Định Mệnh Em Yêu Anh
-
Chương 53
Nó mệt mỏi thả phịch người xuống giường, quần áo cũng không kịp thay rồi thiếp đi lúc nào không biết. Trong đầu xuất hiện giấc mơ với hình ảnh chập chờn rời rạc.
- Mẹ...mẹ đừng hức...đánh con hức...con sẽ...sẽ...không hức...cãi...lời hức...mẹ nữa hức. - Giọng con nít vang lên trong tiếng nấc.
- Nhớ kỹ đấy! Thằng bé đó đã có hôn ước với chị gái, không được phép lại gần.
- A!!! Mẹ ơi đừng đánh con...huhu...con xin mẹ đấy...huhu.
Tiếng con nít vang vọng trong không gian vắng vẻ, vừa van xin vừa khóc. Cùng với đó là tiếng roi mây quất vào da thịt.
Mồ hôi nó rịn đầy trên trán, hai tay nắm chặt ga giường, môi mím chặt lại. Bên cạnh chiếc điện thoại đang vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, trên màn hình hiện lên hai chữ Hy Thần.
Ở đầu bên kia, hắn cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại, trong lòng tự nhiên nóng như lửa đốt.
- Thiên Di hy vọng không có chuyện gì xảy ra với em.
Trước tòa nhà 20 tầng mang tên LYC, chiếc Audi Rs7 dừng ở đó đã hơn một tiếng đồng hồ. Nó ngồi trong xe, một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm điện thoại, vẫn là không có đủ can đảm để bước vào gặp Lã Uyển Như.
Nhấn phím số 1, máy bắt đầu thực hiện cuộc gọi, ngay ở hồi chuông đầu tiên, người bên kia đã nhấc máy.
- Alo! - Là giọng nói trầm lạnh quen thuộc.
- Hy Thần!
- Đừng nói là do nhớ anh quá nên gọi nhé! - Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ.
- Sao anh biết hay vậy? Nhớ anh sắp không chịu nổi nữa rồi. - Nó tỏ vẻ nũng nịu.
- Hai ngày nữa anh về.
- Em ra đón nhé? - Nó mỉm cười, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.
- Ừ! Bây giờ anh phải họp tối sẽ gọi cho em.
Sau đó hắn cúp máy.
- Xin chào! Tôi muốn gặp giám đốc Lã Uyển Như.
Nó đứng trước bàn thư ký, lịch sự hỏi.
- Xin lỗi nhưng chị có hẹn trước không ạ! - Cô thư kí mỉm cười nhìn nó.
- Chị cứ nói với bà ấy Hàn Thiên Di đến gặp. - Mặt nó không chút cảm xúc nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng.
- Xin chị đợi một lát, tôi vào hỏi giám đốc.
Một lát sau, thư kí quay ra và dẫn nó vào phòng.
Trong phòng, bà Uyển Như ngồi trên chiếc ghế xoay lớn, từ người toát lên vẻ cao quý tôn nghiêm. Hai mắt bà ta hơi nhíu lại nhìn nó, mặt lạnh băng.
Lần đầu tiên trong hai năm qua nó lại cảm thấy run sợ trước một người. Cố gắng giữ cho mình vẻ bình thường nhất có thể, nó nói.
- Xin chào!
- Cô đến đây có việc gì? - Giọng nói lộ rõ sự khinh bỉ.
Nó có hơi ngạc nhiên trước thái độ xủa bà ta, không ngờ con người này lại thẳng thắn đến vậy.
- Bà muốn gì? - Nó không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói tỏ rõ sự thách thức. - Dùng những trò bẩn thịu khiến tôi bị đuổi học, mất cả nhà lẫn quán bar.
- Hừ! Oắt con, xem ra không được bố mẹ dạy bảo tử tế nên mới hỗn láo như vậy.
Lã Uyển Như trừng mắt nhìn nó quát.
- Tôi không được bố mẹ dạy dỗ nhưng cũng không chơi mấy cái trò ném đá giấu tay. - Nó nhếch môi đầy khinh bỉ, mắt nhìn thẳng vào mắt Lã Uyển Như, bây giờ trong nó chỉ có sự tức giận chứ không còn sợ như lúc đầu nữa.
- Cô...nếu cô đã tìm đến tận đây thì tôi nói cho cô biết luôn cũng chẳng sao. Tôi muốn cô rời xa Hy Thần đừng đeo bám nó nữa, muốn bao nhiêu tôi cũng cho.
- Được thôi! Bà có thể cho tôi bao nhiêu? 1tỷ, 2 tỷ hay 10 tỷ? - Trong mắt nó đã hằn lên những tia máu màu đỏ, thể hiện sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
- Cô muốn nhiều hơn nữa cũng có chỉ cần cô rời xa Hy Thần. - Bà ta nhìn nó cười cười vẻ đắc thắng.
- Để tôi nói cho bà biết. - Nó gằn giọng nói từng từ từng chữ. - Tình cảm của tôi dành cho Hy Thần vĩnh viễn không thể mua bằng tiền, bà nên giữ số tiền đó lại để làm mấy cái việc bẩn thỉu của bà đi.
Lã Uyển Như có vẻ shock trước câu nói của nó, mặt bà ta hơi biến sắc, nhất thời không biết nên nói gì. Cứ tưởng nó sẽ vì tiền mà bỏ hắn ai ngờ lại quả quyết như vậy.
- Thân lừa ưa nặng, nếu cô thích thì tôi sẽ chiều, những trò vui còn ở phía sau.
Lã Uyển Như sau khi lấy lại vẻ uy nghiêm lạnh giọng đe dọa. Nó chỉ nhếch môi cười sau đó quay lưng ra khỏi phòng, khẽ thở phù một cái khi ra đến bên ngoài.
Không hiểu sao nó lại thấy áp lực khi đứng trước bà ta.
Nó mệt mỏi thả phịch người xuống giường, quần áo cũng không kịp thay rồi thiếp đi lúc nào không biết. Trong đầu xuất hiện giấc mơ với hình ảnh chập chờn rời rạc.
- Mẹ...mẹ đừng hức...đánh con hức...con sẽ...sẽ...không hức...cãi...lời hức...mẹ nữa hức. - Giọng con nít vang lên trong tiếng nấc.
- Nhớ kỹ đấy! Thằng bé đó đã có hôn ước với chị gái, không được phép lại gần.
- A!!! Mẹ ơi đừng đánh con...huhu...con xin mẹ đấy...huhu.
Tiếng con nít vang vọng trong không gian vắng vẻ, vừa van xin vừa khóc. Cùng với đó là tiếng roi mây quất vào da thịt.
Mồ hôi nó rịn đầy trên trán, hai tay nắm chặt ga giường, môi mím chặt lại. Bên cạnh chiếc điện thoại đang vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, trên màn hình hiện lên hai chữ Hy Thần.
Ở đầu bên kia, hắn cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại, trong lòng tự nhiên nóng như lửa đốt.
- Thiên Di hy vọng không có chuyện gì xảy ra với em.
- Mẹ...mẹ đừng hức...đánh con hức...con sẽ...sẽ...không hức...cãi...lời hức...mẹ nữa hức. - Giọng con nít vang lên trong tiếng nấc.
- Nhớ kỹ đấy! Thằng bé đó đã có hôn ước với chị gái, không được phép lại gần.
- A!!! Mẹ ơi đừng đánh con...huhu...con xin mẹ đấy...huhu.
Tiếng con nít vang vọng trong không gian vắng vẻ, vừa van xin vừa khóc. Cùng với đó là tiếng roi mây quất vào da thịt.
Mồ hôi nó rịn đầy trên trán, hai tay nắm chặt ga giường, môi mím chặt lại. Bên cạnh chiếc điện thoại đang vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, trên màn hình hiện lên hai chữ Hy Thần.
Ở đầu bên kia, hắn cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại, trong lòng tự nhiên nóng như lửa đốt.
- Thiên Di hy vọng không có chuyện gì xảy ra với em.
Trước tòa nhà 20 tầng mang tên LYC, chiếc Audi Rs7 dừng ở đó đã hơn một tiếng đồng hồ. Nó ngồi trong xe, một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm điện thoại, vẫn là không có đủ can đảm để bước vào gặp Lã Uyển Như.
Nhấn phím số 1, máy bắt đầu thực hiện cuộc gọi, ngay ở hồi chuông đầu tiên, người bên kia đã nhấc máy.
- Alo! - Là giọng nói trầm lạnh quen thuộc.
- Hy Thần!
- Đừng nói là do nhớ anh quá nên gọi nhé! - Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ.
- Sao anh biết hay vậy? Nhớ anh sắp không chịu nổi nữa rồi. - Nó tỏ vẻ nũng nịu.
- Hai ngày nữa anh về.
- Em ra đón nhé? - Nó mỉm cười, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.
- Ừ! Bây giờ anh phải họp tối sẽ gọi cho em.
Sau đó hắn cúp máy.
- Xin chào! Tôi muốn gặp giám đốc Lã Uyển Như.
Nó đứng trước bàn thư ký, lịch sự hỏi.
- Xin lỗi nhưng chị có hẹn trước không ạ! - Cô thư kí mỉm cười nhìn nó.
- Chị cứ nói với bà ấy Hàn Thiên Di đến gặp. - Mặt nó không chút cảm xúc nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng.
- Xin chị đợi một lát, tôi vào hỏi giám đốc.
Một lát sau, thư kí quay ra và dẫn nó vào phòng.
Trong phòng, bà Uyển Như ngồi trên chiếc ghế xoay lớn, từ người toát lên vẻ cao quý tôn nghiêm. Hai mắt bà ta hơi nhíu lại nhìn nó, mặt lạnh băng.
Lần đầu tiên trong hai năm qua nó lại cảm thấy run sợ trước một người. Cố gắng giữ cho mình vẻ bình thường nhất có thể, nó nói.
- Xin chào!
- Cô đến đây có việc gì? - Giọng nói lộ rõ sự khinh bỉ.
Nó có hơi ngạc nhiên trước thái độ xủa bà ta, không ngờ con người này lại thẳng thắn đến vậy.
- Bà muốn gì? - Nó không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói tỏ rõ sự thách thức. - Dùng những trò bẩn thịu khiến tôi bị đuổi học, mất cả nhà lẫn quán bar.
- Hừ! Oắt con, xem ra không được bố mẹ dạy bảo tử tế nên mới hỗn láo như vậy.
Lã Uyển Như trừng mắt nhìn nó quát.
- Tôi không được bố mẹ dạy dỗ nhưng cũng không chơi mấy cái trò ném đá giấu tay. - Nó nhếch môi đầy khinh bỉ, mắt nhìn thẳng vào mắt Lã Uyển Như, bây giờ trong nó chỉ có sự tức giận chứ không còn sợ như lúc đầu nữa.
- Cô...nếu cô đã tìm đến tận đây thì tôi nói cho cô biết luôn cũng chẳng sao. Tôi muốn cô rời xa Hy Thần đừng đeo bám nó nữa, muốn bao nhiêu tôi cũng cho.
- Được thôi! Bà có thể cho tôi bao nhiêu? 1tỷ, 2 tỷ hay 10 tỷ? - Trong mắt nó đã hằn lên những tia máu màu đỏ, thể hiện sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
- Cô muốn nhiều hơn nữa cũng có chỉ cần cô rời xa Hy Thần. - Bà ta nhìn nó cười cười vẻ đắc thắng.
- Để tôi nói cho bà biết. - Nó gằn giọng nói từng từ từng chữ. - Tình cảm của tôi dành cho Hy Thần vĩnh viễn không thể mua bằng tiền, bà nên giữ số tiền đó lại để làm mấy cái việc bẩn thỉu của bà đi.
Lã Uyển Như có vẻ shock trước câu nói của nó, mặt bà ta hơi biến sắc, nhất thời không biết nên nói gì. Cứ tưởng nó sẽ vì tiền mà bỏ hắn ai ngờ lại quả quyết như vậy.
- Thân lừa ưa nặng, nếu cô thích thì tôi sẽ chiều, những trò vui còn ở phía sau.
Lã Uyển Như sau khi lấy lại vẻ uy nghiêm lạnh giọng đe dọa. Nó chỉ nhếch môi cười sau đó quay lưng ra khỏi phòng, khẽ thở phù một cái khi ra đến bên ngoài.
Không hiểu sao nó lại thấy áp lực khi đứng trước bà ta.
Nó mệt mỏi thả phịch người xuống giường, quần áo cũng không kịp thay rồi thiếp đi lúc nào không biết. Trong đầu xuất hiện giấc mơ với hình ảnh chập chờn rời rạc.
- Mẹ...mẹ đừng hức...đánh con hức...con sẽ...sẽ...không hức...cãi...lời hức...mẹ nữa hức. - Giọng con nít vang lên trong tiếng nấc.
- Nhớ kỹ đấy! Thằng bé đó đã có hôn ước với chị gái, không được phép lại gần.
- A!!! Mẹ ơi đừng đánh con...huhu...con xin mẹ đấy...huhu.
Tiếng con nít vang vọng trong không gian vắng vẻ, vừa van xin vừa khóc. Cùng với đó là tiếng roi mây quất vào da thịt.
Mồ hôi nó rịn đầy trên trán, hai tay nắm chặt ga giường, môi mím chặt lại. Bên cạnh chiếc điện thoại đang vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, trên màn hình hiện lên hai chữ Hy Thần.
Ở đầu bên kia, hắn cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại, trong lòng tự nhiên nóng như lửa đốt.
- Thiên Di hy vọng không có chuyện gì xảy ra với em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook