Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
-
Chương 23: Trót yêu
…
-Diệu Phương, em lên xe đi!
Người nói là Tuấn Anh. Diệu Phương lên xe, cô ngồi ghế sau, hai ghế trước là anh và Tuấn Anh, cô rất lạnh. Khắc Huy từ ghế trước ném xuống cho cô có áo vest của anh.
-Lạnh thì khoác vào!
Cô rất lạnh nên nhanh chống khoác áo anh vào. Trên chiếc áo còn thoản một mùi hương nam tính đặc biệt của anh.
-Cô ấy thế nào?-Tuấn Anh hỏi.
-Chị ấy bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều rồi! Anh yên tâm phẩu thuật!-Diệu Phương nói.-Khi anh quay về sẽ cùng chị ấy sống hạnh phúc!
-Anh cũng mong vậy!-Tuấn Anh nói.
Khắc Huy chở Diệu Phương về căn phòng mà cô đang số cùng Hạ Lâm. Cô đi vào chợt nhớ mình chưa trả áo vest cho anh. Chạy ra ngoài thì thấy anh đã đi mất. Sáu năm trước cũng vì trả cái một cái áo sơ mi cho anh mà cô và anh dây dưa không dứt…
*Một ngày của sáu năm trước*
Sau vụ cưỡng hôn ở hành lang tầng một dường như cô nổi tiếng hẳn. Cô thường xuyên “vô tình” gặp anh. Hôm nay cũng thế, cô vừa bước ra khỏi lớp thì gặp anh.
-Này!-Anh chặn đường cô.
-Anh muốn gì đây?-Diệu Phương tính vốn tha thẳng thắng nên hỏi ngay.-Làm người thì thẳng thẳng một chút!
-Được rồi!-Khắc Huy nói.-Bữa ở buổi tiệc cô đã va vào người tôi, làm hỏng chiếc áo mới của tôi, tôi muốn cô đền! Cái áo đó trị giá năm triệu!
Anh không hề nói dối nha. Cái áo đó anh mua bên anh, là hàng hiệu bên Anh.
-Năm triệu?!-Cô giật mình.-Cái giẻ rách đó mà bằng giá gấp năm lần tiền lương của tôi? Anh phun phí quá, có biết trên đời này bao nhiêu người nghèo không có ăn, không có mặc, vậy mà anh mua một cái áo giá trên trời như thế!
Cô rất bức xúc về cách xài tiền này nên thẳng thắng “dạy bảo” anh. Anh cau mày nhìn cô gái này, cô “dạy bảo” anh mà không một chút cân nhắc đến hậu quả.
-Với lại bữa hôm ở hành lang tầng 1 anh đã…-Diệu Phương nói.
Cô nói được đến đây là nghẹn. Cô nói cảm ơn anh bảo muốn bằng hành động. Dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của cô, anh lợi quá rồi! Còn đến đây đòi nữa!
-Đó là hành động cảm ơn!-Anh nói.-Bây giờ đến lượt xin lỗi!
-Hay nhỉ?-Cô nhếch môi một cái.-Anh đòi cảm ơn bằng hành động hôn, vậy xin lỗi bằng hành động gì?
Cô và anh nói khá lớn tiếng nên hiện tại đang là trung điểm của mọi người. Anh thấy vậy kéo cô đi đến phòng học nhạc, nơi đây có một cây đàn piano, ghita, sáo, các loại nhạc cụ khác. Phòng nhạc nằm ở góc tầng 2 nên ít bị để ý. Anh buông tay ra thì thấy tay cô đỏ ửng.
-Xin lỗi. Lúc nãy tôi mạnh tay quá! Tôi không thích người khác xen vào chuyện của mình.
-Được rồi!-Cô xoay xoay cổ tay.-Xin lỗi anh, cái áo có lẽ tôi không đền được cho anh! Tôi đã giặt cái áo đó anh…
-Nghe tôi đàn một bài nhé…-Anh khẽ nói rồi ngồi xuống từng ngón tay thon dài khẽ đánh một bài hát... Một bài hát rất quen thuộc, cô thì thầm nhẩm theo hát, càng lúc quen thuộc thì hát to hơn…
Có chút bối rối chạm tay em rồi..
Vì em đang mơ giấc dịu dàng..
Có chút tan vỡ chạm môi em rồi..
Vì anh yêu chỉ yêu mùa ghé thôi…
Có chút thương nhớ làn môi nhẹ nhàng..
Khi em yên say trong giấc..
Có chút yêu dấu chỉ là mơ mộng thôi..
Vì em luôn mong được có anh…
Người nói yêu em đi, người nói thương em đi..
Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy..
Hãy đến bên em đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta..
Vì nơi con tim này luôn có , tình yêu dấu kín cùng thương nhớ.....cho anh…
Có chút bối rối, có chút tan vỡ..
Có chút thương nhớ tình ai..
Người hỡi đến bên em này, nói yêu mình em thôi..
Để cho lòng em thoả nhớ mong…
Bài hát kết thúc, cô chợt nhận thức được lời bài hát, cô đang ngồi không cách xa anh là mấy.
-Rất hay!-Anh nói, gương mặt rõ nét cười.
-Anh đàn hay lắm!-Diệu Phương híp mắt cười.
Anh gật đầu không nói gì chỉ cười. Anh thừa nhận rằng nụ cười của cô có gì đó cuốn hút anh.
-Anh cười trong rất đẹp đó!-Cô nói không hề suy nghĩ.
Anh phì cười một cái rồi xoa đầu cô. Nụ cười của anh cũng rất cuốn hút cô. Anh đứng khỏi ghế đàn piano. Tiến lại gần cô, nắm lấy tay cô, anh bước một bước, cô lùi một bước. Cứ thế cô bị anh ép vào tường, tiến đến môi cô, anh muốn cảm giác ngọt ngào như ở hành lang tầng 1 hôm đó. Môi anh vừa chạm môi cô, cô nhanh chống rút tay mình khỏi tay anh, đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi phòng.
-Ngày mai giờ này, tại đây, em sẽ trả lại cái áo cho anh!
Cô nói rồi nhanh chống chạy đi, gương mặt ửng đỏ không gì che dấu được. Anh ở lại căn phòng khẽ chạm vào môi mình, cảm thấy có chút thú vị với cô gái này… Đây là lần đầu tiên anh bị từ chối bởi một cô gái…
***
-Diệu Phương, em lên xe đi!
Người nói là Tuấn Anh. Diệu Phương lên xe, cô ngồi ghế sau, hai ghế trước là anh và Tuấn Anh, cô rất lạnh. Khắc Huy từ ghế trước ném xuống cho cô có áo vest của anh.
-Lạnh thì khoác vào!
Cô rất lạnh nên nhanh chống khoác áo anh vào. Trên chiếc áo còn thoản một mùi hương nam tính đặc biệt của anh.
-Cô ấy thế nào?-Tuấn Anh hỏi.
-Chị ấy bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều rồi! Anh yên tâm phẩu thuật!-Diệu Phương nói.-Khi anh quay về sẽ cùng chị ấy sống hạnh phúc!
-Anh cũng mong vậy!-Tuấn Anh nói.
Khắc Huy chở Diệu Phương về căn phòng mà cô đang số cùng Hạ Lâm. Cô đi vào chợt nhớ mình chưa trả áo vest cho anh. Chạy ra ngoài thì thấy anh đã đi mất. Sáu năm trước cũng vì trả cái một cái áo sơ mi cho anh mà cô và anh dây dưa không dứt…
*Một ngày của sáu năm trước*
Sau vụ cưỡng hôn ở hành lang tầng một dường như cô nổi tiếng hẳn. Cô thường xuyên “vô tình” gặp anh. Hôm nay cũng thế, cô vừa bước ra khỏi lớp thì gặp anh.
-Này!-Anh chặn đường cô.
-Anh muốn gì đây?-Diệu Phương tính vốn tha thẳng thắng nên hỏi ngay.-Làm người thì thẳng thẳng một chút!
-Được rồi!-Khắc Huy nói.-Bữa ở buổi tiệc cô đã va vào người tôi, làm hỏng chiếc áo mới của tôi, tôi muốn cô đền! Cái áo đó trị giá năm triệu!
Anh không hề nói dối nha. Cái áo đó anh mua bên anh, là hàng hiệu bên Anh.
-Năm triệu?!-Cô giật mình.-Cái giẻ rách đó mà bằng giá gấp năm lần tiền lương của tôi? Anh phun phí quá, có biết trên đời này bao nhiêu người nghèo không có ăn, không có mặc, vậy mà anh mua một cái áo giá trên trời như thế!
Cô rất bức xúc về cách xài tiền này nên thẳng thắng “dạy bảo” anh. Anh cau mày nhìn cô gái này, cô “dạy bảo” anh mà không một chút cân nhắc đến hậu quả.
-Với lại bữa hôm ở hành lang tầng 1 anh đã…-Diệu Phương nói.
Cô nói được đến đây là nghẹn. Cô nói cảm ơn anh bảo muốn bằng hành động. Dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của cô, anh lợi quá rồi! Còn đến đây đòi nữa!
-Đó là hành động cảm ơn!-Anh nói.-Bây giờ đến lượt xin lỗi!
-Hay nhỉ?-Cô nhếch môi một cái.-Anh đòi cảm ơn bằng hành động hôn, vậy xin lỗi bằng hành động gì?
Cô và anh nói khá lớn tiếng nên hiện tại đang là trung điểm của mọi người. Anh thấy vậy kéo cô đi đến phòng học nhạc, nơi đây có một cây đàn piano, ghita, sáo, các loại nhạc cụ khác. Phòng nhạc nằm ở góc tầng 2 nên ít bị để ý. Anh buông tay ra thì thấy tay cô đỏ ửng.
-Xin lỗi. Lúc nãy tôi mạnh tay quá! Tôi không thích người khác xen vào chuyện của mình.
-Được rồi!-Cô xoay xoay cổ tay.-Xin lỗi anh, cái áo có lẽ tôi không đền được cho anh! Tôi đã giặt cái áo đó anh…
-Nghe tôi đàn một bài nhé…-Anh khẽ nói rồi ngồi xuống từng ngón tay thon dài khẽ đánh một bài hát... Một bài hát rất quen thuộc, cô thì thầm nhẩm theo hát, càng lúc quen thuộc thì hát to hơn…
Có chút bối rối chạm tay em rồi..
Vì em đang mơ giấc dịu dàng..
Có chút tan vỡ chạm môi em rồi..
Vì anh yêu chỉ yêu mùa ghé thôi…
Có chút thương nhớ làn môi nhẹ nhàng..
Khi em yên say trong giấc..
Có chút yêu dấu chỉ là mơ mộng thôi..
Vì em luôn mong được có anh…
Người nói yêu em đi, người nói thương em đi..
Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy..
Hãy đến bên em đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta..
Vì nơi con tim này luôn có , tình yêu dấu kín cùng thương nhớ.....cho anh…
Có chút bối rối, có chút tan vỡ..
Có chút thương nhớ tình ai..
Người hỡi đến bên em này, nói yêu mình em thôi..
Để cho lòng em thoả nhớ mong…
Bài hát kết thúc, cô chợt nhận thức được lời bài hát, cô đang ngồi không cách xa anh là mấy.
-Rất hay!-Anh nói, gương mặt rõ nét cười.
-Anh đàn hay lắm!-Diệu Phương híp mắt cười.
Anh gật đầu không nói gì chỉ cười. Anh thừa nhận rằng nụ cười của cô có gì đó cuốn hút anh.
-Anh cười trong rất đẹp đó!-Cô nói không hề suy nghĩ.
Anh phì cười một cái rồi xoa đầu cô. Nụ cười của anh cũng rất cuốn hút cô. Anh đứng khỏi ghế đàn piano. Tiến lại gần cô, nắm lấy tay cô, anh bước một bước, cô lùi một bước. Cứ thế cô bị anh ép vào tường, tiến đến môi cô, anh muốn cảm giác ngọt ngào như ở hành lang tầng 1 hôm đó. Môi anh vừa chạm môi cô, cô nhanh chống rút tay mình khỏi tay anh, đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi phòng.
-Ngày mai giờ này, tại đây, em sẽ trả lại cái áo cho anh!
Cô nói rồi nhanh chống chạy đi, gương mặt ửng đỏ không gì che dấu được. Anh ở lại căn phòng khẽ chạm vào môi mình, cảm thấy có chút thú vị với cô gái này… Đây là lần đầu tiên anh bị từ chối bởi một cô gái…
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook