chính Nam ở xí nghiệp tỉnh Y.
-“À, anh cứ nói!”-Giọng một cảnh sát vang đến tai cô.
-Đừng…-Cô nhìn theo hành động của anh, tim muốn đứng lại.
Anh nhìn cô khẽ đắc ý.
-Thành ý của cảnh sát phá án xem ra thể hiện rất cao! Tôi nhất định sẽ hợp tác hết mình!
Anh cố gắng nhấn mạnh hai chữ thành ý, anh muốn cô thể hiện thành ý? Được. Tay cô lần lần di chuyển đến cúc áo của mình, một cúc…hai cúc… đươc mở ra.
-Xin lỗi, cảnh sát Tiêu, xem ra chứng cứ có chút nhầm lẫn!-Anh nhếch môi hài lòng.-Tôi sẽ liên lạc sau!
Anh quăng chiếc điện thoại sang một bên. Nhẹ nhàng tiến đến, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô vào mình, anh hôn cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào trên môi cô. Tay anh, lần lần xuống chiếc áo sơ mi của cô. Chợt anh cảm nhận chất lỏng nóng ấm đang chảy xuống má mình. Là nước mắt của cô, là cô đang khóc. Tim anh chợt nhói lên, anh dùng tay lau nước mắt cho cô.
-Sao lại khóc?
Cô im lặng không trả lời, chỉ cúi mặt xuống. Anh năng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt còn đẫm kệ của cô. Anh sợ nước mắt của cô, thực sự rất sợ! Năm, sáu năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy!
-Sợ tôi?
Phải! Cô sợ anh, thực sự sợ anh rồi! Tình yêu à? Nó sẽ chết theo đêm này! Lúc này cô không có can đảm trả lời. Tay anh di chuyển, cảm nhận được đường cong trên cơ thể cô, cơ thể anh chợt có phản ứng. Anh không kiềm được dán chặt cơ thể của cô vào cơ thể anh, tiếp tục hôn đôi môi ngọt diệu của cô. Bỗng anh dừng, đầu anh nghiêng qua, hạ xuống một chút, khẽ cắn vào cổ của cô, một dấu đỏ thật đậm xuất hiện trên cổ cô.
Diệu Phương cô đối với loại cảm giác này còn mới mẽ, cô cảm thấy cổ mình ngưa ngứa nhưng không dám động đậy.
-Đây là dấu ấn! Em là người của tôi!
Lý trí cuối cùng còn lại của anh mách bảo. Anh buông tay ra khỏi người cô, tận tình gài cúc áo lại cho cô. Bàn tay to lớn lau nước mắt cho cô.
-Đi thôi!
Anh nắm tay cô, lôi cô đi khỏi phòng, ngồi vào xe anh, cô bất giác rùng mình. Khi bình tĩnh quay trở lại, cô hỏi anh:
-Anh đưa tôi đi đâu!
-Ăn!-Anh nói ngắn gọn, bình thản tiếp tục lái xe.
Ăn? Đúng rồi, trưa giờ cô chưa có gì bỏ bụng. Đi ăn cũng tốt!
Bước vào trong, vô tình nghe một tiếng động khiến cô chói tai. Tiếng rên nhẹ nhàng của phụ nữ và tiếng gầm nhẹ của một người… đàn ông, sau bức màng kia, cô có thể nghe được hơi thở nam nữ mờ ám. Căn phòng làm việc của Chủ tịch có giường để nghĩ ngơi, giữ chiếc giường và phòng làm việc có một chiếc màng ngăn cách. Tấm màn màu tối nhưng không che hết được bên trong. Vô tình lướt mắt cô thấy hai đôi chân nam nữ đang quấn lấy nhau.
Cô đủ trưởng thành để biết chuyện gì đang xảy ra sau bức màng kia. Tim cô chợt nhói lên, cô muốn nhanh chống chạy ra khỏi căn phòng, nhưng cô giữ lấy tất cả bình tĩnh. Anh gọi cô đến để muốn cô chứng cảnh này! Vậy được anh muốn cô chứng kiến, cô sẽ chứng kiến!
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa, nhàn nhã lấy cuốn báo lên đọc. Thực ra cô cũng chợt thấy xấu hổ trước cảnh này, nhưng nghĩ lại mình cũng đã trưởng thành, sao phải để lộ ra cái vẻ mặt đỏ bừng kia chứ?
Mặt khác, đêm nay anh đã có người phục vụ. Cái khả năng mà cô suy nghĩ đến nhiều nhất đã bị loại bỏ. Nhưng chẳng lẽ chờ anh đến sáng???
Một lúc sau, âm thanh chấm dứt. Cô có thể nghe được tiếng sột soạt khi họ mặc lại quần áo. Tấm màng được kéo qua, tim cô như muốn ngừng đập. Một cô gái xinh đẹp ăn mặt có chút hở hang, để lộ ra một vài dấu đỏ trên cổ và cánh tay, dấu vết sau cơn hoan lạc. Khắc Huy ăn mặc rất chỉnh tề, dường như trước đó không hề xảy ra chuyện đó.
-Anh Huy…-Cô gái nhìn anh như muốn nói gì đó.
Anh mốt ví ra, thả một sấp tiền lên giường.
-Cút mau!
Cô gái lấy tiền rồi nhanh đi thật nhanh ra ngoài.
Cô nhìn anh, đôi mắt cô lạnh lại. Có lẽ tình cảm của cô đối với anh đã chết thật nên mới nhìn anh được bằng ánh mắt đó.
-Không ngờ Âu tổng lại có hứng thú với việc để người khác trong thấy việc không chính chắn ở trên giường của mình!-Cô bỏ tờ báo xuống, gương mặt lạnh tanh.
Anh khá bất ngờ trước câu nói của cô. Anh cứ nghĩ cô sẽ xấu hổ khi thấy cảnh đó! Có lẽ cô đã thay đổi, cô không còn là cô gái hay đỏ mặt, thẹn thùng lúc trước.
-Vào việc chính đi!-Cô nói tiếp.-Anh đã làm gì với gia đình tôi?
-Làm gì?-Anh nói, gương mặt có chút đểu giả.-Tôi không làm gì bọn họ! Nhưng tôi có cách giúp bọn họ số nợ kia!
-Với điều kiện?-Cô nhìn anh.
Cô cũng cảm thấy mình rất can đảm. Cô khác với lúc trước rất nhiều, lúc này cô cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
-Em thấy cô gái lúc nãy!-Anh nhẹ nhàng tiến lại vuốt mặt cô.-Chỉ cần em làm giống cô ấy, làm cho tôi thoải mái, gia đình em sẽ ổn!
Cô hất tay anh ra, nhìn anh đầy sự khinh bỉ.
-Thực ra, căn nhà của em ở dưới quê, tôi đã mua lại!-Anh vẫn tiếp tục nâng cằm cô lên.-Nếu em không có thành ý… tôi sẽ bán nó đi!
“Chát…”
Cô tát anh? Anh không thể tin được. Chính cô cũng không thể tin được rằng mình có thể xuống tay đánh anh. Phải, cô rất sợ anh, nhưng sợ không có nghĩa là phải phục tùng.
-Thành ý của em đấy sao?-Anh nhếch nhẹ môi mỏi.
Anh thực sự là người làm cho gia đình cô thành như vậy. Cô đã nhiều lần gạt bỏ cái suy nghĩ đó vì cô tin anh, tin người cô đã từng rất yêu.
-Chỉ cần một cuộc gọi của tôi, ba em sẽ nhanh chống vào tù với tội tội phạm thương mại!-Anh đưa tay lấy điện thoại trong áo.
-Khoan!
Anh nhếch môi hài lòng nhìn cô.
-Sao? Cho tôi xem thành ý của em!
Cô đứng yên, không động đậy, nhịp thở của cô khẽ loạn.
-À, cậu em trai, Hạ Chính Phong của em quả thực rất giỏi! Đã được học bổng của trường Đại học Quốc tế! Ngôi trường này rất khó nhận học bổng! Chỉ còn mấy ngày nữa là nhập hocj!-Anh nhếch môi.-Nhưng huỷ bỏ học bổng này là một điều đơn giản!
Cô dần hiểu ý của anh. Cô thực sự không thể trốn thoát sao?
-Nhưng tôi sẽ không làm vậy!-Anh tiến gần cô hơn.-Nhưng em phải có chút thành ý!
Hình ảnh ba cô nằm trên giường bệnh, mẹ cô gục đầu khóc bên cạnh ông, hình ảnh Chính Nam hãnh diện khoe với cô là được vào ngôi trường mơ. Cô cảm thấy mắt mình nhoè nhoè, sống mũi cay cay. Người đàn ông mà cô đã từng rất yêu, yêu đến mức có thể đổi cả mạng sống, bây giờ anh lấy gia đình cô, ép buộc cô làm chuyện mất đi tôn nghiêm của mình.
-Em cũng chẳng phải lần đầu!-Anh nhếch môi, tay anh lần lần xuống đôi tay thon tả của cô.-Như thế chẳng phải thiệt cho tôi quá!
-Thì ra anh nghĩ tôi là hạng người đó!
Cô rất thất vọng, thực sự rất thất vọng về người đàn ông trước mắt.
-Hạng người nào thì đêm nay em cũng sẽ dưới thân tôi!
-Khốn nạn!-Cô thầm trong miệng.
-Em có thể nói to hơn được không?-Anh nâng cằm cô lên.
-Tôi nói anh là đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp! Anh có nghe rõ chưa!-Cô hét lên.
-Được!-Anh khá tức giận nhưng kiềm chế, bỏ tay ra khỏi cằm của cô.-Vậy tôi xem như giữa chúng ta không có thoả thuận.
Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại gọi cho ai đó.
-Xin chào, có phải anh là Cảnh sát Tiêu không? Tôi muốn cung cấp cho anh một số bằng chứng phạm tội của ông Hạ Chính Nam ở xí nghiệp tỉnh Y.
-“À, anh cứ nói!”-Giọng một cảnh sát vang đến tai cô.
-Đừng…-Cô nhìn theo hành động của anh, tim muốn đứng lại.
Anh nhìn cô khẽ đắc ý.
-Thành ý của cảnh sát phá án xem ra thể hiện rất cao! Tôi nhất định sẽ hợp tác hết mình!
Anh cố gắng nhấn mạnh hai chữ thành ý, anh muốn cô thể hiện thành ý? Được. Tay cô lần lần di chuyển đến cúc áo của mình, một cúc…hai cúc… đươc mở ra.
-Xin lỗi, cảnh sát Tiêu, xem ra chứng cứ có chút nhầm lẫn!-Anh nhếch môi hài lòng.-Tôi sẽ liên lạc sau!
Anh quăng chiếc điện thoại sang một bên. Nhẹ nhàng tiến đến, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô vào mình, anh hôn cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào trên môi cô. Tay anh, lần lần xuống chiếc áo sơ mi của cô. Chợt anh cảm nhận chất lỏng nóng ấm đang chảy xuống má mình. Là nước mắt của cô, là cô đang khóc. Tim anh chợt nhói lên, anh dùng tay lau nước mắt cho cô.
-Sao lại khóc?
Cô im lặng không trả lời, chỉ cúi mặt xuống. Anh năng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt còn đẫm kệ của cô. Anh sợ nước mắt của cô, thực sự rất sợ! Năm, sáu năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy!
-Sợ tôi?
Phải! Cô sợ anh, thực sự sợ anh rồi! Tình yêu à? Nó sẽ chết theo đêm này! Lúc này cô không có can đảm trả lời. Tay anh di chuyển, cảm nhận được đường cong trên cơ thể cô, cơ thể anh chợt có phản ứng. Anh không kiềm được dán chặt cơ thể của cô vào cơ thể anh, tiếp tục hôn đôi môi ngọt diệu của cô. Bỗng anh dừng, đầu anh nghiêng qua, hạ xuống một chút, khẽ cắn vào cổ của cô, một dấu đỏ thật đậm xuất hiện trên cổ cô.
Diệu Phương cô đối với loại cảm giác này còn mới mẽ, cô cảm thấy cổ mình ngưa ngứa nhưng không dám động đậy.
-Đây là dấu ấn! Em là người của tôi!
Lý trí cuối cùng còn lại của anh mách bảo. Anh buông tay ra khỏi người cô, tận tình gài cúc áo lại cho cô. Bàn tay to lớn lau nước mắt cho cô.
-Đi thôi!
Anh nắm tay cô, lôi cô đi khỏi phòng, ngồi vào xe anh, cô bất giác rùng mình. Khi bình tĩnh quay trở lại, cô hỏi anh:
-Anh đưa tôi đi đâu!
-Ăn!-Anh nói ngắn gọn, bình thản tiếp tục lái xe.
Ăn? Đúng rồi, trưa giờ cô chưa có gì bỏ bụng. Đi ăn cũng tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook